Phần 35 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Chính Thần mặc áo vào, cài lại cúc áo, sau đó bước ra cửa. 
Bạc Băng nghe được giọng nói rất nhẹ của Tần Tuyết: “Làm phiền hai người rồi?” 
“Tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tôi không thích cô…” 
“Vậy anh thích cô ấy sao?” 
Diệp Chính Thần trả lời một cách lạnh nhạt: “Tôi thích ai, không liên quan đến cô.” 
“Anh thích cô ấy?!” Tần Tuyết cười mỉa mai, cô ấy nói bằng chất giọng khá to: “Anh biết thích là như thế nào không? Anh chỉ là muốn chơi đùa thôi, chơi chán thì vứt bỏ! Diệp Chính Thần, anh có dám nói anh một lòng một dạ yêu cô ấy không, anh có dám nói nếu không phải cô ấy anh sẽ không cưới ai làm vợ không?!” 
“Tần Tuyết, cô là một cô gái thông minh, đừng ngu xuẩn mà làm tổn thương người khác và bản thân mình nữa. Ok?!” Diệp Chính Thần nói bằng giọng điệu lạnh lùng, lạnh đến mức toàn thân phát rét. 
Có một ngày, anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy sao?! 
Bạc Băng cầm lon bia mà Diệp Chính Thần uống hết một nửa, môi cô đặt vào dấu môi nơi anh vừa uống, lạnh lẽo, chua xót! 
“Anh có thể tổn thương bất kì người nào, nhưng tôi chỉ không muốn anh tổn thương Tiểu Băng!” Tần Tuyết lớn tiếng nói: “Diệp Chính Thần, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã từng nói rằng, năm năm anh sống ở Nhật Bản sẽ không yêu bất kì một người phụ nữ nào, phát sinh quan hệ với một người nào đó, chẳng qua đối với anh chỉ là chơi đùa mà thôi.” 
Diệp Chính Thần không phủ nhận. 
Lúc này, Bạc Băng chỉ có thể nghe được âm thanh cây hoa anh đào đang lay động nhẹ nhàng trong gió. 
Cô biết, Tần Tuyết đang cố ý nói cho cô nghe. Nhưng Bạc Băng không muốn nghe, bởi vì cô biết tất cả, cô biết quy tắc trò chơi của công tử đào hoa. Con đường này là do cô chọn, cô không cần người khác nhắc nhở cô. 
Đêm đó, Diệp Chính Thần không quay trở lại nữa, cô tắt đèn, dưới ánh sáng của ánh trăng, Bạc Băng thu dọn mọi thứ, sau đó cô một mình lên giường dần dần chìm vào giấc ngủ .
Vừa tỉnh ngủ, trời còn chưa sáng, Diệp Chính Thần đã đến chào từ biệt cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô và nói: “Đừng có nhớ anh.” 
“Chờ một chút, em đưa anh đến sân bay.” Bạc Băng rửa mặt, chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, theo anh ra sân bay. 
Xe buýt chạy rất nhanh trên đường cao tốc dọc theo bờ biển, trên xe chỉ có vài người ngồi rải rác. Diệp Chính Thần cố ý tránh né sự chú ý của người khác, anh kéo Bạc Băng ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe. 
Trong toa hành khách, ngoại trừ một số tiếng nói khe khẽ, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ động cơ máy và giọng nói của một biên tập viên đọc bản tin đang được phát trên Ti Vi.
Bạc Băng cuộn mình ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cô không biết nên nói gì, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. 
Hôm nay không có gió, những tia nắng ban mai đang lóe ra từ phía xa xa trên mặt biển. 
Thỉnh thoảng, có thể bắt gặp vài cặp tình nhân đang tản bộ trên bãi biển, những dấu chân in trên bờ cát liên tiếp và kéo dài rất xa… 
Diệp Chính Thần cầm lấy tay trái của cô, Bạc Băng cúi xuống thì thấy một chiếc đồng hồ chói lóa đang được đặt trên cổ tay của mình, tay cô lập tức cảm nhận được sức nặng của chiếc đồng hồ giống như đang có một sợi dây xích trói chặt tay cô lại. 
Anh nắm tay cô, trên cổ tay anh cũng là một chiếc đồng hồ nam đồng kiểu, những hạt kim cương được đính rất công phu trên mặt đồng hồ đang phát sáng đến chói mắt. 
Bạc Băng nhíu mày. 
“Em không thích à?” Thấy cô nhíu mày, anh lập tức nói: “Trước tiên thì em cứ mang chiếc này đi, chờ anh về, chúng ta sẽ đi chọn kiểu mà em thích.” 
“Em thích nhãn hiệu Hải Âu, mặt đồng hồ màu trắng, dây cũng màu trắng…” Cô nói. 
Diệp Chính Thần thoáng chút ngạc nhiên, nở nụ cười tươi, nắm chặt tay cô: “Được rồi, anh về nước sẽ mua một đôi.” 
Bạc Băng gật đầu. 
Cô nhớ trước đây, bố cô đã từng đưa cho mẹ cô một đôi đồng hồ, mẹ cô cất giữ vô cùng kĩ lưỡng, ngay cả sờ cũng không dám cho cô sờ, nhưng cô vẫn thừa lúc mẹ không chú ý mà lấy đeo trên tay mình, trái một chiếc, phải một chiếc. 
Diệp Chính Thần vòng tay qua sau lưng cô, khoác tay lên vai cô, Bạc Băng không từ chối, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh. 
Không có bày tỏ chính thức, cũng không xác định quan hệ một cách nghiêm túc, mọi việc cứ đến vô cùng tự nhiên, cô và anh nương tựa vào nhau. Bạc Băng rất thích cảm giác này, không cần nói nhưng vẫn hiểu ý nhau… 
“Sư huynh…” 
“Hử?” Giọng cô gọi anh rất nhỏ, anh không nghe rõ nên áp tai mình tiến đến gần môi cô. 
Bạc Băng nói: “Em không mong anh sẽ hứa hẹn gì với em, vì em biết anh sẽ không làm được, nhưng lúc anh ở bên cạnh em, em mong rằng anh đừng qua lại với bất kì một người phụ nữ nào khác. Anh không thích em, hoặc đã thích người khác, anh hãy trực tiếp nói cho em biết, em muốn chúng ta chia tay trong hòa bình… em hận nhất là bị người khác lừa dối.” 
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt anh lúc này kiên định một cách kì lạ: “Anh đối với em là thật lòng!” 
“Em cũng vậy.” Bạc Băng cúi đầu mỉm cười: “Từ lúc sinh ra đến nay, đối với mọi chuyện em đều thật lòng.” 
“Anh thì khác em, anh chỉ thật lòng với em!” Biết rõ anh đang vỗ về cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thật ngọt ngào. 
“…” 
Môi anh tiến gần đến bên cô, dịu dàng đặt lên môi cô. 
Bạc Băng nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng anh. 
Trong một góc trên xe buýt, không ai chú ý đến nơi ấy, cô và anh hôn nhau, trò chuyện, lại hôn nhau, rồi lại trò chuyện… 
Tiếng cười, tiếng nói lưu luyến, ngay cả nhịp thở không ổn định cũng cùng nối tiếp lẫn nhau. 
Lộ trình dài hai giờ trên xe buýt đến sân bay là quá ngắn đối với cả anh và cô lúc này! 
Khi đó, cô kể cho anh nghe những truyện trước đây, về tình yêu ấm áp của bố mẹ cô, về những tháng năm đã qua, dù tình yêu của họ rất giản dị nhưng lại làm rung động lòng người. 
Anh chăm chú lắng nghe. 
Cô hỏi về tuổi thơ của anh. Anh suy nghĩ thật lâu, mới nói cho cô biết: “Theo như anh nhớ, bố anh rất bận rộn, mỗi tuần ông chỉ về nhà có ba lần, ông không quan tâm đến những chuyện trong gia đình. Sức khỏe mẹ anh thì không được tốt, vừa phải làm việc vừa phải lo cho gia đình, còn phải chăm sóc cho anh, chăm sóc cho bố mẹ chồng đã lớn tuổi, thật sự rất vất vả. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro