Kiếp này trọn vẹn rồi! (Chap 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngụy Vô Tiện rút khỏi đội bóng rổ của trường rồi!!!]

"Cái gì?"

"Không thể tin được?"

"Là thật hay đùa đấy?"

"Chủ tus đừng có mà bịa chuyện. Đàn anh Ngụy đam mê bóng rổ như vậy sao có thể nói rút là rút."

"Lầu trên à, làm như nàng hiểu Ngụy Vô Tiện lắm vậy á!"

"Không phải tôi hiểu mà là đàn anh Ngụy chưa từng bỏ qua trận bóng nào từ nhỏ đến lớn. Cô có thấy có trận nào mà không có anh ấy tham gia không?"

"Vậy phải có nguyên nhân gì ghê gớm lắm thì Ngụy Vô Tiện mới rút khỏi đội."

"Xích mích nội bộ chăng?"

"Tính tình đàn anh Ngụy tốt như vậy, hoạt bát lại dễ gần làm gì xích mích với ai đến mức rút khỏi đội chứ?"

-----------------------------------------------------

Lúc trên diễn đàn còn đang loạn tùng phèo thì Giang Trừng lại ngồi trên sân bóng mặt đen xì. Ngụy Vô Tiện rời khỏi đội người buồn nhất không phải Giang Trừng sao? Thiếu đi một người đồng đội giỏi, thiếu đi cái miệng tay đôi với Giang Trừng trên sân bóng. Giang Trừng ngồi nhìn trái bóng nằm im thin thít trên sân, cơ thể nặng nề đến nỗi không buồn nhấc lên. Bệnh tình đã nặng đến thế rồi cơ à? Chẳng phải bác sĩ nói có thể khối u sẽ không kích hoạt sao? Chẳng phải một năm qua sống rất tốt sao?

- Nè em gái? Nghĩ gì thế?

Bỗng bên tai Giang Trừng vang lên tiếng "lịch bịch" của bóng nện xuống sàn. Ngụy Vô Tiện dập bóng, khóe miệng hơi cong:

- Làm một ván không?

Trên người hắn vẫn còn đang mặc đồng phục buổi sáng. Áo sơ mi trắng phối cùng làn da trắng làm Ngụy Vô Tiện như phát sáng. Giang Trừng bỗng nhiên sợ hãi, sáng quá, có khi nào sáng đến tan biến luôn không?

Ngụy Vô Tiện mất kiên nhẫn ném bóng vào ngực Giang Trừng:

- Có dám chơi hay không?

Giang Trừng đứng dậy ra vẻ "ông đây méo sợ nhé!" rồi vừa dập bóng vừa chạy lại. Ngụy Vô Tiện cùng lúc cong chân khom người chuẩn bị nghênh chiến.

Sau trận chiến cả hai nằm vật ra đất, Giang Trừng hơi lo cho sức khỏe của Ngụy Vô Tiện, nâng tay sờ mặt hắn. Ngụy Vô Tiện đánh cái tay Giang Trừng một cái, hỏi:

- Làm gì?

- Xem mày còn sống không?

Ngụy Vô Tiện vì mệt nên giọng hơi gấp:

- Tao không sao. Vẫn còn có thể chơi đến hết năm. Chỉ là sợ Lam Trạm lo lắng nên không chơi nữa. Lỡ lúc ra sân tao xảy ra chuyện, cả trường đều sẽ biết.

---------------------------------------------------

- Lam Trạm, em ra ngoài mua ít sữa chua.

Lam Vong Cơ đang cắt rau trong bếp nghe tiếng vội tắt lửa nồi canh:

- Anh đi với em.

- Không cần, anh đang bận mà.

Lam Vong Cơ mở tủ lạnh, đem hết mớ sữa chua Ngụy Vô Tiện mới mua 2 tiếng trước bỏ vào trong bao nhựa đem đến góc khuất trong bếp giấu đi.

- Anh cũng cần mua - Y nói.

Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa chờ Lam Vong Cơ, hai người tay trong tay sánh vai đi cửa hàng tiện lợi.

Ngụy Vô Tiện đang dần quên mọi thứ.

- Lam Trạm, đã có kết quả thi cuối kì chưa? - Ngụy Vô Tiện bỗng nhớ ra hôm nay có kết quả thi.

- Có.

- Anh vẫn đứng nhất?

- Ừm.

- Em vẫn đứng nhì?

- Ừm.

- Hì hì...

Đây là lần thứ 3 trong ngày hắn hỏi y chuyện này. Những chuyện hắn không để tâm tới nhiều lại càng mau quên. Chuyện này bắt đầu từ sau ngày thi cuối cùng, Ngụy Vô Tiện đã hỏi Lam Vong Cơ một vấn đề 3 lần trong 4 tiếng. Lúc đầu y chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn, sau đó chuyện hắn quên ngày càng nhiều hơn và cũng nhanh quên hơn. Cũng may đó chỉ là mấy chuyện vặt vãnh. Lam Vong Cơ từng bí mật đi tìm bác sĩ Trương.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sau khi nghe Lam Vong Cơ nói rõ mọi chuyện bác sĩ Trương hơi nhíu mày. Có lẽ 'cục nợ' này phát triển theo một chiều hướng xấu hơn. Nó đã không chỉ là làm người bạn nhỏ ngất xỉu bất ngờ mà còn khiến cậu ấy mất trí nhớ ngắn hạn nữa.

- Cậu nên chuẩn bị tâm lí. Hiện tại bạn nhỏ có thể quên những thứ vặt vãnh. Càng về sau, theo chiều hướng càng lớn càng ăn hại của 'cục nợ' thì bạn nhỏ có thể quên những thứ lớn hơn. Ví dụ như một người nào đó.

Nói đến đây bác sĩ Trương hơi dừng lại như để nhìn xem tình hình tâm lí của Lam Vong Cơ có thể tiếp thu được những gì ông sắp nói hay không.

- Cuối cùng, cậu ấy sẽ quên hết tất cả và tự bản thân mình chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

- Lam Trạm, anh định mua gì thế?

- Lam Trạm...

- Lam Trạm...

Ngụy Vô Tiện gọi mãi mà Lam Vong Cơ không phản ứng làm hắn hơi lo lắng. Hắn nắm tay Lam Vong Cơ, thân nhiệt ấm áp quen thuộc làm y chợt bừng tỉnh.

- Không có gì. - Y nói.

- Em thấy anh thất thần mà. Không thể nói với em sao? Nhìn mặt anh là biết không muốn nói rồi. Xùy... Ông đây không thèm biết.

Đi đến hàng rau quả Ngụy Vô Tiện ném vào giỏ hàng vài quả cà rốt cho 2 con thỏ ở nhà.

- Phải rồi, em muốn đi thăm gấu Xám. Mấy hôm trước nghe nhân viên Vườn Trúc nói gấu Xám bệnh, nó mới được trả lại vườn thú vào hôm qua. Chắc là hôm nay chưa được thăm đâu nhỉ. Phải vài ngày nữa.

Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nói chỉ im lặng. Phải rồi, ngày thi cuối cùng ấy... là ngày làm bệnh tình Ngụy Vô Tiện trở nặng. Thì ra là vì thế.

Lam Vong Cơ im lặng, không muốn nói cho Ngụy Vô Tiện rằng "Gấu Xám mất rồi".

Lúc nó mất nhân viên Vườn Trúc có báo cho hai người họ. Cả hai còn đi nhìn mặt nó lần cuối. Lúc đó Ngụy Vô Tiện trông chỉ buồn bã hơn bình thường, không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến vậy. Có lẽ là do Ngụy Vô Tiện muốn quên những việc không nên nhớ. Vô tình, hắn cũng sắp quên những điều cần khắc trong tâm.

=======================================

Theo dự tính của mình thì chỉ còn 3-4 chap nữa là Hoàn câu chuyện này nhé các tình yêu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro