Phần 105 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dập điện thoại, Bạc Băng vào bếp nấu canh giải rượu cho Ấn Chung Thiêm. Anh ấy uống rượu không giỏi, tửu lượng lại không cao, nhưng cũng không còn cách nào khác, ra ngoài xã giao không uống được cũng phải uống… 
Không lâu sau, Ấn Chung Thiêm đã đến, trên người anh ấy toàn mùi rượu, người thì đã ngà ngà say. Bạc Băng xuống bếp lấy canh giải rượu, Ấn Chung Thiêm đi theo phía sau cô, thân người anh có chút chao đảo: “Tiểu Băng, em đoán xem hôm nay ở bàn tiệc anh gặp ai…” 
“Ai?” Bạc Băng không quan tâm lắm, chỉ hỏi qua loa. 
“Diệp Chính Thần, Tham mưu Diệp đấy…” 
Câu trả lời ngoài dự kiến của cô, tay cô đang cầm bát canh chợt run run một chút. 
Anh ấy không phải là về Bắc Kinh rồi sao? Sao lại ở đây?! 
Bạc Băng chạm nhẹ vào ngón tay đang run, giả vờ như không có việc gì múc canh ra bát: “À.” 
“Người này rất có hàm ý…” 
“Thật không?” Bạc Băng xoa xoa trán, chịu đựng cơn đau đầu nghe Ấn Chung Thiêm nói. 
“Hôm nay anh ta mới từ Bắc Kinh trở về, đến tham gia sinh nhật của Hứa Dương…” Hứa Dương - cái tên này nghe rất quen, Bạc Băng nhớ mang máng hình như đó là con gái của vị cán bộ cấp cao nào đó, làm việc ở văn phòng chính phủ thành phố: “Có người hỏi anh ta, có phải đặc biệt đến tham dự sinh nhật Hứa Dương hay không, em đoán xem anh ta nói thế nào?” 
“Anh ta nói, đến gặp người trong lòng của anh ta…” 
Ấn Chung Thiêm vừa nói xong, cười gượng hai tiếng, trong giọng cười có chút khàn khàn. 
Bạc Băng dùng sức ấn ấn vào huyệt Thái Dương. 
“Anh ta còn hỏi mọi người một câu rất có thâm ý: ‘Có điều gì quan trọng hơn người phụ nữ bên cạnh mình hay không?’” 
Bạc Băng lập tức hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Diệp Chính Thần, ngẩng đầu nhìn Ấn Chung Thiêm: “Vậy anh trả lời thế nào?” 
Ấn Chung Thiêm đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Hiện tại, anh còn có gì quan trọng hơn em?” 
Bạc Băng nhíu mày, cô không thích đáp án này của Ấn Chung Thiêm, nó làm cho người khác có cảm giác nhớ lại khung cảnh xưa cũ. 
“Tiểu Băng, em nói xem, có phải mọi thứ của anh ta đều hơn anh phải không?” Ấn Chung Thiêm uống rượu, nếu anh ấy không say tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy. 
“Không phải.” Bạc Băng nhìn Ấn Chung Thiêm: “Chung Thiêm, so với anh ấy, anh đối với mọi việc đều nghiêm túc hơn, anh trầm ổn, kiên trì hơn, anh là người đàn ông tốt, là một người đàn ông đáng để cho phụ nữ gửi gắm cả cuộc đời…” 
Ấn Chung Thiêm cắt đứt lời nói của cô: “Nghe người khác nói, anh ta vừa từ Nhật Bản lấy được bằng tiến sĩ y học, về nước liền lập được công lớn, được đặc biệt thăng chức, anh ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi… Đã được làm Tham mưu trưởng của sư đoàn nào đó. Em có biết tại sao không?” 
“…” 
Bởi vì anh đã từng trải qua một khoảng thời gian mà người khác không thể tưởng tượng nổi, bởi vì anh phải nỗ lực đến mức người khác cũng không thể tưởng tượng được. 
“Bởi vì bố của anh ta là Tổng tư lệnh của một quân khu nào đó, ông nội của anh ta hình như là…” Ấn Chung Thiêm cố gắng nhớ lại, đối với điều này, Bạc Băng cảm thấy không có hứng thú, cô mang canh đến trước mặt anh: “Anh uống chút canh đi.” 
Ấn Chung Thiêm nhận bát canh, uống một hớp, chậc lưỡi vì canh hơi chua, sau đó anh đặt bát canh xuống: “Anh ta đến gặp em, có đúng không?” 
“Chung Thiêm…” 
“Hôm đó, khi ăn cơm với anh ta, anh đã nhận ra rằng… khi nhìn em, ánh mắt của anh ta chợt ngời sáng…” 
Hai tay Bạc Băng chống lên bàn ăn, cố gắng đứng vững: “Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, em và anh ấy không có gì cả.” 
“Người đó, là anh ta, có đúng không?” 
Bạc Băng không dám đối mặt với ánh mắt đang có khí thế bức người của Ấn Chung Thiêm, cúi đầu: “Đều đã qua rồi, em và anh ấy đã sớm kết thúc, anh…” 
Lời còn chưa dứt, điện thoại của cô đã vang lên. 
Tiếng chuông điện thoại đã làm hỗn loạn những lời nói an ủi của Bạc Băng. 
Thấy cô không nhận điện thoại, Ấn Chung Thiêm dường như cảm nhận được điều gì đó, anh đi đến nơi phát ra âm thanh, thấy chiếc túi xách của Bạc Băng đang đặt trên sofa, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình điện thoại. 
Bạc Băng có một loại dự cảm mãnh liệt rằng cuộc gọi này là của Diệp Chính Thần. Cô không dám nhận cuộc gọi, cô sợ vừa nghe giọng nói của anh, cô sẽ không che giấu được bất kỳ điều gì nữa cả. 
Biểu hiện đau khổ của Ấn Chung Thiêm đã cho Bạc Băng đáp án. 
Thấy Ấn Chung Thiêm ấn phím nhận cuộc gọi, lòng của Bạc Băng bỗng nhiên nặng nề, cô bước vội ra khỏi phòng bếp. 
“A lô?” Ấn Chung Thiêm tiếp điện thoại, giọng nói từng trải chợt trở nên im lặng: “Tham mưu Diệp a… Anh tìm Tiểu Băng? Có, chờ một lát!” 
Ấn Chung Thiêm đưa điện thoại đến trước mặt cô, Bạc Băng nhận điện thoại một cách cứng nhắc. 
“A lô…” 
“…” Bên trong điện thoại không có âm thanh. 
Bạc Băng áp sát điện thoại vào tai: “A lô?” 
“Anh ở Nam Châu.” Bốn chữ ngắn gọn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. 
Bạc Băng miễn cưỡng nở nụ cười: “Em vừa nghe Chung Thiêm nói. Anh ấy nói ở buổi tiệc gặp được anh…” 
“Anh muốn gặp em.” Bốn chữ ngắn gọn, nhưng lại vô cùng êm ái và cảm động. 
“Cũng tốt! Ngày mai anh rảnh không? Em và Chung Thiêm sẽ mời anh ăn cơm.” Không đợi anh nói, Bạc Băng đã tranh nói trước: “Được, quyết định như vậy đi, ngày mai sẽ liên lạc sau.” 
Vừa nói xong, Bạc Băng lập tức ngắt điện thoại. 
Ấn Chung Thiêm đứng cứng đờ cả người, trong tay anh ấy vẫn đang cầm túi xách của cô. 
Vừa định tiếp nhận túi xách trong tay Ấn Chung Thiêm thì tay anh ấy chợt buông lỏng, túi xách rơi xuống nền đất. 
Những thứ trong túi xách rơi vung vải trên nền đất. 
Bạc Băng ngồi xổm xuống nền đất nhặt lên, nhặt đến một hộp thuốc, mồ hôi lạnh trên lưng cô tức khắc tuôn ra ào ạt. 
Thuốc tránh thai khẩn cấp bảy mươi hai giờ, chia làm hai lần uống, sau khi uống lần đầu, mười hai giờ sau uống lần thứ hai. 
Bạc Băng vừa mua đã uống một lần, cô không uống lần thứ hai, rồi quên một cách triệt để. 
Vẫn chưa kịp hối hận, Bạc Băng đã nhanh tay cất vào trong túi xách. 
Không ngờ vừa chỉ định cất vào, Ấn Chung Thiêm đã giật lấy túi xách của cô, lấy hộp thuốc mà cô vừa định để vào. Bạc Băng muốn giấu diếm, cũng không kịp nữa rồi. 
Ấn Chung Thiêm mở hộp thuốc ra, thấy bên trong còn lại một viên, bàn tay trong không trung của anh ấy bỗng nhiên run rẩy: “Hai người…” 
Bạc Băng đứng trước mặt Ấn Chung Thiêm, cả người cô giống như xác chết, hoàn toàn bất động. 
“Cô và hắn?” Ấn Chung Thiêm đưa hộp thuốc đến trước mặt Bạc Băng. Bằng chứng như ngọn núi sừng sững trước mắt cô, cô còn có thể phủ nhận gì kia chứ? 
“Thật sự xin lỗi!” 
Trừ câu nói đó ra, Bạc Băng không biết nên nói gì? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro