Phần 103 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Chung Thiêm vừa mới bước vào cửa, nghe hai người bên trong đang nhắc đến mình, không hiểu gì hỏi: “Hử? kinh nghiệm gì?” 
Người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi cố gắng thốt ra bốn chữ: “Đạo lí làm người.” 
Nhìn bộ dáng tức giận mà không dám nói gì của Diệp Chính Thần, trong lòng của Bạc Băng bỗng nhiên như có ánh mặt trời chiếu vào, trái tim cô chợt thức tỉnh sau nhiều năm ngủ yên. 
Khóe môi cô cong lên ý cười, Bạc Băng uống một hớp trà, trái tim dưới lồng ngực cô vẫn đang đập rất nhanh. 
Hóa ra trái tim cô vẫn chưa chết, chỉ là thế giới không có Diệp Chính Thần thì không ai có thể làm cho nó đập liên hồi như vậy. 
… 
Cuối cùng cũng trải qua buổi tiệc Hồng Môn, trên đường về nhà, Bạc Băng mệt mỏi đến mức lười nói chuyện, lui vào vị trí cạnh cửa xe mà ngủ. 
Lúc tình cờ tỉnh lại, Bạc Băng dụi dụi mắt, ngồi ở vị trí của cô, qua kính chiếu hậu có thể thấy được ánh mắt của Diệp Chính Thần tràn đầy vẻ trầm lặng mênh mông. 
Nhắm mắt lại, ánh mắt đó cứ lượn lờ trong giấc mộng của cô… 
Có dạng người, để quên anh ấy đi bạn cần thời gian dài đến ba năm, nhưng để nhớ, chỉ cần ba giây là đủ. 
Bạn hận anh ấy, buồn anh ấy, liên tục trong ba năm, nhưng anh ấy muốn trêu bạn cười cũng chỉ ba giây là đủ. 
.
.
Sau khi trở lại Nam Châu, Bạc Băng đưa Ấn Chung Thiêm đến gặp bố mẹ của cô, sau đó lại cùng Ấn Chung Thiêm đến nhà bố mẹ anh ấy, Bạc Băng tìm quần áo để Ấn Chung Thiêm thay, giúp anh ấy giặt quần áo và lau rửa toilet. 
Đang giặt quần áo, thì Bạc Băng nghe Ấn Chung Thiêm trò chuyện về cuộc sống những ngày qua của anh ấy với bác trai và bác gái, cô vô thức nhìn thoáng qua khung cửa trống rỗng. 
Phiền muộn cũng như bọt xà phòng trong tay cô, càng vò càng nhiều. 
Giặt xong quần áo, Bạc Băng phơi tất cả lên ban công, trở vào nói nhỏ với Ấn Chung Thiêm: “Buổi tối em phải trực ca đêm, em đi trước nhé, ngày mai em lại đến.” 
“Cháu ăn cơm chiều rồi hẵng đi.” Bác gái nói. 
“Dạ không ạ, cháu còn phải đến bệnh viện thăm bố cháu.” 
Ấn Chung Thiêm đưa Bạc Băng đến cửa thang máy, thang máy vẫn chưa lên tới, Ấn Chung Thiêm cố ý đến gần cô hơn một chút, Bạc Băng cố gắng kiềm chế bản năng muốn phản ứng lại của mình, không dám động đậy. 
Tay của Ấn Chung Thiêm nhẹ nhàng khoác lên vai cô: “Quan hệ của em và Tham mưu Diệp, dường như là rất tốt.” 
“Khá tốt.” Bạc Băng suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Đã nhiều năm rồi không gặp.” 
“Tại sao anh ấy lại giúp em?” 
Do có sự hổ thẹn trong lòng, Bạc Băng không muốn đề cập đến vấn đề này, có phần sành đời, cũng có phần hoài nghi. 
“Có lẽ là nể tình cảm huynh muội trước đây.” 
Thang máy đến, bên trong không có người, Bạc Băng vội vàng từng bước tiến về phía trước: “Chào, anh về nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá. Không gặp chuyện gì là quan trọng nhất!” 
Ấn Chung Thiêm giữ chặt Bạc Băng: “Hôm nào có cơ hội, lại mời Tham mưu Diệp dùng bữa cơm đi.” 
“Sao?” Bạc Băng không hiểu. 
“Chúng ta nên cám ơn anh ấy! Hơn nữa, cũng cần khai thông mối quan hệ.” 
Cửa thang máy khép lại, không gian bị tách biệt, Bạc Băng chỉ biết cười gượng. 
Cần khai thông mối quan hệ? nếu Ấn Chung Thiêm biết mối quan hệ trong quá khứ cô và Diệp Chính Thần, không biết sẽ nghĩ như thế nào. 
*** 
Đêm đó, Bạc Băng mất ngủ, cô nằm trên giường trong phòng trực ban lăn qua lăn lại đến tận khuya, trong đầu cô có hai bóng người đuổi mãi cũng không đi. 
Ấn Chung Thiêm bất lực suy sụp khiến cô đau lòng, Diệp Chính Thần có khí thế bức người làm lòng cô sợ hãi, hai người ở trong suy nghĩ của cô cứ phân cao phân thấp, anh một lời, cô lại một câu, càng nghĩ đầu óc cô càng rối rắm. 
Cuối cùng, Bạc Băng cũng buông tha cho giấc ngủ của chính mình, cô xuống giường, mặc thêm áo blouse trắng đi vào văn phòng trực ban. 
Ngồi trước máy vi tính, Bạc Băng mở mục sưu tầm các trang web điều trị bệnh ở nước ngoài ra xem, cô muốn xem thử họ có thành quả trị bệnh mới hay chưa, có thuốc kháng bệnh ung thư hay chưa. 
Không phải Bạc Băng tôn sùng nước ngoài, chỉ là các trang web trong nước trang nào cũng tràn ngập các quảng cáo giả dối, cô đã bị lừa hai lần rồi nên cô sẽ không dễ dàng tin nữa. 
Ngẫu nhiên, trên một trang web của Mỹ, các chuyên gia có nhắc đến căn bệnh ung thư hạch bạch huyết, còn giải thích rất tỉ mỉ, Bạc Băng mở hộp thư điện tử ra, cô muốn viết một lá thư gửi cho vị chuyên gia này nhờ họ tư vấn một chút. 
Vừa mở hộp thư ra Bạc Băng liền trông thấy một lá thư vẫn chưa được mở, với tiêu đề: ‘Bệnh án mới nhất về phương pháp trị liệu căn bệnh ung thư hạch bạch huyết’. 
Bạc Băng mở thư với tốc độ nhanh nhất, không có ghi chú, không có ký tên, không có thông tin người gửi. Cô mơ hồ có thể đoán ra là ai nhưng lại không dám tin, vội vội vàng vàng mở lá thư ra đọc. 
Trong thư là bài viết tổng kết số lượng khá ít các ca áp dụng phương pháp trị liệu thành công, mỗi một ca bệnh đều được ghi chú ý kiến của chuyên gia ở mặt sau bằng màu đỏ. 
.
.
Bạc Băng chăm chú đọc lá thư từ đầu đến cuối, thứ tự được sắp xếp rất khoa học, có thể thấy được sự chuyên nghiệp và cẩn thận của người viết. 
Là anh, chỉ có anh mới có khả năng viết một văn kiện có chiều sâu như vậy, chỉ có anh mới hiểu được lúc này cô đang cần điều gì nhất, chỉ có anh mới gửi một lá thư không để lại thông tin, không kí tên vì anh tin rằng khi cô đọc cô vẫn có thể biết được chủ nhân của lá thư này là ai. 
Đọc đến trang cuối, ở phía dưới có một dòng chữ màu đỏ được ghi chú rất rõ nét: “Tổng kết về phương án trị liệu này, đã tốn của anh hai mươi tư giờ, cám ơn!” 
Nhìn đến câu này, Bạc Băng như có thể thấy được nụ cười xấu xa của kẻ nào đó khiến cho người khác vừa yêu vừa hận, lại có thể thấy được bóng dáng của anh chăm chú ngồi trước máy vi tính suốt một đêm để nghiên cứu. 
Bạc Băng cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy hai mắt mình đang đau buốt. 
Hai mươi tư giờ… Trong ba ngày qua anh làm sao có thể sắp xếp để có được hai mươi tư giờ rảnh rỗi để tìm tư liệu cho cô kia chứ? 
Bạc Băng nhớ lại gương mặt mệt mỏi của anh vào hôm qua. 
Điện thoại trong tay vang lên, màn hình hiện lên số của Diệp Chính Thần. 
Bạc Băng nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, tim cô trở nên yếu mềm, cô nhận cuộc gọi. 
“Chưa ngủ à?” Anh hỏi. 
“Vâng. Vừa đọc xong thư điện tử của anh.” 
“Anh biết.” Trong điện thoại, giọng nói của Diệp Chính Thần vô cùng nhẹ nhàng: “Lúc anh gửi thư có cài đặt âm báo khi em mở thư.” 
Hơi thở của anh, lúc nhẹ lúc nặng, lúc chậm lúc nhanh, Bạc Băng không muốn nói gì cả, cô chỉ thầm nghĩ, chỉ cần nghe được tiếng hít thở của anh như vậy là được rồi. 
“Ngày mai anh phải về Bắc Kinh.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro