CHƯƠNG 72: MỸ LIÊN TỰ MÌNH TRUYỀN KINH NGHIỆM, TAM THẬP LỤC KẾ BẢN TRÂN QUÝ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha ha ha ~~" Tiếng cười lập tức vang khắp đại điện, Lệnh Hồ Xung vội vàng xốc khăn voan của hai người còn lại..."Mẹ ơi! !" Cái này còn khiến hắn nhảy ra xa hơn, một người là Dương Liên Đình yêu diễm đang dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn, một người khác kiều mị quyến rũ – Hi La Đa, tặng cho hắn một cái hôn gió...

Mọi người càng cười dữ dội hơn, Điền Bá Quang còn ôm bụng cười sặc sụa.

"Có lầm hay không... Làm ta sợ muốn chết! Đông Phương Văn tiểu tử thối nhà ngươi!! Tỷ tỷ ngươi đâu!?" Lệnh Hồ Xung chưa hết hoảng sợ vỗ vỗ ngực, sau đó kéo tay Đông Phương Văn hỏi.

"Ha ha, tỷ phu, ta nói cái này chút, đến đến đến." Đông Phương Văn cười gian xảo thì thầm bên tai Lệnh Hồ Xung vài câu.

"A?"

"Huynh đừng vội, như vậy như vậy, như thế như vậy..."

————

"Tiếp theo, xin mời tân nương vào điện!" Đông Phương Văn thanh thanh cổ họng lại hét lên, mọi người ngừng cười nhìn về phía ngoài cửa, Độc Cô Cầu Bại cùng Phong Thanh Dương nhìn nhau cười, cảm thấy Đông Phương Văn này hình như lại đang giở trò gì đó...

Đầu tiên là Nghi Lâm đỏ mặt cúi đầu đi đến, một thân hồng y dùng chỉ vàng thêu hoa văn phối với y phục của Điền Bá Quang, nhìn qua vô cùng thanh tú khả ái, Điền Bá Quang mừng rỡ như điên, vội tiến tới cầm tay nàng, miệng hô lớn: "Hắc hắc ~ đây là của ta của ta ~ "

Ngay sau đó là Lam Phượng Hoàng mặc một thân hồng y phối hợp màu tím, ba bước cũng thành hai bước đi tới trước mặt Kế Vô Thi: "Người quái dị, nhìn cái gì!"

Kế Vô Thi cười hắc hắc, vươn tay ôm thắt lưng Lam Phượng Hoàng: "Đương nhiên là nhìn nữ nhân điê... Không phải, là Lam Phượng Hoàng xinh đẹp..."

Người cuối cùng khiến tất cả hai mắt sáng ngời, thân ảnh đỏ tươi dùng bộ pháp nhẹ nhàng đi đến, hồng y mặc dù đơn giản nhưng không làm phai đi nét diễm lệ của nàng, bên môi mỉm cười khiến người ta thất thần nhìn ngắm, không phải Đông Phương Bất Bại thì còn ai.

Nhưng... đứng ở trước mặt nàng, cũng là ba Lệnh Hồ Xung... khiến nàng không khỏi sửng sốt.

"Tỷ có thể nhận ra ai mới là tướng công của tỷ hay không?" Đông Phương Văn cười hỏi.

"... ..." Đông Phương Bất Bại mỉm cười liếc nhìn Đông Phương Văn, sau đó đảo mắt một lượt qua ba Lệnh Hồ Xung, cuối cùng đi tới trước mặt Đông Phương Văn.

"Dám cấu kết với tiểu tử thối kia đùa giỡn ta..." Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Đông Phương Văn, nhíu mày tiếp tục nói: "Chàng có tin tối nay ta sẽ cho chàng ngủ ngoài cửa hay không."

"Hắc... Hắc hắc... Bị nàng phát hiện rồi..." Cười gượng một tiếng, gỡ mặt nạ xuống, "Đông Phương Văn" hóa ra lại là Lệnh Hồ Xung giả trang.

"Ha ha, tỷ tỷ quá lợi hại, có thể liếc mắt một cái liền nhận ra tỷ phu ~" Đông Phương Văn chân chính cũng gỡ bỏ mặt nạ Lệnh Hồ Xung, cười hì hì nói.

"Ha ha ha, Lệnh Hồ tiểu tử bị nhìn thấu rồi!" Độc Cô Cầu Bại lớn tiếng cười nói, sau đó quay đầu vui vẻ vỗ bàn: "Phong lão đệ, mau mau mau, ngươi thua rồi, chung tiền chung tiền a..."

"Đông Phương tiểu tử, nhãn lực của ngươi cũng thật quá tốt, xem ra ta không thể không bỏ tiền được..." Phong Thanh Dương bất đắc dĩ lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Độc Cô Cầu Bại, khiến lão nhân kia hớn hở mặt mày.

"Tốt, cư nhiên hợp nhau lừa gạt ta." Đông Phương Bất Bại khoanh tay, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung, sau đó đi đến chỗ ngồi, khi đi ngang qua người hắn thì đột nhiên nhẹ giọng nói: "Lệnh Hồ Xung, đêm nay không cho chàng vào phòng."

"A? Đừng... Ta vô tội mà... Xong rồi xong rồi..." Lệnh Hồ Xung đau khổ cầu xin, sau đó giận dữ nhìn Đông Phương Văn quát lên: "Đều tại tiểu tử thối nhà ngươi! Bày ra cái chủ ý quái quỷ này!"

"Huynh tự nguyện làm mà... không liên quan đến ta không liên quan đến ta ~" Đông Phương Văn cười hì hì, nhanh như chớp chạy xa khỏi Lệnh Hồ Xung.

"Lệnh Hồ Xung." Đông Phương Bất Bại cầm chén rượu trong tay, nhìn Lệnh Hồ Xung kêu một tiếng, rồi lại liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.

Lệnh Hồ Xung vội vã vọt tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Đông Phương, nàng làm sao nhận ra được ta?"

"Đồ ngốc." Đông Phương Bất Bại nhịn cười, "Ngày mai rồi nói cho chàng biết."

"Vì sao không phải là đêm nay?"

"Bởi vì đêm nay chàng phải ngủ bên ngoài."

"Không..." Lệnh Hồ Xung vừa muốn lên tiếng phản đối, chợt nghe thấy Phong Thanh Dương nói: "Ha ha, vợ chồng son đang thủ thỉ cái gì thế?"

"Thái sư thúc!"

"Lão tiểu tử, dám đem ta ra đặt cược ta còn chưa tính sổ với ông, ông muốn đánh nhau có phải hay không?" Đông Phương Bất Bại quay đầu, tức giận nói.

"Ô ô, Đông Phương tiểu tử sao lại hung dữ như vậy ~~" Phong Thanh Dương vuốt vuốt râu, cười nói với Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ tiểu tử, nên dạy dỗ lại nương tử ngươi đi!"

"A... Này... Ha... Ha ha..." Lệnh Hồ Xung cười ngây ngô hai tiếng, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại vừa uống rượu vừa nhíu mày theo dõi hắn, nuốt một ngụm nước bọt rồi vội nói: "Còn không biết ai sẽ dạy dỗ ai đâu..."

"Tiểu tử ngươi thật không có tiền đồ gì cả!" Phong Thanh Dương lắc đầu cười, Đông Phương Bất Bại đang uống rượu không thể phun ra, đành phải cố nhịn cười.

Lúc này trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo đều vô cùng náo nhiệt, người các môn phái cùng những nhân vật trọng yếu trong giáo đều ngồi ở đại điện, đệ tử còn lại thì ngồi bên ngoài điện, cùng nhau uống rượu đàm luận.

Lệnh Hồ Xung luôn luôn tùy tiện, nhưng lần này lại rất cẩn thận, không chỉ nói Đông Phương Văn an bài tốt tiệc rượu cho tất cả đệ tử trong giáo mà còn bố trí giáo chúng thay phiên nhau canh giác phạm nhân đề phòng Xung Hư đạo trưởng và Lâm Bình Chi thừa cơ cứu người.

Ngoại trừ trưởng môn đã an tọa bên trong đại điện, đệ tử các phái đa phần đều là thiếu niên trẻ tuổi, rất nhanh đã hòa mình với giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo, nói nói cười cười rất náo nhiệt.

Trong điện, mọi người đều nâng rượu kính ba đôi tân nhân, Lệnh Hồ Xung tuy biết Đông Phương Bất Bại có tửu lượng cao, nhưng cũng sợ người đông khiến nàng không thể ứng phó hết, lại biết nàng tâm tính cao ngạo sẽ không từ chối, liền ở trong đại điện chạy tới chạy lui, chỉ cần là ai muốn kính rượu Đông Phương Bất Bại, đều bị hắn nhanh tay ngăn cản đứng ra uống thay nàng.

Ba tân lang bận rộn tiếp đãi quan khách, ngược lại ba tân nương vô cùng nhàn rỗi, nhìn thân ảnh Lệnh Hồ Xung hối hả chạy qua chạy lại, trong lòng Đông Phương Bất Bại cảm thấy ấm áp, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập yêu thương.

"Tỷ tỷ..." Nghi Lâm không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng kêu.

"Làm sao vậy Nghi Lâm?" Đông Phương Bất Bại nhìn hai má Nghi Lâm đỏ bừng, lại thấy Lam Phượng Hoàng cũng ửng đỏ mặt mày, trong lúc nhất thời không rõ hai cô nương này rốt cuộc bị cái gì.

"Ân... Liên di, Liên di muốn gặp tỷ tỷ một chút..." Nghi Lâm cúi đầu không nhìn nàng.

"Ân?" Đông Phương Bất Bại bị dáng vẻ quẫn bách của Nghi Lâm làm bật cười, quay đầu nhìn về phía Lam Phượng Hoàng: "Rốt cuộc làm sao vậy? Các ngươi...bị cái gì vậy..."

"Cái đó... Khụ khụ... Cũng không, không có gì, chỉ là..." Lam Phượng Hoàng ho nhẹ hai tiếng, nhìn trái nhìn phải một lượt, rồi mới thấp giọng nói: "Chỉ là Liên di nói mình là người từng trải, nên muốn truyền cho ngài một số công phu trị nam nhân trên giường."

"A?" Đông Phương Bất Bại thoáng sửng sờ, lập tức đỏ mặt, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, liền thấy Hoắc Mỹ Liên ngoắc ngoắc tay ý bảo nàng đi qua.

"... ..." Đông Phương Bất Bại đi cũng không được ngồi cũng không xong, dơ dự một lát, đành phải chậm chạp bước qua.

"Đông Phương a, ta biết tính tình của ngươi, vốn không nghĩ sẽ gọi ngươi, nhưng ngẫm lại, ta dù sao cũng là người từng trải, có vài thứ vẫn nên nói trước cho ngươi biết thì tốt hơn." Hoắc Mỹ Liên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đỏ mặt bối rối, cười cười nói.

"Ân..." Đông Phương Bất Bại không dám nhìn thẳng vào Hoắc Mỹ Liên.

"Đông Phương, ngươi nói thật với ta đi, ngươi và Lệnh Hồ tiểu tử đã từng phát sinh ra chuyện gì chưa?"

"A? Không... Không có..." Đông Phương Bất Bại lập tức có xúc động muốn bỏ chạy, dù sao nói đến loại chuyện này cũng rất...

"Ai, từ lúc ngươi được sư phụ ngươi mang về, ta cũng nhìn ngươi trưởng thành từng ngày, người có chuyện gì có thể gạt được ta hay sao?" Hoắc Mỹ Liên nhìn thấy hai má Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, liền biết tuyệt đối không có chuyện chưa từng phát sinh cái gì: "Ta nói phát sinh chuyện gì đó, không nhất định phải là vượt rào, ngươi không cần ngượng ngùng."

Hoắc Mỹ Liên nói xong liền kéo tay Đông Phương Bất Bại, không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu chỉ dẫn nàng một số chuyện trong sinh hoạt phu thê, Đông Phương Bất Bại chỉ biết gật đầu không ngừng, càng cố gắng bình tĩnh lại càng khiến cho mặt mũi đỏ ửng.

Lệnh Hồ Xung thật vất vả mới uống xong rượu mọi người kính, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội quay đầu tìm kiếm Đông Phương Bất Bại, lại thấy nàng cùng Hoắc Mỹ Liên đang trốn ở một góc, Hoắc Mỹ Liên không biết đang nói cái gì khiến Đông Phương Bất Bại ửng đỏ mặt mày, còn dùng tay vò vạt áo đến nhăm nhúm.

"Ôi chao? Đông Phương bị làm sao vậy?" Lệnh Hồ Xung tò mò muốn qua đó xem, lại bị Lam Phượng Hoàng và Nghi Lâm hốt hoảng ngăn lại.

"Lệnh Hồ đại ca... Tỷ phu, huynh, huynh không thể qua đó..." Nghi Lâm lắp bắp khuyên can.

"Đúng vậy, nữ nhân nói chuyện, nam nhân như ngươi đến đó làm gì!" Lam Phượng Hoàng chống nạnh, kiên quyết không cho Lệnh Hồ Xung tiến thêm một bước.

"Không qua thì không qua! Các ngươi làm gì.... Mà kỳ quái như vậy?" Lệnh Hồ Xung khó hiểu lắc lắc đầu, lại nhìn Đông Phương Bất Bại, vừa vặn Đông Phương Bất Bại cũng quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn nàng, liền nhanh như chớp rụt đầu về.

Lệnh Hồ Xung càng thấy càng hồ đồ, sao... lại đột nhiên thẹn thùng? Đang suy nghĩ, chợt nghe Điền Bá Quang ở bên cạnh cười hắc hắc, sau đó gác tay lên vai hắn kéo hắn sang một bên.

"Chuyện gì vậy Điền huynh? !"

"Tiểu tử, hắc hắc, nữ nhân nói chuyện, ngươi đừng xen vào." Nói xong, Điền Bá Quang dáo dác nhìn xung quanh, sau đó rút ra một quyền sách cất trong ngực áo đưa cho Lệnh Hồ Xung: "Cho ngươi."

"Đây là cái gì... Ôi chao? !" Lệnh Hồ Xung lật xem, không ngờ lại là một quyển Đông Cung Đồ, liền vội vàng đóng lại: "Điền huynh a, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ngươi cho ta thứ này nếu bị Đông Phương thấy được..."

"Sặc, nếu không phải là đại hôn của ngươi, ta mới không cho ngươi đâu!" Điền Bá Quang nói xong, nhỏ giọng hỏi: "Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi vẫn là đồng tử đi?"

"Vô nghĩa! Ta... Đương nhiên."

"Hắc hắc, lần đầu tiên, vi huynh sẽ dạy ngươi một số tuyệt chiêu." Điền Bá Quang bật cười, mở ra quyển sách kia chỉ vào một số bức tranh: "Cái này, gọi là Lão Hán Đẩy Xe, còn cái này, gọi là Viên Hầu Leo Cây..."

"Điền huynh, kiến thức của ngươi thật là rộng rãi..."

"Tiểu tử ngươi cẩn thận nghe đi!" Điền Bá Quang nói xong lại lật thêm một tờ: "Cái này, gọi là Quan Âm Tọa Liên..."

"Tọa như thế nào?"

"Khi nào trở về phòng thì tự xem lại, đừng cắt lời ta. Cái này, là Tiên Nhân Chỉ Đường..."

Kết quả là, trong đại điện xảy ra ba tình huống, mọi người nói nói cười cười, Hoắc Mỹ Liên lôi kéo Đông Phương Bất Bại trốn trong một góc, Điền Bá Quang lôi kéo Lệnh Hồ Xung trốn trong góc khác.

Đông Phương Bất Bại vẫn đỏ mặt, nghe Hoắc Mỹ Liên nói.

Lệnh Hồ Xung cầm quyển sách kia nghe Điền Bá Quang giảng giải, thỉnh thoảng lên tiếng hỏi vài câu...

"Tốt lắm, còn lại ngươi trở về tự mình xem, đây chính là bản ba mươi sáu kế sinh hoạt phu thê vô cùng trân quý, xem xong nhớ trả lại cho ta!"

"Nhất định, nhất định..." Lệnh Hồ Xung nói xong liền cẩn thận cất sách vào trong ngực áo.

"Còn nữa Lệnh Hồ huynh đệ, lần đầu tiên của nam nhân rất ngắn ..."

"Vì sao?"

"Bởi vì... Ai nha tóm lại là rất ngắn, không tin đến lúc đó ngươi thử xem."

"Vậy..."

"Ta dạy ngươi một tuyệt chiêu, lần đầu tiên ngắn cũng không thành vấn đề, ngươi có thể dùng chiêu này..." Điền Bá Quang nhỏ giọng nói vài câu bên tai Lệnh Hồ Xung.

"Này... Này có thể sao? !" Lệnh Hồ Xung kinh ngạc trợn mắt.

"Đương nhiên, hắc hắc, nam nữ áp dụng đều được! Giờ lành sắp đến, ngươi nên chuẩn bị sớm đi, hắc hắc hắc." Vỗ vỗ bả vai Lệnh Hồ Xung, Điền Bá Quang cười hắc hắc bỏ đi.

Còn lại Lệnh Hồ Xung tưởng tượng đến những hình ảnh mình vừa nhìn thấy, suýt nữa không kìm được phun máu mũi, vội vàng lắc lắc đầu.

Mà Đông Phương Bất Bại bên kia...

"Tốt lắm, giờ lành sắp đến , ta nói ngươi có nhớ kỹ không?" Hoắc Mỹ Liên vỗ vỗ tay Đông Phương Bất Bại, nói.

"A... Nhớ, nhớ kỹ." Đông Phương Bất Bại vẫn chưa thoát khỏi trạng thái thất thần...

"Còn nữa a Đông Phương, ta dạy cho ngươi cái này, đêm nay trước khi động phòng ngươi cần dùng, lần đầu tiên của nam nhân rất ngắn, nếu ngươi lại... sợ là càng ngắn ha ha ~" Hoắc Mỹ Liên lại dặn một câu.

"Liên di, ta... Đã biết." Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên tiếng trả lời, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng nói xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro