Phần 128 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không cần phải phiền như vậy, con ở đây rất tốt.” 
Bố Diệp làm lơ như không nghe thấy gì, ông nói chuyện với người ngoài cửa: “Tiểu Trần, đi tìm bác sĩ để làm thủ tục chuyển viện.” 
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói kính cẩn: “Vâng!” 
Lúc này, Bạc Băng mới chú ý đến người trẻ tuổi đứng ngoài cửa, vóc dáng không cao, nhìn qua thì thấy rất lanh lợi, mặc dù anh ta đã nhận lời của bố Diệp nhưng vẫn trì trệ chưa rời đi. 
“Bác sĩ nói vết thương của con không nên hoạt động, nên không thể chuyển viện được.” 
Bố Diệp lại nhìn thoáng qua Bạc Băng một lần nữa, dường như hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng hừ một tiếng: “Theo tôi thấy, là anh không nỡ rời khỏi thành phố Nam Châu này.” 
“Đúng vậy, chính vì thế con mới trở về.” 
“Anh!” Nghe vậy, bố Diệp dường như không thể kiềm nén được cơn tức giận: “Anh đừng quên anh là quân nhân, đừng có suốt ngày trong lòng chỉ biết đến phụ nữ…” 
Diệp Chính Thần không chút khách khí trả lời lại: “Cho đến bây giờ con cũng chưa từng quên điều đó, thưa Tư lệnh Diệp!” 
Cơn tức của vị Tư lệnh nào đó càng dâng trào hơn: “Được, vậy làm thủ tục xuất viện ngay đi, theo tôi trở về quân đội.” 
“Được, con sẽ xuất viện.” Diệp Chính Thần vừa nói xong, bước xuống giường, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên sắc mặt anh trở nên trắng nhợt. 
“Anh sao vậy?” Bạc Băng chạy nhanh đến đỡ Diệp Chính Thần: “Có phải vết thương của anh lại xuất huyết không?” 
“Anh không sao…” Anh đau đớn ấn ngực, giọng nói run rẩy. 
Bố mẹ Diệp thấy tình cảnh như vậy, họ đều hoảng sợ, nhất là mẹ Diệp, bà gấp gáp đến độ đôi mắt ửng đỏ: “Rốt cuộc là con bị thương như thế nào? Sao con không chịu nói thật?” 
Bạc Băng chưa bao giờ thấy anh đau đớn như vậy nên cô cũng có chút hoảng sợ: “Anh cố gắng chịu đựng một chút, em sẽ đi gọi bác sĩ Lâm đến ngay.” 
Diệp Chính Thần giữ chặt lấy cô: “Không cần.” 
“Sư huynh, anh về Bắc Kinh cùng hai bác đi, hai bác nói rất đúng, dù sao Nam Châu cũng là một thành phố nhỏ, điều kiện chữa bệnh vẫn còn hạn chế, sẽ không so được với Bắc Kinh…” 
Anh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em có thể cùng anh trở về không?” 
“Em?” 
Diệp Chính Thần nắm lấy tay Bạc Băng, vẻ mặt thành khẩn, so với vẻ mặt bướng bỉnh của anh lúc nãy, quả thực là như hai người khác nhau: “Em không đi theo chăm sóc anh, anh sẽ không về Bắc Kinh đâu.” 
Yêu cầu của anh khiến cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào. 
Trong lúc cô đang khó xử, mẹ Diệp nói với cô: “Bạc tiểu thư nếu cháu cảm thấy tiện, thì cùng trở về Bắc Kinh với chúng tôi đi. Đúng lúc bà nội của Chính Thần cũng đang muốn gặp cháu.” 
Bạc Băng không xác định mà ngẩng đầu nhìn về phía bố Diệp, ông vẫn không để lộ ra một chút cảm xúc nào, ông chỉ quay sang nhìn Tiểu Trần đang đứng bên ngoài: “Tiểu Trần, đi làm thủ tục chuyển viện đi.” 
“Vâng!” 
Bạc Băng quay đầu nhìn Diệp Chính Thần, anh nhìn cô nháy mắt mấy cái, môi anh khẽ cười. 
Về sau có một ngày, Bạc Băng trò chuyện với mẹ Diệp, bà nói cho cô biết, bà vẫn không hiểu rõ vì sao Diệp Chính Thần cứ nhất định phải có cô ở bên cạnh. Vì cô mà tranh cãi với bố anh không chỉ một lần, thậm chí ngay cả nhà anh cũng không về. 
Ngày đó, khi bà thấy Diệp Chính Thần nắm lấy tay cô, nài nỉ cô, bà bỗng nhiên hiểu được, anh đã thật lòng với cô. 
Mà chính cô cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, ngày đó đúng là anh cố ý! 
.
.
Quân nhân làm việc luôn có năng suất vô cùng hiệu quả, chưa đến nửa giờ, Tiểu Trần đã cầm một xấp giấy dày chứng nhận chuyển viện trở về. 
Bố Diệp giơ tay tiếp nhận xấp giấy, Tiểu Trần cố tình không chú ý đến ông mà chuyển xấp giấy đến tay bên kia: “Bác sĩ chịu trách nhiệm trị bệnh không có ở bệnh viện, nên tôi tìm đến viện trưởng, thủ tục đã làm xong hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện.” 
“Đây là gì?” Vị tư lệnh nào đó đúng là không dễ ứng phó. 
“Đây là… Bản photocopy bệnh án.” 
Vừa nghe đến bệnh án, bố Diệp giơ tay nhận xấp giấy, Tiểu Trần không thể không kính trọng mà đưa bệnh án cho ông bằng hay tay. 
“Đặt năm vé máy bay đi Bắc Kinh, sau đó liên hệ trước với tổng viện.” 
“Vâng!” Sau khi nhận lệnh, Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn Bạc Băng, cô nhanh chóng hiểu ý, lấy chứng minh thư trong túi xách ra. 
Tiểu Trần nhận bằng hai tay rồi nhanh chóng bước ra ngoài đi đặt vé máy bay. Bố Diệp thì ngồi trên sofa xem bệnh án một cách cẩn thận. Bạc Băng không biết là ông xem có hiểu hay không, chỉ cảm thấy đôi lông mày màu xám của ông nhíu chặt lại suýt chút nữa là giao nhau. Hoặc thỉnh thoảng ông ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang cân nhắc điều gì đó… 
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai ánh mắt có khí thế mạnh mẽ giống như tia laser, dường như muốn nướng cháy Bạc Băng. 
Nếu muốn tránh cũng không thể tránh được, vậy thì cô nên dùng dũng khí của chính mình để đón nhận đi: “Bác trai, bác gái, hai bác đã ăn sáng chưa ạ? Ở đây có một chút điểm tâm, là con vừa mua đấy ạ.” 
“Hai bác đã ăn trên máy bay rồi.” Mẹ Diệp mỉm cười, nụ cười tươi có vẻ thân thiết hơn một chút. 
Diệp Chính Thần kéo kéo tay Bạc Băng, nói nhỏ: “Không phải em đói bụng sao, ăn một chút gì đó đi.” 
Bạc Băng khẽ lắc đầu, trong không khí được bao phủ bởi áp lực nặng nề như thế này, ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn, làm gì còn hứng thú ăn uống được nữa. 
“Anh đói bụng, muốn ăn một chút điểm tâm.” 
“À!” 
Bạc Băng đổ cháo ra đưa cho anh, nhưng trước tiên anh lại múc một thìa đưa đến trước mặt cô, miệng anh bất giác vung lên, chứa đựng rất nhiều tình cảm dịu dàng. 
Giống như có một cơn gió xuân thoáng qua làm lòng của Bạc Băng nhất thời yên bình hơn rất nhiều: “Em không ăn.” 
“Em giúp anh nếm thử xem có nóng không?” 
Trong phòng bệnh, bố mẹ nghiêm khắc của ai đó nghe như vậy, đồng thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô và anh. 
Vẻ mặt khó có thể tin của họ có thể chứng minh rằng: Tính tình này của đại thiếu gia Diệp Chính Thần là không hề liên quan đến họ, tất cả đều là do cô nuông chiều thành hư. 
Thấy cánh tay đang giơ trước mặt cô không có ý định rút lại, Bạc Băng chỉ có thể mở miệng ra, nuốt thìa cháo vào. 
Cháo còn nóng, tỏa ra hương thơm ấm áp của gạo. 
“Không nóng, rất vừa ăn.” 
Anh dùng chiếc thìa dính nước bọt của cô, ăn cháo một cách tự nhiên: “Mùi vị  rất ngon.” 
Bạc Băng cầm thêm một chiếc bánh ngọt đưa cho anh: “Bánh ngọt cũng ngon lắm, anh nếm thử đi.” 
Anh nhận lấy rồi cắn một miếng, nhìn thấy nhân táo đen tuyền bên trong, liền hỏi cô: “Đây là gì vậy?” 
“Nhân mứt táo.” Bạc Băng thấy vẻ mặt có chút mất tự nhiên của anh, vội hỏi: “Anh không thể ăn à?” 
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. 
“Chính Thần rất kén ăn, không chỉ không ăn mứt táo…” Người trả lời Bạc Băng là mẹ Diệp, trong giọng nói của bà không hề có sự trách cứ: “Các thức ăn nghiền nát nó cũng không ăn.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro