Phần 4 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Băng cố nén sự đau đớn từ thân thể, cô ngồi xuống, nhặt quần áo của mình vương vãi trên sàn, mặc từng thứ từng thứ vào người, vuốt từng sợi tóc rối, sau cùng là vỗ vỗ vào đôi má vẫn còn trắng bệch. 
Cô vừa toan xuống giường, anh đã nắm cổ tay của cô bằng một lực mạnh đến mức làm cô không thể giãy dụa. 
“Điều anh muốn tôi đã cho anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?” Cô hỏi. 
Anh trả lời: “Rời xa anh ta đi.” 
Bốp…!!!! 
Bạc Băng tát một bạt tai lên má phải của anh, đây cũng chính là câu trả lời của cô. 
Gương mặt anh hơi nghiêng về một bên cười nói: “Nếu vị hôn phu của em mà biết được phương thức em dùng để cứu hắn ta, không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào?” 
Cô nghiêng người hướng về phía anh, chóp mũi chạm nhẹ vào tai anh, vẻ mặt hơi mỉm cười nói: “Nếu người thân, bạn tốt, cùng đồng sự của anh mà biết anh cưỡng đoạt người nhà của phạm nhân, không biết họ sẽ cảm thấy như thế nào?” 
Khóe miệng anh khẽ động, vẻ mặt tự giễu hiện ra. 
Cô tiếp tục nói: “Diệp Chính Thần, anh đừng nghĩ đến việc đe dọa tôi một lần nữa! Dù có thịt nát xương tan, tôi cũng không muốn thấy anh thêm lần nào nữa.” 
Cô bước tới cửa, anh cất giọng nói một câu thật nhẹ nhàng: “Anh phải làm gì để có được em…” 
… 
Cô một mình lặng lẽ đi giữa ngã tư đường trong tâm trạng vô định, mặt đất khô khan trải đầy lá vàng. 
Bên tai Bạc Băng văng vẳng câu nói cuối cùng của anh. 
Gió bụi làm mờ đi những cảnh vật trước mắt. 
*** 
Chạng vạng chiều, Bạc Băng vào phòng tắm đi tắm lại không biết bao nhiêu lần, rải rác khắp người cô là những dấu hôn không thể rửa sạch bằng nước, mùi hương của anh cũng xua mãi mà vẫn không đi. 
Bạc Băng nằm trên giường, đầu cô choáng váng đau nhức, nhắm mắt lại nhưng cơn buồn ngủ lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó trong đầu cô hoàn toàn là hình ảnh cô và anh quấn lấy nhau trên giường, từng tư thế, từng chi tiết… thậm chí là từng biểu hiện trên gương mặt của anh cho dù là nhỏ nhất. 
Aizz! Vì cái gì cô phải như vậy… 
Đàn ông, khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một tí ti. 
Phụ nữ, khi ở trên giường thì quên đi người đàn ông nằm cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ. 
Trong lúc Bạc Băng đang miên man suy nghĩ, di động của cô chợt vang lên, cô vội vàng ngồi dậy, liền nghĩ ngay là có tin tức mới về Ấn Chung Thiêm. 
Mở điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, với dòng tin nhắn: “Thật là đói! Anh muốn được ăn một bát mỳ do em nấu.” 
Cô đọc tin nhắn nhất thời trở nên thất thần, rồi chợt nhớ đến cây anh đào tỏa bóng ngoài cửa sổ năm đó, cây anh đào trước cửa sổ phòng anh cũng là trước cửa sổ phòng cô… 
Cô và anh ở cùng một nhà trọ, phòng cô và anh chỉ cách nhau bởi một vách tường không cách âm. 
Ban đầu, xuất phát từ sự lễ phép, mỗi lần cô làm thức ăn ngon đều mang sang cho anh một ít. Vào những ngày nghỉ, cô thường tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn thật ngon, mời anh đến anh cơm. 
Lâu ngày, việc anh đến phòng cô ăn uống đã trở thành thói quen. 
Có một lần, vào nửa đêm, đã hơn mười hai giờ, anh từ bệnh viện trở về. Trực tiếp đến gõ cửa phòng cô: “Nha đầu, anh đói quá! Em nấu cho anh bát mỳ đi.” 
Bạc Băng ngái ngủ mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa, dựa vào cửa cô dụi mắt: “Đã mấy giờ rồi, em nói cho anh biết nhé, đừng thấy em là khuê nữ mà tự tiện sai bảo nha!?” 
Anh liếc mắt nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh cô đang mặc trên người. 
"Anh nghĩ em là bà xã để anh sai bảo, em vui không? 
Cô khép chặt áo ngủ, lườm anh một cái. Vừa nấu mỳ, vừa than vãn với vẻ xúc động: “Ai mà làm vợ anh, đời này xem như bỏ đi rồi!”… 
Sự thật là, dù không là vợ anh cuộc đời cô cũng như đã hết. 
Bạc Băng buông di động xuống, một lúc sau lại cầm lên, chậm rãi bấm phím: “Về nhà bảo vợ anh nấu.” 
Một lát sau, cô lại xóa hết từng chữ, từng chữ một… mặc thêm áo khoác vào, cô tiến đến cửa sổ, vén bức rèm cửa lên. 
Không còn cảm giác buồn ngủ. 
Mặc thêm áo khoác vào, Bạc Băng đi đến bên cửa sổ, vén bức rèm ra. 
Từng cơn gió  nhè nhẹ thổi lên mái tóc vẫn còn chưa khô mang đến cho cô một cảm giác mát lạnh. Cổ, bả vai cùng ngực đang rát đau dường như được làn gió mát lạnh kia xoa dịu, cảm giác cũng không hẳn là đau nữa… 
Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường vàng rực, một chiếc xe Hummer góc cạnh sắc nét với nước sơn đen bóng loáng đỗ ngay bên kia đường, Bạc Băng thầm nghĩ, sở hữu loại xe này ắt hẳn là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ và luôn luôn bất khả chiến bại(1). 
(1) Bất khả chiến bại: không bao giờ thua 
Cô không thể nhìn xuyên qua cửa kính để nhận biết có người ngồi bên trong hay không, nhưng chiếc xe vẫn chưa tắt máy, ống thoát khí của xe vẫn còn thổi ra từng đợt khói bụi nhè nhẹ, tan biến vào trong đêm tối… 
Chiếc xe đỗ ngay bên cạnh một gốc cây Du già, lá cây đã úa vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên những tán lá, mấy lốm đốm nhỏ phát sáng như ánh sao. 
Cô ngẩng đầu lên, nhớ đến trước kia, trước cửa nhà cô cũng có một gốc cây Du già như vậy, cứ đến giữa hè là cành lá lại xum xuê. 
Ấn Chung Thiêm thường ngồi dưới gốc cây đọc sách, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh, làn da trắng trơn bóng của anh như tỏa sáng, hàng mi rậm, sống mũi cao, nhìn thoáng qua anh mang dáng vẻ của một người hào hoa phong nhã. 
Khi đó, bố cô và bố Ấn Chung Thiêm công tác cùng một bệnh viện, làm việc với nhau rất nhiều năm, tình bạn cũng theo đó mà phát triển, dần dà quan hệ giữa hai gia đình càng thêm tốt đẹp. Trong trí nhớ của cô, khi Ấn Chung Thiêm được bốn tuổi, anh rất cao lớn, trong suy nghĩ của cô anh mãi mãi là một người anh trai đáng để cô ngưỡng mộ. 
Bạc Băng không hề nghĩ tới, vào một buổi tối trước ngày cô tốt nghiệp đại học, Ấn Chung Thiêm đã bày tỏ tình cảm với cô trong một quán cà phê.
Trong không gian lãng mạn và yên tĩnh, anh mặc một bộ Âu phục thẳng tắp, bỗng nhiên anh rơi vào vẻ trầm tư, cô thì đang đau khổ vì bản thân lại tự nhiên chọn món cà phê Lam Sơn vị thật khó uống, lòng lại suy nghĩ tại sao không cho thêm đường hay sữa vào cà phê nhỉ. 
Bỗng nhiên cô nghe thấy Ấn Chung Thiêm nói với cô rằng thực ra anh đã thích cô từ rất lâu, cô ngẩng đầu cười nhìn anh, vừa có ý định khen anh có khiếu hài hước, thì thấy anh cầm thìa cà phê lên, đôi tay vì lo lắng mà run run, anh khuấy đều cà phê trong tách, một chút biểu hiện đùa giỡn cũng không có. 
Một lát sau, Bạc Băng khiếp sợ, cô cuống cuồng lắc đầu: “Anh đừng nói đùa.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro