Phần 39 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Action 3 
Buổi chiều, khó có được sự yên tĩnh. 
Vườn hoa dưới lầu, không biết từ khi nào đã có vài cây đại thụ, không có hoa cũng không có lá, Bạc Băng nhận ra dáng dấp của những cây đó, chính là cây anh đào. 
Hai bạn bác sĩ nào đó cũng cực kì khó có được cơ hội đứng trên ban công trò chuyện. 
Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện nhắc đến anh Phùng và chị Phùng. Vợ chồng họ đã về nước và tìm được công việc ổn định, còn có bé con nữa. 
Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện cũng nhắc đến Lăng Lăng và chồng của cô ấy. Họ lại khôi phục trở về mối quan hệ giáo sư và học trò, người nào đó ban ngày là giáo sư, buổi tối lại là… 
Hai bạn bác sĩ nào đó còn trò chuyện nhắc đến Tần Tuyết, anh nói: Cô ấy còn ở Nhật Bản, cô ấy đã quen với cuộc sống bên đó, không định trở về. 
Hai bạn bác sĩ bào đó trò chuyện lại nhắc đến phó giáo sư, sau khi cô rời khỏi Osaka được hai năm, giáo sư Fujiko về hưu, phó giáo sư cạnh tranh chức vị giáo sư thất bại, các công việc ở đại học Osaka, nghiên cứu vi khuẩn Bacillus Anthraci bị hoãn lại vô thời hạn. 
Nhắc đến Bacillus Anthraci, Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó: “Lúc trước anh đối xử với em tốt như vậy, có phải vì nhiệm vụ điều tra nghiên cứu vi khuẩn của giáo sư Fujiko không?” 
Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nếu anh thật sự muốn thám thính gì đó từ em, căn bản là không cần lo lắng để lấy lòng em, chỉ cần lẻn vào phòng em lấy tư liệu từ máy vi tính, cái gì cũng biết hết.” 
“Sao? Ý anh là, anh nhảy qua phòng em?” 
“Hôm nay gió có vẻ lớn…” 
“Anh có nhìn lén lúc em làm việc riêng không? Nói thật đi!” 
“Không có… Ừ…m, anh chỉ thấy trong máy tính của em có lưu rất nhiều ảnh chụp quân nhân, có phải mỗi buổi tối khi em đi ngủ, đều nghĩ làm sao để cởi quân trang…” 
Cô che miệng anh lại: “Không được nói nữa!” 
“Không sao cả, từ đây về sau, mỗi ngày anh cũng sẽ để em giúp anh cởi cúc áo, đừng, đừng…” 
Action 4 
Cuối cùng đêm mê hoặc con người cũng đến. 
Đêm động phòng hoa chúc chờ đợi từ lâu đã đến. 
Trong phòng tắm, Diệp phu nhân vừa tắm xong bằng nước ấm, dùng hai tay nâng bộ đồng phục y tá ít vải, nói thật lòng, dùng tiền mua trang phục như thế này quả là rất lãng phí. Chẳng những bộ quần áo rất tiết kiệm vải, hơn nữa chất liệu may lại rất mỏng, chạm vào thì rách ngay. 
Nghĩ đến việc mặc bộ quần áo này đứng trước mặt Diệp Chính Thần thì cô thật sự muốn trốn trong phòng tắm cả đêm không ra ngoài. 
Lúc trước tại sao cô lại ngốc như vậy, lại có thể chấp nhận yêu cầu của anh: Chỉ cần anh mặc quân trang cho cô xem, cô cũng bằng lòng mặc đồng phục cho anh xem… 
Hiện tại thì được rồi, tự lấy dây trói mình. 
Cố gắng mặc bộ đồng phục y tá lên người, cô soi mình trong gương. Nhìn từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân. 
Đồng phục của y tá và áo blouse trắng hoàn toàn khác nhau, chỗ nào nên rộng thì rộng, chỗ nào nên chặt thì chặt. Màu trắng thuần khiết phác hoạ những đường cong gập ghềnh kín đáo, thanh khiết nhưng lại vô cùng dụ hoặc. 
Tiếng nước đã tắt rất lâu, mà vẫn không thấy động tĩnh gì, ở bên ngoài, bạn Tham mưu trưởng nào đó mới vừa nhận chức ông xã không chờ nổi nữa, trực tiếp bước đến mở cửa phòng tắm.
Ngay lập tức, cơ thể anh trở nên cứng đờ đứng ngây ngốc ở cửa, ánh mắt cũng trở nên cứng nhắc theo. 
Ánh mắt anh nóng như lửa nhìn chằm chằm vào bộ trang phục bằng chất liệu mỏng như cánh ve, có thể nhìn thấu tất cả bên trong cơ thể cô, thậm chí có thể chầm chậm xé phanh ra, chạm vào thân thể của cô. 
Bị anh nhìn đến mức toàn thân nóng lên, cảm giác khô nóng quen thuộc bắt đầu trỗi dậy, Bạc Băng xoay mặt tránh ánh mắt của anh, anh tiến lên từng bước một, ôm lấy cô, bước vội ra khỏi phòng tắm. 
Trong phòng ngủ toàn bộ đèn đã tắt, rèm cửa sổ khép kín, chỉ có một vài ánh nến hồng đang len lỏi vào phòng. 
Hai tay cô ôm bờ vai anh, cô mỉm cười mở to mắt nhìn anh: “Anh nói thật đi, anh quyết tâm muốn làm bác sĩ, ngoài việc muốn cứu người trị bệnh, anh còn muốn tiếp xúc với các y tá phải không?” 
Người nào đó cố ý suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Trước đây, anh chỉ có ý tiếp cận bác sĩ nữ, lại không phát hiện ra rằng trang phục của y tá cũng rất cám dỗ con người. Xem ra, về sau phải chú ý hơn một chút.” 
“Anh…!” Cô tức giận cắn lên chiếc cổ trơn bóng của anh một cái, không nhẹ cũng không mạnh, để lại trên da thịt anh một vết màu hồng. 
Tay anh nới lỏng, đặt cô lên giường, sau đó anh áp người lên, giam cô vào thế giới của anh, không còn chỗ nào để cô có thể trốn được. 
Anh cắn cô cuồng dã, theo phản xạ cô tránh né, cứ thế bộ đồng phục y tá che chắn mỏng manh xõa ra, cổ áo trên vai trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn còn đọng lại những giọt nước trong suốt. Dưới ánh nến lung linh, vẻ quyến rũ cùng mê hoặc của cô làm say lòng người. 
“Nha đầu…” Anh dịu dàng gọi cô, giống như tiếng gọi mê man từ trong những giấc mộng trước kia, khiến đầu óc đang lo lắng của cô càng trở nên mơ màng: “Anh đã thực hiện lời hứa, ba năm sau, anh nhất định sẽ cưới em… Anh không lừa em…” 
Gió thổi làm rèm cửa dao động, bức rèm màu xanh lá gợn sóng, khiến Bạc Băng nhớ đến những cánh hoa anh đào tung bay trong gió, cũng khẽ dao động ngoài xe vào năm đó. Anh và cô đã cùng khát vọng yêu nhưng cũng yêu trong tuyệt vọng, đêm hôm đó cô chưa từng dám nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay… 
“Sư huynh…” Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt lên gương mặt anh: “Là anh sao? Em không nằm mơ chứ?” 
“Là anh đây.” Tay anh chỉ dùng một chút lực nhỏ quần áo mỏng manh trên người cô liền bị xé bỏ, cuối cùng cũng không thể che chắn tạm bợ được phần da thịt nõn nà của cô nữa: “Kể từ ngày hôm nay, em là của anh!” 
.
.
Action 1 
Cuối cùng cô cũng là của anh. 
Anh không cần lo lắng cấp trên phản đối; không cần lo lắng Dụ Nhân vạch trần những lời nói dối tỉ mỉ của anh; cũng không cần lo lắng về việc anh phải trông giữ cô vì sợ cô nản lòng chờ đợi mà ngã vào vòng tay của người khác; lại càng không phải lo lắng cô sẽ trao trái tim mình cho một người đàn ông khác… 
Chỉ cần anh muốn, anh có thể làm gì thì làm. 
Cô đã từng đánh giá anh là ‘sắc lang’, mắng anh là ‘vô sỉ’ mà lại không thèm che giấu. 
Thực ra, trước khi anh quen biết cô, anh thừa nhận đúng là mình không phải là một người đàn ông tốt. Thậm chí trong mắt anh, những cô gái có dung nhan xinh đẹp và những cô gái cư nhiên trút bỏ áo quần phô bày thân thể biểu diễn trên khán đài về bản chất không có sự khác biệt. 
Nhưng từ khi cô xuất hiện, cô đơn thuần và rất đáng yêu, nhất là mỗi khi cô mắng anh là ‘sắc lang’ gương mặt cô lại ửng hồng, sau đó hằng ngày anh vội vã trốn tránh bóng dáng của cô, bóng dáng đã làm trong lòng anh phát sinh tà niệm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro