Phần 107 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đi lấy hộp thuốc, dùng băng gạc xử lí vết thương trên trán cho cô. Lại lấy khăn để đá lạnh nhẹ nhàng chườm lên nơi đang sưng đỏ trên mặt cô. 
Cảm giác cực lạnh chạm vào chỗ đau truyền thẳng đến xung thần kinh yếu đuối của Bạc Băng, cô bỗng nhiên bật cười, cười đến vô vọng. 
Thật sự rất buồn cười, Ấn Chung Thiêm đánh cô một bạt tai, Diệp Chính Thần lại giúp cô xử lý, cô thật sự không làm thất vọng hai người đàn ông yêu cô mà! 
“Em cười gì thế?” Diệp Chính Thần thấy cô cười mà anh không hiểu lí do. 
Do cười, nên động đến miệng vết thương, Bạc Băng che chỗ đau lại: “Sư huynh, anh nói xem, chúng ta có được tính là gian phu dâm phụ không?” 
“Không tính.” Anh giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cô: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng đồng ý chia tay em.” 
Loại tình huống năm đó cần nói ra hai chữ ‘chia tay’ sao? Đàn ông không nói đạo lí, thì bạn thật sự không còn biện pháp nào để nói chuyện với anh ấy. 
“Ở trong lòng anh, em lúc nào cũng là bạn gái của anh.” 
Bạc Băng hỏi lại: “Cho dù em đã có vị hôn phu?” 
“Nha đầu.” Diệp Chính Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, từ cách thức đến lực dùng vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô: “Rời xa hắn đi.” 
Ngọn đèn dưới sàn phảng phất bóng tối lên gương mặt Diệp Chính Thần. 
Bạc Băng nhìn bóng anh, trên mặt anh mỗi một đường nét cô đều có thể thấy được một cách rõ ràng, bởi vì cô nhớ rất rõ, cô đã đem từng chi tiết trên gương mặt anh mà khắc sâu trong lòng, đừng nói là ba năm, dẫu có là ba ngàn năm, cô cũng sẽ không bao giờ quên dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất… 
Thời khắc này, Bạc Băng thật sự không muốn từ chối anh, từ chối chính ý nguyện của bản thân mình: “Cho dù em không rời xa anh ấy, anh ấy cũng sẽ không cần em nữa.” 
Diệp Chính Thần nghiêng mặt về hướng khác, cố gắng kiềm nén biểu cảm vô cùng đáng yêu trong bóng đêm. 
“Mục đích của anh đã đạt được rồi. Anh muốn cười thì cười đi.” Bạc Băng nói: “Không cần giả vờ ra vẻ trước mặt em đâu.” 
Anh không che dấu nữa, nở nụ cười vừa lòng. 
Cô nên sớm nghĩ đến, anh là Diệp Chính Thần, một người đàn ông có lòng dạ sâu không lường được. Anh ép cô cùng anh lên giường, sau đó lại nói là nhất thời vui thích, anh đã sớm đoán được có một ngày sự thật đó sẽ bại lộ, có khả năng Ấn Chung Thiêm sẽ không tha thứ cho cô. Cũng chắc chắn rằng cô sẽ rời khỏi Ấn Chung Thiêm, nhất định trở về bên vòng tay của anh. 
Có đôi khi, đàn ông quá thông minh, lại là bi kịch của phụ nữ. 
“Em hận anh sao?” 
Câu hỏi của anh làm cô sửng sốt. 
Hận? Coi như có một chút đi. Hận anh ba năm trước lừa dối cô, ba năm sau khi trở lại còn làm cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Hận anh lợi dụng lúc Ấn Chung Thiêm lâm vào đường cùng, lại cướp mất vị hôn thê của anh ấy, làm cho anh ấy hoàn toàn trắng tay. 
Nhưng mà, tất cả đều đã xảy ra, cô hận anh liệu có thể thay đổi được gì. 
Nếu có thể, Bạc Băng hy vọng rằng có thể làm điều gì đó cho Ấn Chung Thiêm, đem những tổn thương cô mang đến cho anh ấy giảm đến mức thấp nhất. 
Do dự một lát, Bạc Băng khẽ kéo tay áo Diệp Chính Thần: “Sư huynh?” 
Anh đẩy tay cô ra: “Lại muốn anh giúp gì? Nói đi.” 
Bạc Băng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, rồi hỏi: “Có cách nào có thể làm cho Ấn Chung Thiêm được làm việc lại trong văn phòng chính phủ thành phố không?” 
Anh không suy nghĩ lâu, trực tiếp trả lời cô: “Có.” 
“Cách gì?” Bạc Băng lập tức ngồi thẳng lưng, chờ đợi câu trả lời của anh. 
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khóe môi anh cong lên nụ cười trêu chọc: “Em gả cho anh!” 
.
.
Bốn chữ ‘Em gả cho anh’ nửa thật nửa giả bỗng nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, trong khi cô còn chưa kịp tháo chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi tay. 
Bạc Băng cảm thấy bản thân mình có hàng vạn lí do để từ chối. 
Ví dụ như cô còn chưa chính thức hủy hôn ước với Ấn Chung Thiêm; 
Cô còn chưa giải thích với bố mẹ cô; 
Cô còn chưa kịp ngắm nhìn Diệp Chính Thần mặc quân trang một cách nghiêm túc; 
Cô còn chưa có đủ dũng khí để yêu anh một lần nữa; 
Người trước mắt này vốn không phù hợp để làm bạn trai, không biết có đủ tư cách làm chồng hay không, có đủ tư cách làm con rể hay không; 
Cô còn chưa gặp qua người nhà của anh, không biết bố mẹ anh có chấp nhận cô hay không… 
Thật sự, cô có hàng vạn lí do để từ chối anh, nhưng hàng vạn lí do đó cũng không thể ngăn cản nhịp tim đập ngày càng nhanh của cô, và như chỉ đợi cô mở miệng thì nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài. 
Bỗng nhiên, có một giọt nước cực lạnh chảy vào cổ áo cô. Thì ra nước đá trong khăn chườm tan ra chảy thành nước, từ trên má cô chảy xuống ngực. 
Bạc Băng lạnh đến phát run, cô co thân người. Diệp Chính Thần mới phát hiện nước đá đã tan, thuận tay đặt khăn đá lên bàn, ngón tay lạnh như băng của anh lau theo hướng dòng nước chảy, đi xuống, đến cổ áo cô. 
Bạc Băng không biết có phải do cô bị lạnh cóng mà toàn thân cô đều không thể cử động được hay không, cô ngồi bất động trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào anh. 
Tay anh dường như cũng bị lạnh cóng, mấy ngón tay dừng lại nơi cổ áo cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô. 
“Anh…” Có lẽ do mặt cô bị chườm đá quá lâu, nên miệng cũng trở nên không linh hoạt, giọng nói run run: “Anh thật sự có thể giúp anh ấy sao?” 
“Ừ.” Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô: “Đảm bảo em sẽ vừa lòng.” 
“A…” Đó cũng không phải có ý, muốn cô làm anh vừa lòng chứ? 
Gương mặt anh dần dần tiến đến gần hơn, trong hơi thở không liên tục của anh phảng phất mùi vị của rượu. Trong lúc nhất thời, ngay cả đầu óc của cô cũng như bị đóng băng, rơi vào trạng thái ngưng hoạt động. 
Môi anh càng ngày càng gần môi cô, dường như không còn khoảng cách, giống như cánh hoa anh đào tháng tư mềm mại lướt qua, cũng giống như giọt sương sớm ngọt ngào đang sát bên môi để lại một sự ngưa ngứa tê dại. 
Cô không chịu được sự trêu đùa dịu dàng của anh, hành động của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Bạc Băng choáng váng, cô không biết nên đẩy anh ra hay là nên giơ tay ôm lấy anh… 
Chuông cửa bất chợt vang lên, cô và anh đồng thời giật mình. Diệp Chính Thần mắng thầm một tiếng, nhìn về phía cửa phòng trọ của cô. 
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, người có thể đến nhà cô kể ra cũng không nhiều cho lắm, trong đó có một người đang ở trước mặt cô, một người khác thì… Khi nghĩ đến người khác đó, Bạc Băng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chao đảo chạy đến cửa. Nhìn qua mắt mèo trên cửa, cô thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng bên ngoài, anh ấy đang cúi đầu nhìn xuống đất, trong tay thì cầm chặt một chiếc túi plastic, trên túi có viết tên một loại thuốc nào đó. 
Bạc Băng phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, cô hy vọng anh hãy trốn đi. Nhưng anh vẫn ngồi bất động trên sofa nhìn cô, anh rõ ràng đã đoán được người đứng ngoài cửa đó là ai, hơn nữa anh hoàn toàn không có dự định né tránh. 
Toàn thân Bạc Băng vốn đã lạnh, nay lại phải đối diện với tình cảnh hiện tại, cô như vừa rơi vào một căn hầm toàn băng khiến cho hơi thở của mình khi vừa ra khỏi mũi đã trở thành một làn sương mỏng. 
Tình cảnh khó xử nhất cô đã từng để cho Ấn Chung Thiêm trải qua khá nhiều lần, Bạc Băng do dự không biết có nên giữ lại cho anh ấy một chút tôn nghiêm hay không, đừng để anh ấy phải đối mặt với tình cảnh hiện nay nữa. 
“Tại sao không mở cửa? Em sợ hắn bị đả kích à? Hay là, em cho rằng…” Diệp Chính Thần khẽ cười, giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo: “Hắn đi rồi quay lại, có nghĩa là hắn đã tha thứ cho em?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro