Phần 136 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Action 5 
Ngọn lửa có màu xanh lam làm nước trong nồi nóng lên, những bọt nước cuồn cuộn đua nhau trồi lên tạo thành một làn hơi nước màu trắng bốc lên nghi ngút… 
Diệp Chính Thần cảm thấy mình như nước bị đun sôi trên ngọn lửa, sắp thành một làn hơi nước bay lên, làm gì còn có tâm trạng ăn mỳ nữa. Anh nâng mặt cô lên, sau đó hôn một cách dứt khoát, khi chạm đến đôi môi ngọt ngào kia thì đầu óc anh ầm ầm nổ tung, toàn bộ sự bình tĩnh, toàn bộ lý trí đều rời bỏ anh mà đi thật nhanh chóng, chỉ còn lại sự ham muốn chiếm lấy nguyên thủy nhất của người đàn ông. 
Thân thể mềm mại đang ở trong lồng ngực anh, mềm mại đến lạ lùng. 
Anh cởi áo khoác của cô ra, lại gỡ bỏ nốt chiếc khăn tắm của cô. 
Sau khi môi lưỡi và bàn tay anh đã hưởng thụ cơ thể cô, anh bắt đầu cởi đai lưng… Anh đẩy cô nằm lên bàn ăn bên cạnh, trên khăn trải bàn màu trắng tinh đang bày ra một món ‘cao lương mỹ vị’, từ mái tóc đen như màn đêm cho đến ngón chân xinh xắn, không một nơi chỗ nào là không xinh đẹp… 
Anh khom lưng, nâng đôi chân thon dài của cô lên, tách ra… 
Bạc Băng cố gắng nuốt xuống lời nói ‘Không’ sắp thốt ra miệng, cô nhìn anh với vẻ cầu xin, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng quen thuộc, đó là thứ ánh sáng nhu hòa nhất trong trí nhớ của anh… 
“Nha đầu…” 
Nghe thấy tiếng gọi tràn ngập khát khao của anh, đáy mắt trong suốt như chứa nước của cô tỏa sáng, cô nằm xuống… 
Anh dùng lực tiến vào, để vật đàn ông nóng bỏng vùi vào nơi sâu nhất và ấm áp nhất của cô. Cứ mỗi lần như thế này, anh chỉ hy vọng cả đời được ôm cô như vậy, không bao giờ buông tay nữa… 
Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nước bốc lên càng ngày càng dày. Cơ thể xinh đẹp trước mắt anh lay động, hai má, tóc dài, chiếc cổ trắng nõn và vai được anh tùy ý vuốt ve, bầu ngực mềm mại của cô cũng để mặc anh trêu chọc… 
Còn có điều gì khiến đàn ông cuồng nhiệt hơn những điều này. 
Anh cười hôn lên đôi môi của cô: “Nha đầu, chúng ta kết hôn đi!” 
Bạc Băng cắn môi nhìn anh, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi cô rơi xuống. 
Anh dừng động tác lại, dùng đầu ngón tay lau nhẹ nước mắt trên khóe mắt cô, vén những sợi tóc ẩm ướt của cô lên: “Tại sao em khóc? Không phải em vẫn luôn muốn gả cho quân nhân sao?” 
Hai tay cô chạm nhẹ vào quân hàm trên bộ quân trang của anh: “Trước kia, em chỉ thấy được sắc lang mặc áo blouse trắng, không nghĩ đến lại có thể thấy được cầm thú mặc quân trang.” 
“Em đừng có ảo tưởng về đàn ông, Giáo sư đại học cũng không hẳn là tốt, nói không chừng, khi cởi quần áo cũng không bằng cầm thú.” 
“Thật không? Có cơ hội em cũng muốn mở mang kiến thức.” 
“Em, đừng có mơ!” 
Sau đó, toàn bộ tư tưởng và tinh thần của bạn Tham mưu trưởng nào đó bắt đầu bước vào cuộc tấn công chiến đấu kích tình kịch liệt, tiến công mạnh mẽ vào giữa hai chân bạn bác sĩ nào đó, một lần rồi lại một lần, dường như muốn hòa vào cơ thể cô. 
Thân thể của cô không chịu đựng được mà phát run, không kiềm chế được mà co rút, mãi cho đến khi cơn kích tình đạt đến cao trào, khoái cảm ào ạt kéo đến, dường như mỗi một tấc da thịt nhạy cảm của cô không thể chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ ấy, nhưng anh vẫn không buông tha cho cô, đưa cơ thể mềm mại yếu ớt của cô chìm sâu vào bể trầm luân của trời đất.
.
.
Action 1 
Sau khi trải qua cơn kích tình mãnh liệt trong phòng bếp, mùi hương thơm mát của anh như một tấm lưới mềm mại bao trùm cả bầu không khí. Một lớp mồ hôi mỏng chưa khô bao phủ trên toàn thân thể. 
Anh nằm trên người cô, do cơ thể vì quá hưng phấn nên trán anh nhăn lại, hơi thở phả vào môi cô cũng vì vận động kịch liệt mà trở nên dồn dập. Những giọt mồ hôi làm ướt đẫm trán anh, một giọt mồ hôi rơi xuống mắt cô giống như ảo mộng óng ánh. 
Trước kia, đều là cô bị khinh thường, khó có cơ hội thấy được Diệp Chính Thần mệt mỏi nên cô không nhịn được mà bật cười. 
“Thế nào? Lực bất tòng tâm à?” 
Anh khẽ cười hôn lên trán cô: “Đúng vậy, chẳng qua là chiến đấu một ngày một đêm cùng các chiến sĩ, rồi lại cùng uống rượu với Sư trưởng. Sau đó là ngồi hơn hai giờ trên máy bay nên hơi mệt, xem ra anh cần rèn luyện thân thể thêm, nếu không sẽ không thể thỏa mãn được em.” 
“Á, anh như vậy mà còn…” Bạc Băng lắc đầu nguầy nguậy: “Xin anh ngàn vạn lần, anh không cần rèn luyện thêm nữa, em thật sự đã thỏa mãn lắm rồi.” 
Nếu tiếp tục rèn luyện thêm, thì liệu cô có còn sức lực để ngồi dậy nữa không. 
“Nhưng mà... Anh còn chưa thỏa mãn…” 
Cô không thể không thở dài - ba năm, anh thật sự một chút cũng không thay đổi! 
Action 2 
Chỉ mới sáng sớm, bạn bác sĩ nào đó tỉnh lại trong cảm giác nặng nề, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, anh như dây leo quấn quanh người cô, Bạc Băng thở một hơi thật dài - người đàn ông này, ngay cả tư thế ngủ cũng không thay đổi một chút nào cả. 
Khó khăn lắm mới xê dịch được cánh tay anh ra khỏi ngực, lại hao tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy cái chân dài của anh đang gác trên nửa thân dưới của cô ra, Bạc Băng vừa định thở phào thì không ngờ rằng bạn Tham mưu trưởng nào đó lười biếng ngáp dài rồi lại vươn mình thẳng ra một chút, sau đó lại ôm cô trở lại trong lòng. Mặt ghé sát vào ngực cô nhẹ nhàng cọ xát, rồi lại tiếp tục cọ xát liên tục khiến hô hấp của cô dần trở nên không thể ổn định… 
“Sư huynh, đừng gây rối mà.” Cô đẩy đẩy anh: “Hôm nay em còn phải đi làm nữa….” 
“Không cần làm, anh đã bảo người thay em xin trưởng khoa nghỉ một ngày rồi.” Giọng nói anh trầm thấp mang theo sự lười biếng. 
“Cái gì?!” 
“Trưởng khoa của em đã vui vẻ đồng ý rồi…” 
Vui vẻ? Bạn bác sĩ nào đó cảm thấy từ này có chút ý nghĩa đặc biệt sâu xa nha. 
Không cho cô có cơ hội suy nghĩ xâu xa hơn nữa, anh lập tức hỏi: “Khó có được cơ hội hai chúng ta cùng được nghỉ, hôm nay em muốn thế nào?” 
Đúng là không dễ dàng gì mà Tham mưu trưởng Diệp có được một ngày nghỉ, mặc dù Bạc Băng thật sự muốn tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi này để cùng anh có một buổi hẹn hò chân chính, nhưng mà, nghĩ đến bộ dáng mệt mỏi ngày hôm qua của anh, cô cũng không thể nào nhẫn tâm ép buộc anh được: “Hay là, em và anh cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi.” 
“Ý của em là… muốn ở trên giường cùng anh cả ngày à?” 
Ngay lập tức Bạc Băng tránh né ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông dường như không có thuốc nào có thể chữa được này, cô vội thay đổi đề tài: “Nếu anh không cảm thấy phiền, em sẽ đưa anh đi dạo một vòng Nam Châu.” 
Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” 
Tham mưu trưởng Diệp luôn có bản tính phụng hoàng lại lựa chọn phương án thứ hai, đúng là làm cho người khác khó hiểu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro