Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Khi nàng tỉnh lại đã là ba ngày sau.


Tuy nói nhân loại ngủ một giấc tận ba ngày đúng là không bình thường, nhưng đối với yêu quái cần khôi phục thể lực thì ngủ lâu chút xíu cũng không sao.

Nàng vừa tỉnh dậy liền thấy vị bằng hữu trước kia đang ngồi bên cạnh nàng bộ dạng đắng đo không biết làm sao.

Nàng vừa tỉnh cũng không muốn nói chuyện, chỉ đưa ánh mắt đầy nghi vấn nhìn nàng ( vị bằng hữu kia ấy).

" Um....Cái con khỉ kia......Đấu Chiến Thắng Phật hắn...."

Vị bằng hữu ấp úng, nàng nhìn ý bảo nói tiếp .

" Đấu Chiến Thắng Phật hắn đã ở ngồi ở đây hai ngày rồi."

" Ngươi nói gì...." Nàng kinh ngạc buộc miệng thốt ra ba chữ ngẫm lại mình có chút thất thố vội vàng che miệng, ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ.


Nàng từ trên giường ngồi dậy, đem y phục nhăn nheo vuốt phẳng. " Ta biết rồi, chờ ta mặc quần áo xong rồi sẽ ra gặp hắn chào hỏi một tiếng."

Vị bằng hữu tỏ vẻ không dám trêu vào Đấu Chiến Thắng Phật nên nhanh chóng bỏ đi, đến nơi nào đó tìm nam nhân chơi đùa.

Nàng mặc xong quần áo rồi đẩy cửa bước ra.

Đấu Chiến Thắng Phật thần thái sáng láng ngồi ở phòng trước, bộ dạng một chút cũng không giống như đã ngồi ở đây hai ngày.

Không phải áo cà sa, cũng không phải lãnh bào màu đỏ sẫm nàng gặp hôm Thất Tịch. Hôm nay tôn thánh phật mặc một bộ y phục màu lam, hai tay áo buộc chặt nhìn mười phần hăng hái , vạt áo rớt xuống làm lộ ống quần màu trắng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, phẩy phẩy tay quạt bớt hơi nóng trên mặt. Trùng hợp lúc này Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn nàng.

Nàng với hắn mắt đối mắt

Liền giống như năm đó, nàng thấy trong mắt hắn có muôn vàng điều.

Nàng hơi sửng sốt một chút lập tức điều chỉnh lại tâm trạng. Lấy một cái ly đặt trước mặt hắn, không nhanh không chậm pha cho mình một ly trà.

" Thánh phật hôm nay không ngồi thiền hay sao mà rảnh rỗi đến nơi của ta ngồi"

Nàng cho rằng hắn sẽ như ngày đó bị nàng ép đến không nói thành lời, ai biết hôm nay cái đầu khỉ này lại khác thường, có vẻ trở nên thông minh hơn.

Nghe nàng nói xong, hắn nhếch môi cười.

" Hắc, nha đầu nhà ta ở đây tại sao ta không thể đến ngồi?"

" Ai là nha đầu của nhà ngươi!"

Lần này người bị ép không nói nên lời chính là nàng, lời nói theo bản năng nói ra căn bản chưa kịp suy nghĩ. Vốn định trêu chọc hắn một chút, ai dè hắn đã trêu chọc lại nàng, còn vô cùng vô lại.

Tại sao hắn quên mất nàng nhiều năm như vậy, nàng lại phải tại thời điểm này mà chịu thua.

Nghĩ đến đây nàng càng căm giận, vỗ bàn đứng lên quay đầu trở lại trong viện, đem con khỉ đối diện kia đang không hiểu chuyện gì xảy ra sợ tới mức cả kinh, vẻ mặt nghi hoặc lại khó xử theo nàng đi vào bên trong.

May mắn lúc trước thuê một biệt viện ở trong ngõ sâu thưa thớt người. Bằng không hàng xóm láng giềng ước chừng đã nghe thấy đoạn đối thoại từ trong viện truyền đến.

" Này nha đầu...."

" Đừng có kêu ta!"

" Vậy ngươi đã thừa nhận ngươi là nha đầu của ta?"

" Ai thừa nhận?"

" Chẳng phải ngươi không nhớ lão tôn sao? Tại sao lại cùng lão tôn nói chuyện?"

" ...Ngươi"

Nàng thật sự không ngờ con khỉ này vô lại đến thế, nàng bị hắn làm tức giận không nhẹ. Rốt cuộc cũng dừng bước quay đầu đối diện hắn.

Nàng xoay người lại, đôi tay ôm ngực nhíu mày đẹp trừng hắn, kết quả con khỉ thấy nàng nhìn hắn liền bắt đầu không chịu buông tha, trái lại càng làm khó nàng.

" Nha đầu, không phải ngươi đã ăn dược quên đi lão tôn rồi sao? Cái dược kia giống như không có hiệu quả lắm a"

" Ta....."

" Có phải ngươi đã không ăn dược mà đem nó phun vào trong tay áo?"

Bản thân hắn có chút buồn cười, quả nhiên nàng không có ăn dược kia mà dùng kỹ xảo che dấu.

Hắn đi về phía nàng, càng lúc càng gần, cuối cùng đem nàng bức đến dưới gốc cây hòe trong viện, hắn ôm lấy cánh tay mình bộ dáng giống như nói rằng sẽ không bắt nạt nàng, nhưng thật ra làm nàng xấu hổ không biến trốn đi đâu.

Đấu Chiến Thắng Phật vẫn ung dung nhướng mày chờ nàng trả lời, nàng vừa thẹn vừa bực, bởi vì điều hắn nói là đúng. Nàng bị chọc tức nói không ra lời, bèn hung hăng giẫm lên chân hắn cho hả giận, Tôn Ngộ Không nhanh tay lẹ mắt vội vàng đem chân nàng nắm lại còn nhìn nàng cười hì hì không ngừng.

Nàng từ trong ngực lấy ra một cây quạt xếp đánh lên người hắn một cái rồi phất tay áo bỏ đi.

Bỏ lại Đấu Chiến Thắng Phật trong tay nắm quạt xếp, cười đến không dậy nổi.

Từ lần trước bị Tôn Ngộ Không nhìn thấu kỹ xảo lừa gạt của nàng, hắn liền mỗi ngày từ Hoa Quả Sơn đi đến biệt viện của nàng " Uống trà ôn chuyện". Nàng tất nhiên là không muốn cùng hắn qua lại, mới đầu còn tính đổi chỗ ở mới sau lại suy nghĩ dù cho nàng đổi đến đâu tôn thánh phật đều có khả năng tìm ra nàng, nên đành phải từ bỏ. Không muốn hắn làm phiền, nàng liền đem hắn bỏ ở nhà, bản thân thì tìm lý do lên trấn đi dạo. Có đôi khi tôn thánh phật có chuyện quan trọng ở Hoa Quả Sơn không thể tới tìm nàng, đó chính là lúc nàng cảm thấy yên tĩnh nhất.

Nàng bị hắn làm phiền đã gần một tháng đến đến đi đi cũng thành thói quen nên cũng mặc kệ, hắn cũng an phận không ở lại viện của nàng qua đêm. Nàng thấy hắn còn có chút lương tâm nên liền tùy hắn đi.

Trong nháy mắt thời tiết hơi trở lạnh, nàng thêm chút quần áo cùng chăn, buổi tối nhàn hạ ngồi dưới gốc cây hòe ôm một bình rượu nhỏ quả là thích ý.

Mấy ngày này Đấu Chiến Thắng Phật ước chừng đã gặp phải chuyện quan trọng cần phải xử lý nên hắn cũng không có tới thăm nàng.

Ngày thường hắn cũng không có nói nhiều lắm chỉ đôi lúc nói hai ba câu trêu chọc nàng. Phần lớn thời gian đều cùng nàng ngồi uống trà trong viện hay là tham thiền ngộ đạo. Có đôi khi nàng vui vẻ ngồi bên cạnh hắn đọc một chút thơ từ hoặc là hỏi hắn một chút cái gì tham cái gì thiền.


Nếu lúc tâm tình hắn tốt, hắn sẽ cùng nàng tham khảo một chút sách thơ. Nếu lúc hắn bị nàng làm cho đến phiền, cũng sẽ không khách khí thổi một trận gió đem nàng đẩy vào trong phòng. Lúc này nàng lại giận dỗi hắn mấy ngày.

Nhưng chơi đùa vẫn là chơi đùa, câu nói kia của hắn nàng sẽ không bao giờ quên.

" Ta không biết nhiều về việc tĩnh tâm ngồi thiền tu luyện, ta chỉ đang suy ngẫm về chữ " Thiện", Phật ở trong lòng ta vĩnh viễn đều chỉ có một chữ " Thiện""

Không phải lục căn thanh tịnh, cũng không phải diệt dục tồn lý, chỉ có một chữ " Thiện" ( p/s: đại khái là nói Tôn Ngộ Không không phải vô tình, không phải hoàn toàn không có tạp niệm, mà cái thứ hắn đề cao chính là chữ " Thiện" chứ không phải dục vọng con người. Mình nghĩ vậy)

Một thời gian dài sống chung dưới một mái nhà, chung quy cũng có chút cảm tình. Đột nhiên thiếu mất một người ở bên không đến nỗi là cô đơn tịch mịch nhưng tóm lại vẫn có chút không thích ứng được.

Hôm nay nàng lên phố mua nguyên liệu nấu ăn, lúc về đi ngang qua con sông bảo vệ thành, cảm giác hôm nay nhìn nó trong có vẻ khác lạ.

Ngày thường nước sông trong suốt hiện tại nhìn có vẻ hơi đục, thậm chí có nơi nhìn thấy được đồ vật màu đen trôi trên sông. Nhớ lại nhiều ngày nay trong thành liên tục có người mất tích, chân không tự chủ bước nhanh hơn trở về nhà.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan