Chương 4 : Nguyệt Cơ , Minh Hầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   -"À , ta có mang ít lương khô , tỷ ăn không ?". Lôi Vô Kiệt lấy từ trong áo ra mấy miếng bánh , giơ ra trước mặt Lạc Hồi.

   -"Có có , cho ta ăn với , ta đói quá". Lạc Hồi vừa nói vừa cầm mấy cái bánh trên tay Lôi Vô Kiệt , vừa xiên vào que , cầm nướng lên trước lửa.

   -"Không phải cô vừa mới ăn rồi hay sao ? Sao lại đói nữa rồi ?".

   -"Kệ ta , ta ăn từ chiều mà , giờ tối rồi đáng lí ra phải ăn tiếp chứ , chỉ tại nơi này đồng không mông quạnh , chả có ma nào ở đây , làm ta phải nhịn đói . Giờ này mà ta vẫn còn ở nhà thì sư nương đã nấu một bàn đầy đồ ngon cho ta ăn rồi , ta nhớ sư nương quá". Lạc Hồi vừa ăn vừa than thở , buồn rầu xé miếng bánh cho vào miệng.

   -"Nhưng mà , bao giờ thì mới tới được Tuyết Nguyệt thành thế ? Không phải đệ bảo đệ biết đường hả , nhưng mà chúng ta đã đi vòng vòng cả ngày trời rồi đấy".

Người áo đen vừa nghe thấy ba chữ Tuyết Nguyệt thành liền bất giác chú ý hơn về phía ba người này.

   -"Ta không chắc lắm , nhưng mà ta thề lần này là đúng thật , ta chỉ đúng mà , còn đi như nào là ngựa của Tiêu Sắt dẫn chứ ta đâu biết đâu". Lôi Vô Kiệt vừa nói vừa nhìn lên Tiêu Sắt.

   -"Ngươi bây giờ còn biết đổ cho ngựa của ta nữa hả ? Ta thấy ngươi là tên lừa đảo thì có".

Đột nhiên , Lạc Hồi như cảm nhận được gì đó , ra hiệu cho hai người kia lùi ra sau.

  -"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không ?".

Lôi Vô Kiệt nghe vậy cũng ngửi ngửi trong không khí.

  -"Có , ta ngửi thấy mùi gì thơm lắm , hình như là mùi hoa , nhưng mà giữa trời đông rét buốt như này , sao lại có hoa nở cho được".

Tiêu Sắt nhắm mắt hít mũi một cái.

  -"Là mùi hoa tường vi , nhưng không phải hoa nở".

Cả ba người cùng nhìn ra phía cửa miếu . Ngoài trời tuyết rơi , một cô gái không biết đứng đó từ lúc nào , cũng nhìn về phía bọn Lạc Hồi.

  -"Vị cô nương này xinh đẹp thật đó , ở ngoài đó lạnh như vậy , cô nương có muốn vào đây ngồi cùng bọn ta không  ?". Lạc Hồi vừa nhìn thấy cô gái , hai mắt liền sáng lên , quên mất vừa nãy bản thân đề phòng như thế nào . 

Tiêu Sắt thở dài đỡ trán , Lôi Vô Kiệt thì ngơ ngác hết nhìn Lạc Hồi rồi lại quay ra nhìn vị cô nương ngoài cửa.

Cô gái đó rất đẹp . Nàng mặc bộ y phục màu tím , gió nhẹ nhàng thổi qua làn váy , ánh trăng màu bạc chiếu trên người nàng , phản chiếu làn da trắng muốt như ngọc , nàng khẽ mỉm cười , mùi hương tường vi thơm mát nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, càng thêm dịu nhẹ . 

Đột nhiên trong tay Lôi Vô Kiệt đã xuất hiện một tấm thiếp từ khi nào , tấm thiếp được ném tới với tốc độ cực kì nhanh , ngay cả Lạc Hồi thường ngày luyện võ cùng sư phụ , kiêu ngạo nhất là tốc độ của mình mà cũng phải giật mình kinh hãi . Tấm thiếp ấy chỉ ghi duy nhất một chữ vuông vức.

  -"Chết ?". Lạc Hồi hiếu kì , ngó vào tấm thiệp trên tay Lôi Vô Kiệt.

  -"Lôi đệ đệ , đây là ý gì thế ?"

Lôi Vô Kiệt nhớ tới một câu chuyện, tuy đây là lần đầu tiên hắn vào giang hồ , nhưng từ nhỏ đã thích nghe chuyện trong giang hồ . Chẳng hạn như , giang hồ từng lưu truyền một câu nói : "Nguyệt Cơ cười đưa thiếp . Minh Hầu giận giết người".


  -"Chúng ta chết chắc rồi ". Lôi Vô Kiệt thì thào đáp lại.

  -"Hả ?".

Tiêu Sắt nhíu mày :

  -"Chết cái gì mà chết , tên miệng quạ nhà ngươi đừng có nói bậy."

  -"Ta không có nói bậy đâu . Nếu ta không nhầm  , thì người đứng trước mặt chúng ta là Nguyệt Cơ , còn tên nam nhân cầm thanh đao đó , là Minh Hầu". Không biết từ khi nào trên tường miếu cách đó không xa , một người khôi ngô đứng đó , trong tay cầm một thanh đao lớn lạ thường , đang lạnh lùng nhìn về phía bên này.

Lôi Vô Kiệt lại tiếp tục phổ cập kiến thức cho hai người kia :

  -"Hai người đã nghe qua giang hồ lưu truyền một câu này chưa : Nguyệt Cơ cười đưa thiếp , Minh Hầu giận giết người".

Tiêu Sắt ngẩn người.

  -"Thế tức là......"

  -"Chúng ta sẽ bị giết đó hả ?". Lạc Hồi đứng bên cạnh tiếp lời Tiêu Sắt.

  -"Chắc là vậy rồi". Lôi Vô Kiệt không những không sợ mà còn tỏ ra có chút phấn khích.

  -"Nhưng tại sao lại muốn giết chúng ta , ta vừa mới rời khỏi nhà chưa được hai ngày mà đã sắp phải bỏ mạng ở đây rồi sao ?" . Lạc Hồi vừa nói vừa than trời.

Nguyệt Cơ lắc đầu , cuối cùng mở miệng : "Thực ra thiếp mời là đưa cho vị bằng hữu ở bên trong kia , nhưng cứ theo quy củ của chúng ta , nhận thiếp đều phải chết . Vì lẽ đó , mạng của ba người các ngươi tối nay đều để lại nơi này đi".

   -"Bằng hữu ở trong kia ?". Lạc Hồi vừa nghe liền quay đầu vào trong miếu nhìn , thì thầm.

   -"Hóa ra không phải ta hoa mắt , quả nhiên là có người ở trong đó từ đầu".

   -"Ta đã nhận thiếp của các ngươi , nhưng ta không chết". Một giọng nói trầm thấp vang lên , đám người Lôi Vô Kiệt chỉ thấy một bóng đen từ trên không trung đáp xuống , vững vàng đứng trước mặt hắn , đối mặt với Nguyệt Cơ.

   -"Quả nhiên bóng đen ta nhìn thấy trên xà nhà là ngươi hả ? Lúc đó ta còn tưởng ta nhìn nhầm cơ đấy". 

   -"Lúc đó thấy cô nương ngẩng đầu , ta cũng cứ nghĩ ta sẽ bị phát hiện ra". Người áo đen vừa nói vừa mỉm cười nhìn Lạc Hồi.

   -"Vị huynh đài này là...". Lôi Vô Kiệt tiến lại gần.

   -"Đường Liên". Nguyệt Cơ cười khẽ . 

   -"Thế nên không phải chúng ta đã đến đây để giết ngươi hay sao ?"

Lôi Vô Kiệt kinh hãi , nhìn lại về phía người tên Đường Liên một lần nữa , giọng nói run run.

   -"Huynh chính là.......đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành , là đại đồ đệ của thủ lĩnh thành Tuyết Nguyệt , Đường Liên ? Vậy huynh chính là đại sư huynh của ta rồi , ta là Lôi Vô Kiệt đến từ Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường, đang muốn đến thành Tuyết Nguyệt...".

   -"Cẩn thận !" . Đường Liên hét lên , Lạc Hồi nhanh tay kéo Lôi Vô Kiệt về phía sau , tránh đi đòn tấn công của Minh Hầu.

   -"Ngươi bị ngốc hả ? Không chú ý như ngươi có ngày chết như chơi , đây đâu phải chỗ để ngươi giới thiệu ?". Lạc Hồi vừa kéo Lôi Vô Kiệt lại , vừa mắng cái tên ngốc tử này.

   -"Đệ xin lỗi , tại đệ phấn khích quá mà".

Tiêu Sắt thì vô cùng kinh ngạc với cây đao của Minh Hầu , hay nói là nó giống một cánh cửa to mà ba bốn người cũng khênh không nổi . Ấy vậy mà Minh Hầu chỉ cần dùng một tay , nhẹ nhàng vung vẩy nó vô cùng dễ dàng.

   -"Chiêu vừa rồi của hắn hung bạo thật , nếu như tên ngốc đệ không được ta kịp thời kéo ra thì không chết cũng trọng thương".

   -"Ngươi bị thương rồi". Minh Hầu lui về phía sau . Giọng của hắn khàn khàn trầm thấp , giống như khó khăn phát ra từ cổ họng cứng rắn.

Đường Liên lau đi máu rỉ nơi khóe miệng ."Ngươi cũng chưa giải được độc Bách Hương tán , nếu không vừa rồi ta cũng không ngăn nổi ngươi".

  -"Đao tiếp theo , chắc chắn ngươi không ngăn được" . Người nói lần này là Nguyệt Cơ đứng bên ngoài cổng.

   -"Đao lần này để ta đỡ thay cho đại sư huynh". Lôi Vô Kiệt đứng xông ra phía trước Đường Liên  "Sư huynh vì ta đỡ một đao , vậy ta cũng sẽ vì sư huynh ngăn một đao".

   -"Ngươi có làm được không đó ? Nếu không làm được thì tránh ra , đừng làm vướng chân Đường công tử". Tiêu Sắt vừa ôm đầu , vừa nói bằng giọng bất lực.

    -"Mọi người cứ yên tâm , ta chắc chắn sẽ làm được , dù gì thì cũng không thể để danh tiếng của Lôi gia bọn ta bị bỏ không đó được".

Chỉ thấy Nguyệt Cơ nhẹ nhàng rút đai lưng màu bạc từ bên hông , nó nhanh chóng hiện nguyên hình thanh kiếm phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh.

   -"Thúc Y kiếm , Kim Cự đao , không có mấy người trong một đêm có thể thấy được hai món binh khí này đâu . Tiểu huynh đệ , nhìn cho kỹ nhé".

  -"Thúc Y kiếm ?" . Tiêu Sắt khen ngợi . "Vậy thì vũ khí của hai người bọn họ đúng là tuyệt phối".

  -"Đến hay lắm" . Lôi Vô Kiệt cười to , hai tay nắm chặt , kẹp lấy kiếm Nguyệt Cơ.

  -"Nè , ngươi ăn không ?". Lạc Hồi vừa bốc một nắm hạt dưa không biết từ đâu ra , xòe tay mời chào Tiêu Sắt là Đường Liên.

  -"Cô nương không lo cho đệ đệ của mình sao ? Cô không sợ hắn bị đánh chết hả ?". Đường Liên nhẹ nhàng từ chối nắm hạt dưa của Lạc Hồi , hỏi.

  -"Không , sợ gì . Nhìn hắn không giống người dễ chết , dù gì cũng có ba người chúng ta ở đây , hắn không đánh được thì cùng lắm ngươi ra giúp hắn thôi . Cứ ngồi xem đi , bây giờ đâu phải chuyện của ta nữa , cứ để nó đánh cho đã đi . Mà , hắn cũng không phải đệ đệ ruột của ta". Lạc Hồi vừa ngồi vừa cắn hạt dưa , vừa rung rung chân hóng trận đánh của Lôi Vô Kiệt bên kia.

  -"Lạc cô nương nói đúng đấy , Đường huynh cứ ngồi tạm xuống mà dưỡng sức đi , không khéo tí huynh phải ra gánh hắn đấy". Tiêu Sắt vừa lấy được một ít hạt dưa chỗ Lạc Hồi , cũng ngồi xuống bên cạnh cô nương , hóng sang phía Lôi Vô Kiệt.

Đường Liên thì bối rối không biết nên làm như thế nào , cứ định ngồi xuống rồi lại định chạy ra chỗ Lôi Vô Kiệt . Dù gì hai người kia cũng đến vì hắn , giờ hắn lại liên lụy tới ba người khác , trong lòng  không khỏi cảm thấy có chút áy náy .

Lôi Vô Kiệt phía bên kia thì thở hổn hển . 

   -"Kiếm của ngươi ta đã thấy , nhưng quyền của ta , ngươi còn chưa thấy đâu". Hai tay hắn nắm chặt , trong người tỏa ra một luồng nhiệt , gầm một tiếng , đánh thẳng về phía Nguyệt Cơ.

   -"Thấy chưa , ta đã nói là hắn không giống người đoản mệnh đâu mà . Cứ ngồi đợi thôi".

   -"Là Lôi gia Vô Phương quyền , quyền chưa tới , khí đã tới trước . Nghe nói , tam đương gia Lôi gia Lôi Liệt từng đánh bị thương Mộ Dung gia chủ cách xa mười mét , chính là dùng bộ quyền pháp này" . Đường Liên âm thầm khen ngợi trong lòng , mặc dù Lôi Vô Kiệt còn nhỏ tuổi , nhưng nhìn trình độ quyền pháp đã thấy không hề tầm thường . Quả như lời vị hồng y cô nương này nói , hắn có lẽ không cần quá lo cho Lôi Vô Kiệt.

 Nguyệt Cơ nhảy lên không trung né tránh , nàng giơ Thúc Y kiếm , thân kiếm màu bạc dưới ánh trăng phản chiếu đột nhiên tỏa ánh sáng chói lòa , mọi người không khỏi muốn che mắt , Thúc Y kiếm giống như hòa tan trong ánh trăng , Nguyệt Cơ giơ kiếm cười khẽ , tư thế vô cùng phong nhã.

Tiêu Sắt buột miệng ngợi khen : "Thảo nào tên nàng lại là Nguyệt Cơ".

Lôi Vô Kiệt đứng dậy , vẻ mặt càng thêm hưng phấn . 

  -"Không ngờ vừa mới gia nhập giang hồ , lại có thể gặp được đối thủ như vậy , đây chính là may mắn của Lôi Vô Kiệt ta" . Hơi nóng trên người Lôi Vô Kiệt cuồn cuộn bốc lên , áo đỏ bay trong gió , giống như ánh lửa bập bùng dưới ánh trăng , mà con ngươi của hắn cũng rực lửa.

  -"Đây là..." . Đường Liên cau mày , hắn chưa từng nghe nói Lôi gia có một loại võ công kỳ quái như vậy , ngay cả con ngươi cũng biến thành màu đỏ rực như lửa.

  -"Nguyệt Cơ , chúng ta đi" . Minh Hầu nâng lưỡi đao khổng lồ trong tay , đột nhiên chậm rãi đi ra ngoài.

Nguyệt Cơ gật gật đầu , thu kiếm lại , một lần nữa quấn nó ở thắt lưng.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro