Phần 43 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tớ và anh ấy đã từng… nhưng hiện tại, bọn tớ chia tay rồi.” 
Xác định được vẻ mặt Bạc Băng không phải là nói đùa, Lăng Lăng ngạc nhiên nói: “Không phải chứ, hai người… Chia tay? Cãi nhau sao?” 
Bạc Băng lắc đầu: “Không có, bỗng nhiên một ngày, anh ấy nói với tớ: ‘chúng ta chia tay đi.’ Sau đó thì chia tay luôn.” 
“Cậu có hỏi lý do không?” 
Bạc Băng thở dài: “Anh ấy không muốn nói, nhưng tớ biết chắc chắn là anh ấy có lý do riêng.” 
Bạc Băng không ngốc, cô nhận ra được sự quan tâm của anh, cô biết anh có nỗi khổ riêng, nhưng mà, suy cho cùng anh vẫn là không yêu cô, nếu thật sự yêu một người, dẫu trời có sập xuống, cũng sẽ không bao giờ buông tay! 
Leo lên đến đỉnh núi, cả nhóm cùng đi tắm suối nước nóng, suối nước nóng rất lớn, đã có từ rất lâu đời, đó là một trong ba suối nước nóng nổi tiếng nhất Nhật Bản. Mặc dù, đối với dãy núi nổi danh ở Nhật Bản này, Bạc Băng có hơi thất vọng, nhưng ít ra ở đây có suối nước nóng, có rất nhiều ngọn núi xung quanh, và có nhiều cây anh đào tạo thành một dãy rừng, dòng suối nóng lặng lẽ, êm đềm chảy xuôi, đây tuyệt đối là một nơi nghĩ dưỡng tốt nhất khu vực này. 
Diệp Chính Thần chi trả toàn bộ các khoảng chi phí dã ngoại cuối tuần cho mọi người trong đoàn, anh chọn khách sạn có suối nước nóng tốt nhất, dừng lại nghỉ ngơi ở đó. Dù sao anh cũng vô cùng khá giả, có rất nhiều tiền, mọi người cũng không khách sáo, mỗi người chọn một gian phòng. 
Leo núi suốt một ngày, mọi người ai cũng mệt mỏi, ăn uống no nê, lại đi ngâm mình thư giãn trong suối nước nóng. Ai ai cũng cảm nhận cuộc sống tươi đẹp rồi dần dần say giấc nồng. Duy nhất chỉ có mình Bạc Băng, một mình nằm trên giường, cô nhớ đến thật nhiều ký ức trong mấy tháng qua, không tài nào ngủ được. 
Đêm khuya, một mình Bạc Băng đi đến suối nước nóng, ngồi trên thành suối, cô cởi bỏ chiếc áo tơ tằm khoác hờ trên người xuống, nằm ngâm mình trong suối nước đầy những bông hoa màu trắng. 
Đầu cô gối lên tảng khoáng thạch phía sau, sự mệt mỏi trong thể xác lẫn tinh thần đều hòa vào dòng nước ấm áp, từ từ tan biến, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi. 
Trong cơn mơ màng không biết mình đã ngâm người ở đây qua bao lâu rồi, Bạc Băng mở to đôi mắt, cô sờ sờ chiếc áo bên cạnh mình. 
Chợt có một bàn tay mang chiếc áo đưa đến tay cô. 
“Cám ơn.” 
Vừa nói xong lời cám ơn, Bạc Băng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô quay đầu nhìn về phía sau. Vừa nhìn thấy gương mặt kia, ngực cô như bị một vật nặng đập mạnh vào, thở không ra hơi. 
“Anh, anh… Anh…” Bạc Băng nhìn thấy Diệp Chính Thần, cô ngây người nói vấp liên tục, đơn giản là cô nói không nên lời câu tiếp theo. 
“Em có để bụng không nếu anh ngồi đây một lát?” Anh nở nụ cười mơ hồ, trên gương mặt anh, đây là nụ cười đầu tiên không mang vẻ xấu xa. 
“Em nói để bụng anh sẽ đi sao?” 
Anh ngồi xuống bên thành suối, bàn tay anh phớt nhẹ trong hồ nước nóng, từng dòng nước di chuyển trên tay anh. 
Thời khắc này, sự trầm tư của anh tựa như dòng suối, không giới hạn mà bao quanh lấy cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống lấy cô. 
Bạc Băng rụt thân mình trầm vào nước nóng, làm cho nước ngập qua vai cô. Lưỡng lự một chút, cô lại ngồi thẳng lưng, khiến cho bờ vai trần của cô lộ ra dưới làn nước: “Đúng lúc cùng ngâm nước nóng, nếu anh không ngại, chúng ta cùng nhau tắm đi.” 
Diệp Chính Thần giương mắt nhìn cô, dường như anh không tin vào những gì tai anh vừa nghe được, một hồi lâu sau, miệng anh giật nhẹ một chút, đùa cợt nói: “Hay là thôi đi, anh không tin tưởng vào sự tự chủ của bản thân cho lắm.” 
Bạc Băng quay mặt, nhìn về phía xa, ngoài kia, ngoại trừ màn đêm âm u vô tận, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. 
Thời gian trôi qua tưởng chừng hơn một thế kỷ, anh mới mở miệng hỏi: “Em hận anh sao?” 
“Không hận.” 
Yêu quá nhiều, đau cũng quá nhiều, nhưng cô vẫn không hận anh. 
Anh nở nụ cười: “Chúng ta có thể làm bạn bè tốt được không?” 
“Chúng ta chẳng phải đang là bạn bè sao?” 
Khoảng cách của cô và anh rất gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào tay đối phương, dường như Bạc Băng bị một lực hút thật lớn mê hoặc, cô chậm rãi vươn tay, khi tay cô sắp chạm vào tay anh, anh nói: “Nha đầu.” 
“Hử?” Bạc Băng giương mắt nhìn anh. 
“Em về phòng đi, buổi tối trời lạnh lắm, cẩn thận nếu không sẽ cảm lạnh đấy.” 
“Cám ơn!” Bạc Băng chống tay vào tảng đá bên cạnh suối nước nóng từ từ đứng lên, ngay lập tức Diệp Chính Thần cũng xoay người, chính nhân quân tử bây giờ cũng không đủ kiềm chế để làm chính nhân quân tử nữa rồi. 
Bạc Băng nở nụ cười chua xót, cô khoác áo lên người, đi chân trần trở về phòng. 
Cô không quay đầu nhìn lại, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang dõi theo cô. 
Trở về phòng, tâm trạng vẫn chưa kịp ổn định, lòng bàn chân cô lại truyền đến cơn đau kịch liệt. Bạc Băng ngồi xuống, nương theo ánh đèn màu vàng, cô thấy lòng bàn chân cô có rất nhiều vết thương nhỏ, rải rác. Ngâm mình trong suối nước nóng hai giờ, trên lối đi qua con đường nhỏ có rất nhiều mảnh khoáng thạch bén nhọn, nằm rải rác trên mặt đường, chắc là chân cô đã bị những mảnh đá bén nhọn đó cắt phải. 
Bạc Băng cố gắng chịu đau đi đến chiếc ba lô, cô muốn tìm một chiếc khăn ướt để lau miệng vết thương, thì thật bất ngờ cô nhìn thấy trong một ngăn nhỏ được che khuất bằng hai lớp vải của ba lô, có một vật gì đó, cô lấy ra thì thấy đó là chiếc túi gấm màu đỏ, mặt trên túi có thêu một chữ hán ‘Yêu’. Bạc Băng mở túi gấm ra xem, bên trong là một lá bùa, bên trên có rất nhiều văn tự mà cô không thể hiểu được nghĩa. 
Nếu cô nhớ không lầm, đây rõ ràng là lá bùa tình yêu ở các ngôi chùa. 
Bạc Băng bất chợt nhớ đến chiếc túi Tanaka Yuko đã đưa cho Diệp Chính Thần, cô còn nhớ rõ câu nói của cô ấy: “Đây là lá bùa mà em đã đến chùa Kiyomizu để xin giúp anh, anh hãy tặng cho cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc suốt đời…” 
Cuối cùng Diệp Chính Thần lại đưa lá bùa ấy cho cô…… 
Cô cầm lá bùa tình yêu màu đỏ tươi trên tay, khóc không thành tiếng. 
Cô rất hận anh, hận không thể ngay lập tức cầm lấy tay anh rồi lay mạnh, nói cho anh biết: ‘Yêu em, tại sao không thừa nhận, làm thế nào lại có thể cư xử như vậy? Dù có trầm luân cùng em ông trời vẫn không sập xuống kia mà!’ 
Cho dù ông trời có sập xuống, vẫn còn tốt hơn là việc chúng ta tra tấn nhau như thế này. 
Có thể anh không có cảm nhận như cô, anh hy vọng cô có thể quên anh, hy vọng cô có thể một lần nữa tìm được một tình yêu chân chính đầy hạnh phúc. 
*** 
Khi đối với anh cô đã hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa, Bạc Băng thầm nghĩ cuộc sống của cô sẽ trở về quỹ đạo như cũ, nhưng cô lại không ngờ rằng, tất cả những điều đó thay đổi chỉ trong một phút. Hôm đó, bên ngoài mưa rất to, cô đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, đang cẩn thận sắp xếp lại những hàng hóa trên quầy. 
Thừa lúc không có khách. Lý Khải hỏi cô: “Tiểu Băng, ngày mai em có rảnh không?” 
“Ngày mai? Anh muốn em đổi ca với anh à?” Bạc Băng thoáng nhìn qua lịch ngày, ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, không biết cô có nên xin nghỉ một ngày hay không. 
“Không phải!” Lý Khải nói: “Anh Phùng nói ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, mọi người muốn mời cậu ấy một bữa cơm, hát karaoke, chúc mừng sinh nhật cho cậu ấy.” 
“A.” 
“Em muốn tham gia hay không?” 
“Ngày mai em bận rồi.” Lần trước, trước mặt mọi người, anh đã biến mối quan hệ của cô và anh trở nên mờ ám. Hiện tại, mối quan hệ của hai người lại trở thành thế này, làm sao cô và anh có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với mọi người được? 
“Tiểu Băng, em và Diệp Chính Thần…” 
Không đợi Lý Khải nói, cô nhanh chóng cắt đứt lời anh vẫn chưa kịp thốt ra: “Tiểu Lý, anh ăn cơm chưa?” 
“Vẫn chưa ăn?” 
“Anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh.” 
Lý Khải cũng không khách sáo, nói: “Gà rán đi, vị cay.” 
“Được rồi!” Bạc Băng trốn vào phòng sau, nấu nướng rất lâu, rán vài cái chân gà, trông rất ngon. 
Bạc Băng mang ra cho Lý Khải, cô mở nắp đậy món gà ra, mùi hương thơm từ món gà rán phảng phất khắp cửa hàng: “Anh lại đằng kia ngồi ăn đi, em tiếp khách giúp anh.” 
“Cám ơn!” Lý Khải tiếp nhận món gà, quét thẻ thanh toán, sau đó ngồi vào một góc ở cửa hàng tiện lợi từ từ thưởng thức. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro