Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Liên Đình nguyên lai tâm tình vốn rất tốt thế nhưng lại bị một công văn mới đưa tới phá hủy. Hắn cau mày nhìn thuộc hạ trình kên thư tín, không cần hỏi, tất nhiên là do Hoa Mãn Lâu nhờ giáo chúng đưa lên Hắc Mộc Nhai. Tổng cộng có tất cả hai phong thư. Một phong thư trên mặt đề lạc khoản là do Nhậm Doanh Doanh, một ... phong thư còn lại trên mặt viết là "Đông Phương giáo chủ thân ái" chữ.

Dương Liên Đình cũng chưa có lá gan lớn tới mức đem thư riêng của Đông Phương Bất Bại mở ra xem, thế nhưng là chuyện của Nhậm Doanh Doanh , hắn sẽ không quản . Hơn nữa theo như lời của giáo chúng nói lại thì Dương Liên Đình cũng chỉ biết cái người kêu Hoa Mãn Lâu kia đã tới dưới chân núi Hắc Mộc Nhai. Về phần vì sao Hoa Mãn Lâu lại không lên Hắc Mộc Nhai, Dương Liên Đình cũng không biết. Dương Liên Đình thực sự bối rối không biết có nên hay không đem phong thư kia trình lên Đông Phương Bất Bại.

Hắn cũng đã từng có duyên gặp qua Hoa Mãn Lâu, thế nhưng ấn tượng về người này của hắn cực kỳ không tốt. Đổi lại là người khác, Dương Liên Đình cũng sẽ mặc kệ thế nhưng hết lần nay tới lần khác cái người này khiến cho hắn cảm thấy thật sự nan giải. Giáo chủ cùng người này rút cục có quan hệ như thế nào, Dương Liên Đình cho tới hôm nay vẫn không có cách nào có thể biết được tường tận, nhưng chuyện năn đó hắn lại rất rõ ràng.

Hoa Mãn Lâu không để ý rời đi, Đông Phương Bất Bại bế quan vẫn chưa có xuất hiện lại, Dương Liên Đình nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quặc. Hơn hơn hai nam qua, Dương Liên Đình cũng ở bên người hầu hạ cho một mình Đông Phương Bất Bại. Cuộc sống ăn uống, sinh hoạt hằng ngày của Đông Phương Bất Bại hắn cũng đều vô cùng am hiểu, Dương Liên Đình trong lòng cũng tự nhiên biết Đông Phương Bất Bại ắt sẽ có sự thay đổi.

Hắn tuy rằng trong lòng lo lắng không rõ nguyên do thế nhưng cho dù nói thế nào thì Dương Liên Đình cũng có chút thông minh biết xem sắc mặt người khác, biết khi nào lên nói, khi nào thì không.Hơn nữa, bản thân hắn cũng rất rõ ràn chẳng qua hắn bất quá cũng chỉ là một tên tiểu tốt tùy tùng đi theo hầu bên người Đông Phương Bất Bại mà thôi, chỉ sợ khi có biến cái mạng nhỏ của hắn sẽ không thể bảo toàn.

Bởi vậy Dương Liên Đình từ khi bắt đầu hầu hạ Đông Phương Bất Bại cho đến bây giờ đều vô cùng thận trọng, chỉ e sợ bản thân không may làm sai cái gì, nhưng đối với sự vụ trong giáo Dương Liên Đình cũng dần dần phát hiện y hầu như không có hỏi tới hay ra mặt, bất quá mỗi lần hắn hồi báo y cũng chỉ có một câu nói lạnh lùng ban ra: "Ngươi quyết đủ rồi."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho Dương Liên Đình càng lúc càng lớn mật, cho đến khi hắn y thức được chỉ cần hầu hạ Đông Phương Bất Bại cho thật tốt thì sau đó đối với chuyện xảy ra trong giáo, hắn có quá phận thì Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không trách phạt hắn. Dương Liên Đình trong lòng có nhiều ít lo lắng cũng là đương nhiên, Đông Phương Bất Bại rõ ràng thân là một người nam nhân nhưng ... mà Dương Liên Đình hắn cứ liên như vậy dốc lòng một lòng hầu hạ, nói như thế nào cũng đều sẽ có chỗ không thỏa đáng, có phải hay không cũng nên ưu ái hắn hơn những người khác một chút, bởi ngoại trừ Dương Liên Đình hắn ra thì làm gì có ai cứ như thế nguyện ý hầu hạ một người?

Dương Liên Đình sau này mới nhận thức ra vấn đề này, cho nên thái độ đối với mọi người ở trong giáo lại càng thêm trở lên ngạo mạn, quả nhiên Đông Phương Bất Bại chính là một chữ cũng chưa hề nhắc đến. Dương Liên Đình lại càng thêm nhận định Đông Phương Bất Bại sẽ không quản hắn đang làm cái gì, chỉ cần hắn có thể giữ bí mất là được, bất quá, Dương Liên Đình có chút không cam lòng. Hắn cảm thấy mình đã một tay nắm toàn quyền trong giáo, nhưng lại phải hầu hạ một người nam nhân, đương nhiên không cam lòng, bất mãn đến cực điểm. Hắn chỉ là e ngại Đông Phương Bất Bại có võ công cao cường cùng tích cách không thể nắm bắt được, nên không dám có ý nghĩ phản nghịch mà thôi. Dương Liên Đình nếu như có ngày nào đó có loại ý niệm này xuất hiện trong đầu cũng chỉ là dám len lén tưởng tượng một chút ở trong đầu mà thôi.

Thế nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một người Hoa Mãn Lâu này, khiến Dương Liên Đình hiện tại lâm vào một trận phiền não. Hoa Mãn Lâu hắn tới làm gì? Giáo chủ đã hai năm không gặp ngoại nhân, thậm chí ngay cả Dương Liên Đình hắn mỗi ngày hầu hạ, cũng chưa từng được nhìn thấy lại dung nhan của giáo chủ, Hoa Mãn Lâu kia tự cho mình là ai vậy? Thậm chí còn muốn giáo chủ đích thân xuống núi gặp hắn? Có thể sao?

Dương Liên Đình cũng không biết là nghĩ như thế nào liền đứng dậy, phân phó giáo chúng đang đứng ở một bên: "Ta đi nhìn cái người gọi Hoa Mãn Lâu kia một chút! Xem hắn rốt cuộc muốn làm gì! Muốn gặp giáo chủ? Chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao?! Hừ! Dẫn đường!" i Dương Liên Đình nói rồi liền theo giáo chúng dẫn đường xuống núi.

Hoa Mãn Lâu trái lại thản nhiên ở tại đại sảnh của một khách điếm bình dân của Nhật Nguyệt Thần Giáo khách sạn bình dân uống trà. Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, khiến hắn buông chén trà trong tay xuống.

"Hoa tiên sinh, biệt lai vô dạng a!" Thanh âm của Dương Liên Đình ở ngoài cửa vang lên.

Hoa Mãn Lâu lãnh đạm nói: " Tổng quản, đã lâu không gặp." Đối với con người nay, Hoa Mãn Lâu tự nhiên không có ấn tượng gì tốt, tuy rằng hắn sẽ không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng ngữ khí hiển nhiên thiếu đi chút ôn hòa thường ngày hơn nữa cũng không có ý tứ mời Dương Liên Đình ngồi xuống.

Dương Liên Đình đứng ở trong đại sảnh, nhìn Hoa Mãn Lâu sau khi nói chuyện với hắn, vẫn thản nhiên ngồi uống trà, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn về phía hắn một cái, tuy rằng biết rõ người này bị mù nhưng trong lòng hắn vẫn là nổi giận. Giáo chúng đứng cạnh đó thấy thế lập tức nơm nớp lo sợ Dương Liên Đình tuy rằng không giống như Đông Phương Bất Bại tính cách khó có thể nắm bắt, nhưng chọc hắn so với chọc Đông Phương Bất Bại thì phiền phức hơn nhiều. Đông Phương Bất Bại chỉ hay thẳng tay giết người mà thôi, còn Dương Liên Đình sẽ khiến cho ngươi muốn chết không được muốn sống cũng không xong, thậm chí có đôi khi ngay cả người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy theo.

Dương Liên Đình hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, tự ngồi xuống trước mặt Hoa Mãn Lâu mà không cần chờ được mời, hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu vẫn thản nhiên uống trà, thật giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Dương Liên Đình chung quy vẫn là nhìn không được, nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi cũng nên biết là giáo chủ căn bản sẽ không đến gặp ngươi?"

Hoa Mãn Lâu buông chén trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Đông Phương giáo chủ có gặp ta hay không, ba ngày sau tự ta sẽ biết, không nhọc tổng quản quan tâm."

Dương Liên Đình tức giận, đen mặt, cao giọng, lạnh lùng nói: "Thư tín của ngươi ở tại chỗ ta" Dương Liên Đình lấy thư để vào trước mặt Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu lúc này mi hơi nhăn lại, nói: "Dương tổng quản, ngươi đây là ý gì?"

Dương Liên Đình sắc mặt lộ ra sự đắc ý nói: "Ý gì? Hoa Mãn Lâu, giáo chủ đã có nghiêm lệnh, bất luận là kẻ nào nếu không có sự cho phép của y thì đều không được phép quấy rầy. Thư tín của ngươi thứ cho ta không thể nhận"

Hoa Mãn Lâu dừng một chút, sắc mặt lộ ra chút nghiền ngẫm, thản nhiên kèm theo chút tiếu ý. Hắn biết rõ Dương Liên Đình là đang làm khó hắn. Trong Nhật Nguyệt Thần Giáo người có khả năng chuyển thư của hắn chỉ sợ ngoại trừ Dương Liên Đình thì cũng sẽ không có người khác. Hơn nữa nếu không có thông tri, Đông Phương Bất Bại như thế nào có thể biết được?

"Nga! Ý tứ của Dương tổng quản chỉ sợ cũng là không tiện thay Hoa Mãn Lâu chuyển thư đúng không?" Hoa Mãn Lâu thản nhiên cười nói rồi vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Dương Liên Đình chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy tiếu ý trên mặt của Hoa Mãn Lâu liền cảm thấy có chút khó chịu, thật giống như nhất cử nhất động của hắn đều đã bị cái người trước mặt này nhìn thấu. Loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu gì.

"Hoa tiên sinh là một người thông minh, ta nghe thuộc hạ nói ngươi muốn gặp giáo chủ? Bất quá, giáo chủ đã thật lâu không gặp ngoại nhân, hơn nữa cũng từng có nghiêm lệnh, nên Dương Mỗ thực sự cũng bất lực ." Dương Liên Đình nỗ lực tưởng sẽ có thể giành lấy một ít chủ động cho bản thân, thế nhưng khi đối mặt với Hoa Mãn Lâu nhìn như ôn hòa tươi cười này áp lực mơ hồ xuất hiện càng ngày càng lớn.

Hắn muốn đấu với Hoa Mãn Lâu nhưng hắn lại không làm cách nào để biết rõ được mối quan hệ giữa Hoa Mãn Lâu cùng Đông Phương Bất Bại, trong lòng nhiều ít cũng có chút bồn chồn, lo lắng, dù sao hắn cũng không thể nào đoán biết được Đông Phương Bất Bại đến cuối cùng là muốn như thế nào. Hắn mặc dù hầu hạ ở bên người Đông Phương Bất Bại đã lâu như vậy, nhưng tính tình người này hắn cũng không có cách nào có thể nắm bắt được.

Hoa Mãn Lâu nghe hắn nói vậy cũng không có lộ ra thần sắc gì khác thường, thật giống như biết rõ Dương Liên Đình sẽ nói như thế, Hoa Mãn Lâu nhàn nhạt nói: "Đa tạ Dươngtổng quản quan tâm. Quốc có quốc pháp gia có gia quy, Dương tổng quản cũng có chỗ khó xử của mình, Hoa mỗ cũng rất rõ ràng. Thư tín không bằng để lại đây, Hoa mỗ đương nhiên sẽ không trách Dương tổng quản. "

Dương Liên Đình có chút sợ hãi nhìn con người đang thản nhiên đứng ở trước mặt, cái con người này cư nhiên lại khinh địch như vậy, thư tín cũng liền cứ như vậy mà lấy về sao? Dương Liên Đình liền tỏ ra bản thân quang minh chính đại nói: "Đa tạ Hoa tiên sinh đã thông cảm." Hắn trên thực tế một khắc cũng không nghĩ sẽ ở lại cái chỗ này, người mù trước mắt này khiến hắn thấy khó chịu.

Hoa Mãn Lâu đè lại một bên vai Dương Liên Đình đúng lúc hắn chuẩn bị đứng lên rời đi, nói: "Dương tổng quản, Hoa mỗ cho rằng, ngươi chính là nên ngồi lại thêm một lát mới tốt."

Dương Liên Đình nhíu mi, tay của Hoa Mãn Lâu đè nặng ở trên vai hắn. Dương Liên Đình nguyên bản võ công không cao, lúc gia nhập giáo cũng có học qua chút ít, nhưng hiển nhiên so với Hoa Mãn Lâu thì thực sự là kém cỏi. Hoa Mãn Lâu tuy rằng không có thương tổn đến Dương Liên Đình, nhưng Dương Liên Đình lại phi thường hờn giận, vì cái gì mà hắn lại gặp phải cái loại sự tình này.

Dương Liên Đình lập tức biến sắc, lắp bắp nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi muốn làm gì?"

Giáo chúng đứng ở phía sau Dương Liên Đình thấy ngữ khí của hắn thay đổi, tựa hồ như tình huống đã thay đổi trở nên không quá tốt, tất cả giáo chúng liền lập tức xông lên. Dương Liên Đình thấy có mấy người ở gần đó đang xông đến kêu gào: "Ngươi muốn làm gì, mau buông tổng quản đại nhân ra!"

Hoa Mãn Lâu khẽ cười nói: "Nguyên lai Dương tổng quản đã thăng lên thành đại tổng quản, thật là đáng chúc mừng." Nói thì nói như vậy, nhưng tay của Hoa Mãn Lâu trên vai của Dương Liên Đình cũng không có buông ra, một vòng người vây xung quanh hai người cũng được thiết lập.

Dương Liên Đình nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của Hoa Mãn Lâu, trong lòng nổi giận nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Còn không mau buông ra?"

Hoa Mãn Lâu cười nói: "Đại tổng quản đại nhân xin chớ sốt ruột, Hoa mỗ làm như vậy, cũng là không muốn đại tổng quản nhọc lòng mà thôi."

Dương Liên Đình nhíu mày nói: "Ý ngươi là gì?"

Hoa Mãn Lâu khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu là tại hạ muốn xông vào Hắc Mộc Nhai, đại tổng quản đại nhân nếu là không ở đó, tự nhiên sẽ không có can hệ gì lớn. Đông Phương giáo chủ chắc sau này cũng sẽ không thể trách cứ đại tổng quản."

Dương Liên Đình nhất thời biến sắc, nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi muốn như thế nào? Ngươi dám xông vào Hắc Mộc Nhai?"

Hoa Mãn Lâu vẫn thản nhiên, nói: "Đại tổng quản yên tâm, Hoa mỗ bất quá thuận miệng nói bừa mà thôi. Hắc Mộc Nhai, Hoa mỗ không định tới ."

Dương Liên Đình tức giận nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi là muốn trêu đùa ta sao?"

Hoa Mãn Lâu cười nói: "Sao dám."

Dương Liên Đình bực tức muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Hoa Mãn Lâu trên vai, nhưng kết quả là bản thân vẫn bị tay của Hoa Mãn Lâu gắt gao chế trụ.

Thanh âm của Hoa Mãn Lâu sau khoảng một phút, lần thứ hai vang lên: "Đại tổng quản, Hoa mỗ kỳ thực thầm nghĩ khuyên ngươi một câu, có rất nhiều chuyện, người đang làm, thiên đang nhìn. Nếu không làm ... thất vọng lương tâm."

Dương Liên Đình sắc mặt lại thay đổi, Hoa Mãn Lâu cũng đã buông tay, hơn nữa lại đã đi ra phía ngoài nhà trọ bình dân, can bản là không thể nhìn thấy Dương Liên Đình liếc mắt nhìn theo.

Dương Liên Đình nhất thời đứng lên, tức giận nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi đứng lại!"

Hoa Mãn Lâu thế nhưng không hề để ý đến, Dương Liên Đình nắm được bả vai của Hoa Mãn Lâu, thủ hạ của hắn có mặt ở đó ngay lập tức vây ở xung quanh. Dương Liên Đình cười lạnh nói: "Hoa Mãn Lâu, đừng cho là ta không dám động vào ngươi!"

Hoa Mãn Lâu tuy rằng bị vây ở giữa, nhưng vẫn thản nhiên, cười nhạt nói: "Đại tổng quản, Hoa mỗ tự nhiên sẽ không cho là như vậy. Bất quá..." Nói tới đây, Hoa Mãn Lâu đột nhiên dừng lại, ngay sau đó Hoa Mãn Lâu đề khí, một tiếng long ngâm giống như tiếng huýt gió từ trong miệng hắn phát ra.

Dương Liên Đình sắc mặt có chút biến hóa trở lên cực kỳ khó coi, bọn giáo chúng cũng có phần nghi hoặc, sợ hãi nhìn Hoa Mãn Lâu.

Sau đó, từng chữ, từng câu đều được Hoa Mãn Lâu dùng chân khí từ trong miệng đi ra: "Đông —— phương —— giáo —— chủ, nội trong ba ngày, Hoa Mãn Lâu sẽ ở dưới chân núi Hắc Mộc Nhai chờ ngươi đến gặp." Thanh âm nhất thời vang vọng toàn bộ Hắc Mộc Nhai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro