Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta nói không có ngược nhất chỉ có ngược hơn là đây. Chương này chắc là chương cuối rồi, nếu bạn bên Trung quốc có viết thêm thì mình sẽ edit sau.Cảm ơn mọi người đã đọc. ^^



Tiếng mưa rơi mênh mông, nhỏ giọt ở mái hiên màu xám, bậc thang xanh lá.

Trong màn mưa một vị bạch y công tử nâng dù chậm rãi đi đến.

Giày trắng, vạt áo cổ tay xanh lá hoa văn mây bay, phía trên là khuôn mặt như ngọc, mắt ôn nhu sáng ngời.

Bất đồng với những thân ảnh chật vật trốn mưa, hắn bước chậm rãi trong mưa, tự nhiên mà thành một dáng vẻ tiêu sái, thanh thản.

Có người nhận thấy, cao giọng trêu đùa: "Sư công tử trong mưa bước chậm thật là có nhã hứng!"

Người nọ hơi mỉm cười cũng không buồn bực.

Đúng là lần thứ tư chuyển thế, Sư Thanh Huyền.

Ở phía sau hắn hơn mười bước, Hạ Huyền mặc hắc y lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn. Mưa bụi rơi xuống quanh thân hắn đã bị văng ra, thế  nên cho dù hắn không có bung dù, cả người cũng không có một hạt mưa.

Sư Thanh Huyền bước chân dừng một chút, hình như có cảm giác mà quay đầu lại nhìn.

Trên đường trừ bỏ người ôm đầu tránh mưa hay người cầm ô vội vàng bước đi thì không có ai khác, cách màn mưa nơi nơi đều mông lung một mảnh.

Nào có ai đang nhìn hắn đâu, nhất định là ảo giác. Sư Thanh Huyền cười cười khẽ lắc đầu.

Đến khi thân ảnh màu trắng đi xa, Hạ Huyền bóng dáng màu đen ở góc đường hiện hình.

Bị phát hiện sao? Quả nhiên vẫn là thân cận quá. Hạ Huyền mặt vô biểu tình nghĩ.

Nhưng y căn bản không dám rời đi , y sợ vừa ly khai, Sư Thanh Huyền lại sẽ giống mấy đời trước, vĩnh viễn mà biến mất ở trước mắt y.

——

"Sư phụ, ta đã trở về." Sư Thanh Huyền giũ mạnh nước mưa trên dù (đang thắc mắc chỗ này, chắc là Hạ Huyền không để nước mưa bắn vào người Sư Thanh Huyền nhưng vẫn rơi xuống ô cho Thanh Huyền không biết có người dùng thuật che mưa ), đem dù gác ở dưới hiên.

"Ân." Bên trong đạo quan, đạo nhân đạo bào xám trắng hơi mở bừng mắt, "Mưa lớn như vậy , lần tới chớ có lại ra cửa đi loạn."

"Vâng." Sư Thanh Huyền chỉ thuận miệng đáp ứng, lần tới có nhớ hay không cũng chưa biết.

Muốn nói Sư Thanh Huyền vì sao xuất hiện ở đạo quan? Này phải kể đến một đời của Sư Thanh Huyền, tuy sinh ra là công tử nhà phú quý, nhưng lại bởi vì từ nhỏ bệnh tật ốm yếu liền ghi danh làm đệ tử , nuôi ở đạo quan.

Thiếu niên trong xương cốt thiên tính mê chơi làm sao bị đạo quan thanh tu cực khổ chế trụ? Do thế Hạ Huyền quanh năm suốt tháng như bóng với hình đi theo Sư Thanh Huyền, chứng kiến Sư Thanh Huyền càn rỡ, hồ nháo, vi phạm điều lệ của sư trưởng, rồi vô ý thức vì hắn thu dọn tàn cục.

Nói đến đạo quan này tuy so ra kém xa đất tu tiên , cũng may đạo nhân kia thật là có vài phần bản lĩnh. Sư Thanh Huyền lại thiên tư thông tuệ, thuật pháp linh tinh hắn cũng học được hai ba phần, thế cho nên hắn đối với hành tung Hạ Huyền hình như có cảm giác.

Lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba......

Thẳng đến có một lần, Sư Thanh Huyền lúc quay đầu lại, Hạ Huyền không kịp ẩn thân hình.

"Vị công tử này! Đừng đi được không?" Sư Thanh Huyền vội vàng về phía trước vài bước, lại e sợ dọa người ta mà dừng lại.

"Ta không biết công tử vì cái gì vẫn luôn đi theo ta, nhưng ta biết công tử không có ác ý. Vì cái gì không thể ra đây?"

Hạ Huyền đưa lưng về phía Sư Thanh Huyền, nắm tay ở nơi hắn nhìn không thấy, nắm chặt lại buông ra, cuối cùng vẫn là không trả lời cũng không quay đầu lại, hư không biến mất.

——

Hôm nay có lẽ chạy trời không khỏi nắng. Hạ Huyền nghĩ như vậy.

Y cho tới nay ẩn dấu hành tung của chính mình rất tốt, Sư Vô Độ quả đúng phạm phải trọng tội, nhưng y giết Thủy Phong Địa- tam sư, lại là sự thật. Thiên Đình sẽ không mặc y ung dung ngoài vòng pháp luật.

Quân Ngô dẫn đầu, còn có Bùi Minh cùng mấy võ tướng hình thành một vòng vây đem y vây quanh. Thiên Đình muốn tiêu diệt một Tuyệt cảnh Quỷ Vương vẫn là thập phần cẩn thận.

Hạ Huyền biết, dù cho chính mình có thần thông, hôm nay cũng là khó thoát chết. Đại thù đã báo, dù không còn tồn tại ở thế gian, cũng không quan trọng nữa......

Bùi Minh nhìn hắn đầy lửa giận: "Thủy sư huynh hại cả nhàngươi không phải giả, ngươi tìm hắn báo thù cũng không bị chỉ trích nặng. Nhưng Thanh Huyền vô tội! Hắn cái gì cũng không biết, còn xem ngươi là huynh đệ tốt, nhưng ngươi lại nhẫn tâm giết hại hắn!"

Hạ Huyền đáy lòng cười lạnh một tiếng, vốn định phản bác: "Hắn chiếm vận mệnh của ta, tiêu dao tự tại, như thế nào lại vô tội?" Nhưng câu nói kia thế nào cũng nói không nên lời, y không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc buồn bã lựa chọn trầm mặc.

Bùi Minh xem bộ dáng hắn không để tâm đến lời người khác, liền phát hỏa, phất tay triệu một đạo kiếm quang.

Hạ Huyền vốn có ý muốn chết, kiếm quang đến cũng không tránh không né, chỉ hơi nhắm mắt.

Đau đớn trong dự đoán không đến, máu tươi ấm áp bắn đến trên người y.

Y không thể tưởng được mà mở to mắt, vừa lúc tiếp được thân thể.Sư Thanh Huyền ngã xuống

Hắn vì cái gì lại ở chỗ này?!!

Hạ Huyền ngơ ngác nhìn người trong lòng ngực, Sư Thanh Huyền ánh mắt bắt đầu tan rã, nhưng ánh mắt hắn có biến hóa.

Nghe nói, người gần chết có khả năng khôi phục ký ức kiếp trước. Người trong lòng ngực, nghiễm nhiên chính là Phong Sư Thanh Huyền kia.

"Hạ công tử...... Không cần hận ca của ta , hắn là vì ta...... Đều là ta sai, là ta sai...... Ta đem mệnh ta trả cho ngươi......"

"Câm miệng!" Hạ Huyền như là đột nhiên bị chọc giận, "Ta không cần ngươi trả! Có nghe thấy không!"

Nhưng Sư Thanh Huyền đã không còn nghe thấy bất luận thanh âm gì, đôi mắt hắn giống như ánh nến trong gió nhanh chóng ảm đạm đi .

Không có sự tình gì khiến y tuyệt vọng hơn so với việc thân thể trong lòng ngực một tấc lại một tấc lạnh đi.

Hạ Huyền đem trán áp ở trên trán Sư Thanh Huyền , tê tâm liệt phế thống khổ làm tiếng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Không cần trả lại ta, ngươi không nợ ta, Thanh Huyền, Thanh Huyền......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro