(*) Caledon: Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó Cal không hiểu vì sao anh lại yêu cầu tài xế lái xe đến cảng Southampton, có cái gì đó thôi thúc anh làm điều đó.

Khi xe chạy ngang qua chợ cảng, Cal bỗng nhớ về màn rượt đuổi ấy trong lần thứ ba anh gặp lại nàng, ngày hôm đó nàng đã bảo vệ hắn, chỉ mới đó mà nàng đã phục vụ anh gần một tháng. Xe tiếp tục chạy về phía cảng, khi ngang qua nhà nàng ở cuối con dốc anh trông thấy cửa sổ nơi phòng nàng đóng chặt, tâm trạng Cal chợt sa sầm, nàng không có ở nhà. Đúng như anh nghĩ, nàng đang hẹn hò cùng tên nghèo khổ kia.

Hắn ta thân thiết với Juliana đến độ khiến anh bỗng cảm thấy hắn thật đáng ghét. Con chuột bẩn thỉu, Jack Dawson! Rồi Cal trông thấy nàng chủ động bắt tay hắn ta, rồi nàng đột nhiên ôm lấy hắn, chính mắt anh nhìn thấy, nàng hoàn toàn chủ động. Nàng chủ động chạm tay và ôm người đàn ông khác nhưng lại keo kiệt khoảng đó với anh.

Cal vẫn còn nhớ mình đã tức giận đến rồ lên, anh chồm người lên trước rồi ấn mạnh vào còi xe. Đôi nam nữ kia bị tiếng vang xé trời khiến vội tách nhau ra, mắt nhanh chóng hướng về phía cội nguồn của âm thanh đinh tai đó.

- Trở về!

Anh ra lệnh. Trước khi xe rời đi, mắt anh vẫn không khống chế được nhìn về phía bóng hình nhỏ bé ở xa xăm. Nàng cách anh rất gần nhưng Cal cảm thấy như nàng thật quá xa vời. Tóc nàng bay trong gió, nàng đứng đó, trở nên vô cùng nhỏ bé khi đứng kế tên Jack Dawson, anh chợt thấy giữa họ có một sự giao hòa mà mối quan hệ giữa anh và nàng khó có được.

Juliana, chết tiệt cô đi!

Trước ngày Titanic khởi hành, Cal bỗng muốn tự lái xe đến cảng Southampton với lý do muốn ngắm biển đêm. Xe anh dừng lại khi đến gần nhà nàng, ánh đèn bên trong vẫn còn sáng, đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Ít lâu sau đó cánh cửa cũ kĩ mở toang ra, tên Jack xuất hiện cùng với một tên đàn ông khác, theo sau là nàng. Hai tên đàn ông bước ra từ nhà nàng! Nàng thật quá đáng, đồ không biết xấu hổ, nàng muốn quyến rũ nhiều người cùng một lúc thế ư?

Anh trông thấy nàng nói gì đó rồi cười vui vẻ nhìn hai tên kia loạng choạng dìu nhau đi về phía cảng biển, sau đó nàng cười cười quay vào nhà, cả một quá trình không phát hiện ra anh. Nàng uống rượu, nàng vậy mà dám say xỉn trước mặt hai tên đàn ông.

Cal mang tâm trạng bực tức trở về. Anh đến đó làm gì? Để từ biệt nàng? Để nhìn nàng lần cuối trước khi về Mỹ tổ chức hôn lễ, trước khi trở thành một người có vợ? Hay để được tơ tưởng đến nàng lần cuối? Nàng có đoái hoài gì đến anh? Mà anh cũng có cần gì nàng? Anh có yêu thích gì nàng đâu, anh lái xe đến đây chỉ là để ngắm biển ở Southampton.

Đêm đó anh mất ngủ. Anh trằn trọc trên chiếc giường lớn, sau ngày mai giữa anh và Juliana sẽ chẳng còn gì dính dáng đến nhau, cả hai đều sẽ có cuộc sống mới. Rồi anh sẽ kết hôn, sinh con, anh sẽ có gia đình riêng của mình. Và nàng cũng vậy, chồng nàng sẽ là ai? Jack Dawson? Cái tên tiềm năng nhất đây rồi. Họ sẽ có những đứa con của riêng mình và đứa bé có đôi mắt giống anh và đôi môi, chiếc mũi giống nàng sẽ không bao giờ tồn tại.

Anh phải làm sao? Cal lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy hận chính cuộc sống sung túc của mình, hận chính kế hoạch anh tự vạch ra cho chính bản thân, hận giới thượng lưu đề cao sự hoàn mỹ. Anh phải ngụy trang đến bao giờ? Có ai đối xử thật lòng với anh?

Cal chìm vào giấc ngủ khi đồng hồ điểm ba giờ sáng và bắt đầu một ngày mới với vẻ mệt mỏi chán chường.

Trong lúc chuẩn bị cho chuyến đi dài trên Titanic, Cal đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương. Anh nhìn mình trong gương rồi chợt nhớ đến nàng.

- Thắt cà vạt cho tôi.

Sáng hôm đó anh đứng trước gương nhìn hình ảnh nàng phản chiếu bên trong rồi ra lệnh cho nàng. Trông thấy nàng im lặng nhìn về phía mình Cal không biết vì sao tim anh bỗng đập nhanh, liệu nàng có đồng ý hay không?

Mắt Cal bám theo từng chuyển động khi nàng bước về phía chiếc gương. Khi nàng chỉ cách anh vài bước chân anh dường như có thể ngửi được mùi hương của nàng, nó không phải mùi nước hoa, Cal đoán đó là từ loại xà phòng tắm nàng dùng.

Nàng dừng trước mặt anh, nàng thấp hơn anh rất nhiều, anh trông thấy nàng hít vào thật sâu trước khi hướng mắt về phía anh.

- Cà vạt đâu?

- Ở trong vali đằng kia.

Cal hất cằm về hướng đặt chiếc vali, trước đây Lovejoy là người chịu trách nhiệm việc này nhưng hôm nay anh không hiểu vì sao mình lại muốn nàng làm điều đó.

Nàng xoay người bước về hướng đó rồi nhanh tay mở chiếc vali ra.

- Ngài muốn loại nào?

- Tùy cô, miễn là phù hợp.

Bất chợt nàng xoay người đối diện với ánh mắt chăm chú của Cal khiến anh giật nảy người như thể một kẻ chuyên đi rình mò bị bắt tại trận. Mắt nàng đảo trên người anh, dù là rất nhanh nàng đã dời mắt đi nhưng vẫn khiến tim anh đập gia tốc. Cal nghĩ có lẽ nàng đang xem xét xem chiếc cà vạt nào phù hợp với trang phục của anh hôm nay.

Nàng đứng lên đi về phía anh khi đã chọn được chiếc mình ưng ý, nó chỉ là một chiếc cà màu đen vô cùng bình thường nhưng được làm từ loại vải tốt nhất, Cal cảm giác khóe môi mình run lên, anh muốn nở một nụ cười khen ngợi sự khéo chọn của nàng. Anh có vài chiếc cà vạt đen trong vali nhưng nàng đã chọn được cái có chất liệu tốt nhất.

Nàng có vẻ lóng ngóng, anh không biết liệu do nàng ngại ngùng hay do nàng chưa từng làm điều đó trước đây. Với Cal, lý do nào cũng đều khiến anh vui vẻ.

- Tôi... Không biết làm sao.

Sau một hồi chần chừ nàng ấp úng thốt ra câu nói đó. Cal chợt phì cười nhìn vẻ lúng túng của nàng nhưng anh đã nhanh chóng kiềm chế sau đó chưng ra vẻ mặt khó ở của mình. Cal biết vẻ cau có này rất mất lòng phái nữ nhưng biết sao được vì nó có thể che đi sự bối rối của anh khi đứng gần nàng.

- Cô chưa từng thắt cà vạt cho ai sao? Một chút kỹ năng đó cũng không biết!

Anh cau có nói nhưng mày không tài nào nhăn lại được, anh chợt cảm thấy thất bại, kỹ thuật ngụy trang của anh sao lại dở tệ thế này?

- Vậy thì anh tự mà thắt đi.

Mắt nàng rũ xuống, đầu xoay đi không nhìn anh. Cal trở nên khẩn trương khi thấy nàng muốn đi sang chỗ khác, cách xa nơi anh đang đứng, nàng đang tức giận. Juliana dường như luôn cau có với anh.

- Được rồi, lại đây thắt nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi.

- Đừng quên chúng ta đã trao đổi những gì!

Cal vội thêm vào một câu đe dọa khiến nàng trở nên ngoan ngoãn hơn, nó luôn luôn phát huy tác dụng trong hầu hết mọi trường hợp. Nhưng anh biết rõ, nàng làm điều đó không phải vì anh mà vì Titanic, vì những hành khách trên đó. Cal bỗng muốn điều tra xem trên đó liệu có bao nhiêu tên đàn ông? Nàng muốn bảo vệ ai? Một kẻ nghèo hèn nào đó hay một tên giàu có hơn anh? Cal chợt nghĩ đến Astor- vị tỷ phú giàu nhất thế giới nhưng ông ta đã có cô vợ mười chín tuổi của mình, đó là một vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp cho nên nàng đừng mong giành giật được gì.

Nàng hậm hực tiến lại gần anh, môi mím chặt, lồng ngực phập phồng vì cố kiềm nén. Cal cúi đầu nhìn nàng, nàng không muốn đối mặt với anh nhưng không sao anh có thể đứng đây hàng giờ nhìn đỉnh đầu nàng cùng với hàng mi đen láy.

- Nhanh lên!

- Chết tiệt anh đi!

- Không được nói tục! Làm nhanh lên!

Sau một hồi trừng mắt nhìn nhau rốt cuộc nàng cũng bắt đầu thắt cà vạt theo lời hướng dẫn của anh. Juliana quá thấp so với anh, nàng phải đứng lên chiếc ghế dựa để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Không khí xung quanh chỉ toàn mùi hương của nàng, nó xông thẳng vào phổi Cal. Tầm mắt anh đối diện với chiếc áo của nàng, tay nàng quàng qua cổ anh, một khắc đó anh đã nghĩ như thể nàng đang ôm lấy anh. Từ đó việc làm của nàng lại thêm một mục mới, thắt cà vạt cho anh.

Cal nhìn vào gương, cà vạt đã được Lovejoy chuẩn bị xong, nó được thắt chỉnh tề hơn so với khi vào tay nàng nhưng anh cảm giác như nó quá cứng nhắc, thiếu đi một thứ gì đó.

- Thưa ngài, tiểu thư và mẹ cô ấy đã đợi ngoài xe.

Lovejoy sau khi chuyển hành lý xuống tầng đã trở về thông báo đến giờ phải rời đi. Cal không trả lời ông ấy, anh lại nhìn vào gương, trước mắt bỗng hiện ra hình ảnh nàng biến mất mãi mãi. Thì sao chứ? Nàng cũng không cần anh, mối quan hệ của họ là trao đổi điều kiện và rồi anh đã tự tay phá hủy nó. Cal từng nghĩ sẽ đem nàng theo về nước Mỹ, không ai ngăn cản được việc anh nuôi tình nhân bí mật, Rose và mẹ nàng sẽ chẳng có tư cách gì để phán xét anh nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình đang nghĩ lệch lạc đi. Anh còn tương lai mình trước mắt, anh không thể vì một người không thèm đoái hoài đến mình mà bị đẩy khỏi hình ảnh sang trọng, lịch sự và nguyên tắc.

Cal không biết mình đang cố chứng minh điều gì, có lẽ là chứng minh việc anh là một người có tự chủ cao hoặc là chứng minh cho nàng thấy rằng nàng sẽ không bao giờ có thể ảnh hưởng gì đến.

Xe rời khỏi khách sạn, lần đầu tiên trong khoảng thời gian Cal "mua" vị hôn thê của mình mà anh không chủ động lấy lòng nàng ấy. Anh trầm mặc ngồi đó, mắt hướng về cửa xe về một nơi xa xăm nào đó mà chính anh cũng không xác định được.

Khi xe tiến vào khu vực cảng biển, tàu Titanic nguy nga tráng lệ xuất hiện, thật khổng lồ. Cal không thể hiểu tại sao nàng có thể nói rằng nó sẽ chìm, nó là con tàu được đóng bằng những kĩ thuật tiên tiến nhất và những trang thiết bị hiện đại nhất, thép đóng nên con tàu được xưởng nhà anh cung cấp, là loại thép tốt nhất hành tinh, nó căn bản không thể chìm.

Cal đã yêu cầu tài xế tìm một con đường khác dẫn ra biển, đã phải đánh một vòng lớn để đến được cảng thay vì là một đường thẳng. Xe bỗng thắng gấp khiến anh nhoài người ra trước, anh nhìn sang Rose, nàng ấy vừa hốt hoảng kêu lên.

- Em có sao không?

- Em ổn.

Một câu hỏi thăm nhạt nhẽo được anh thốt ra kèm theo nụ cười cứng ngắc. Sau đó anh lại tiếp tục hỏi han bà mẹ vợ của mình một câu tương tự.

- Cô ta sao có thể tạt ngang đầu xe như thế chứ?

Anh nhìn theo hướng tên tài xế nhìn, tóc đen cột thấp, áo trắng, quần đen và cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng lẩn vào trong biển người hướng về Titanic.

Là nàng! Đúng vậy, là nàng! Juliana!

Cal cảm thấy tiếng tim đâp rộn ràng nhưng rồi anh nhanh chóng thất vọng. Nàng sẽ không đến, nàng nói Titanic sẽ chìm, không ai ngu xuẩn đến nỗi sẽ lên một con tàu mà mình biết nó không an toàn.

Mang theo sự thất vọng lên tàu, anh nhanh chóng được dẫn đến phòng của mình. Sự xa hoa của Titanic có thể khiến Cal ngạc nhiên trong tích tắc nhưng nó đã nhanh chóng bị nỗi buồn bực che đi toàn bộ. Sau khi lên tàu chính là ăn buổi sáng cùng những người trong tầng lớp thượng lưu. Anh nghe thấy tiếng còi tàu vang lên báo hiệu tàu sắp khởi hành, Cal hít vào thật sâu, cảm nhận phổi căng ra hết cỡ, anh phải bình tĩnh lại.

Bữa sáng có phần ngon hơn hẳn so với những món tầm thường trong khách sạn ở Southampton nhưng nó thiếu cái gì đó. Sự thiếu thốn ấy đã tồn tại gần tuần lễ nay nhưng anh vẫn không thể hoặc không muốn tìm ra nguyên nhân.

Bữa ăn diễn ra bình thường cho đến khi Rose bỗng dở chứng bỏ đi, thật mất mặt! Anh bị quý bà nhà giàu mới nổi kia châm chọc một phen, bà ta bảo Rose hơi khó chơi đấy nhưng anh muốn nói cho bà ta biết rằng nếu bà ta gặp nàng, bà ta sẽ hiểu Rose chả là gì.

Khi anh đang bực bội bước lên boong tàu tìm Rose, trước đó anh đã cố giữ mình bình tĩnh, anh sẽ không tức giận trước mặt nàng và những quý tộc ở khoang hạng nhất nếu không sẽ rất mất hình tượng.

- Jack! Jack Dawson!

Có tiếng ai đó rất quen thuộc gọi một cái tên cũng vô cùng quen thuộc với Cal. Giọng của người anh đang phải vật lộn để quên nàng đi đang gọi tên kẻ anh ghét cay ghét đắng.

Cal chạy nhanh ra lan can tàu khiến Rose cũng bất ngờ, có bất ngờ hay hoảng hốt anh cũng không quan tâm mấy, điều anh quan tâm ngay lúc này chính là xác nhận xem chủ nhân của giọng nói ấy rốt cuộc có phải nàng không.

Tóc đen buộc sau gáy, áo trắng, quần đen, dáng người nhỏ bé. Là nàng! Cal chắc chắn điều đó. Vì sao ư? Vì đứng kế nàng là tên họa sĩ nghèo kiết hủ lậu kia và tên bạn cùng cảnh ngộ với hắn ta.

Juliana! Vì sao nàng có mặt trên tàu? Người tạt ngang đầu xe của anh khi nãy có lẽ cũng chính là nàng. Nàng biết Titanic sẽ chìm nhưng vẫn lên tàu, vì ai, vì cái gì? Nàng thậm chí còn không cần cả mạng của mình chỉ vì một cái gì đó? Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tên kia, không lẽ là vì hắn ta?

Anh trông thấy nàng bắt tay với một tên đàn ông khác, một mình nàng ở với ba tên đàn ông. Nàng đang đùa sao hay nàng vốn dĩ gặp ai cũng muốn quyến rũ? Mắt anh nheo lại, anh cảm thấy xương hàm banh chặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Juliana!

- Trở về đi Rose! Ngay lập tức! Nếu không anh sẽ quăng em xuống biển.

Anh không nhìn Rose, ánh mắt anh bám chặt theo người bên dưới kia, họ đang nói gì đó rồi tên kia quay mặt tránh đi nhưng sau đó nàng lại nhích gần lại. Nàng đang cầu xin gì đó.

Anh cảm thấy như lồng ngực nóng lên như muốn phun ra lửa. Anh đe dọa Rose sau đó nhanh chóng chạy đi, lần đầu tiên anh vứt Rose ở lại, lần đầu tiên anh vì một người con gái mà hành động cảm tính đến vậy.

Juliana! Anh phải hỏi cho rõ ràng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro