4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

"Mưa to nhỉ?" Cậu hộ lý nhìn ra cửa sổ, nói vu vơ. 

Trác Dực Thần cũng rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, nhìn biển hung dữ như thế cũng khiến trong lòng cậu bất an. Hình như, ngày anh ấy đi cũng là một ngày biển mưa tầm tã. 

"Đi lấy một ít hoa quả tới đây đi." Trác Dực Thần gấp cuốn sách lại, nhét nó xuống dưới gối. 

Cậu nheo mắt khi nhìn thấy trong màn mưa trắng xóa là bóng của chiếc xe quen thuộc. Cung Thượng Giác nhanh như vậy mà đã trở về rồi sao? Đúng là Cung Thượng Giác đã trở về, một bên che ô một bên ôm lấy vai Cung Viễn Chủy, để cậu nhóc nép sát vào người cho đỡ ướt. 

"Giống thật." Trác Dực Thần lẩm bẩm. 

Cậu kéo chăn, choàng lên người, bọc bản thân mình lại như cái kén tằm, mưa như thế này, không ngủ một giấc đúng là phí. 

"Trác tiên sinh! Giáo sư Cung đã về rồi." 

Cậu hộ lý cầm giỏ trái cây, sau lưng cậu ta còn có Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy. Trác Dực Thần nhìn Cung Viễn Chủy vừa nhỏ vừa gầy, đúng là một đứa trẻ đáng thương. Trác Dực Thần nhớ lần trước khi Trác Dực Thần gặp Cung Viễn Chủy là lúc cậu nhóc này mới sinh, còn đỏ hỏn, hiện tại đã lớn như thế này rồi. 

“Viễn Chủy giống ba thật đấy." 

Nghe Trác Dực Thần nhắc đến ba, đôi mắt Cung Viễn Chủy mở to nhìn Trác Dực Thần. 

"Ngài...ngài từng gặp ba mẹ cháu rồi ạ?" 

"Phải, ta gặp bọn họ hai lần, khi bọn họ sinh ra và...khi họ chết đi." 

Trong gia tộc siren, ngày sinh ra là ngày chúc phúc, ngày chết đi là ngày cầu nguyện. Gia tộc của Cung Viễn Chủy sinh ra từ biển, chết đi cũng sẽ về với biển. 

Trác Dực Thần nhấc chân, rời khỏi giường, lê thân thể yếu ớt đến gần Cung Viễn Chủy, đưa tay xoa đầu cậu. 

"Ngày cậu sinh ra, ta còn chưa kịp chúc phúc cho cậu. Chúc cậu cả đời thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự." 

Đây là tục lệ. Mỗi đứa trẻ sinh ra ở làng của Cung Viễn Chủy đều sẽ được Trác Dực Thần chúc phúc. Nhưng kể từ khi cha của Cung Viễn Chủy không còn nữa, Trác Dực Thần cũng chẳng bao giờ lui tới ngôi làng đó thêm một lần nào, cũng cắt đứt hoàn toàn liên lạc với mọi người trong làng, chỉ giữ liên lạc với duy nhất bà nội của Cung Viễn Chủy. Nhưng không phải ai cũng sẽ nhận được lời chúc của Trác Dực Thần. 

"Lời chúc của ngài ấy linh nghiệm lắm nhé. Hay ngài cũng chúc tôi trúng số thêm một lần nữa đi." Cậu hộ lý nói một cách vui vẻ, sát lại ôm lấy cánh tay của Trác Dực Thần, ý đồ nhõng nhẽo xin xỏ. 

Trác Dực Thần tỏ vẻ ghét bỏ cậu hộ lý, gõ nhẹ lên đầu cậu ta một cái. 

"Lần trước cậu đã trúng một tờ rồi còn gì? Làm người không nên tham lam quá." 

"Ngài xấu tính thật đấy. Đến bây giờ vẫn còn ghim tôi vụ đó." Cậu hộ lý vừa gãi đầu vừa bĩu môi. 

Đêm xuống, trăng soi rực rỡ qua cửa sổ, có người chạm khẽ vào Cung Viễn Chủy, cậu hơi mơ màng mở mắt ra, khuôn mặt của của Trác Dực Thần phóng đại trước mặt cậu. 

"Ừm…Trác tiên sinh..." Cung Viễn Chủy chống tay ngồi dậy, dụi mắt nhìn Trác Dực Thần. 

Trác Dực Thần ra dấu im lặng với Cung Viễn Chủy, cúi xuống tháo vòng định vị dưới chân, nắm tay, kéo cậu đi về phía biển. Trác Dực Thần không nói gì cả, chỉ một mực kéo cậu đi. 

"Chúng ta đi đâu giữa đêm thế này?" 

"Ra biển." 

Nửa người của Trác Dực Thần và Cung Viễn Chủy chìm dưới biển. Cung Viễn Chủy cúi đầu nhìn mới phát hiện ra, đôi chân của Trác Dực Thần đã biến thành đuôi cá lúc nào không hay. Trác Dực Thần vuốt ôm lấy khuôn mặt Cung Viễn Chủy, vuốt khóe mắt của cậu, mỉm cười một cách dịu dàng. 

Cung Viễn Chủy cũng cảm nhận được sự khác lạ của cơ thể mình. Hai chân cậu rất ngứa, đến nỗi Cung Viễn Chủy muốn cúi xuống, xé toạc lớp da của mình đi. Cậu phát hiện, chân mình có vảy. 

"Đừng có ngạc nhiên như thế, con của ta." 

Trác Dực Thần buông tay ra, Cung Viễn Chủy giống như mất đi điểm tựa, chìm xuống. Lúc này cậu mới phát hiện ra, bọn họ cách bờ quá xa rồi. 

Cung Viễn Chủy vùng vẫy, cố gắng ngoi lên rồi lại phát hiện. Mình đã biến thành người cá lúc nào không rõ. 

Bà nội luôn lặp đi lặp lại rằng cậu là con cháu của Thừa Hoàng, siren vĩ đại nhất . Nhưng Cung Viễn Chủy ngây ngô, đến cụm từ siren nghĩa là gì cậu còn chẳng hiểu. 

Cung Viễn Chủy dần cảm nhận được sự vỗ về của đại dương. Mất mấy phút để Cung Viễn Chủy có thể dùng cái đuôi của mình bơi lội uyển chuyển như Trác Dực Thần, bản năng của siren dần thức tỉnh trong con người cậu. 

"Ngài, ngài thật sự là vương hậu của tộc siren sao? Cháu cũng là một siren sao?" 

Cung Viễn Chủy bơi vòng quanh Trác Dực Thần, thích thú trêu đùa mấy con cá nhỏ đang bơi vòng quanh đó. 

"Phải, phải. Đức vua của ta, bạn đời của ta, chính là siren vĩ đại nhất." 

"Vậy thì ngài cũng là tổ tiên của cháu." 

Trác Dực Thần vuốt tóc cậu, cụng trán cậu, dùng một thứ ngôn ngữ cổ xưa nói với Cung Viễn Chủy. 

"Với tư cách là vương hậu của tộc siren, với sự chứng kiến của tổ tiên và với tất cả lòng tôn kính dành cho mẹ biển cả, ta xin tuyên bố từ nay Cung Viễn Chủy sẽ trở thành người trị vì của tộc siren." 

Cung Viễn Chủy không hiểu Trác Dực Thần nói gì, nhưng ngay giây sau, lớp vảy màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp của cậu rụng xuống. Lớp vảy mới mọc ra, chúng lấp lánh như vàng ròng, toàn thân Cung Viễn Chủy giống như phủ một lớp bụi vàng mỏng. 

"Con trai, từ nay con sẽ là đức vua tôn quý của tộc siren. Biển cả chính là nhà của con." Trác Dực Thần hôn lên trán cậu, kéo cậu lặn sâu hơn nữa. 

Bọn họ trở về khi con gà trống của ông lão trông coi hải đăng gáy lần thứ ba. 

Cung Viễn Chủy thiếp đi vì mệt, bên tai vẫn văng vẳng tiếng hát trong trẻo như ánh trăng của Trác Dực Thần. 

Sáng sớm, Cung Thượng Giác đi đến phòng của Trác Dực Thần. Hôm nay là thứ bảy, không cần dạy học. 

"Trác tiên sinh?" 

Cung Thượng Giác không thể tin được mà nhìn Trác Dực Thần. Một đêm không gặp, mái tóc của Trác Dực Thần đã bạc trắng, khuôn mặt không thay đổi nhưng hai tay đầy những nếp nhăn, Trác Dực Thần yếu ớt tới nỗi phải thở bằng máy. 

Cung Viễn Chủy khóc nức nở nắm lấy tay Trác Dực Thần. Nhưng trong mắt Trác Dực Thần lại chứa đầy sự dịu dàng, đưa tay lên lau đi nước mắt của Cung Viễn Chủy. 

"Đã xảy ra chuyện gì? Hộ lý đâu?" Khuôn mặt hắn nhăn lại vì lo lắng. 

"Anh ấy, xin nghỉ đi thăm anh trai rồi. Hic, tại cháu mà ngài thành ra như vậy..." 

Cùng lúc đó, tại một căn cứ quân sự bí mật nằm sâu dưới lòng đất ở phía tây thành phố.

Cậu hộ lý hiền lành thường ngày bước xuống từ chiếc xe bay bọc thép, là loại xe quân sự chuyên dụng. 

Lính gác dẫn cậu vào trong gặp chỉ huy, cậu hộ lý nói với người chỉ huy về việc đêm hôm qua Trác Dực Thần đã biến mất giữa đêm và chuyện cậu chứng kiến được bên bờ biển. 

"Người cá sao?" Người chỉ huy quay lưng lại, nhìn cậu hộ lý, người đó không ai khác mà chính là Cung Hoán Vũ.  

"Phải. Chính mắt tôi nhìn thấy đôi chân của Trác tiên sinh biến thành đuôi cá." 

Vẻ mặt Cung Hoán Vũ hiện rõ sự hưng phấn, hắn cầm ly rượu trên bàn, uống một hớp. 

"Được rồi. Cậu về trước đi, tiếp tục theo dõi bọn họ." 

Cậu hộ lý còn chần chừ không muốn bước, lông mày Cung Hoán Vũ nhíu lại. 

"Còn chuyện gì sao?" 

"Tôi muốn gặp Tuyết Trùng Tử." 

Cung Hoán Vũ nhướn mày, ấn điều khiển trên bàn, tấm màn che sau lưng hắn được kéo lên, bể nước hiện ra. 

Bên trong bể là một con cá mập dài 20m, nó chính là loài megalodon trong thống trị biển sâu Trái Đất hơn 20 triệu năm. 

“Tuyết Trùng Tử!" 

Cậu hộ lý lao đến bên thành bể. Con cá mập khổng lồ kia bị nhốt trong cái bể chật hẹp, cách một lớp thủy tinh, nhìn vào cậu hộ lý với đôi mắt chứa đầy sự đau thương cùng tức giận, dùng ngôn ngữ cơ thể của cá mập giao tiếp với cậu.

“Em ổn, ngài không cần lo cho em." Cậu nói. 

Cung Hoán Vũ cũng không có hứng thú mà nghe cuộc nói chuyện đầu thừa đuôi thẹo của một con megalodon và người. Hắn khó chịu nói. 

"Tiểu Tuyết, đến lúc cậu phải rời đi rồi đó." 

Cung Hoán Vũ ra hiệu cho lính gác dẫn Tiểu Tuyết rời đi. Trước khi cánh cửa kia khép lại, cậu ấy còn cố ngoái đầu lại nhìn anh trai lần cuối. 

Cung Hoán Vũ tựa vào bàn, nhìn con cá mập megalodon dài 20m kia dần hóa thành hình dáng con người. Một đứa nhóc ở trước mắt hắn, trên lưng còn có vây cá mập. 

Thằng nhóc bơi tới gần thành bể, dùng tay đập vào lớp thủy tinh. 

Cung Hoán Vũ cười thích thú, biển cả thật kỳ lạ, luôn để cho những thứ nghịch thiên đến lạ lùng này tồn tại. 

.

.

.

_____________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro