Phần 30 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chờ đã, anh mua nhiều vào, nhân tiện em mời Lý Khải đến dùng luôn.” 
“Tại sao phải mời hắn?” 
“Công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi là do anh ấy giới thiệu cho em, em trả ơn bằng cách mời anh ấy ăn lẩu”. Thấy vẻ mặt Diệp Chính Thần trở nên u ám, Bạc Băng lập tức sửa lời: “Nếu anh không thích thì thôi, em không gọi…” 
Thấy vẻ mặt anh hơi dịu đi, cô bổ sung thêm vế sau: “Hôm khác, một mình em sẽ mời anh ấy ăn vậy.” 
Diệp Chính Thần suy tư một lát rồi nói: “Không bằng mời mọi người cùng tới phòng em ăn đi, càng đông càng vui.” 
“Cũng tốt a!” Bạc Băng phấn khởi nói: “Chúng ta chơi trò chơi giết người đi?!” 
“Được rồi! để anh điện thoại hẹn bọn họ.” 
Trò chơi giết người là trò chơi thịnh hành nhất ở nhà trọ. Mọi người tụ họp lại một chỗ, cùng nhau tham dự trò chơi, cùng nhau trò chuyện, kết nối tình bạn. Lúc vừa mới chuyển đến nhà trọ Bạc Băng đã từng tham gia trò chơi này một lần, cô bị anh Phùng và mọi người làm cho cười suốt cả một buổi tối. 
Chạng vạng, mười mấy người ngồi vây quanh một chỗ, vô cùng vui nhộn, tranh ăn giành uống hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng ai cũng no nê. Trò chơi bắt đầu, theo luật cũ, người thua phải uống một ly rượu đầy. 
Không lâu sau, mọi người ai cũng say rượu, duy nhất chỉ có một mình Diệp Chính Thần là tỉnh táo, bởi anh có tư duy cực kì logic cùng với sự phán đoán hơn người, dù anh có làm sát thủ hay cảnh sát, cũng không bao giờ thua cuộc. 
Có một ván, Bạc Băng và Tần Tuyết không may bắt trúng phải làm sát thủ, Tần Tuyết bị cảnh sát phát hiện, Bạc Băng căng thẳng nắm chặt quả đào đen trong tay. Đến lượt Diệp Chính Thần nói chuyện, anh dùng ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi nhìn một lượt tất cả các gương mặt trong phòng, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Bạc Băng… 
Ánh mắt anh và cô giao nhau trong không trung, Bạc Băng cố ý nở một nụ cười nhạt với anh, ý cười mang một chút e ngại, một chút tình cảm. 
Anh nhìn cô, mỉm cười, ánh mắt thể hiện một chút tình cảm dịu dàng cùng với sự tin tưởng… 
Quan toà nổi giận: “Hai người các ngươi sao lại liếc mắt đưa tình, nói chuyện nhanh lên!” 
Anh giật mình, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía mọi người, nói ra quan điểm của bản thân: “Nhất định không phải là Bạc Băng…” 
Bạc Băng nở nụ cười đắc ý… chiêu ‘mỹ nhân kế’ rất là hiệu quả nha! 
Vòng thứ hai bắt đầu. Quan tòa nói: “Mời sát thủ trợn mắt”. Bạc Băng mở mắt thật to. Quan tòa lại nói: “Mời sát thủ giết người.” 
Bạc Băng giơ tay, chỉ về phía Diệp Chính Thần. 
Quan tòa nói: “Trò chơi kết thúc, cảnh sát đã chết!" 
Diệp Chính Thần mở to đôi mắt… Anh nhìn tay cô đang chỉ về mình, đôi mắt thông minh sắc xảo làm say lòng người. 
“Tôi thua!” Anh thở dài một hơi. 
Một cảnh sát khác nhìn anh với cặp mắt khinh bỉ: “Chết đến nơi mà còn thay sát thủ giấu diếm!? Cậu thương hoa tiếc ngọc, thì người ta cũng không nể tình mà nương tay đâu…” 
“Cậu có chết cũng không oan! Uống rượu đi!” Anh Vu thừa cơ hội ăn hiếp Diệp Chính Thần. 
Diệp Chính Thần nở nụ cười gượng gạo, anh cầm ly rượu đầy lên, sau đó chỉ một hơi đã uống cạn hết. 
Anh Phùng nhìn về phía Diệp Chính Thần, sau đó nháy mắt với anh, nói một câu bằng giọng nói thật đáng yêu: “Buồn bực gì hả chàng trai trẻ? Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu mà!” 
Mọi người đều cười, Bạc Băng bị bọn họ cười đến mức ngượng ngùng. 
“Mọi người đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, em và sư huynh là mối quan hệ huynh muội trong sáng.” Lời nói này thốt ra, hoàn toàn không giống lời giải vây cho cô và Diệp Chính Thần một chút nào cả, ngược lại khiến mọi người càng trêu chọc nhiều hơn. 
“Trong sáng?” Anh Phùng nở nụ cười vô cùng khoa trương: “Em hỏi Diệp sư huynh đẹp trai của em đi, hỏi xem cậu ấy có hiểu được hai chữ ‘trong sáng’ nghĩa là gì không?” 
Diệp Chính Thần dựa lưng vào ghế ngồi, anh nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó lại thêm vào một câu trêu chọc: “Không biết!” 
Bạc Băng cúi đầu uống nước, sắc mặt cô lúc này còn nóng hơn so với nước đang sôi sùng sục trong nồi lẩu. 
“Thật ra…” Diệp Chính Thần vắt chéo chân lên chân kia, không nhanh không chậm mà nói: “Động cơ của em vẫn là… vô cùng không trong sáng…” 
Nước uống trong ly của Bạc Băng bắn lên. 
Có người nhốn nháo, có người mở to hai mắt chờ xem kịch vui. 
Có người hỏi: “Rốt cuộc là có bao nhiêu phần không trong sáng? Nói cho mọi người nghe một chút đi!” 
Lại có người hỏi: “Vậy có tính thổ lộ không?” 
Thái độ này của anh mà gọi là thổ lộ ư, anh rõ ràng là… 
Quan tòa nổi giận: “Đi đi! Hai người đi sang phòng sát vách tiếp tục ‘đoạn tình yêu mờ ám’ còn dở dang đi, đừng ở lại đây làm cản trở trò chơi giết người của bọn ta!” 
Diệp Chính Thần đột nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo: “Tôi còn phải hoàn thành một bảng báo cáo, mọi người từ từ mà chơi đi!” 
Bạc Băng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không ngờ là, trước khi đi, anh cố ý rảo bước đến bên cô, đặt hai tay lên vai cô, nghiêng người áp sát vào mặt cô, đem vẻ “không trong sáng” biểu diễn vô cùng tinh tế: “Nha đầu, lát nữa đừng quên qua phòng giúp anh trải giường nhé!” 
Mọi người kinh ngạc nhìn Bạc Băng bằng đôi mắt khả nghi. Cô muốn nói: ‘Tay anh chẳng phải đã khỏi hẳn rồi sao?’ Nhưng sợ càng nói lại càng khiến mọi người hoài nghi, cô cố gắng giữ những lời đó lại trong lòng, ra sức véo đùi anh. 
Anh tỏ vẻ hài lòng, rồi cầm ly nước của cô lên, uống hết một nửa còn lại, sau đó, quay người đi trở về phòng mình. 
Những người có mặt trong phòng, không ai không biết Diệp Chính Thần có sở thích sạch sẽ. Bọn họ thấy anh uống hết ly nước của cô, trong mắt họ chẳng khác gì anh đang uống hết một bình Hạc Đỉnh Hồng(1), có người thì ngạc nhiên, có người thì thích thú! 
(1) Hạc Đỉnh Hồng: là một loại rượu cực độc của Trung Quốc, uống vào là chết bất đắc kỳ tử, không thể cứu được. Ý đoạn này là Diệp Chính Thần xưa nay ưa sạch sẽ không ngờ lại uống cùng ly với Bạc Băng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. 
Chủ tòa suýt chút nữa là làm rơi chiếc đũa lên bàn, anh Phùng thì mở to miệng đến mức có thể bỏ vào đó cả một cái trứng gà. 
Chỉ riêng Tần Tuyết, cô ấy lúc này đang cắn mạnh đôi môi, đôi mắt xinh đẹp của Tần Tuyết tràn ngập vẻ khó có thể tin những gì vừa xảy ra. 
Không thể tưởng tượng được Bạc Băng làm sao để sống sót qua buổi tối ngày hôm đó. 
*** 
Tiễn mọi người ra về, Bạc Băng vội vã chạy đến phòng Diệp Chính Thần, nghiêm nghị đứng trước bàn học của anh, cô đập tay lên mặt bàn. 
“Diệp Chính Thần, anh có ý gì đây?” 
Anh từ tốn giữ nguyên điệu bộ dửng dưng viết nốt bảng báo cáo, sau đó gập chiếc laptop lại, ngẩng đầu lên, cổ áo sơ mi của anh để hở một nửa lộ ra đường cong hoàn mỹ của chiếc cổ cùng với xương quai xanh… 
“Em đến giúp anh trải giường sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro