Hoán hồn (Chap 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ dạy học Lam Cảnh Nghi bẽn lẽn đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, nó mở to đôi mắt đen có vài phần toát ra nét tinh nghịch của tuổi thiếu niên. Lam Tư Truy cũng ôm sách đứng một góc nhìn theo Lam Cảnh Nghi, yết hầu cậu khẽ lên xuống. Củ cải đã sẵn sàng, chỉ cần Cảnh Nghi bị phạt cậu sẽ chạy chịu phạt chung.

- Hàm Quang Quân - Lam Cảnh Nghi dè dặt gọi.

Lam Vong Cơ:

- Chuyện gì?

Lam Cảnh Nghi hai tay nắm thành quyền, cố gắng lấy hết can đảm từ khi mới sinh ra tới bây giờ:

- Ngụy tiền bối... có phải mang thai rồi không?

Lam Tư Truy ở một bên nén cười đến nội thương, Lam Vong Cơ thì mặt vẫn không gợn sóng hỏi nó:

- Tại sao lại hỏi vậy?

- Con biết là đàn ông không thể sinh con nhưng hắn là Di Lăng Lão Tổ cơ mà, có gì lại làm không được. Bình thường người ta nói người mang thai thì tâm tính thay đổi. Tư Truy, ngươi nói xem có phải mấy ngày nay Ngụy tiền bối lạ lắm không?

Lam Tư Truy đang ôm cặp đứng một bên thì bị lôi vào, cậu cố gắn bình tĩnh, bước lại gần hơn, chậm rãi nói:

- Ngụy tiền bối mấy hôm nay thường ra ngoài nhưng mà... nhưng mà không dẫn chúng con theo như bình thường. Chúng con muốn cùng hắn đi săn đêm cũng bị từ chối khéo. Còn có cả... không thường xuyên chọc ghẹo tụi con.

Có cả Lam Tư Truy tham gia Lam Cảnh Nghi trở nên bạo dạng hơn, nó nắm tay áo y giật giật:

- Hàm Quang Quân có phải Ngụy tiền bối mang thai cho nên mới như vậy không? Người mang thai sẽ thai đôi tâm tính mà.

Hà Khởi mấy ngày nay cảm thấy chỉ ngủ thôi không phải là đối sách tốt vì vậy mới sáng sau khi Lam Vong Cơ thức dậy ra khỏi Tĩnh Thất thì gã cũng lật đật bò dậy chạy ra ngoài. Chạy đến tối muộn giờ Hợi mới về, tắm rửa rồi lại lăn đi ngủ. Gã vẫn đặt mục tiêu hạn chế giao tiếp lên hàng đầu. Không ngờ lại bị tâm hồn nhạy cảm của đám tiểu bối phát hiện lại cho là đang mang thai. Mà thật ra mang thai như vậy chỉ có Lam Cảnh Nghi mới nghĩ ra được.

Lam Vong Cơ lắc đầu:

- Không có mang thai. Hai ngươi lui ra đi.

-------------------------------------------------------

Lam Vong Cơ hôm nay xuống Thải Y trấn một chuyến. Lúc về mang theo 2 vò Thiên Tử Tiếu. Không ngờ lúc về lại gặp Ôn Ninh. Ôn Ninh dè dặt đứng sau một gốc cây, thấy Lam Vong Cơ dừng lại nhìn mình mới ló mặt ra nói chuyện.

- Lam công tử.

Sau đại chiến ở miếu Quân Âm giọng Ôn Ninh cứ khàn khàn không chữa được.

- Chuyện gì?

Ôn Ninh vốn không biết ngứa nhưng cũng làm ra động tác gãi gãi đầu chứng tỏ sự lúng túng:

- Ta không biết nói làm sao. Nhưng mà... ta không cảm nhận được hơi thở của Ngụy công tử trên người của Ngụy công tử. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Ôn Ninh vốn đang chờ Lam Vong Cơ bác bỏ lời gã hay ngoảnh mặt làm ngơ với gã, không ngờ y lại nhìn gã, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi khẳng định.

- Ta khẳng định - Ôn Ninh lập tức nói.

--------------------------------------------------

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường ngắm từ cửa sổ ra bên ngoài, trời xanh mây trắng. Nhà hắn đẹp thật. Hắn đã ở trong cái thân thể này được 5 ngày. Đột nhiên một cơn đau quặn thắt từ ngực truyền tới, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngồi dậy điều khí, sau một thời gian trán hắn lã mồ hôi thì cuối cùng cơn đau cũng đã dịu xuống. Ngụy Vô Tiện ôm ngực phun ra một búng máu. Hắn cong môi cười "Tuyệt tâm đan, xem ra ta không còn nhiều thời gian. Lam Trạm cũng nên đến rồi."

Cửa phòng đột nhiên bật mở, một thân ảnh màu đen bước vào. Trên mặt gã còn treo theo nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ. Ngụy Vô Tiện nhìn Hà Khởi, thầm nghĩ: "Thì ra ta cười nửa miệng là như thế á? Đúng là nhìn muốn đánh thật."

- Cảm giác không thể nói chuyện, cũng không thể dùng tay để minh oan cho mình như thế nào?

Hà Khởi trưng ra một nụ cười vô cùng tàn nhẫn. Ngụy Vô Tiện lấy tay áo quẹt đi vết máu còn dính lại nơi khóe miệng mình. Hắn cười, dùng khẩu hình nói: "Không tệ". Sau đó lại hỏi: "Ngươi bị phát hiện?"

Hà Khởi ha ha cười lớn sau đó mắt trừng lớn nhìn Ngụy Vô Tiện:

- Chính là nhờ con chó trung thành Ôn Ninh của ngươi đó. Gã vậy mà tìm Trạm ca cáo trạng. Nói cái gì mà không nghe được hơi thở của ngươi. Gã đúng là cẩu.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu thầm nghĩ "Hà Khởi này cả kiến thức cơ bản cũng không có. Ôn Ninh rõ ràng là hung thi mà, sao gã lại có thể nhìn ra thành chó chứ?".

Hà Khởi lấy từ trong túi ra một con chủy thủ bén ngót, lưỡi của nó vừa mảnh vừa nhọn, ánh lên một tầng sáng bóng loáng. Gã vừa dùng ngón tay vuốt lưỡi chủy thủ vừa bình thản nói:

- Phát hiện rồi, thì đã làm sao? Sẽ không còn 1 Mạc Huyền Vũ thứ 2 hiến xá cho ngươi trở về. Cho đến lúc chết thì người Trạm ca nhìn thấy cũng chỉ có thể là ta.

Theo như tính toán của Hà Khởi, hiện tại Lam Vong Cơ có lẽ đã nghi ngờ thân phận của gã. Gã không thể chống đỡ được bất cứ sự thăm dò nào của y vì y rất thông mình và quan trọng hơn hết là y yêu Ngụy Vô Tiện, rất yêu hắn. Lam Vong Cơ thông minh như vậy, không thể nào không nhận ra. Nhưng nếu hiện tại Hà Khởi tự sát, cũng chính là giết chết cái thân thể này của Ngụy Vô Tiện thì hồn gã sẽ quay về xác, Ngụy Vô Tiện sẽ chết đi. Đến lúc đó có lẽ Lam Vong Cơ sẽ hiểu lầm gã chính là Ngụy Vô Tiện, còn Hà Khởi trong thân xác của Ngụy Vô Tiện đã bị Ngụy Vô Tiện thật sự giết chết. Như vậy cho dù gã có bị Tuyệt tâm đan bộc phát mà chết thì đến cuối cùng cũng sẽ được ở cạnh Lam Vong Cơ. Vì thế gã mới tới đây để tự sát.

Sau mấy lần bộc phát độc thì hiện tại hai chân của Ngụy Vô Tiện đã không còn cảm giác có thể nói là phế. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Khởi làm bậy ở trước mặt mình. Mũi chủy thủ vừa chạm đến vải áo trên ngực đã bị một luồng ánh sáng xanh đánh bật. Lam Vong Cơ bước vào từ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro