Phần 9 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, mùi cỏ xanh hòa trộn vào từng giọt nước mưa lạnh, tiếng cười thiếu niên róc rách như dòng suối nhỏ chảy qua, sắc trời không rõ ẩn hiện trong lùm cây, hai bộ quần áo đen trắng đan xen hòa quyện trên nền cỏ xanh mát.  

Mọi người vượt qua một đêm dài ở miếu Quan Âm, ân oán thương yêu hận thù năm xưa liền sáng tỏ, tất cả đều tỏ rõ trên khuôn mặt mỗi người. Ngụy Vô Tiện nghe xong lời thú tội của Lam Vong Cơ ở núi Bách Phượng, cười to, thấy y vành tai khóe mắt đều phiếm hồng, trong lòng liền mềm mại. Khuôn mặt tuấn nhã của nam nhân trước mắt mơ hồ còn chút bóng dáng của thiếu niên bướng bỉnh, nhưng đường nét trên mặt đã được 13 năm thời gian rèn luyện ngày càng trầm ổn, đôi mắt lưu ly kia chưa một phút đổi thay, ẩn sâu bên trong là thâm tình sâu rộng, trước sau chăm chú nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện,  hắn thấy nhưng lại rồi không thấy được ngày đêm vô biên bên trong. 

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, nhìn trân bảo của đời mình, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đó, lại dọc theo sống mũi xuống đôi môi mềm mại, cùng y trao đổi một nụ hôn cực kì ôn nhu. 

Kết thúc nụ hôn, tin hương xung quanh hai người đã sớm dây dưa cùng nhau, hơi thở sâu kín tiến vào khoang mũi của bọn họ, khiến bầu không khí càng thêm vài phần ái muội. Ngón tay Ngụy Vô Tiện chọt chọt chóp mũi của Lam Vong Cơ:" Ta nói Hàm Quan Quân luôn quy phạm, ở núi Bách Phượng tự biết không đúng, sau lại còn tới Phục Ma Động,  còn không phải đem ta ăn sạch sẽ.?" 

Lam Vong Cơ nghe vậy vành tai càng đỏ thấu, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới lúc ấy chính mình là như thế nào bị ăn sạch sẽ, trước còn ở khách điếm một đêm ý loạn tình mê cùng Lam Vong Cơ liều chết triền miên, hô hấp cũng nhanh chóng dồn dập lên, thế cho nên khi bọn họ lại lần nữa hôn lên, không khí mới vừa nhu tình, giữ môi lưỡi một chút lại tràn đầy bức thiết dục vọng.

Bọn họ hôn đến khó bỏ khó phân, quần áo hỗn độn nhanh chóng bị kéo xuống, tay Lam Vong Cơ đang muốn duỗi giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, liền bị hắn chụp lại.

"Hàm Quang Quân, hai lần đều là ngươi hầu hạ ta, lần này làm để ta biểu hiện."

Hắn quỳ gối giữa hai chân Lam Vong Cơ,  từ cái trán một đường xuống phía dưới hôn môi, hôn đến cái bụng căng chặt của y, tiếp theo xuống phía dưới, Lam Vong Cơ chưa kịp ngăn cản liền mở miệng ngậm đi vào. .

Lúc này Ngụy Vô Tiện đã hai lần lĩnh giáo vật lợi hại kia, thế nhưng không khỏi đối với nó sinh ra vài phần sùng bái cùng không muốn xa rời. Hắn trước ngậm lấy phần đầu, ấm áp nóng bỏng mà đem nó thấm ướt, nhẹ nhàng liếm láp vài cái, liền đi xuống đem cả khuôn mặt chôn nhập giữa hai chân y, vươn đầu lưỡi mềm mại linh hoạt ra, lướt qua nếp gấp hơi nhăn của hai viên ngọc kia, lại chậm chạp hướng theo đường cong liếm lên. 

Hắn một bên liếm, một bên cảm nhận được vật kia dần dần trướng đại, ở đầu lưỡi của hắn trướng đại, hoa văn bắt đầu trồi lên ở làn da, hắn liền di chuyển tới những nơi khác, cuối cùng lưu luyến mà trở lại phần đầu, hé miệng một ngụm ngậm lấy, không nhẹ không nặng mà liếm mút, giống như muốn đem dục vọng chôn ở trong đó một lần toàn mút ra tới.

Ngụy Vô Tiện hết sức chuyên chú mà ăn, bàn tay rắn chắc của Lam Vong Cơ xoa mặt hắn, hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ vết chai mỏng ở từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má hắn. Quanh thân bọn họ tin hương nồng đậm cực kì, sợ là trong phạm vi mười dặm chim bay cá nhảy đều phải nhịn không được mà tránh né.

Triền miên liếm mút, Ngụy Vô Tiện lại nhẹ nhàng mà ở phía trước liếm một chút. Lam Vong Cơ đang phủng hai má hắn bỗng chốc tăng lực đạo, hắn mở mắt ra nhìn về phía trước, tầm mắt hai người đối diện nhau, ngón tay Lam Vong Cơ liền cắm vào sâu trong tóc hắn.  

Hắn há to miệng toàn bộ nuốt vào, thẳng đến vật kia chạm ở cổ họng,  thích ứng một lát, liền lập tức bắt đầu thong thả mà phun ra nuốt vào. Cực đại quy đầu một chút một chút kích thích trong cổ họng, hắn cảm giác chính mình khó chịu mà co chặt lên, nhịn xuống một trận nôn ọe, nghe thấy phía trên tiếng thở dốc không ngừng tăng lên, lại nuốt vài lần, rốt cuộc cảm giác một luồng chất lỏng đánh vào vách hầu trong miệng.

Hắn lập tức nhả ra, ngạnh ho sặc sụa, Lam Vong Cơ nắm lấy hắn, một tay vỗ lưng, trên mặt hiện lên vài phần thất thố nói:" Mau nhổ ra." l

Hắn che miệng lắc lắc đầu, nuốt một ngụm, mới há mồm cho Lam Vong Cơ xem: "Nuốt mất."

Lam Vong Cơ ngây người một cái, liền dùng sức ôm lấy hắn.

Ngụy Vô Tiện trong lòng thỏa mãn cực kì, dựa vào ngực Lam Vong Cơ tinh tế hôn, lướt qua xương quai xanh, tiến đến dấu vết mặt trời kia, hắn đột nhiên ngừng lại, thấp giọng hỏi:" Lam Trạm, nói cho ta biết, cái này có phải có quan hệ với ta không?" .

Người nọ giản lượt nói. Tuy rằng chỉ dăm ba câu, Ngụy Vô Tiện lại thực sự cảm nhận được trọng lượng nặng nề của dấu ấn kia, ba mươi ba vết roi cùng mười ba năm chờ đợi. 

Bọn họ ôm nhau một lúc lâu, lại bắt đầu trằn trọc mà hôn môi, hôn đến dưới thân hai người lần thứ hai cứng rắn lên. Lam Vong Cơ rút ra ngón tay khỏi hoa tâm đã sớm ẩm ướt, thân thể liền không chút do dự bao phủ đi lên.

Phù hợp hết sức, toàn thân Ngụy Vô Tiện cuộn tròn, tiếp theo liền vô pháp phân biệt chính mình đang ở phương nào.

Thân thể hoàn mĩ của Lam Vong Cơ như một bức tượng ngọc cao lớn, bức tượng kia mạnh mẽ ngăn chặn Ngụy Vô Tiện, hắn nhắm mắt lại, cảm giác thân thể ở phía trên người hắn nhấp nhô, từng điệu múa ngọc thạch đánh vào khắp cơ thể hắn, mỗi tất da thịt đều run rẩy, đau đớn, lại vô cùng khát vọng những mảnh nhỏ nóng cháy đó đánh xuyên qua cơ thể hắn. 

Hắn đau đến mức nhịn không được muốn chạy đi, tự như trong rừng cây buổi sáng, ở nơi không có ai thăm dò nhịn không được chạy như điên. Trong rừng, cành cây lá không chút lưu tình cọ qua thân thể hắn, kéo ra từng vết từng vết dấu ấn, hắn rất nhanh thoát lực, hô hấp dồn dập không xong, không còn sức nhấc cơ thể, chợt thấy một trận trời đất quay cuồng, thế giới trước mắt thay đổi phương hướng, thì ra bản thân hắn ngã vào một dòng suối, mà nguồn cuội nước suối dưới thân hắn cũng không ngừng tuôn trào, dòng nước từng chút va chạm vào thân thể hắn, đâm cho hắn thở dốc không được, toàn thân ướt đẫm.  

Không trung tí tách tí tách ngầm nổi lên mưa to, nước mưa thấm qua đôi mắt hắn, hắn đột nhiên phát hiện lũ lụt kia kỳ thật không đến từ bầu trời, mà là từ từng lỗ chân lông mà trào ra, lại cuồn cuộn lấp đầy, mênh mông mờ mịt. 

Nước quá lớn, cả người hắn bị cuốn vào một mảnh đại dương mênh mông, hắn đong đưa vòng eo, liền ở trong biển nhấc lên sóng lớn, sóng triều xôn xao chụp đánh ở trên bờ, là thủy triều, sóng triều thổi quét bờ biển, hải đầu lưỡi thô bạo mà liếm láp đá ngầm ven bờ, vách đá bò đầy mọc thành từng cụm rong biển, âm u mà dây dưa, bừng bừng phấn chấn, giữa hải triều ướt đẫm dưới ánh nắng mà sáng lên.

Ở sóng gió lay lắc động trời, ở sâu trong biển sâu không lường, ở trong bụng hắn, có cái gì đang phồng lên, có một luồng nước nóng bỏng, từ chỗ phồng lên chảy xuống mà ra, lại không ngừng bò cao, lớn mạnh, chồng chất, vươn lên, dọc theo xương sống của hắn, một tiết một tiết hướng về phía trước, giao hòa, bành trướng, một đường bò lên cổ hắn.

Trong cảm giác no căng không bao giờ có thể chịu đựng hết sức, một trận bén nhọn đau đớn đâm vào sau cổ hắn.

Hắn đột nhiên từ dưới mặt biển vụt ra, lúc phá vỡ mặt nước, thân thể hắn cũng bị phá vỡ, từ nơi địa phương sâu nhất bị đâm cho toan tát??? khe nứt kia lập tức mở rộng, cự đại mà vỡ ra, vết nứt xỏ xuyên qua thân thể hắn, xỏ xuyên qua linh hồn của hắn, linh hồn của hắn từ chỗ nứt kia kịch liệt nổ mạnh, đem thân thể hắn một tấc một tấc chiếm lấy.

Ngụy Vô Tiện không cảm giác được miệng vết thương nóng rực, lại không cảm giác được sóng to gió lớn, không cảm giác được mưa to cọ rửa, nước ấm phun trào, cành lá phủ khắp toàn thân.

Hắn không hề có được bản thân.

Y chính là biển, ở thủy triều lên xuống ôn nhu vây quanh; y là mưa, ngọt dịu phủ lên vạn vật, y là núi, vắt ngang từng mảnh đất dài, toàn thân trăm hoa nở rộ. 

Y là trời đêm rực rỡ, lộng lẫy sao trời, tinh quang sáng dịu, chỉ cần chớp mắt một cái, tinh quang kia liền hóa thành đôi mắt lưu li của người kia. 

Trong mắt Người nọ duy nhất có hắn, giữa môi người nọ duy nhất tồn tại hương khí của hắn. Hắn vỡ vụng từng mảnh, lại một lần nữa hỗn độn nắn lại thành hình. 

Hắn là một bức tượng gỗ mới khắc, mùi hương thanh lãnh của người kia tiến vào sâu bên trong cốt nhục của hắn.

Người kia thổi nhẹ một hơi, hắn mở bừng mắt, một lần nữa có sinh mệnh.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm."

Tiếp theo bị kéo vào một nụ hôn thật sâu. 

Bọn họ hôn thật lâu, không mang theo một tia tình dục, lại vô cùng thân mật mà hôn. Hơi thở trên người bọn họ đã hoàn toàn đồng nhất, đời này kiếp này vĩnh viễn không phân. 

Đôi môi Lam Vong Cơ phủ lên dấu răng sau cổ Ngụy Vô Tiện,  ôn nhu cọ xát, lưu luyến không đi.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhàng ôm chầm lấy đầu của Lam Vong Cơ, thấp giọng mà nói: "Lam Trạm, đây không phải là lần đầu tiên cắn ta, ngươi nhớ rõ sao?"

"Ừ."

Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn, đối diện Ngụy Vô Tiện, hai mắt tan đi dục vọng liền có thần.

Ngụy Vô Tiện vùi vào cổ y, giống như hồi ức một đêm ở Phục Ma Động:" Cắn ta đau quá, kết quả chả dùng được gì. Làm một cái địa khôn thật tốt, bây giờ ta đã là người của ngươi." 

Lam Vong Cơ như là không tỏ ý kiến, liền nghe Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Ai vì cái gì Khôn trạch không thể lập khế ước với Càn nguyên chứ? Ta cũng muốn cắn ngươi một ngụm, làm ngươi từ đây cũng chỉ thuộc về ta......"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngươi cắn qua."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt sau một lúc lâu, mơ hồ nhớ tới chuyện lúc trước. Đúng vậy, lần đó rõ ràng là hắn cắn y trước, là hắn mượn rượu cắn người ta, mới kéo ra những chuyện ngoài ý muốn. Hắn chỉ nhớ rõ kết thúc rất đau, lại quên mất ban đầu lưu luyến."

Còn chưa kịp đáp lại, Lam Vong Cơ lại mở miệng: "Từ khi đó cắn, là được."

Một lát lặng im. Khóe môi Ngụy Vô Tiện cong lên khiến hơi thở của Lam Vong Cơ dồn dập.

Bọn họ gắt gao ôm nhau.

End.

***Vuốt mồ hôi, trời ạ cái cảnh H.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro