Phần 110 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang mơ màng trong giấc ngủ, Diệp Chính Thần nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng xuống giường mặc quần áo vào: “Anh có việc, lát nữa anh sẽ trở về.” 
“Vâng.” Bạc Băng ôm chăn tiếp tục ngủ, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của anh. 
Lúc gần đi, anh cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho cô, dặn dò cô ngủ thêm một lát nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt. Khăn ấm trên mặt cô vô cùng ấm áp cũng giống như độ ấm của môi anh, trên người anh, khi chạm vào mặt cho cô một cảm giác vô cùng thoải mái. 
Đi đến cửa, anh quay trở lại, hôn lên trán cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi việc hãy để anh xử lý, em cứ yên tâm đi.” 
“Điều em lo lắng nhất chính là anh xảo quyệt như vậy, không chừng lại gây ra chuyện.” 
Anh ghé sát vào cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Cho dù anh có để người khác chịu oan, tuyệt đối cũng chỉ vì nụ cười của người đẹp mà thôi.” 
Bạc Băng nghiêng người lườm anh một cái, nở nụ cười: “Đi đi, em cũng không phải hồ ly tinh.” 
“May là em không phải.” 
Bạc Băng cho rằng cô không phải là Tô Đát Kỉ, Diệp Chính Thần đương nhiên cũng không phải là Trụ Vương hung ác. Nhưng cô sai rồi, cô đã quá xem nhẹ Diệp Chính Thần, vì cô, anh thật sự đã khiến cho cho một người bị ‘oan’ - người đó chính là Ấn Chung Thiêm. 
Gần chạng vạng, Bạc Băng nhận được điện thoại của Ấn Chung Thiêm, anh ấy nói muốn gặp cô, sẽ chờ cô dưới tàng cây Du già, giọng nói của anh ấy bình tĩnh lạ thường. Bạc Băng có chút xúc động. Cô chạy thẳng đến chỗ hẹn đó thì thở không ra hơi. 
Lá cây Du già không chỉ đã khô vàng mà còn rơi rụng đến hơn một nửa. Mặt trời buổi sáng chiếu vào làm bóng cây ngả về hướng tây, những cành cây khô héo, càng làm nổi bật vẻ ưu thương của bầu trời cuối thu. 
Ấn Chung Thiêm đứng dưới tàng cây, trang phục trên người anh ấy vẫn thẳng tắp như trước kia, nhưng vẻ mặt của anh lại không được tự nhiên như thường ngày. Mặc dù anh ấy đã cố gắng che giấu nhưng Bạc Băng vẫn có thể nhìn thấu được vẻ đau khổ sâu tận trong đáy mắt của Ấn Chung Thiêm. 
Thấy Bạc Băng xuống xe, Ấn Chung Thiêm bước đến chỗ cô, nhìn cô thật lâu. Trước khi đến, Bạc Băng đã cố ý phủ tóc xuống mặt che đi vết thương trên trán. Nơi sưng đỏ trên má sau khi được chườm lạnh rồi lại chườm nóng thì đã bớt sưng đỏ, chỉ còn lại một vài dấu tím xanh, Bạc Băng đã cố ý trang điểm nhẹ để che khuất vết xanh tím ấy. 
“Còn đau không?” 
Bạc Băng vô ý sờ sờ tóc trên trán, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không đau. Em biết anh không cố ý đánh…” 
Hai bàn tay đang nắm chặt của Ấn Chung Thiêm thả lỏng dần: “Em thật sự yêu hắn?” 
Bạc Băng cúi đầu, rễ cây Du già đan chéo vào nhau khắp nơi trên mặt đất. Cô còn nhớ rõ, trước đây Ấn Chung Thiêm rất thích cùng cô ngồi ở chỗ kia nói về những dự định trong cuộc sống, nói về lý tưởng của anh ấy. Khi đó, Bạc Băng ngẩng đầu nhìn Ấn Chung Thiêm và nghĩ rằng anh là người đàn ông giỏi nhất. Hiện tại cô mới biết được, lý tưởng và sự thật có khoảng cách quá xa, không phải lý tưởng nào cũng có thể trở thành sự thật. 
“Chúng ta chia tay đi!” Những lời này Ấn Chung Thiêm nói ra vô cùng vội vàng, giống như anh ấy sợ lời thốt ra chậm một giây sẽ không nói được nữa. 
Bạc Băng gật đầu, cô không nói nên lời, vì thế mà đầu cô cũng trở nên nặng trĩu. 
Cô và Ấn Chung Thiêm cứ chia tay như thế, so với lúc quyết định kết hôn còn bình thản hơn. Bạc Băng nghĩ nên cởi chiếc nhẫn kim cương trên tay đưa cho Ấn Chung Thiêm, mới phát hiện ngón tay cô đã trống rỗng, hơn nữa trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ màu trắng, trên móc khóa của nó được khắc một chữ ‘Thần’. 
Nhất định là đêm qua lúc cô ngủ, Diệp Chính Thần đã đeo vào tay cho cô. 
“Tiểu Băng, anh biết… ở bên cạnh hắn, em rất vui vẻ.” Cuối cùng, Ấn Chung Thiêm đã nói một câu, câu nói ấy khiến suy nghĩ của cô trở nên lờ mờ, anh ấy đã rời đi thật lâu mà cô vẫn chưa lấy lại tinh thần. 
Cô đã phản bội anh ấy. Anh ấy bị người khác cướp đi thứ thuộc về mình, anh ấy tức giận đánh cô là hoàn toàn hợp lý! Anh ấy chia tay với cô, cũng hoàn toàn hợp lý! Nhưng câu nói cuối cùng của anh ấy, vì sao cô nghe như nó là một loại hy sinh, một loại thành toàn mà anh ấy dành cho cô. Thêm vào đó là phản ứng bình tĩnh của anh ấy hôm nay, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, những oán giận và phẫn nộ trong anh ấy đều tan biến hết… điều này hoàn toàn không hợp lý a. 
Trì phi… Trừ phi Diệp Chính Thần đã nói điều gì đó với anh ấy. 
Bạc Băng điện thoại cho Diệp Chính Thần, muốn hỏi anh là có phải anh đã đi tìm Ấn Chung Thiêm và nói gì với anh ấy hay không. Điện thoại reo, người nhận điện thoại lại là một người bạn của Diệp Chính Thần, người bạn ấy có thái độ vô cùng thân thiện, anh ta nói Diệp Chính Thần hiện nay đang bận việc, không tiện tiếp điện thoại, còn nói Diệp Chính Thần có việc gấp trở về Bắc Kinh, xử lý xong mọi việc Diệp Chính Thần sẽ nhanh chóng đến Nam Châu gặp cô. 
Bạc Băng trở về bệnh viện, cô ngẩn người thật lâu, đối với âm thanh Bạc Băng vô cùng nhạy cảm, cô có thể lờ mờ nghe được giọng nói của một người khác trong điện thoại, người đó gọi: “Bác sĩ, bác sĩ…” Cô còn nghe thấy tiếng đẩy xe, tiếng bánh xe ma sát, phát ra tiếng vang ken két. 
Nhớ lại Diệp Chính Thần cũng là người học y, Bạc Băng mới không nghĩ nhiều nữa, cô nói lời cảm ơn, đang muốn dập điện thoại, thì người nào đó nửa thật nửa giả nói với cô: “Lần này, cô cần phải chờ cậu ấy…” 
Bạc Băng xấu hổ “Vâng” một tiếng, sau đó dập điện thoại. 
Cô đương nhiên sẽ đợi anh, cả một buổi tối cô đều đợi điện thoại của anh. Khoảng chín giờ, Diệp Chính Thần điện thoại cho cô, giọng nói của anh lộ rõ vẻ buồn ngủ: “Nha đầu, nhớ anh không?” 
Bạc Băng đang nằm trên giường, cô kéo gối ôm vào ngực, khóe miệng cô không kiềm được mà nhếch lên: “Anh có nằm mơ không?” 
Trong điện thoại không có âm thanh, giống như anh đã ngủ, Bạc Băng do dự không biết có nên đánh thức anh hay không, thì anh hỏi: “Tìm anh có việc gì à?” 
Loáng thoáng nghe được tiếng thở dài của anh, Bạc Băng có chút hối hận, nói hai chữ ‘nhớ anh’ cũng không chết ngay đâu mà! 
“Cũng không có việc gì quan trọng.” Bạc Băng nói. 
“Nói đi.” 
“Hôm nay Chung Thiêm đã đến tìm em…” Nhắc đến Ấn Chung Thiêm, giọng nói của Bạc Băng lập tức khựng lại: “Em và anh ấy chia tay rồi.” 
“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời, chẳng có lấy một chút ngạc nhiên hay vui mừng nào cả. 
“Anh có nói gì với anh ấy không?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro