Phần 112 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn Chung Thiêm lại nhìn thoáng qua vẻ mặt đang ngây ngốc của Bạc Băng, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian bác bị bệnh, tâm trạng không được tốt, Tiểu Băng đã vô cùng lo lắng cho bác. Vì để làm cho bác vui, Tiểu Băng đã nhờ cháu giúp đỡ, cùng em ấy giả đính hôn… Sau đó xảy ra nhiều việc như vậy, bởi vì cháu gặp chuyện, nên tim bác bị kích động, cho nên cháu và Tiểu Băng không có cơ hội để nói với bác.” 
Ánh mắt nghi ngờ của bố cô hướng về phía cô, Bạc Băng nhanh chóng dấu đi vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hồ nước tươi đẹp. 
“Bác trai, Tiểu Băng rất hiếu thảo, làm việc này đều là vì bệnh của bác, bác đừng trách em ấy, hơn nữa bác phải giữ gìn sức khỏe…” Ấn Chung Thiêm khách khí nói: “Mấy hôm nay cháu bận rộn nhiều việc, không có thời gian, hôm nào có thời gian rảnh cháu sẽ đến thăm bác.” 
Ấn Chung Thiêm nói xong, không quay đầu mà tiếp tục đi thẳng, Bạc Băng mơ hồ nhìn theo bóng dáng đang run run của anh ấy. 
“Tiểu Băng, điều Chung Thiêm nói là sự thật à?” 
“Con…” Anh ấy không nên làm cho cô nhiều điều như vậy, thật sự là không nên một chút nào. 
“Aizzz!” Bố cô thở dài một hơi, chắp tay sau lưng, tiếp tục đi trên con đường đầy sỏi. 
Bạc Băng đuổi theo: “Bố…” 
Vội vã đi vài bước, sau đó ông dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Bố đã sớm nhận ra con không thích Chung Thiêm, lúc con bỗng nhiên nói đã chấp nhận cậu ấy bố còn thấy kỳ lạ.” 
“…” 
“Bố không hề nghĩ con có thể hồ đồ như vậy, cùng cậu ấy gạt bố. Đính hôn cũng có thể giả vờ sao? Sao con không nghĩ đến hậu quả? Mọi người xung quanh con sẽ nghĩ như thế nào? Thấy như thế nào!” 
“…” Bạc Băng không thể nói được gì đành đi theo phía sau bố cô. Thật sự, nếu đổi lại lời nói dối này là người khác nói, bố cô không hẳn sẽ tin. Nhưng lời nói này lại được chính miệng Ấn Chung Thiêm nói ra, bố cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. 
Buổi tối, Bạc Băng vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, mẹ cô đến phòng của cô trò chuyện với cô thật lâu. Bà cũng nói cô khờ, trách cô không nên gạt họ. Mẹ cô còn nói, không phải bà và bố con muốn gả cô cho Ấn Chung Thiêm, họ chỉ là trông chờ cô có thể tìm được một chỗ dựa tốt, tìm được một người đàn ông đối xử tốt với cô. 
Bạc Băng hiểu được, cô vẫn luôn hiểu được: Bố mẹ không cần điều gì hết, cho dù cô có làm sai điều gì, họ vẫn luôn yêu cô, yêu một cách toàn tâm toàn ý. 
Sau đó, mẹ cô còn hỏi về Diệp Chính Thần, hỏi anh có bạn gái chưa, Bạc Băng suy nghĩ thật lâu, nói: Không có. 
Dường như mẹ cô còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng nghĩ một lúc thì bà lại không hỏi nữa. 
Điện thoại cô vang âm báo tin nhắn, vừa cầm lên thì thấy số điện thoại của Diệp Chính Thần, Bạc Băng mở tin nhắn bằng tốc độ nhanh nhất. 
Tin nhắn vô cùng ngắn gọn: [Anh đang ở dưới lầu nhà em.] 
Ngay cả quần áo Bạc Băng cũng chưa kịp thay, cô vội vàng khoác thêm áo ngoài, chạy ra khỏi cửa. 
Mẹ cô đuổi theo hỏi: “Băng Băng, con đi đâu vậy?” 
“Bệnh viện có chút việc… Bố mẹ ngủ đi, đừng chờ con.” 
Bạc Băng chạy một mạch xuống lầu, cô thở hổn hển nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, dưới một tàng cây có một chiếc xe đang đỗ, Diệp Chính Thần đứng tựa lưng vào thân xe, nhìn về phía cô cười. 
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào gương mặt anh, màu da của anh dưới ánh sáng của đèn trở nên nhẵn bóng. 
Đến gần một chút, Bạc Băng mới phát hiện anh đã gầy đi, các góc cạnh trên gương mặt càng thêm sắc nét. 
“Mấy hôm nay anh bận nhiều việc lắm sao anh? Trông anh gầy đi rất nhiều.” 
Anh do dự một chút: “Cũng không có gì.” 
Trên con đường nhỏ có vài chiếc lá rải rác, cô và anh không mục đích cứ đi về phía trước, trời rất lạnh, cô lại cảm thấy rất ấm: “Tại sao anh biết em ở đây?” 
“Anh đã đến nhà trọ của em.” Lời nói vô cùng bình thản nhưng lại mang tình cảm sâu sắc nhất, nghe được ẩn ý vô cùng sâu xa. 
“Đã muộn thế này, anh tìm em có việc gì sao?” 
“Muốn tản bộ với em…” 
Bạc Băng cúi đầu, sự ngọt ngào khiến cô không thể che giấu được khóe miệng cứ thế mà cong lên. 
“Muốn cười thì cười đi, không cần kìm lại. Anh biết em nhớ anh…” 
Bạc Băng không phủ nhận, lườm anh một cái: “Ngây thơ như vậy, không giống tác phong thường ngày của anh nha.” 
“Aizzz, không có biện pháp, lực bất tòng tâm…” 
Lời này nếu đổi lại là một người khác nói thì sẽ không có gì là lạ, nhưng lời nói ấy lại được xuất phát từ miệng người đàn ông cầm thú nào đó có hóoc môn sinh dục tiết ra vô cùng phong phú thì cô thật sự không dám gật đầu bừa bãi: “Anh cũng có lúc lực bất tòng tâm à?” 
“Dường như trong lời nói của em có phần thất vọng…” Diệp Chính Thần dừng lại, cúi đầu nhìn cô, gió thổi qua nụ cười xấu xa của anh: “Tuy rằng hiện nay anh có chút lực bất tòng tâm, nhưng nếu em có yêu cầu mãnh liệt, cũng không phải…” 
Anh nghiêng người đến gần cô, Bạc Băng không chú ý đẩy ngực anh, rất nhẹ, rất nhẹ. Nhưng anh lại nhíu mày thật đậm, thở dài một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước. 
Không biết vì điều gì, cuối cùng Bạc Băng vẫn thấy anh không giống ngày thường: “Anh làm sao vậy?” 
“Không có gì…” Anh quay đầu mỉm cười: “Hôm nay anh hơi mệt, làm em thất vọng rồi.” 
Bạc Băng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ màu đen vẫn còn mới như ba năm trước. 
... 
Tay anh dùng lực kéo nhẹ một chút thì Bạc Băng đã lảo đảo ngã vào lòng anh, cô ngửi được trên người anh có mùi thuốc nước nhàn nhạt … 
“Nha đầu…” 
Ánh đèn đường mờ mờ, Bạc Băng vươn tay chạm đến mặt của anh, cô cảm nhận hạnh phúc chưa bao giờ lại gần cô đến như thế, chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm đến. 
Cô kiễng chân, chạm vào bờ môi mềm mại của anh. 
Hôn đến quấn quít si mê, kéo dài trằn trọc, cuồn cuộn như dung nham, không ngơi không nghỉ… 
Cho đến khi cô và anh đều hít thở không thông, Diệp Chính Thần mới buông cô ra, hít vào thật sâu. 
Nhìn anh hôm nay đúng là có vẻ rất mệt mỏi, trước kia, mặc dù cô có bị anh làm đến mức sắp tắt thở cũng không thấy anh mệt mỏi thế này. Sao hôm nay, chỉ một nụ hôn dài lại có thể làm cho anh khó thở, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. 
“Anh không sao chứ? Có phải cơ thể cảm thấy khó chịu ở đâu không?” 
“Không có gì. Anh đi trước đây, ngày mai anh lại đến gặp em!” 
Không đợi cô nói gì, anh đã bước lên xe. Xe chạy xa, Bạc Băng mới nhớ đến một điều, đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu? 
*** 
Từ ngày đó về sau, mỗi ngày Diệp Chính Thần đều đến đón cô tan ca, đưa cô về đến nhà rồi rời đi. Mỗi lần cô hỏi anh đi đâu, anh đều làm ra vẻ thần bí nói bên tai cô: “Bí mật.” 
Bạc Băng cũng không hỏi lại. 
Tối hôm qua Bạc Băng trực ca đêm, đúng lúc hôm nay cô được nghỉ cả đêm, lúc anh đón cô, cô hỏi: “Hôm nay anh có rảnh không?” 
“Có chuyện gì?” 
“Hôm nay em được nghỉ, có muốn đến nhà em ăn lẩu không?” 
Đúng lúc đèn đỏ, Diệp Chính Thần dừng xe lại, vẻ mặt anh hiện lên nụ cười xấu xa: “Chỉ ăn lẩu?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro