Phần 81 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** 
Khi khoảng thời gian ba năm được một người nhắc đến, Bạc Băng nghĩ cuối cùng thời gian sẽ rất dài. Kim đồng hồ lại dịch chuyển một vòng, nhìn ngày được biểu thị trên đồng hồ đeo tay của mình, hóa ra, cũng không dài cho lắm, chỉ chớp mắt, cô về Trung Quốc đã được ba năm một tháng. 
Kiệt sức bước ra khỏi phòng bệnh, Bạc Băng dựa vào vách tường để đứng vững. Ngoại trừ sự mệt mỏi thì vẫn chỉ là sự mỏi mệt mà thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, bệnh tình của bố cô không mấy lạc quan, nhiều lần xuất hiện tình trạng suy tim. Đối với căn bệnh ung thư, tinh thần của bệnh nhân đặc biệt rất nhạy cảm, một khi cơ thể có biểu hiện khác thường, cảm xúc sẽ căng thẳng. Bố cô nhiều lúc hoài nghi gia đình giấu diếm bệnh tình của ông, cả đêm không ngủ được, cứ nhắc đi nhắc lại bảo Bạc Băng phải chăm sóc tốt cho mẹ cô, chăm sóc tốt cho chính mình, nhanh chóng tìm một chỗ dựa tốt… 
Thật ra, bệnh ung thư không phải là một căn bệnh không thể trị khỏi. Bạc Băng đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, tế bào ung thư rõ ràng không hề di căn sang những bộ phận khác, nhưng họ lại tự hù dọa chính mình. 
Trước mắt, tinh thần và trạng thái của bố cô chẳng những bất lợi cho quả tim, mà còn có khả năng làm khuếch tán nhanh các tế bào ung thư. 
“Chúng ta kết hôn đi.” Lời nói không có một chút lãng mạn nào vang lên ngoài cửa phòng bệnh, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên nắm lấy tay của Bạc Băng, không có thổ lộ xúc động, chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản. 
Bạc Băng bất ngờ bị lời cầu hôn làm kinh ngạc đến ngây người. Người đàn ông trước mắt cô, đối với cô anh là người thân quen nhất, tình cảm cô dành cho anh vô cùng thuần khiết, không hề có bất kì một tạp niệm nào: “Chung Thiêm…” 
Từ túi của mình, anh lấy ra một chiếc nhẫn: “Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi… Tuy hiện tại anh đang lợi dụng lúc người ta đang khó khăn, nhưng anh rất thật lòng. Nếu không có sự lựa chọn nào tốt hơn, em hãy cho anh một cơ hội đi.” 
“Sự lựa chọn tốt hơn?” Bạc Băng gượng cười, cô còn có sự lựa chọn nào tốt hơn sao? 
Chiếc nhẫn lạnh lẽo được đeo vào ngón tay cô, cỡ nhẫn vừa khít tay cô. 
Chiếc nhẫn trên tay cô, không có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, lại tựa như thứ tình thân cứng nhắc đặt vào tay, rất bình yên. 
Khi còn trẻ, khát vọng về tình yêu, hy vọng một người nào đó có thể khiến cho mình yêu đến mức ruột gan đứt thành từng đoạn, muốn ngừng mà không ngừng được. Cho đến khi chứng kiến qua nhiều cảnh tượng sinh ly tử biệt, tình người ấm lạnh, Bạc Băng mới nhìn thấu cái thế giới phù phiếm này. 
Cô không có tuổi trẻ, không vì yêu mà ruột gan đứt thành từng đoạn, cũng không hề hối hận tuổi trẻ đã từng trải qua. 
Có yêu, đã từng đau khổ, rồi quên đi người đó. 
Sau đó, cuộc sống sẽ bình thản trở lại. 
*** 
Qua lại cùng với Ấn Chung Thiêm, mọi chuyện dường như diễn ra đúng với kế hoạch, từng bước, từng bước tiến hành, như đính hôn, mua nhà, trang hoàng nhà cửa. 
Cuối tuần, Ấn Chung Thiêm hẹn cô chín giờ đi xem đồ trang trí nội thất. Đúng giờ hẹn, Bạc Băng thay quần áo chỉnh tề, xuống tầng dưới. Không ngoài dự kiến của cô, xe của anh ấy đã đỗ sẵn dưới lầu, Ấn Chung Thiêm đang ngồi trong xe tập trung nghiên cứu bản đồ, có lẽ anh ấy đang xem lộ trình cho ngày hôm nay. 
Ấn Chung Thiêm là thư kí của phó thị trưởng, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, mỗi lần anh ấy hẹn hò với cô đều làm chủ sắp xếp lịch trình ngày hẹn, nhưng anh ấy lại tuyệt đối tôn trọng thời gian và ý kiến của cô, sắp xếp mọi việc rất gọn gàng. 
Bạc Băng cũng không lo lắng có việc xảy ra đột xuất, bởi vì Ấn Chung Thiêm luôn sắp xếp mọi chuyện một cách tỉ mỉ và chu đáo. 
Thấy cô mang vẻ mặt mỉm cười ngồi vào trong xe, Ấn Chung Thiêm buông tấm bản đồ được ghi chú nhiều điểm xuống: “Em đang nghĩ gì thế? Tâm trạng dường như đang tốt lắm.” 
“Em đang suy nghĩ, một người đàn ông giỏi về việc lập kế hoạch như anh, nhất định sẽ không có việc bất chợt xuất hiện một người bạn gái sống chung, vị hôn thê, hoặc là vợ.” 
Ấn Chung Thiêm ngỡ ngàng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trừ em ra, ở bên ngoài anh không có ai cả.” 
Bạc Băng tin tưởng, tin tưởng không hề có một chút nghi ngờ nào. 
Ấn Chung Thiêm cũng không hề nói những lời không cần thiết. 
Trước khi thốt ra một câu nói, Ấn Chung Thiêm luôn cân nhắc thật kĩ, nếu làm không được anh ấy sẽ không nói, không xác định kĩ càng anh ấy cũng sẽ không nói. 
Con người của Ấn Chung Thiêm trong miêu tả của bố mẹ cô nhiều không kể hết: Trầm ổn, cẩn thận, lời nói và cử chỉ khéo léo, đối xử với mọi người chân thành… Trong đó cô đồng ý nhất với lời khen: anh ấy là một người đàn ông đáng để phụ nữ tin cậy nhất. 
Tựa lưng vào ghế ngồi, Bạc Băng chờ Ấn Chung Thiêm chậm rãi lái xe vào con đường lớn. 
Ngã tư đường quen thuộc lướt qua, Bạc Băng nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cô thì đang nhớ đến bệnh nhân xuất viện ngày hôm nay. 
Lúc cô ấy gần đi, chồng của cô ấy giúp cô ấy thay quần áo, đỡ cô ấy bước ra cửa, cô ấy mỉm cười nói với Bạc Băng: Tạm biệt. 
Có một số người, một khi đã nói lời tạm biệt rồi thì kiếp này mãi mãi sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa. 
Tựa như người đó… 
*** 
Bởi vì Ấn Chung Thiêm đã xem qua trước tất cả, cho nên anh ấy và cô nhanh chóng chọn được một chiếc quầy và chiếc cửa kéo bằng thủy tinh. Thấy thời gian còn sớm, Bạc Băng và Ấn Chung Thiêm thuận tiện xem qua rèm cửa. Có rất nhiều kiểu rèm, làm cho người xem hoa cả mắt, có kiểu dáng Hàn Quốc ấm áp, có kiểu dáng Châu Âu lộng lẫy, còn có kiểu dáng đơn giản theo phong cách cổ xưa… 
“Em thích nhất kiểu nào?” Ấn Chung Thiêm từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô. 
Bạc Băng nhìn qua một vòng, cô cẩn thận nhìn từng kiểu dáng, chỉ vào một mẫu trong đó: “Ngoại trừ cái màu xanh này, tất cả đều được.” 
“Kiểu dáng màu xám đó thế nào?” Ấn Chung Thiêm chỉ vào bức rèm bên phải màu xám hỏi cô. 
Bạc Băng nhìn thoáng qua, đúng là phong cách của Ấn Chung Thiêm, thanh lịch, trầm tĩnh. 
Không biết vì điều gì, ánh mắt của Bạc Băng như không tự giác mà chuyển qua bức rèm bên trái. Bức rèm màu xanh nhạt, chất liệu là lụa mỏng không có một khe hở nhỏ, chiếc rèm được trưng bày dài chấm đất, một màu xanh lục được trải dài, buông thẳng xuống. 
Có người mở cửa bước vào, mang theo một cơn gió, lụa mỏng khẽ dao động, chiếc rèm được treo thẳng bập bềnh. Hai chữ, xinh đẹp! 
“Tiểu Băng?” 
“A?” Bạc Băng chợt bừng tỉnh: “Đẹp! Rất đẹp.” 
“Vậy lấy kiểu này đi.” 
Bạc Băng suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào kiểu rèm màu xanh lục hỏi người bán hàng: “Kiểu dáng bức rèm này có màu khác hay không?” 
“Chị muốn màu gì ạ?” 
“Ngoại trừ màu xanh lục, màu nào cũng được…” 
Người bán hàng lập tức đưa cho cô xem một cuốn catalogue: “Có màu tím và màu xanh biếc, cái này… màu hồng nhạt cũng rất đẹp.” 
Trên tập catalogue, các màu sắc đều rất tầm thường, kiểu dáng cũng tầm thường, hoàn toàn không làm cho người khác có cảm giác tuyệt đẹp. 
“Cám ơn!” Bạc Băng trả tập catalogue lại cho người bán hàng: “Lấy cái màu xám bên kia đi.” 
Thanh toán tiền, Bạc Băng lại đưa mắt nhìn bức rèm màu xanh lục một lần nữa, lúc nào cũng được kéo kín, luôn luôn được kéo kín. 
Làm cho người khác không khỏi bất ngờ vì vẻ ngoài tuyệt đẹp của nó 
Đã từng nghĩ phía trước cửa sổ, bức rèm vĩnh viễn sẽ được đóng kín. 
*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro