6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

"Trác tiên sinh, nghe nói sứa không có trái tim, tại sao vậy ạ?" 

Cung Viễn Chủy dùng kẹp gắp xác con sứa đã chết, thả nó xuống chỗ nước sâu hơn, mái tóc cậu bị gió thổi tung. 

Biển hôm nay động. 

Trác Dực Thần ngồi trên xe lăn, nhìn về phía xa xăm, hai chân đã mất hoàn toàn cảm giác. 

"Câu chuyện về con sứa..." Cậu ngập ngừng, "...sứa không có trái tim nên không thể cảm nhận được đau đớn. Vốn dĩ không cảm nhận được đau đớn là một loại trừng phạt."

"Nhưng bởi vì nó không có trái tim, nên nó chẳng phải bận tâm thứ gì cả, tự do bơi giữa đại dương, chết đi thì tan vào biển..." 

Cung Viễn Chủy không hỏi nữa. 

Biển càng lúc càng động dữ dội, bầu trời xám xịt một màu u ám, mấy gốc dừa bên bờ biển lay động theo từng cơn gió thổi mạnh. 

"Tiên sinh, chúng ta về thôi." 

Trác Dực Thần xua tay ra hiệu từ chối khi Cung Viễn Chủy muốn đưa hắn trở về. 

"Đợi một chút." 

Trác Dực Thần phóng tầm mắt về phía xa, ngón ty đưa lên miệng ra dấu im lặng, suỵt một tiếng. Không gian rời vào im lặng chỉ có thể nghe được tiếng sóng vỗ và tiếng gió rít gào. 

"Nghe thấy không?" 

"Gì ạ?" 

"Tiếng hát của nhân ngư." 

Cung Viễn Chủy ngoài tiếng gió ra thì chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa. Hiện tại đang là mùa mưa, thường có thể bắt gặp những cơn mưa bất chợt, thời tiết trên biển xấu đến nỗi chẳng ai muốn ra biển làm gì. 

"Đỡ ta xuống biển." 

"Nhưng mà..."

Trác Dực Thần không để ý đến Cung Viễn Chủy, dùng đôi chân yếu ớt của mình lết ra biển. Cung Viễn Chủy hết cách, chỉ đành chạy theo ngài ấy.

Cho dù chân không đi được nữa nhưng khi biến thành siren, Trác Dực Thần bơi cực kỳ khỏe, Cung Viễn Chủy mấy lần bị rớt lại phía sau. Mưa trút xuống trên biển, trên đầu của bọn họ.

Trác Dực Thần bơi hòn đảo mà khi ở viện nghiên cứu phóng tầm mắt nhìn ra thì hòn đảo này chỉ là một chấm đen.

Cung Viễn Chủy bơi đến gần quả nhiên đã nghe thấy tiếng hát du dương trầm bổng, trên hòn đảo có một mỹ nhân ngư trong tay cầm ốc biển.

"Vương hậu." Vừa nhìn thấy Trác Dực Thần, cô ấy đã thốt lên.

"Cô không nên đi gần bờ, sẽ bị con người bắt gặp."

Người cá đang ngồi trên mỏm đã cong đuôi bật nhảy xuống nước, bơi đến gần hai người. Cung Viễn Chủy mơ màng nghĩ, tất cả siren phải chăng đều xinh đẹp như cô ấy?

Người cá đưa cho Trác Dực Thần một cái ốc biển to, hắn đưa ốc biển lên tai nghe sau đó nhất thời rơi vào trầm mặc, liếc nhìn Cung Viễn Chủy, muốn nói nhưng lại thôi.

Chủy phu nhân, người thân còn lại của Cung Viễn Chủy đã đi rồi. Trác Dực Thần nghĩ không nên nói chuyện đau buồn này cho đứa nhỏ biết, nó sẽ rất thương tâm.

Trác Dực Thần trả lại ốc biển cho người cá, nắm tay Cung Viễn Chủy muốn bơi trở về.

"Vương hậu, tôi muốn đi theo ngài..."

"Vân Vi Sam, ta...đã không còn là vương hậu nữa rồi. Đứa nhỏ này từ nay sẽ là vương của tộc siren."

Trác Dực Thần nói xong, nắm tay Cung Viễn Chủy bơi đi mất, nhưng cô người cá kia cũng bơi theo bọn họ, Cung Viễn Chủy quay đầu nhìn cô ấy sau lại nói với Trác Dực Thần.

"Tiên sinh, mọi siren đều đẹp đẽ như vậy sao?"

"Con của ta, không lẽ con không xinh đẹp sao?" Trác Dực Thần gõ nhẹ lên trán Cung Viễn Chủy.

Chẳng mấy chốc, đất liền đã ở phía trước, trời cũng tạnh mưa, Vân Vi Sam lững thững theo sau hai người bọn họ.

"Sao chị ấy cũng đi theo chúng ta rồi?"

"Sứ mệnh của gia tộc tôi chính là phụng sự cho vương và vương hậu. Ngài ở đâu thì tôi ở đó."

Hết cách, cả hai chỉ đành đem theo cô ấy trở về.

Tiểu Tuyết nhìn thấy một lớn một nhỏ dắt díu nhau trở về, trên người ướt sũng nước thì nổi giận đùng đùng, vừa lau tóc cho Trác Dực Thần vừa mắng cả hai người một trận.

Vân Vi Sam được sắp xếp công việc hộ lý trong viện nghiên cứu, bắt đầu học tập tri thức của loài người.

"Viễn Chủy!!"

Cung Thượng Giác trở về viện nghiên cứu sau hơn một tháng trời đi công tác ở tinh cầu khác. Điều đầu tiên sau khi trờ về là tìm Cung Viễn Chủy.

"Giáo sư!" Cung Viễn Chủy bỏ bài tập trên tay xuống, chạy tới nhào vào lòng Cung Thượng Giác. Hắn mất thăng bằng, hơi loạng choạng nhưng vẫn đưa tay ôm lấy Cung Viễn Chủy.

"Giáo sư có nhớ em không?" Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ừm."

Đứa nhỏ ngốc nghếch này khiến cho người khác sinh ra cảm giác muốn che chở.

Trác Dực Thần đang nằm trên giường đọc sách, nhìn bọn họ quấn quýt như vậy, trong mắt đã tràn đầy ẩn ý.

"Cung Thượng Giác, cậu vừa trở về, đi nghỉ ngơi chút đi. Còn Viễn Chủy, bài tập còn chưa có làm xong đâu đó."

Cung Viễn Chủy lập tức xụ mặt. Từ khi tới giáo sư Cung đi công tác, Cung Viễn Chủy luôn sinh ra nỗi nhớ không rõ ràng, cả ngày bứt rứt không vui vì không nhìn thấy người kia, để tránh tình trạng này, cậu ngày nào cũng điên cuồng làm bài tập.

Đợi khi Cung Thượng Giác đi khỏi, Vân Vi Sam vừa gọt trái cây vừa nói, sau đó lại nhìn Cung Viễn Chủy, ánh mắt giống hệt Trác Dực Thần vừa rồi.

"Vương, ngài đã gặp vương hậu của mình rồi?"

Cung Viễn Chủy giật mình, hai má đột nhiên đỏ lựng như cà chua chín, hai tai nóng bừng.

"Hả? Chị....chị nói gì kỳ lạ vậy, em...em còn chưa có đủ tuổi yêu đương!!"

Cung Viễn Chủy xấu hổ bỏ chạy mất. Vân Vi Sam chớp chớp đôi mắt nhìn Trác Dực Thần.

Người lúc nãy...không phải sao?

Cho dù là cô hay là người khác trong tộc siren thì chỉ cần liếc nhìn một cái đã lập tức nhận ra người đàn ông kia chính là vương hậu của bọn họ, hơn nữa cô là đại tư tế của tộc, tầm nhìn xa hơn siren khác, cô biết chắc chắn người đó chính là vương hậu kế tiếp của tộc bọn họ. Mỗi siren đều sẽ có sợi dây liên kết với bạn đời của mình rất thần kỳ. Chẳng nhẽ vương không biết điều này?

Phòng ký túc của nhân viên Viện Nghiên cứu đều ở một khu, Cung Viễn Chủy lúc bỏ chạy về phòng, đi ngang qua phòng Cung Thượng Giác đúng lúc hắn mở cửa

"Viễn Chủy, tới đây."

Thật ra Cung Viễn Chủy đã đi xa một đoạn, nghe Cung Thượng Giác gọi chỉ đành quay lại.

"Giáo sư."

"Vào đây một chút, tôi có quà cho em."

Cung Viễn Chủy ngơ ngác, mới làm người cá không lâu nhưng cậu biết ý thức lãnh thổ của người cá rất cao, với Cung Viễn Chủy, phòng ngủ chính là vùng riêng tư nhất, bước vào trong là giống như bước vào thế giới riêng tư của người đó.

Không để Cung Viễn Chủy kịp phản ứng lại, Cung Thượng Giác đã lôi tuột người vào trong.

"Thử xem có thích không?"

Cung Thượng Giác mua nhiều quần áo đẹp, ở tinh cầu mà hắn đi công tác, chất vải quả quần áo rất đẹp, là sản phẩm xuất khẩu hàng đầu ở nơi đó, hắn không kìm được mà mua sắm rất nhiều. Đang mua sắm đột nhiên lại nghĩ tới Cung Viễn Chủy, lại mua nhiều thêm vài bộ.

Đột nhiên thấy Cung Viễn Chủy giống một con búp bê xinh đẹp, Cung Thượng Giác chỉ muốn thay cho thật nhiều quần áo đẹp, xem Cung Viễn Chủy lộng lẫy đến cỡ nào.

"Giáo sư, không cài được cúc."

Cung Viễn Chủy thử một bộ, nửa kín nửa hở đẹp nhưng rất khó mặc, có làm sao cũng không cài nổi một cái cúc áo, chỉ đành nhờ Cung Thượng Giác giúp đỡ. Cung Thượng Giác cũng loay hoay một lúc cũng thế, hắn nóng máu, chỉ muốn xé toạc cái thứ đang mặc trên người Cung Viễn Chủy xuống.

Lúc này Cung Thượng Giác mới để ý đến tag trên quần áo in bốn chữ "Y Phục Tình Thú".

.
.
.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro