Phần 121 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người… 
“Thế nào? Em không muốn à?” 
Bạc Băng lắc đầu: “Em đương nhiên sẽ không làm cho anh thất vọng. Mặt khác sẽ không để anh bị gãy hai khúc xương vô tội. Em quyết định ngày mai sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể, nhất định sẽ đem sứ mệnh vinh quang nhưng gian khổ này gánh vác lên vai.” 
Diệp Chính Thần bỗng nhiên cười to, vừa cười vừa ấn ngực. 
Cô thật sự không hiểu, vì sao lời nói mang hàm ý cao thượng như vậy, anh lại có thể nghe thành hàm ý xấu xa như thế. 
“Đừng cười, coi chừng động đến miệng vết thương đấy.” Bạc Băng vỗ nhẹ lưng anh: “Anh có khát không? Có muốn uống nước không?” 
“Tủ lạnh có trái cây.” Anh chỉ tay vào một gian phòng được ngăn cách. 
“Anh muốn ăn quả nào?” 
“Táo đi, rất ngọt.” 
Bạc Băng đi vào gian phòng ngăn cách, mở chiếc tủ lạnh đặt ở góc tường. Bên trong quả nhiên có rất nhiều trái cây. Có rất nhiều sự lựa chọn, Bạc Băng lấy ra một quả táo đỏ nhất, gọt vỏ, cắt một miếng nhỏ, dùng cây tăm xuyên vào đưa đến miệng anh. 
“Có ngọt không đấy?” Anh hỏi. 
Aizzz, đã lâu như vậy rồi, anh một chút cũng không thay đổi, vẫn khó hầu hạ như vậy! 
Bạc Băng ăn trước một miếng, quả là ngọt ngào thơm mát, hương vị rất tuyệt: “Ngọt, ngọt lắm.” 
“Thật không? Anh nếm thử…” Anh ngồi thẳng lưng, cơ thể chậm rãi tiến đến gần cô. 
Cô đang muốn đút một miếng cho anh, bỗng nhiên có một bờ môi mềm mại đến gần, đầu lưỡi mơn trớn trên môi cô, nhẹ nhàng nhưng vô cùng ấm áp. 
Một khắc đó, Bạc Băng như quên hít thở, tay cô mềm nhũn, quả táo trong tay rơi xuống, may mắn có người nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy giúp cô, thuận tay đặt sang một bên… 
Bạc Băng vẫn còn chưa hoàn hồn thì đầu lưỡi anh đã tùy ý quyến luyến một hồi, linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, quấn một vòng quanh lưỡi cô, mút ra. 
Một nụ hôn ngắn ngủi lướt qua, mà hương vị ngọt ngào như quay về vô tận. 
Có lẽ do choáng váng, đầu óc Bạc Băng mơ mơ hồ hồ nhưng người nào đó lại vô cùng bình tĩnh, biểu cảm tự nhiên nói cho cô biết: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn nếm thử quả táo có ngọt hay không… Ừ, rất ngọt!” 
Cách nếm thử độc đáo như vậy, không ngọt mới là lạ đó nha. 
“Ngọt thì nên ăn nhiều một chút đi.” Bạc Băng lấy một miếng táo đưa đến miệng của anh, muốn ngăn chặn hành động của bờ môi đáng ghét kia. Ánh mắt cô lại không dám nhìn đôi môi ấy, cô sợ nhớ lại cái cảm giác tiếp xúc mềm mại vừa rồi, nhẹ nhàng như ấm áp… 
Vừa ăn được vài miếng táo, Diệp Chính Thần bỗng nhiên dùng tay ấn mạnh vào thắt lưng, vẻ mặt vô cùng đau đớn. 
“Sao vậy anh? Anh cảm thấy không thoái mái à?” 
“Thắt lưng anh… Có lẽ là do ngồi lâu quá, thắt lưng anh hơi đau.” 
Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, Bạc Băng tưởng là anh đau thật, vội vàng đặt quả táo xuống, vòng đến phía sau người anh, tay lần vào bên trong áo, sờ đến phần hông của anh. 
“Chỗ này đúng không?” 
“Không phải, xuống chút nữa…” 
Bạc Băng ngồi lên trên giường anh, vén vạt áo sau của anh lên, ngón tay cô lần xuống phía dưới: “Ở đây đúng không?” 
“Không phải.” 
Vén vạt áo lên chút nữa, những đường cong cực kì gợi cảm của anh hiện ra. Tay của Bạc Băng cứng lại, sau đó lại lần xuống phía dưới tìm kiếm… 
Cảm giác mịn màng làm cho cô nhớ đến mùa hoa anh đào, khi đó, cô thích nhất là nhìn lưng anh. Hơn nữa lúc đó còn có vài giọt mồ hôi đọng lại, đường cong của tấm lưng màu đồng, đó là vẻ đẹp gợi cảm ở đàn ông. 
Rất nhiều buổi rạng sáng, cô ghé vào lưng anh, đầu ngón tay cô lần theo sống lưng anh đi xuống, ngón tay lướt qua những đường cong nhấp nhô của anh, loại cảm giác tiếp xúc với da thịt mịn màng này, khiến tâm trí cô lại nhớ về… 
Đương nhiên, mỗi lần cô có hành vi như thế, sẽ phải trả giá thật đắt. 
“Bác sĩ Bạc, em còn muốn sờ đến nơi nào nữa?” 
Âm thanh đột ngột vang lên làm Bạc Băng giật mình, lúc này cô mới phát hiện, tay cô bất tri bất giác đã chạm đến điểm cuối cùng trên sống lưng anh, thật sự là không thể lần xuống được nữa. 
Diệp Chính Thần quay nửa người sang nhìn cô, nở nụ cười: “Bác sĩ Bạc, sự tự chủ của tôi không được tốt cho lắm, sẽ không chịu nổi sự dụ dỗ như vậy đâu a!” 
Đôi môi mỏng của anh cong lên nụ cười xấu xa, khiến cho Bạc Băng ý thức được bản thân mình đã bị lừa. 
“Anh lại gạt em?!” Bạc Băng tức giận đến mức nhéo vào sống lưng anh. 
“Đừng…” Diệp Chính Thần rất sợ buồn, lúc này ngực của anh bị thương, một bên tay lại được truyền dịch, anh hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể cười khổ xin cô tha thứ: “Đừng gây rối! Anh sai rồi!” 
Khó có được một lần anh yếu thế cầu xin tha thứ như vậy, Bạc Băng khẽ cắn môi, cằm hơi nhấc cao, cổ áo để lộ ra chiếc cổ duyên dáng… 
Không biết có phải là do thói quen bị anh ức hiếp hằng ngày hay không, vừa thấy anh ‘lực bất tòng tâm’ như thế, ngay tức khắc trong đầu Bạc Băng nảy sinh một ý nghĩ trả thù, muốn đặt anh trên giường mà tra tấn một lần. 
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh…” 
Bạc Băng khẽ liếm môi, trên bờ môi còn lưu lại một chút ẩm ướt. 
Người nào đó thấy tình huống như vậy, liền thét to: “Không cần nha, trên người anh vẫn còn vết thương.” 
Tiếng kêu thảm thiết đó, người không biết sẽ nghĩ rằng cô đang muốn cưỡng bức anh. 
Cho dù như thế nào, cô cũng là một bác sĩ, ức hiếp bệnh nhân thật sự là làm trái với đạo đức nghề nghiệp thường ngày của cô. 
Bạc Băng cố gắng kiềm chế ý nghĩ tội nghiệt, dịu dàng sờ sờ gương mặt đang nhợt nhạt của bệnh nhân nào đó, an ủi: “Sư huynh, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đó, em sẽ không làm như thế với anh đâu.” 
Tuy rằng vẻ mặt của anh thật sự làm cho người khác nảy sinh ý nghĩ xa xôi, tuy rằng vẻ mặt anh lúc này vẫn còn mê người hơn so với người khác… 
Không ngờ, cửa đột nhiên bị một y tá vội vàng đẩy ra. 
Thời gian như ngừng trôi, ba người đồng thời bất động. 
Anh chàng đẹp trai bị thương nào đó, áo đang xộc xệch, một tay không thể cử động, mà cô người nhà bệnh nhân nào đó thì đang ngồi xổm trên giường bệnh, một bàn tay đặt trên thắt lưng anh, tay kia thì đặt trên mặt anh… 
Tình cảnh này, kết hợp với tiếng kêu cứu vài giây trước của anh, rất khó để người khác không liên tưởng đến hình ảnh hạn chế độ tuổi người xem nha. 
Cô y tá nuốt nước bọt một cách khó khăn, đỏ mặt nhắc nhở Bạc Băng: “Bệnh nhân bị thương rất nặng.” 
Thật sự là cô chưa làm gì hết, cô bị hãm hại, cô thề! 
Tên đầu sỏ hãm hại cô lập tức mở miệng giải thích: “Bác sĩ Bạc nói muốn kiểm tra vết thương cho tôi một chút.” 
Cô y tá oán trách liếc Bạc Băng một cái: “Anh ấy bị thương ở ngực.” 
Là một bác sĩ vô cùng có đạo đức nghề nghiệp lại bị một nữ y tá cho rằng cô đang lợi dụng lúc bệnh nhân gặp khó khăn, ức hiếp bệnh nhân, đúng là không còn lúc nào mất mặt hơn lúc này nữa mà. 
Bạc Băng ảo não bước xuống giường, hung hăng trừng mắt lườm Diệp Chính Thần đang cố nén cười: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, em đi đây.” 
Diệp Chính Thần lập tức không cười nổi: “Em đi đâu? Em đã nhận lời bác sĩ Lâm hai mươi tư giờ trông chừng anh mà.” 
Bác sĩ Lâm phải biết rằng làm sao cô có thể chăm sóc cho anh, ngay cả hai mươi bốn phút anh cũng không cần cô chăm sóc: “Em về nhà.” 
Bạc Băng vừa mới xoay người, Diệp Chính Thần bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của cô, anh nắm rất chặt. Trái tim cô nhanh chóng bị anh bắt lấy, như được dòng nước mềm mại quấn quanh: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, em về bệnh viện xin nghỉ vài ngày trước đã, rồi về nhà lấy quần áo nữa, em sẽ trở lại nhanh thôi.” 
Lúc này anh mới buông tay Bạc Băng ra, lấy chiếc chìa khóa trên bàn đưa cho cô: “Lái xe của anh đi đi.” 
Cầm chiếc chìa khóa đi đến cửa, Bạc Băng đặc biệt lưu ý bảng tên trước ngực của cô y tá, là chăm sóc đặc biệt, khó trách lại tận tụy với công việc như vậy. 
*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro