1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Note: Bật bản nhạc phía trên vừa nghe vừa đọc nhé.

_____________________________

.

"Sự giãn nở của Mặt Trời nhanh chóng nuốt chửng sao Thủy và sao Kim, đồng thời sức nóng của nó cũng làm tàn lụi sự sống trên Trái Đất, may mắn, một số đã di tản khỏi Trái Đất, mang theo những mẫu gen về các loại sinh vật di cư tới thiên hà này, tuy nhiên, đó không hoàn toàn là tất cả. Có rất nhiều chủng sinh vật chưa được khôi phục..."

"Thưa giáo sư, Trác tiên sinh có từng nhắc đến một chủng sinh vật tên là siren, liệu nó có tồn tại thật không?"

Cung Thượng Giác nhìn liếc qua bạn sinh viên đó, đẩy kính, đặt quyển sách trên tay xuống.

"Câu hỏi hay lắm, siren còn gọi là giao nhân hay người cá, theo như tài liệu ghi chép lại, chúng chỉ là những sinh vật tồn tại trong trí tưởng tượng của con người, chúng không có thật."

Bạn sinh viên nữ kia còn muốn hỏi thêm thì chuông hết giờ vang lên, Cung Thượng Giác gấp sách lại, khẽ nói tan học.

Công việc tẻ nhạt mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy. Cung Thượng Giác là một giáo sư ngành hải dương học. Ngày ngày từ nhà tới trường rồi lại trở về viện nghiên cứu. Mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Trác Dực Thần, làm công việc chăm sóc ngài ấy.

Trác Dực Thần là người duy nhất còn sống sót từ thời con người di tản khỏi Trái Đất, ngài ấy là một người vĩ đại và dường như ngài ấy là bất tử. Còn hắn ngoài dạy học thì còn phụ trách nghiên cứu sự bất tử của ngài ấy để kéo dài tuổi thọ cho loài người.

Viện nghiên cứu toàn mùi thuốc sát trùng. Trác Dực Thần không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì nhưng trông cậu cứ như con chim hoàng yến trong chiếc lồng vàng.

"Thượng Giác đến rồi à?" - Trác tiên sinh nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười

"Chào ngài, hôm nay ngài thế nào?" Cung Thượng Giác nhìn những số liệu được ghi trong báo cáo từ người hộ lý, sau đó kiểm tra sức khỏe cho Trác Dực Thần. Mọi thứ đều bình thường.

"Tôi hôm nay giống như biển vậy, nhẹ nhàng êm ả." Trác Dực Thần đáp rồi lại nhìn về phía biển, sau đó lại nhìn Cung Thượng Giác, hỏi:"Lần trước chúng ta đã nói đến đâu rồi nhỉ?"

Cung Thượng Giác kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trác Dực Thần

"Là cá voi 52Hz thưa ngài. Ngài đang nói về chuyến hành trình tìm kiếm nó cùng với những người bạn của mình."

"À đúng là 52Hz..." Trác Dực Thần nhìn về phía biển xa xăm, hải âu bay rợp trời trên ngọn hải đăng gần mỏm đá.

Cậu sống đủ lâu, biết đủ thứ chuyện nhưng cậu cũng giống 52Hz, không tìm thấy sự hồi đáp tới nỗi tuyệt vọng.

"Chúng ta đi ra biển, vừa đi vừa kể."

Trác Dực Thần phải dùng một cây gậy chống, hai chân cậu đã không còn đứng vững được nữa, cậu cố lê thân thể yếu ớt của mình về phía biển. Làn da nhợt nhạt của cậu như sáng lên dưới ánh mặt trời.

Đại dương dùng những con sóng vỗ về cậu như người mẹ muốn ôm lấy đứa con của mình.

Cậu cúi xuống chạm vào làn nước xanh ngắt như ngọc. Cung Thượng Giác đi sau lưng, một tay xách giày vừa quan sát Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần quay đầu lại, vẫy Cung Thượng Giác lại gần, đặt một con ốc gai nhỏ vào tay Cung Thượng Giác.

"Thượng Giác này, khi nào cậu thích một người, hãy dẫn người đó ra biển nhé."

Gió thổi tung mái tóc của Trác Dực Thần khiến nó rối xù lên.

Cung Thượng Giác không hiểu lắm, dù là một người nghiên cứu về biển nhưng Trác Dực Thần thấy được con người khô khan của Cung Thượng Giác, anh ta không hiểu được sự lãng mạn của biển khơi.

Trác Dực Thần ngẩng đầu lên trời nhìn hải âu bay, chầm chậm nói với thanh niên bên cạnh.

"Hải âu là loài rất tự do, dù bay ở đâu thì chúng cũng sẽ trở về nơi mà bạn tình của nó đang đợi để sinh sản, chúng sẽ chung sống với nhau hết đời. Cho nên khi cậu đã xác định tình cảm với một người thì hãy giống như những con hải âu đó..."

Trác Dực Thần đã sống vỏn vẹn 129600 năm kể từ khi cậu rời khỏi Trái Đất. Đối với một con người đó là cả một quãng thời gian vô cùng dài. Từng có người nó cho cậu biết, sau 129600 năm, mọi thứ sẽ lặp lại, có thể gặp lại người mà mình từng gặp tại cùng một nơi, cùng một thời điểm. Có lẽ, đến lúc rồi.

Cung Thượng Giác cũng ngẩng đầu lên nhìn đàn hải âu trắng muốt, nổi bật giữa nên trời xanh thẳm. Gió lạnh mơn trớn trên khuôn mặt của Cung Thượng Giác.

Hắn ngẩn người, là một giáo sư ngành Hải Dương học, nhưng số lần hắn ra biển càng ngày càng ít dần. Cung Thượng Giác cảm giác như đại dương đã không còn chào đón hắn nữa.

"Không ai tìm thấy 52Hz ở đâu cả. Hẳn là nó còn nằm đâu đó giữa lòng Thái Bình Dương." Giọng của Trác Dực Thần bỗng vang lên phá vỡ không khí trầm mặc này.

Trác Dực Thần lại bỏ thêm một con ốc vào tay Cung Thượng Giác, lại thêm một vỏ sò. Sau đó là một thứ nhơn nhớt giống như tảo, nhưng nó đột nhiên trườn đi trên tay Cung Thượng Giác. Nhìn kỹ lại thì Cung Thượng Giác mới phát hiện ra là một con bạch tuộc con.

Cung Thượng Giác bắt lấy nó, thả nó trở về với biển cả, rồi hỏi.

"Ngài có nghĩ, người cá có thật hay không?"

"Có lẽ là có. Có quá nhiều thứ dưới biển sâu kia mà con người chưa khám phá hết được. Nhưng mà, người cá rất đẹp."

Trác Dực Thần in những dấu chân của mình lên cát, những cơn sóng lại ấp tới, xoá mờ những dấu chân ấy đi, như là đang xoá đi những dấu vết chứng minh sự tồn tại của người tên Trác Dực Thần vậy.

Hồi còn nhỏ, mẹ Cung Thượng Giác thường kể rất nhiều về người cá, khiến Cung Thượng Giác rất háo hức, mong mình có thể lớn thật nhanh, có thể lặn xuống biển, chào hỏi với người cá. Nhưng lớn lên rồi, rất nhiều hiện thực vả vào mặt hắn khiến hắn còn không biết người cá có thật hay là không?

"Trác tiên sinh, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?" Cung Thượng Giác bỗng nhiên lại hỏi.

Trác Dực Thần im lặng một hồi, sau đó vừa đáp vừa đặt vào tay Cung Thượng Giác thêm một hòn đá cuội màu trắng rất đẹp.

"Hừm...bạch tuộc nướng sa tế đi."

"À, nhưng thêm sushi được không?"

"Tùy cậu. Đem mấy cái này về bỏ vào lọ thủy tinh trên bàn làm việc của cậu đi."

Trác Dực Thần chống gậy đi về phía ngọn hải đăng. Dưới chân ngọn hải đăng là ngôi nhà gỗ nhỏ của một ông lão, cách đó không xa là cả một khu vườn trái cây xanh tốt của ông lão. Không nói thì Cung Thượng Giác cũng biết, Trác tiên sinh lại muốn trộm xoài trong vườn của ông lão rồi.

Cung Thượng Giác còn đứng tại chỗ mà Trác Dực Thần thì đã đi một quãng xa rồi, lúc này Cung Thượng Giác mới phản ứng lại.

"Ngài ơi, đừng trộm xoài của ông lão ấy nữa."

Cung Thượng Giác bỏ vội những thứ trong tay vào túi, lật đật xách giày chạy theo Trác Dực Thần.

_____________________________________

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro