Phần 57 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên anh im bặt, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe ngoài cửa. 
Bạc Băng nhìn theo tầm mắt của anh, bên đường là một cửa hàng ô tô, rất nhiều loại xe nổi tiếng được đưa ra trưng bày, trên mặt kính chắn gió dán đủ loại thông số kĩ thuật và giá tiền của những hãng xe nổi tiếng. 
“Sao vậy?” Bạc Băng hỏi. 
Diệp Chính Thần không trả lời cô, đèn xanh bật sáng, xe phía sau nhấn còi thúc giục. 
Anh như đang nghĩ gì đó, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ lên tay lái. 
“Anh thích cái xe đó à?” Cô lại hỏi 
“Hả?” Cuối cùng thần trí của anh cũng quay lại. “Ừ, thích.” 
Hiển nhiên, anh vốn không nghe thấy chuyện cô hỏi anh. 
Trước khi yêu nhau, Bạc Băng luôn cho rằng Diệp Chính Thần làm việc rất trình tự, tỉ mỉ và cẩn thận. Nhưng sau khi yêu nhau, cô mới nhận ra không phải lúc nào anh cũng tỉ mỉ, cẩn thận như vậy, anh làm rất nhiều việc khiến người khác khó hiểu, ví dụ như: anh thường xuyên lỡ hẹn, tắt máy, để cô ngây ngốc ngồi đợi ở quán cà phê cả tiếng đồng hồ. Đến khi cô tìm được anh, anh lại nói không nhớ đã hẹn với cô. 
Còn có một lần, rõ ràng anh đã nói đưa cô đi chơi, thế mà chỉ vài phút sau, anh bỗng nhiên lại nói có việc bận rồi hủy kế hoạch đi chơi của hai người. 
Dường như anh còn bị suy nhược tinh thần, rất nhiều lần anh tỉnh lại từ trong mơ, sau đó ôm chặt cô vào lòng, hung hăng mà hôn cô. 
Lăng Lăng nói: “Điều này giống như là dấu hiệu xuất hiện của kẻ thứ ba, cậu phải cẩn thận đấy.” 
Bạc Băng nói: “Không đâu. Nếu như anh ấy có người phụ nữ khác, nhất định sẽ nói với tớ!”’ 
Cô tin anh, vẫn luôn luôn tin. 
Do dự một lúc, Diệp Chính Thần chuyển hướng xe, tiến vào bãi đỗ của cửa hang ô tô, xe vừa dừng lại, một cậu nhân viên trẻ tuổi vội vàng chạy đến, mở cửa xe cho Bạc Băng, sau đó cung kính cúi người, nói bằng tiếng Nhật: “Hân hạnh được đón tiếp, cậu chủ Diệp.” 
“Xin chào.” Diệp Chính Thần rút thẻ ngân hàng trong ví tiền ra, chỉ vào chiếc xe thể thao màu trắng ở nơi trưng bày: “Tôi thích chiếc xe này, làm thủ tục giúp tôi.” 
Bạc Băng lau mồ hôi, cô mua cải trắng ở siêu thị thôi còn phải chọn đi chọn lại, thế mà anh mua xe lại chỉ thoáng nhìn qua có một lần. 
Cậu nhân viên trẻ tuổi dường như đã sớm không còn lạ lẫm với việc này nữa, vui vẻ kính trọng nhận lấy tấm thẻ ngân hàng: “Tôi sẽ lập tức đi làm.” 
Cậu nhân viên đi thẳng vào bên trong cánh cửa kính của phòng trưng bày, qua bức tường kính trong suốt, Bạc Băng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ Âu phục màu tím, anh ta đang nói chuyện với khách, cậu nhân viên bước vào nói với anh ta vài câu, rồi chỉ về phía cô và Diệp Chính Thần đang đứng, người đàn ông gật đầu, bước ra chào. 
Ánh nắng sau mười hai giờ cực kì chói chang, nhưng cũng không thể chói bằng chiếc hoa tai và chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc. 
Đợi anh ta đến gần, híp nửa mắt chào hỏi cô, cô mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta. Trai đẹp Nhật Bản điển hình, dáng vóc cao gầy quyến rũ, da trắng, mi mắt tinh tế. 
Mắt anh ta rất sáng, so với đá quý còn tỏa sáng hơn, ánh mắt như lan tỏa ra cả tứ phương. 
“Hi!” Anh ta chào cô, rất tự nhiên. 
“Anh ấy là Inoue, ông chủ ở đây.” Diệp Chính Thần không dùng kính ngữ, trong ấn tượng của cô, Diệp Chính Thần rất ít khi không dùng kính ngữ với người Nhật: “Cô ấy là bạn gái tôi, Bạc Băng.” 
Bạc Băng cúi người, dùng tiếng Nhật thật lưu loát chào hỏi anh ta: “Lần đầu gặp, xin chỉ bảo nhiều hơn.” 
Không ngờ Inoue bước lên phía trước một bước, vươn tay bắt tay với cô, nói bằng tiếng trung: “Rất vui được gặp, rất vui được gặp. Có thể gặp được bạn gái của Diệp Chính Thần, là phúc ba đời của tôi.” 
Anh ta phát âm rất chuẩn, ngữ điệu cũng rất uyển chuyển, thậm chí còn có chút ý cười. 
“Tiếng Trung của anh rất tốt.” 
“Tôi là người Trung Quốc, Inoue là họ của cha dượng tôi.” 
“Ồ?” Hóa ra là người Trung Quốc bị văn hóa Nhật Bản đồng hóa. 
“Em thích mẫu xe nào, tôi tặng em.” Nghe thấy lời này của Inoue, Bạc Băng lại lau mồ hôi, người này mở miệng tặng xe cũng nhẹ y như tặng cải trắng vậy. 
Diệp Chính Thần cũng không khách khí: “Em thích mẫu xe nào cứ nói, không phải khách khí với anh ta đâu.” 
Tôi rất thành thực trả lời: “Không có.” 
“Vậy em thích xe gì, anh có thể đặt cho em, thiết kế riêng cũng được.” 
“Xe đạp được không? Tốt nhất là nên có đề(1).” 
(1) Đề là một bộ phận gắn thêm vào xe đạp có tác dụng trợ lực tăng tốc cho xe. 
Inoue cười trao đổi ánh mắt với Diệp Chính Thần, Diệp Chính Thần giải thích nói: ”Cô ấy đùa đấy, anh đừng tưởng thật… Chúng ta đi xem xe thôi.” 
“Ok.” 
Hai người không nói gì nữa, đi thẳng về phía quầy trưng bày chiếc xe trắng kia, khoan đã, giữa bọn họ có sự thông hiểu ngầm khó có thể diễn tả bằng lời, Diệp Chính Thần không cần phải nói, Inoue đã biết anh đang nghĩ gì. 
Trực giác nói cho Bạc Băng biết, bọn họ rất thân nhau, không phải là dạng thân quen giữa ông chủ và khách hàng, cũng không phải dạng thân quen kiểu tâm đầu ý hợp, nhưng là dạng nào, cô lại không nghĩ ra được. 
Xem xe xong, ngón tay Inoue gõ lên trên cửa xe, tiết tấu hai nhịp một, Diệp Chính Thần liếc ngón tay anh ta một cái, đi đến ôm lấy vai cô, nói: “Anh vào làm thủ tục, em đợi anh một lát.” 
“Em đi với anh.” 
“Không cần đâu, em ở đây nói chuyện với Inoue một lúc nhé.” Không cho Bạc Băng cơ hội từ chối, anh vội vàng đi vào phòng làm thủ tục. 
“Em thấy chiếc xe này thế nào?” Inoue không biết từ lúc nào đi đến sau lưng cô. 
Bạc Băng không hiểu về xe cho lắm: “Rất đẹp, sư huynh thích nhất là mấy mẫu xe kiểu này.” 
“Em sai rồi, cậu ấy không thích.” 
Cô hơi ngạc nhiên, Inoue nhìn cô nở nụ cười sâu xa: “Trong tất cả các loại xe ở đây, cậu ấy thích nhất là việt dã.” 
“Việt dã?” 
“Có một lần cậu ấy bảo anh đặt một chiếc Land Rover từ Anh, ai ngờ cậu ấy mới dùng có ba ngày đã mang trả. Em đoán xem tại sao?” 
Đột nhiên Bạc Băng nhớ ra một hôm, cô thức suốt cả một đêm, vừa nằm xuống, Diệp Chính Thần hưng phấn kéo cô xuống tầng nói muốn cho cô xem chiếc xe việt dã anh mới mua, Bạc Băng không thèm nhìn. Thuận miệng nói một câu: “Xấu chết đi được!” Sau đó quay về phòng ngủ tiếp. 
Không lâu sau anh ấy đổi xe. 
“Bởi vì em nói chiếc xe ấy quá xấu.” Inoue thu lại ý cười, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc. 
“Cậu ấy rất xem trọng cách nhìn của em, mà em thì không hiểu cậu ấy.” 
Ánh nắng chói chang như muốn xuyên qua mắt cô, đau, xót, Bạc Băng hơi nghiêng người, tránh ánh nắng trực tiếp của mặt trời, cô thấy Diệp Chính Thần đứng sau cửa kính, dõi theo cô. 
“Rời khỏi cậu ấy đi, điều đó đối với hai người đều tốt.” 
Bạc Băng kinh ngạc quay mặt lại nhìn Inoue. 
“Anh nói cái gì?” 
“Anh chỉ muốn tốt cho em…” 
Cô bật cười thành tiếng. 
“Được thôi, nếu Inoue-kun đã yêu anh ấy mất rồi.” 
Inoue không nhịn được cũng cười, không nói gì nữa. 
Trên đường, Diệp Chính Thần hỏi cô đã nói chuyện gì với Inoue, Bạc Băng kể lại cuộc đối thoại giữa cô và Inoue, Diệp Chính Thần cười rất lâu. 
“Tại sao Inoue lại bảo em rời khỏi anh?” Cô hỏi. 
“Có lẽ, anh ta đã yêu anh mất rồi.” 
“Rốt cuộc là tại sao? Không được gạt em, nếu không em sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.” 
Bạc Băng không nghĩ lời của mình có tính uy hiếp nhiều đến thế, anh thu lại ý cười, chăm chú nhìn vào mắt cô. 
“Anh ấy sợ một khi anh yêu em quá sâu đậm, sẽ bị em tổn thương.” 
“Em sẽ tổn thương anh?!” Cô hừ lạnh: “Anh ta mới không hiểu anh ý.” 
Diệp Chính Thần thờ ơ nhìn về phía xa, “Đúng rồi, sắc lang đi đến đâu thì lưu tình đến đó, giống như anh, làm sao có thể bị phụ nữ tổn thương!” 
Anh hạ giọng thật thấp lại khiến cô không hiểu vì sao tim mình lại nhói đau, Bạc Băng bất chợt nhớ đến lời Inoue. 
“Cậu ấy rất xem trọng cách nhìn của em, mà em thì không hiểu cậu ấy.” 
Cẩn thận suy xét, quả thực cô hiểu anh rất ít, Bạc Băng im lặng tựa vào vai anh. 
“Em không biết người con gái khác có tổn thương anh không, nhưng em nhất định sẽ không.” 
Anh nắm chặt tay cô, không nói gì nữa. 
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro