Không ghét - Tôi là Lam nhị phu nhân (Chap 5 - Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mất khoảng 1 ngày sau đó Kim Tử Huân đã sa lưới. Nói ra thì gã này hiện tại là thảm không đỡ nổi. Sau chuyện Kim Tử Huân tung tin đồn hại Ngụy Vô Tiện thì gã bị Lam Vong Cơ cắt chức đuổi ra khỏi công ty. Kim Quang Thiện cha gã là một cổ đông lớn của Lam thị không những không nói giúp gã mà còn mắng gã làm mất mặt ông ta rồi đuổi ra khỏi nhà. Dù sao thì Kim Tử Huân cũng là con riêng của Kim Quang Thiện đã vậy còn không xuất chúng bằng Kim Tử Hiên em trai gã. Kim Tử Hiên chính là con trai duy nhất cùng người giàu có của Kim Quang Thiện, đương nhiên ông ta có cân nhắc mà bên trọng bên khinh. Gã vốn định nhờ Kim Tử Hiên nể tình máu mủ mà giúp gã đối phó Ngụy Vô Tiện thì Kim Tử Hiên lại đi yêu Giang Yếm Ly sư tỷ hắn. Dường như ông trời muốn chống lại gã khi không lâu sau Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện kết hôn.

Kim Tử Huân ở bên ngoài không lâu do bản tính thiếu gia ngông cuồng lại không biết lượng sức mình chẳng bao lâu đã thân tàn ma dại. Tiền không có, nhà không còn, việc làm cũng không còn mang đầy nợ bên mình. Gã đem tất cả những đau khổ mà mình phải chịu đựng đổ hết lên đầu Ngụy Vô Tiện, nếu không có hắn thì gã sẽ không ra nông nổi này. Sau bao ngày nuôi nấng thù hận và dày công tính kế. Cuối cùng gã cũng có được chút tiền, tiền này gã dùng để thuê lính đánh thuê. Gã thuê bọn chúng bắt cóc Ngụy Vô Tiện rồi tống tiền Lam Vong Cơ, khi lấy được tiền thì sẽ giết người luôn rồi trốn ra nước ngoài hưởng cuộc sống sung sướng. Nhưng nhân tính không bằng thiên tính, đám lính đánh thuê gã thuê được với giá quá rẻ thì cũng quá ngu. Thân hình thì to mà óc thì chỉ bằng trái nho. Đã cho chúng nó xem hình rồi mà đến khi Ngụy Vô Tiện xưng mình là "Lam Nhị phu nhân" thì lại tưởng nhằm người mà tự động rút lui. Kim Tử Huân nhanh chóng đổi sang kế hoạch trả hận chứ không lấy tiền. Kết quả của việc biết làm mà không biết nghĩ của gã là hiện tại bao nhiêu tội danh từ quá khứ đến hiện tại, thậm chí những suy nghĩ chưa thành hiện thực của gã cũng bị Lam Vong Cơ truy cứu tới một tấc cũng không chừa.

Sau 1 tuần lễ ở lại bệnh viện, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng được bác sĩ đóng dấu xác định chắc chắn không còn vấn đề gì, được phép trở về nhà. Toàn bộ quá trình di chuyển từ bệnh viện về nhà hắn chính là chân không chạm đất, mọi sinh hoạt đều ở trên tay Lam Vong Cơ. Về đến nhà lại chính là cuộc sống 10 ngón tay không dính nước xuân. Hắn hiện tại chỉ cần không vận động mạnh sẽ không có chuyện gì. Thế mà y lại chăm hắn như người bị liệt. Mặc đồ là y mặc giúp, tắm là y tắm cho, ăn là y đút, muốn đi đâu thì y bế. Ngụy Vô Tiện ban đầu rất hưởng thụ nhưng lâu dần lại cảm thấy phiền, hắn cũng không muốn y cực nhọc. Chỉ là có khẳng định thế nào y cũng không nghe, vẫn chăm hắn như bị liệt.

-------------------------------------

Vào một ngày đông, thời tiết đã lạnh đến không ai muốn ló mặt ra ngoài. Tuyết rơi kín mặt đường làm những chiếc xe ô tô phải bất đắc dĩ mà lăn những vòng bánh xe chậm rãi. Người ngoài phố đều che mặt mũi kín mít, mỗi bước chân đều thật cẩn thận và cũng thật nhanh nhẹn để có thể mau trở về nhà mà không bị trượt ngã.

Thời tiết càng lạnh thì đắp chăn dày ngủ càng ngon, Ngụy Vô Tiện lười nhát chỉ muốn ôm chăn ngủ chứ không muốn vận động. Lam Vong Cơ cho tay vào trong chăn sờ ra được một cái đầu bù xù, tóc đen tán loạn mà mượt mà làm sao. Y nâng mặt hắn khẽ hôn lên tóc:

- Tỉnh dậy, anh mang em ra ngoài.

Lam Vong Cơ vốn không thích Ngụy Vô Tiện ra ngoài chơi tuyết dễ bị cảm lạnh. Nhưng nếu để hắn cứ hết ăn lại nằm thế này cũng không phải tốt. Hôm nay y sẽ đem hắn đi trượt tuyết, cho hắn vận động thân thể một chút. Ngụy Vô Tiện thì tốt rồi, nghe đến ra ngoài thì hai mắt sáng rỡ, từ mèo bệnh thành mèo lành. Ngồi bật dậy chưa tới 1s đã lồm cồm tìm quần áo mặc. Thời tiết thế này mà ra ngoài thì chỉ có đi chơi tuyết, hắn thích nhất chính là chơi tuyết, còn có thể nặn một người tuyết.

Lam Vong Cơ nhìn động tác thoăn thoắt của hắn thì nhíu mày:

- Chậm một chút.

Ngụy Vô Tiện vừa cột chặt thắt lưng vừa nói:

- Không sao, em không đau. Đã 1 tháng rồi mà.

Nói xong thì vào mở cửa phòng tắm đi vào. Lam Vong Cơ ở bên ngoài chân mày giãn ra, lắc đầu cười.

Ngụy Vô Tiện đang cùng Lam Vong Cơ nặn một người tuyết xinh xắn thì muốn chụp một tấm hình làm kỉ niệm. Hắn trở về chỗ ngồi lấy điện thoại, đang đi ra thì điện thoại reo:

- Alo sư tỷ.

Giọng Giang Yếm Ly mềm mại vang lên:

- A Tiện.

- Sư tỷ có phải nhớ đệ rồi không? - Ngụy Vô Tiện vừa đi về phía Lam Vong Cơ vừa bông đùa.

Giang Yếm Ly bên kia cười một chút sau đó nói:

- Tỷ muốn báo cho A Tiện một tin vui. Đệ sắp làm cậu rồi.

Ngụy Vô Tiện dừng bước chân, có chút ngốc:

- Hả?

Bỗng bên kia điện thoại truyền tới tiếng của Kim Tử Hiên:

- A Ly, em có thai sao lại đứng? Mặc thêm áo nào.

- Sư, tỷ, có, thai,... - Ngụy Vô Tiện dường như rặn từng chữ một.

- Ân - Giang Yếm Ly đáp.

- Sư tỷ, đệ sang nhà tỷ ngay.

Nói xong thì cúp điện thoại cái "tít", hắn dường như bỏ quên Lam Vong Cơ, xoay lưng chạy vào trong. Y chạy theo nắm tay hắn, giọng có vẻ khẩn trương:

- Có chuyện gì?

- Sư tỷ... có... có thai...

Đến lượt Lam Vong Cơ đứng hình mất 5s. Sau đó cả hai cùng nhau nắm tay chạy vào trong.

Lúc ở trong xe, trên đường sang nhà Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Tiện lơ đãng nhìn ra cửa sổ, giọng nói bình thường như không có gì:

- Lam Trạm, anh có thích con không?

- Không thích? - Lam Vong Cơ đáp ngay không suy nghĩ.

- Tại sao? - Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi. Làm gì có nam nhân nào không thích con của mình chứ. Bản thân hắn nếu thật sự có thể sinh cũng rất muốn có 1 đứa con.

- Vì anh chỉ thích con do em sinh. Em không thể sinh, anh không thích nữa.

Ngụy Vô Tiện xoay người đập đầu vào kính xe một cái rõ mạnh làm Lam Vong Cơ xuýt buông vô lăng mà cản người. Sau đó hắn dùng đôi mắt ai oán mà nhìn y:

- Đã nói với anh rồi, muốn nói mấy lời này thì phải báo trước một tiếng.

Lam Vong Cơ đột ngột thắng gấp, tháo dây an toàn. Y chồm người sang một lần ngậm lấy cánh môi hắn, kéo đầu lưỡi ra mút mát sau đó cắn nhẹ lên môi một cái:

- Sẽ báo trước như vậy.

HẾT

==========================

Hết rồi, lần này là hết thật rồi nha...

Mà ai muốn có thêm phiên ngoại thì giơ tay nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro