Phần 41 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khu phục vụ, Bạc Băng lấy chín cái ly, Lăng Lăng đếm qua một lượt, nói với cô là thiếu một cái, sau đó vội vàng đi lấy nhưng Bạc Băng ngăn lại: “Đủ rồi.” 
Lăng Lăng cho rằng cô không muốn uống nước, nên cũng không hỏi thêm. 
Đem nước trà trở lại bàn, mọi người ai cũng giơ tay tiếp nhận ly của mình, duy nhất chỉ có Diệp Chính Thần là không hề có ý tiếp nhận. 
Đúng lúc Lăng Lăng đứng cạnh Diệp Chính Thần, xuất phát từ sự lễ phép, Lăng Lăng cầm một ly đưa cho anh, dường như không muốn cự tuyệt lòng tốt của người đẹp, Diệp Chính Thần đứng dậy định nhận, ly nước vừa đưa đến tay anh được một nửa thì Bạc Băng trực tiếp giật ly nước trên tay Lăng Lăng, đưa cho anh Phùng. 
Không khí có phần khó xử. 
Để làm dịu đi bầu không khí đang căng thẳng, Bạc Băng cố gắng nở một nụ cười: “Sư huynh không uống đâu… Anh ấy không bao giờ dùng ly của căn tin.” 
“A.” Lăng Lăng bừng tỉnh, ánh mắt dừng lại trên tay trái của Bạc Băng. 
Tay trái Bạc Băng đang cầm một chai nước tinh khiết, bên ngoài vỏ còn đọng lại những giọt nước ngưng tụ do độ lạnh, vỏ plastic của chai nước không chịu được sức cầm của Bạc Băng mà biến dạng. 
“Này, cho anh.” Bạc Băng đặt chai nước tinh khiết lên bàn, trước mặt Diệp Chính Thần. 
“Cám ơn!” 
Anh nói lời cám ơn với cô. 
Cô nấu canh cho anh, giúp anh thay quần áo, giúp anh gội đầu, anh chưa bao giờ nói với cô một câu ‘cám ơn’. Hôm nay, chỉ một chai nước tinh khiết giá một trăm yên Nhật, cô đổi lại được một câu ‘cám ơn’ đầy khách sáo của anh. 
Bạc Băng cười đến mức lòng khô khốc: “Không cần khách sáo!” 
Cả buổi liên hoan, Diệp Chính Thần dường như không ăn gì, anh cũng không uống nước, một lát sau, khi ánh mắt cô vô tình chạm vào chai nước trên bàn, thì thấy nó đã khôi phục lại hình dạng đẹp đẽ như ban đầu. 
Một cái chai đã bị bóp cho méo mó vẫn có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu, vì sao cô và anh, không thể trở về khoảng thời gian tình cảm trong sáng đó. 
“Tuần này chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ, anh Phùng, chúng ta tổ chức hoạt động gì đi.” Có người cất giọng đề nghị. 
“Nghe nói Kyoto rất đẹp, có nhiều ngôi chùa cổ xưa đẹp nhất Nhật Bản.” Ngô Dương nói. 
Diệp Chính Thần nhìn về phía Bạc Băng, bởi vì cô đã từng nói: “Ngôi chùa lụp sụp thế này mà bảo là cổ tự nổi tiếng, Nhật Bản nhất định là chưa thấy qua Thiếu Lâm Tự của Trung Quốc.” 
Diệp Chính Thần nói: "Bọn họ đã thấy rồi, đáng tiếc bọn họ không có thì chỉ biết ghen tị thôi, lòng ghen tị trần trụi của con người ấy mà". 
“Vườn bách thú Kobe cũng rất nổi tiếng, hình như còn có cả khu bảo tồn gấu trúc.” Lại có thêm một lời đề nghị. 
Nhắc đến gấu trúc, Bạc Băng lặng lẽ nhìn Diệp Chính Thần. Lần trước, lúc cô và anh đi vườn bách thú Kobe, cô đã vô cùng buồn bã kéo tay áo anh: “Sư huynh, chúng ta viết thư gửi Bộ ngoại giao đi, bảo họ đem hai con gấu trúc đáng thương này trở về đi, nếu không, sớm muộn gì bọn chúng cũng chết ở cái vườn bách thú lụp xụp này.” 
Diệp Chính Thần nói: “Đi, về phòng anh viết ngay.” 
Ngày hôm sau gặp anh, anh nói cho cô biết: “Người của Bộ ngoại giao nói, hai chú gấu trúc đó không phải của quốc gia chúng ta, chúng đã nhập quốc tịch Nhật Bản rồi.” 
Bộ dạng nói đùa của anh đặc biệt rất nghiêm túc, làm cô cười đến mức phun cả nước bọt ra. 
… 
“Hay là chúng ta đến núi Rokko ở Kobe đi, tắm suối nước nóng.” Anh Phùng đề nghị. 
Anh Phùng nổi tiếng giỏi nhất trong việc kêu gọi mọi người, tất cả đều đồng ý, cuối cùng quyết định kỳ nghỉ của tuần này đi núi Rokko ở Kobe, dùng cơm dã ngoại, sau đó tắm suối nước nóng. 
“Hai huynh muội các người thì sao? Có đi không?” Anh Phùng nhìn Bạc Băng và Diệp Chính Thần. Bạc Băng chưa từng đi suối nước nóng, Diệp Chính Thần đã từng đề nghị cô đi với anh một lần, nhưng cô kiên quyết từ chối, bởi vì cô nghe nói suối nước nóng ở Nhật Bản không có phòng tắm phân biệt nam nữ. 
Bạc Băng không nói lời nào, cô chờ Diệp Chính Thần trả lời trước. 
“Tuần này em phải viết báo cáo, chắc là không có thời gian…” 
Bạc Băng nói: “Em thì không bận gì, em đi!” 
Bạc Băng vừa dứt lời, Diệp Chính Thần liền bổ sung vế sau: “Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian.” 
Bạc Băng khẽ cắn răng, người này khi nói chuyện, tại sao không đem điều quan trọng nói trước nhỉ. 
Ăn uống xong, mọi người nhanh chóng rời khỏi, Diệp Chính Thần đi mua Haagen-Dazs(1) cho mọi người ăn tráng miệng, ai cũng có một phần, duy nhất chỉ mình Bạc Băng là không có. 
(1) Một thương hiệu kem cao cấp của Mỹ, giá khá đắt. Kem này có câu Slogan rất hay ‘If you love her, take her to Haagen-Dazs’ – Nếu bạn yêu cô ấy hãy đưa cô ấy đến Haagen-Dazs. 
Dạ dày Bạc Băng quặn đau, cô với lấy ly nước trà nóng uống vào để nén cơn đau. Ngô Dương thấy Bạc Băng bị đối xử lạnh nhạt, dường như không đành lòng, vì thế anh đẩy phần Haagen-Dazs của mình đến trước mặt cô: “Anh không thích đồ ngọt, em dùng đi.” 
“Cô ấy bị đau dạ dày, không thể dùng thức ăn lạnh được.” Diệp Chính Thần nói bằng ngữ điệu tiêu chuẩn của một vị bác sĩ. 
Vừa nghe lời này, dạ dày của Bạc Băng nóng như lửa đốt. Vài hôm trước, Cô đã cố gắng làm cho bản thân tin rằng Diệp Chính Thần nhất định không biết cô bị bệnh, nếu anh biết, bất luận như thế nào cũng sẽ đến thăm cô một lần, sẽ mua một ít trái cây, hỏi thăm sức khỏe của cô. 
Dù sao, cô và anh cũng là bạn bè. Dù sao, cô và anh cũng là hàng xóm. 
“Cám ơn!” Bạc Băng cười với Ngô Dương, sau đó cầm hũ Haagen-Dazs lên, ăn từng miếng, từng miếng một. 
Một dòng kem lạnh như băng chảy qua cổ họng cô từ từ xuống dạ dày, lạnh nóng xen lẫn, dạ dày Bạc Băng bắt đầu co rút, trán cô lấm tấm mồ hôi, Bạc Băng cố gắng nén cơn đau tiếp tục ăn. 
Sau khi ăn xong, Bạc Băng phát hiện Lăng Lăng ngồi ngẩn người nhìn hũ Haagen-Dazs đã bị tan hết một nửa, trên lông mi vẫn còn đọng lại một giọt nước. 
“Lăng Lăng, sao cậu không ăn?” 
“Tớ giảm béo.” Lăng Lăng nở nụ cười ngọt ngào. 
“Vậy đừng lãng phí, để tớ ăn hộ cậu.” Bạc Băng lại lấy hũ Haagen-Dazs của Lăng Lăng, cúi đầu ăn, mùi chocolate, rất ngon. 
Bạc Băng đang ăn thật chuyên tâm, Diệp Chính Thần đột nhiên đứng lên, anh thu dọn vài thứ trên bàn, cầm chai nước tinh khiết lên: “Em phải về viết báo cáo, mọi người ở lại trò chuyện vui vẻ.” 
Bạc Băng ngẩng đầu, thấy trên bàn anh là một hũ Haagen-Dazs hương vị trà, đó là hương vị mà cô thích nhất, ngọt nhưng không ngán. 
Bất ngờ, Diệp Chính Thần vừa thấy ánh mắt của cô, trực tiếp cầm hũ Haagen-Dazs của anh lên, đi đến phía thùng rác, vứt thẳng hũ kem vào trong thùng. 
Đúng là phá gia chi tử! 
Anh đã quên, khi vứt rác còn phải phân loại ra nữa chứ…  
*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro