Kiếp này trọn vẹn rồi! (Chap 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông tan học vừa điểm, mọi người trong lớp đều thu dọn ra ngoài. Ngụy Vô Tiện cũng không quan tâm, nhắm mắt để đó. Bình thường đều là do Lam Vong Cơ thu dọn cho hắn rồi gọi hắn dậy cùng về. Hôm nay y đi phòng giáo vụ có việc, hẳn một chút nữa mới có thể về. Bỗng bên tai lại vang lên tiếng của Nhiếp Hoài Tang:

- Ngụy huynh.

Chỉ là 2 chữ đơn giản, quen thuộc mà Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy cực kì có vấn đề, như là đang đè nén một điều gì đó. Hắn mở mắt, ngẩn đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang, quả nhiên người trước mắt hốc mắt đã đỏ.

- Nhiếp đệ có chuyện gì sao? Là ai bắt nạt đệ?

Nhiếp Hoài Tang nghẹn sắp hỏng, gã đã nhịn từ lúc nói chuyện với anh trai. Nhịn cả một buổi học sáng. Đến hiện tại mọi kiên nhẫn và bền bỉ đều mất sạch. Gã nhào vào lòng Ngụy Vô Tiện, òa lên khóc, vừa khóc vừa cố gắng nói:

- Anh trai... anh trai của đệ... gạt đệ... huhuhu...

Ngụy Vô Tiện thấy gã khóc đến thảm như vậy cũng không nở đẩy ra, xoa xoa lưng gã hỏi rõ:

- Gạt chuyện gì? Sao lại nghiêm trọng vậy?

Nhiếp Hoài Tang càng ôm chặt Ngụy Vô Tiện hơn, khóc càng to hơn nói:

- Anh trai nói... nói không phải sự thật... Lời anh trai không đáng tin... huhuhu...

- Làm sao?

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

- Anh có biết vì sao Lam Khải Nhân tiên sinh lại chấp nhận bạn học Ngụy của em làm con dâu không?

Nhiếp Minh Quyết nhìn lên trần nhà như có điểm phải hồi tưởng, sau đó không lâu anh nói:

- Hình như cách đây không quá lâu, một năm trước thì phải. À, chính là vào hôm đêm hội Văn nghệ năm trước của trường em. Lam Vong Cơ bị con trai của Ôn gia - Ôn Triều đánh hội đồng một trận. Bạn học Ngụy tốt bụng xả thân vì bạn, sau đó thì cả hai bị một trận không nhẹ. Lúc đó bác sĩ nói bạn học Ngụy có 1 khối u trong não, sống không quá 2 năm nữa. Lam Vong Cơ lại cùng bạn học Ngụy có tình cảm vì vậy Lam Khải nhân tiên sinh mắt nhắm mắt mở cho hai người họ ở bên nhau trong những năm tháng cuối đời của bạn học Ngụy.

Nhiếp Hoài Tang lúc này chính là "tôi không tin" mà hỏi:

- Anh có phải gạt em không? Chuyện... chuyện này cả Lam già và Giang gia đều giấu kĩ như vậy. Anh làm sao lại rõ?

Nhiếp Minh Quyết cười xoa đầu em trai ngốc:

- Chẳng phải Lam Hi Thần là bạn thân một ruột với anh sao? Cậu ta thực rất thưởng thức bạn học Ngụy của em. Hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa cô y tá trực bệnh viện khi đó chính là chị dâu tương lai của em bây giờ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

- Là anh trai nói sai đi. Là không có đi... huhuhu... không phải đúng không Ngụy huynh...?

Thân thể Ngụy Vô Tiện đột nhiên cứng đờ không lên tiếng làm Nhiếp Hoài Tang càng khóc to hơn. Đúng lúc này Ngụy Vô Tiện thấy một bóng người ở cửa lớp. Lớp trưởng về rồi.

- Nhiếp đệ, anh trai đệ không nói sai đâu. Nhưng không phải hiện tại Ngụy huynh sống rất tốt sao? Ngụy huynh có Giang gia làm người nhà, có Giang Trừng là bạn tốt, có Lam Trạm làm người thương. Hơn nữa Lam gia cũng nhận Ngụy huynh làm con dâu, danh chính ngôn thuận. Có gì không tốt? Có gì hối tiếc đâu? Kiếp này của Ngụy huynh, thực trọn vẹn rồi.

Nhiếp Hoài Tang lắc đầu lia lịa:

- Đệ không muốn... huhu... đệ không muốn huynh chết... huhu... đệ không muốn huynh bỏ lại đệ huhu...

Ngụy Vô Tiện vuốt dọc sống lưng Nhiếp Hoài Tang:

- Sống chết do trời. Không thể cãi, chỉ thể tuân. Vậy tại sao không sống thật tốt. Đệ cũng phải cùng Ngụy huynh sống thật vui, có được không?

- Huhu... đệ vốn không thông mình... ai cũng xem thường đệ... họ hàng nói đệ vô dụng, đến anh trai... anh trai cũng mắng đệ... Người ta kết bạn với đệ vì lợi ích, vì tiền... huhu... vì thế lực của anh trai. Chỉ có Ngụy huynh đến bên đệ thật lòng, không tính toán... Huhu... đệ sống đến từng tuổi này... lần đầu tiên tìm được bạn tốt... huhu... sao bạn tốt cũng muốn bỏ đệ đi...

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:

- Huynh không có bỏ rơi đệ. Mẹ huynh từng nói mỗi người khi mất đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời cao. Người đó sẽ nhìn ngắm thế gian này và dõi theo những người thân của họ. Hiện tại huynh tin rằng cha mẹ đang ở trên cao nhắm nhìn huynh. Sau này Ngụy huynh cũng sẽ dõi theo đệ, có được không?

Nhiếp Hoài Tang ngồi thẳng người dậy, quẹt hai mắt đã sưng húp, quẹt luôn nước mũi, nghèn nghẹn mà nói:

- Đệ không muốn huynh dõi theo đệ gì hết. Đệ không cho huynh chết... nhất định sẽ không để huynh chết...

Nói xong thì cũng nhanh chóng cắm mặt chạy ra cửa. Gã chảy mang theo một cơn gió nhẹ lướt qua người Lam Vong Cơ. Y nhìn theo gã một chút sau đó bước lại bàn thu dọn đồ đạc.

- Làm sao Nhiếp Hoài Tang biết chuyện? - Y hỏi.

- Là anh trai cậu ấy nói.

Lam Vong Cơ lấy áo khoác mặc cho Ngụy Vô Tiện, sau đó xách cặp cho hắn nói:

- Về thôi.

Ngụy Vô Tiện nắm tay còn lại của Lam Vong Cơ nói:

- Chiều nay em đi đánh bóng với bọn Giang Trừng. Ngày mai... em muốn đi Vườn Trúc, mấy ngày không gặp gấu xám rồi, nhớ quá đi thôi.

Lam Vong Cơ xiết chặt tay hắn, ôn thanh nói:

- Được.

------------------------------------------------------------------------

- Lam Trạm, em về rồi đây.

Ngụy Vô Tiện cả người đầy mồ hôi mở cửa vào nhà, nhảy thẳng lên người Lam Vong Cơ hôn hôn vài cái sau đó chạy vào phòng thay quần áo. Giang Trừng đi ngay sau hắn nhìn 1 màn này với dạng "coi như tao chết rồi đi". Giang Trừng vào ghế ngồi, thản nhiên nói:

- Hôm nay tôi muốn ăn cơm ké.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn Giang Trừng rồi đi vào phòng bếp. Ngụy Vô Tiện sau khi thay xong áo thun đen cùng quần jean xanh thì tung tăng chạy ra ôm eo Lam Vong Cơ. Đó chính là lí do vì sao Giang Trừng lại chọn ngồi phòng khách. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ dọn cơm xong thì gọi Giang Trừng vào ăn.

Một mặn, một xào, một canh chuẩn bữa cơm gia đình làm Giang Trừng có chút cảm thấy nuốt không trôi.

- Lam nhị, cậu nên đưa Ngụy Vô Tiện đi kiểm tra một chút.

Chân dưới bàn Giang Trừng liền bị đá một cái. Lam Vong Cơ lại buông đũa, chuyển sang nhìn Ngụy Vô Tiện:

- Có chuyện gì?

Ngụy Vô Tiện lại gấp thêm 1 đũa rau, làm như không có chuyện gì mà trả lời:

- Lúc chơi bóng hơi choáng một chút. Chắc do trời nóng.

Giang Trừng đột nhiên buông đũa:

- Hơi choáng? Nếu không phải tao ở sau lưng mày thì mà đã đập mặt xuống đất rồi. Là ngất xỉu.

Ngụy Vô Tiện lại gấp cho Giang Trừng miếng thịt kho:

- Chỉ ngất có 3 phút, 3 phút sau liền tự tỉnh.

Lam Vong Cơ ở dưới bàn nắm tay Ngụy Vô Tiện:

- Vẫn nên xem tình hình thế nào.

Ngụy Vô Tiện lập tức buông đũa:

- Không phải nói đi Vườn Trúc xem Panda sao?

- Bệnh viện trước đê - Giang Trừng xen vô.

Ngụy Vô Tiện thua cuộc trong việc 1 chọi 2, cúi đầu "ừm" một tiếng lại ăn cơm. Trong lòng lại thầm ỉu xìu, có đi bệnh viện cũng sống được sao?

========================================

Tui không biết viết ngược. Tui là chuyên sủng ngọt, mong các cô thông cảm cho cái trình tập tành viết ngược này của tui...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro