Chương 60:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện nên đến rốt cuộc là đến. Quân Thục Nghi từ rất sớm đã rời khỏi phòng đến nơi tỷ thí diễn ra, vì cuộc tỷ thí này nàng toàn bộ đều chuẩn bị rất nhiều, nếu biểu hiện tốt càng nhiều thì tương lai nàng cùng với nhi tử ở Thần Quyết Cung có chỗ đứng cũng dễ thở hơn. Tu chân giả cường giả vi tôn cho dù là cùng môn phái cũng chưa bảo đảm rằng những kẻ khác sẽ không nhằm vào ngươi, cho nên Quân Thục Nghi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nàng nhưng phải không vào được một trong bốn chủ điện thôi mà nhất định phải trở thành được đệ tử nhập môn của một trong bốn điện chủ mới chính là mục tiêu lần này tỷ thí. Không phải Quân Thục Nghi tham lam, nhưng kể từ khi Lăng Tử Sâm cùng Lăng Lạc Trần lần lượt xuất hiện tại bên cạnh nàng, nàng liền biết nàng không đơn thuần là cố gắng vì bản thân, vì gia tộc mà nàng còn phải trở thành chỗ dựa, thành người mà nhi tử có thể tự hào đồng thời là người có thể đứng cạnh Lăng Lạc Trần, nàng còn phải vì chính gia đình nhỏ của mình mà không ngừng tiến lên phía trước. Thoáng chốc đôi mắt xinh đẹp ánh lên một sự kiên định.

Chúng đệ tử Thần Quyết Cung từ rất sớm đã tụ tập lại quãng trường, bao gồm những đệ tử cũ cùng với những tân đệ tử, bọn họ đại đa số là cùng những người thân cận cùng đi, Mộ Chỉ Ly cũng là như vậy, nàng ta cùng với đám người đến từ Thiên Thăng quốc đi cùng nhau, Quân Thục Nghi hòa vào cùng đám đệ tử cố gắng giảm thấp tồn tại của bản thân, chờ đợi cuộc thi đấu bắt đầu.

Lăng Lạc Trần đứng trên đài cao nhìn xuống chúng đệ tử ngoại môn chỉnh tề đứng, từ trong đám người cũng không quá khó để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong lòng. Vốn dĩ cuộc thi đấu hôm nay là không có chuyện của hắn nhưng là từ khi khôi phục lại ký ức sau cảm giác mãnh liệt thực sự hắn không muốn lại kiềm chế, dù sao thì cũng chỉ là nhìn một chút, một chút thôi cũng đủ.

Từ lúc Lăng Lạc Trần xuất hiện Quân Thục Nghi liền biết, nàng trong lòng cười hạnh phúc nhưng cũng không có nhìn về phía hắn mặc cho hắn ánh mắt thất vọng. Dù sao thì nàng vẫn là đang điệu thấp. Với lại nàng cũng phát hiện hai đạo ánh mắt ác ý đồng thời cũng hướng về phía nàng, có ác ý nhưng lại không ra mặt thì chắc chắn là có an bài cho nên Quân Thục Nghi cũng yên lặng chờ đợi, lúc này chính là sự kiện quan trọng của Thần Quyết Cung nàng cũng không tin trước mặt các vị trưởng lão đối phương còn có thể làm cái gì tà môn.

Riêng các vị điện chủ đối với sự xuất hiện ngoài ý muốn của Lăng Lạc Trần là bất ngờ, lại nhớ đến bên dưới đài cao trong số chúng đệ tử có một nhân tố ' đặc biệt' cũng liền ngộ ra chân lý nhưng cũng ăn ý im lặng không nói đến.

Chuyện của người trẻ bọn họ vẫn là ngồi yên nhìn liền được rồi.

"Cuộc thì bắt đầu"

Bốn vị điện chủ cùng lúc lên tiếng nói.

Lời vừa dứt, tinh thần mọi người liền phấn chấn, chính là hôm nay, bọn họ cố gắng bao nhiêu năm tháng cũng chỉ vì đợi một ngày này mà thôi, cảm giác cùng người khác phân cao thấp, cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, triển lộ ra thiên phú cùng thực lực của chính mình, được biết đến cùng công nhận, thứ cảm giác đó chỉ cần nghĩ đến thôi liền có thể cho mọi tế bào trong cơ thể họ sôi sục ý chí cùng khát vọng vượt qua và tiến lên.

Đầu tiên chính là sự so đấu của các đại điện, còn những tân đệ tử thì phải đợi đến sau cùng, vừa đúng lúc là để cho các đệ tử mới tới có thêm nhận thức về các sư huynh cùng sư tỷ, đồng thời rút ra và học hỏi kinh nghiệm để bản thân tiến bộ hơn, này cũng coi như một phương thức dạy bảo gián tiếp, một loại trải nghiệm cần nghiêm túc để ý.

Đầu tiên...

"Điện Thanh Long – Mặc Ngọc đối đầu với Điện Huyền Vũ – Cung Hàn".

Dứt lời, từ dưới đài bước lên hai vị anh tuấn mỹ nam tử, một thanh một hắc, khí thế bất phàm. Với tư cách là một tân đệ tử Quân Thục Nghi đương nhiên chưa từng gặp bọn họ nhưng điều đó cũng không trở ngại nàng nhận biết thêm những nhân vật cần chú ý.

Song phương cúi người cho nhau thi lễ xong nháy mắt khí thế liền bọc phát mà ra. So đấu chính thức bắt đầu.

Là người của bốn đại điện thực lực đương nhiên không kém, tu vi ở cùng một cảnh giới thì phân cao thấp, thắng bại cũng chỉ trông chờ vào vũ kỹ cùng khả năng ứng phó của chính bọn họ mà thôi, trong tình huống này mà nói thì ai có bài nhiều kẻ đó chiếm ưu thế. Đương nhiên, chính những trận so đấu như thế này mới là hấp dẫn và cũng được mong chờ nhất. Trừ khi có những ngoại lệ giống như Mộ Chỉ Ly.

Chỉ thấy Mặc Ngọc trước động bước ra một bước, ánh mắt băng lãnh, khí tức bùng nổ khiến tà áo tung bay, trong tay ngân kiếm sắc lạnh mang theo một đạo ánh sáng lướt ngang hướng về phía Cung Hàn phóng tới.

Cung Hàn cũng không chịu thua kém, cùng lúc đó Thủy hệ thiên lực cuồn cuộn hướng thanh kiếm trong tay truyền tới, mang theo một màu thiên thanh tươi mát và đẹp mắt hướng về đối phương nghênh diện.

Song phương tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền va chạm nhau.

"Keng" một tiếng, âm thanh xé rách không khí không khoi khiến mọi người kinh hãi.

Hai thân ảnh giao triền nhau đan xen trong đó là tiếng va chạm của binh khí, tốc độ cực nhanh tựa như hai cơn lốc nhỏ càng quét lôi đài khiến người xem không khỏi thám phục.

Quân Thục Nghi yên lặng chăm chú quan sát một màn cũng âm thầm tán thưởng, quả thực không hổ là đệ tử trong tứ đại điện a, kiếm pháp không tồi.

Đấu như vậy mới gọi là đấu a, luận kiếm pháp, luận vũ kỹ, luận tài năng, trong tâm chỉ duy nhất một ý chí phải chiếu đấu hết mình thì chỉ có như vậy mới có thể kích phát cơ thể theo bản năng phát huy ra toàn bộ tiềm lực.

Giao thủ chốc lát cả hai liền tách ra, lần này khí tức so với mới bắt đầu đúng thực là có khác biệt, mấy chiêu xuất ra tưởng chừng nhưng nhẹ nhàng nhưng lại mang trong mình là cuồn cuộn Thiên lực cho nên có thể thấy cả hai bị tiêu hao không ít.

Nhưng không dừng lại ở đó, Mặc Ngọc quanh thân liền xuất hiện bàn bạc Thiên lực, hai tay phía trước ngực không chậm kết ấn, theo sau đó xung quanh khí tức không ngừng biến cường.

Này xem ra đã đến lúc kết thúc trận đấu.

Sau một khắc, hai tay Mặc Ngọc liền bị nhiễm một tầng màu xanh, bên trên bắt đầu kết vẩy – là Long lân. Mặc dù Quân Thục Nghi chưa từng thấy qua vũ kỹ như vậy nhưng mà Lăng Lạc Trần dù sao cũng là người của Thanh Long điện a, cho nên nàng vẫn là biết đến, này chính là Song Long trảo - vũ kỹ cường đại nhất của Thanh Long điện!

Thấy thế, Cung Hàn cũng không châm trễ, nồng đậm thiên lực từ nháy mắt tuôn ra, thân thể chấn động hắn một luồng ánh sáng màu lam toát ra đem cả người Cung Hàn đều bao bọc ở bên trong.

"Phanh! Phanh! Phanh!"

Đừng đấm trùng trùng điệp điệp nện vào màng hào quang màu lam, rung động ngập trời, Mặc Ngọc từ trong đôi mắt toát ra một ý chí mãnh liệt kinh người.

"Rắc...rắc..."

Chỉ trong chốc lát màng hào quang kia dù là bền vững cách mấy cũng bị phá vỡ, hai nắm đấm phá không mà đi.

Màng hào quang vỡ vụn trong phút chốc, thân ảnh Cung Hàn dần xuất hiện trước mắt mọi người, hắn lùi lại một bước để đứng vững thân hình, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là nội thương không nhẹ.

Mặc Ngọc lúc này đã đứng vững trước người hắn chắp tay lê độ " Đa tạ"

" Thực lực của Mặc sư huynh thật mạnh mẽ, Cung Hàn bội phục. Hi vọng còn có cơ hội cùng Mặc sư huynh tái đấu" Cung Hàn cũng chấp tay hồi đáp, cũng không có bởi vì thất bại dưới Mặc Ngọc mà bất mãn, ngược lại còn có thể thẳng thắng thừa nhận thực lực của đối phương hơn bản thân, ý chí này thực đúng là làm người không thể không phục, đáng được xem trọng.

"Thanh Long Điện – Mặc Ngọc thắng!" Chấp sự trọng tài lớn tiếng công bố.

Theo sau đó là lần lượt đệ tử các điện thi nhau ra so đấu, Quân Thục Nghi vẫn là im lặng quan sát hết thảy, tự mình so sánh cuối cùng đúc kết ra thực lực chính của tất cả các điện: đứng đầu chính là Thanh Long điện, sau đó lần lượt là Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước.

Từ đó áp dụng vào bản thân xem bản thân có thể thích hợp ở điện nào để mà cố gắng, kỳ thực nàng còn là vì Lăng Tử Sâm suy xét, không thể không nói đến đi, Lăng Tử Sâm như vậy nhược gà, da mềm dễ bắt nạt như vậy. Lỡ như lúc không có nàng hay A Trần ở bên cạnh nhi tử liền bị khi dễ thì làm sao.

Lại nghĩ nhiều một chút, làm mẫu thân như nàng quả thực là không yên tâm, nhất định phải tìm cho hắn một bộ vũ kỹ thích hợp để phòng thân mới được.

Còn vì cái gì Quân Thục Nghi phải tự mình so sánh năng lực của các điện? Vấn đề này chẳng phải hỏi Lăng Lạc Trần là rõ ràng sao?

Ha ha!

Ngươi nghĩ một cái trạch nam suốt ngày ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện như hắn có thể biết sao???

Đáp án chính là không a!

Lại nói, hắn cũng không thể không biết xấu hổ tự nhận chính Thanh Long điện mạnh nhất đi?!

Mặc dù đó chính là sự thật!

Cho nên Quân Thục Nghi liền tự chính mình ra trận rồi.

Quay lại hiện tại...

Rất nhanh, cuộc thi cuối kỳ dần tiến vào vòng cuối cùng, đợi cho đến khi so đấu giữa các điện chấm dứt Quân Thục Nghi vẫn không có nhìn thấy Lăng Lạc Trần ra sân.

Đưa ánh mắt về phía hắn trên đài cao Quân Thục Nghi nhíu mày khó hiểu. Ngụ ý chính là:

" Ngươi không ra đấu vậy ngươi đến đây để làm gì?"

Bắt được đạo ánh mắt của nàng Lăng Lạc Trần có chút lúng túng nhưng vẫn là chính trực một bộ cây ngay không sợ chết đứng, hai mắt mở to tròn nhìn thẳng về phía nàng truyền đạt lại:

" Đến nhìn nương tử a"

"Ai là nương tử của ngươi" Nhận được như vậy vô sỉ hồi đáp Quân Thục Nghi liền trừng lại.

" Ngươi không phải nương tử của ta thì chính là mẫu thân của con trai ta"

" Ngươi không biết xấu hổ" trừng trừng

" Biết xấu hổ không lấy được vợ" chớp chớp.

" Ai lại muốn lấy một cái vô dụng như ngươi chứ" lại trừng

" Nương tử uy vũ" ngại ngùng, ngại ngùng.

......

Quân Thục Nghi cũng hết nói nổi, kia một bộ nàng dâu e ấp là làm sao mà ra a? Ai đến nói cho nàng biết vì cái gì một băng lãnh trích tiên phong phạm một khi khôi phục trí nhớ liền có thể như vậy không biết xấu hổ?!

Quả thực là quá khó tiếp nhận rồi.

Lăng đại sư huynh, ngươi như vậy vô sỉ các sư muội có biết không?!

Giữa hai người sóng điện đối thoại bất quá chỉ là trong nháy mắt, cũng không có ai phát hiện ngoại trừ Mộ Chỉ Ly, nàng ta chính là đã quan sát Lăng Lạc Trần cùng với Quân Thục Nghi ngay từ đầu, Mộ Chỉ Ly cùng Lăng Lạc Trần tuy đã quen biết từ trước nhưng vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy Lăng Lạc Trần ra chiêu, nghĩ tới hắn cùng với A Liệt luôn là bị so sánh cùng nhau ngang hàng nên cũng là tò mò muốn nhìn một chút, lần này cũng ôm hy vọng mong được nhìn thấy Lăng Lạc Trần thể hiện, không nghĩ tới hắn chỉ đến để làm cảnh cho vui.

Còn đối với Quân Thục Nghi thì Mộ Chỉ Ly cũng là có chú ý, dù sao thì người này từng biểu hiện cử chỉ tuy là vô hại nhưng cũng là người sâu không lườn được, người như Quân Thục Nghi nếu có thể làm bằng hữu đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu là đối phương khiến cho nàng bất lợi thì ....

Mộ Chỉ Ly trong lòng âm thầm suy nghĩ...

-------------------------------------------

Chương mới, m.n tiếp tục ủng hộ, mình sẽ cố gắng phát huy hơn ~~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan