Phần 49 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứng rắn cũng có lợi ích gì, chẳng phải đã bị anh nấu chín rồi sao! 
“Trên đời này, ngoài em ra thì có rất nhiều người phụ nữ khác tên ‘Băng’, nhưng ‘Nha đầu’ của anh thì chỉ có một! Độc nhất vô nhị!” 
... 
Trong thời gian cô và anh sống cùng nhau, chữ ‘Chính’ được viết đầy lên tường như một bức tranh rực rỡ, tiếng cười cùng nước mắt tràn ngập cả căn phòng, nhưng mà câu nói buồn nôn lại vô cùng chân thành này anh chỉ nói một đúng một lần, vào ngày hôm đó! Về sau, mỗi lần cô nhớ về thời khắc ấy, đều rất xúc động! 
Trong lúc cô cảm động đến bối rối thì anh lại nói ra một câu lập tức kết thúc phong cảnh thơ mộng của cô: “Nha đầu, anh đói bụng!” 
Cô thật muốn lấy sợi mỳ mà siết chết anh! 
Bạc Băng cố nén sự đau nhức toàn thân mà bước xuống giường, cô khoác chiếc áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm xong, cô lấy trong tủ lạnh ra những nguyên liệu làm bánh ngọt đã mua sẵn từ hôm trước, chăm chú xem sách hướng dẫn, làm một chiếc bánh ga tô. 
Nướng bánh ngọt xong, cô mở ngăn kéo lấy ra một bao nến sinh nhật mà cô đã phải đi hết hàng trăm cửa hàng tiện lợi mới tìm thấy một nơi bán. 
Diệp Chính Thần tắm xong, anh bước ra. Bạc Băng đang bận rộn với công việc quấy bơ, anh bước đến ôm lấy cô từ phía sau, hít một hơi thật sâu hương bánh ga tô sữa. 
“Nha đầu! Ba năm sau, làm vợ anh nhé!” Anh nói nửa thật nửa đùa. 
Lòng Bạc Băng đột nhiên run lên. 
Ba năm sau, anh có thể khôi phục lại sự tự do. 
Câu nói này xem như hứa hẹn sao? 
Vì điều gì câu nói hứa hẹn của Diệp Chính Thần nghe lại hư vô và mờ mịt như vậy. 
Bạc Băng sợ hãi và thất vọng, cho nên cô không cho phép chính mình có bất kì hy vọng nào. 
Cô giả vờ như không có việc gì, lườm anh một cái: “Người muốn cưới em làm vợ rất nhiều, xếp hàng đi!” 
“Đừng có mà khoác lác! Hai mươi ba tuổi vẫn còn là một trinh nữ, chỉ có anh mới không chê em.” 
“Anh!” Bạc Băng đỏ mặt. 
Diệp Chính Thần thì lại vô cùng đắc ý! 
Anh kéo ngón trỏ của cô quết một chút bơ, sau đó đưa vào trong miệng, lưỡi anh chậm rãi quấn lấy ngón tay cô, mút phần bơ trên đó. 
“Rất ngọt!” Anh tiến đến sát bên cô, mập mờ nói: “Anh nghĩ đến việc đem nó phết lên toàn thân em…” 
Sự tê dại từ đầu ngón tay nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, mặt của cô càng đỏ hơn. 
Khẳng định toàn diện - Anh đích thực là gã đàn ông phong nhã khoác áo cầm thú, khoác áo sắc lang. 
*** 
Diệp Chính Thần không chút nhượng bộ mà yêu cầu cô phải có mặt trong tiệc sinh nhật của anh, nên Bạc Băng đành phải đổi ca với người khác, cô đứng trước tủ quần áo, chọn đi chọn lại, cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc áo sơ mi cao cổ có thể che kín các dấu vết yêu đương trên người, mặc dù ánh nắng bên ngoài đang cực kì chói chang như muốn chiếu rọi hết thảy ánh sáng lên người cô. 
Không còn cách nào khác, ai bảo toàn thân cô từ trên xuống dưới đều là vết cắn của cầm thú kia chứ, xanh có, tím cũng có. 
Bạc Băng rửa mặt, chải đầu qua loa, cô không trang điểm, chỉ thoa một ít son môi, che giấu đôi môi có chút sưng đỏ của mình. 
Đáng tiếc còn chưa xuống xe thì son môi đã bị người nào đó ăn sạch sẽ! 
… 
Diệp Chính Thần nắm tay Bạc Băng đi vào một nhà hàng kiểu Trung Hoa khá nhỏ, sảnh trước của nhà hàng không lớn lắm, hai mươi mấy người cùng ngồi có vẻ vô cùng chật chội. 
Bạc Băng thử vài lần rút tay về, nhưng không lần nào thành công. 
Quan hệ của cô và anh trước mặt mọi người, cứ thế mà công khai. 
Anh Phùng nhìn chiếc áo sơ mi cao cổ Bạc Băng đang mặc, sau đó nghịch ngợm nháy mắt với Diệp Chính Thần: “Ồ!! Thu phục rồi à?!” 
Diệp Chính Thần trả lời bằng ánh mắt: ‘Biết rồi mà còn hỏi.’ 
Mọi người xung quanh vừa nghe được lời ấy ngay lập tức bừng tỉnh! 
Có thể nói rằng, đối với những người có kinh nghiệm sống khá phong phú, thì chiếc áo sơ mi cao cổ của cô lại chính là vật phản chủ theo kiểu giấu đầu hở đuôi. 
Lý Khải thì chỉ chăm chú xem thực đơn. 
Bạc Băng cố gắng muốn thấy rõ biểu cảm của Tần Tuyết, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thấy cô ấy cúi đầu, khiến người khác không thể thấy được đằng sau hàng mi đang rủ xuống của cô ấy ẩn giấu điều gì. 
Là thương hại, căm phẫn, bực tức? Hay vẫn cho rằng Bạc Băng đã phản bội cô ấy… 
Bạc Băng thật sự rất muốn biết. 
… 
Thức ăn vừa được mang lên, là món ăn Quảng Đông, Diệp Chính Thần vừa gắp một miếng thịt gà đặt vào bát cô, thì điện thoại của anh bất chợt vang lên. 
Anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, Bạc Băng cũng thuận mắt liếc qua một chút, là số điện thoại trong nội thành Osaka. 
Hiển nhiên, Diệp Chính Thần nhận thấy cuộc điện thoại này gọi đến từ một số lạ, thời điểm nhận điện thoại, anh đã dùng một lời chào vô cùng lễ độ bằng tiếng Nhật: “Kon’nichiwa”(2) 
(2) こんにちは: phát âm là Kon’nichiwa nghĩa là xin chào. 
“Sinh nhật vui vẻ!” âm thanh phát ra là giọng của một phụ nữ. 
Là tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn. 
Có phụ nữ gọi điện thoại chúc anh sinh nhật vui vẻ, Bạc Băng không lấy gì làm ngạc nhiên. 
Nhưng phản ứng của anh lại làm cho cô vô cùng thất vọng. 
Vào thời điểm điện thoại phát ra âm thanh, anh nhanh nhẹn lấy tay che điện thoại lại, vội vàng bước ra ngoài cửa. 
Bạc Băng dùng ống hút quấy đều nước đá trong ly cocacola của cô, một lần rồi lại một lần, chất lỏng màu đen nhanh chóng trở thành cơn lốc nhỏ xoay tròn trong ly. Tâm của cô cũng như viên đá lạnh trong đó, dần dần tiến vào trung tâm của cơn lốc xoáy đen ngòm. 
Quen biết anh ngày đầu tiên, đã biết anh là mẫu người như thế nào. 
Đến khi yêu anh, càng biết càng tường tận anh là người như thế nào. 
Cô đã nói với chính mình, tốt nhất là đừng nên để ý mọi việc, nhưng sao có thể không để ý chứ. 
Dù sao thì tình yêu cũng không phải là dùng miệng để nói. 
*** 
Diệp Chính Thần bước ra khỏi cửa, đi đến bãi đậu xe vắng vẻ phía sau nhà hàng. 
Lần đầu tiên Bạc Băng cảm thấy ngưỡng mộ sở thích sạch sẽ của người Nhật Bản, bởi vì trên cửa sổ thủy tinh kia, được lau chùi rất sạch sẽ, sạch đến mức cô có thể thấy mỗi một động tác rất nhỏ, thậm chí là ánh mắt của anh cũng nhìn được một cách rõ ràng… 
Bạc Băng từng nghĩ Diệp Chính Thần là con người hai mặt, một mặt là khi anh khoác chiếc áo blouse trắng liền toát lên vẻ trang nghiêm bất khả xâm phạm, còn mặt thứ hai là khi cởi áo blouse trắng ra, toàn thân anh lại toát ra một vẻ kiêu ngạo pha chút phù phiếm, hư không. 
Đến hôm nay, cô mới biết con người anh vẫn còn một mặt khác… 
Đó là yên tĩnh lạnh lẽo tựa như đêm tối. 
Diệp Chính Thần nói chuyện điện thoại rất lâu nhưng từ đầu đến cuối biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn lạnh như băng. 
Khóe miệng anh, ngay cả nửa ý cười cũng không có. 
Hơn một nửa thời gian của cuộc điện thoại anh chỉ trầm tư, không nói nhiều lắm, ngón tay anh thỉnh thoảng gõ nhẹ lên lan can màu trắng ở bãi đỗ xe, chầm chậm nhưng có tiết tấu, trước kia cô cũng không biết anh có thói quen này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro