Chương 65: Tình cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65

Tình cổ [Tình và mạng liên kết]

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WA.TT.PAD CỦA CHỦ NHÀ.

Độc trong người Lục Truy vốn thuộc âm hàn, mỗi lần bộc phát toàn thân đều lạnh như băng mới đúng, sao hiện tại lại khác thường như thế. Tiêu Lan lo lắng để y dựa cả người vào ngực mình: "Nói đệ biết, huynh không thoải mái chỗ nào?"

Lục Truy vùi mặt vào ngực hắn, buồn bực nói: "Mọi chỗ."

"Cần đệ xuống núi tìm Lục tiền bối không?" Tiêu Lan hỏi. Tuy mẫu thân đang ở đây nhưng nếu thực sự là phát độc thì bây giờ không phải lúc để cố kỵ chuyện này.

Lục Truy nói: "Không."

"Không?" Tiêu Lan bất đắc dĩ, lòng bàn tay chạm vào gáy cổ ngày càng nóng của y, "Lần này phát tác rất kỳ lạ, mà nội lực của đệ âm hàn, nếu cố chấp chữa bậy sợ sẽ làm huynh bị thương. Lần phát tác trước là khi nào? Nguyên nhân là gì? Bản thân huynh có biết không?"

Lục Truy vòng hai cánh tay qua cổ hắn, mặt cọ vào cổ hắn, thân thể thì nóng, hô hấp cũng nóng, bộ đồ trong lụa trơn như nước không che giấu được cơ thể xinh đẹp, hương thơm thoang thoảng trên tóc. Ăn mòn vào xương, cắn nuốt trái tim .

Tay phải Tiêu Lan chế trụ hông của y.

Chỉ đơn giản là đụng vào, lại giống như mồi lửa cháy lan cả cánh đồng. Lục Truy run rẩy nhắm mắt lại, muốn hôn môi hắn.

Tiêu Lan phối hợp cúi xuống hôn một cái, rồi nhẹ nhàng đặt người xuống giường, giống như đang an ủi y hơn là gợi tình. Hắn thử dò xét: "Minh Ngọc?"

"Tìm cha ta vô dụng. Tìm ai cũng cũng vô dụng." Lục Truy tức, "Đệ có bị ngu hay không?"

Tiêu Lan: "..."

Tiêu Lan dùng một tay vuốt gò má của y: "Đệ đang lo lắng cho huynh."

Lục Truy hỏi: "Quý Hạo từng hạ tình cổ Hợp Hoan vào đệ à?"

Tiêu Lan hơi sửng sờ, bản năng nhớ đến đêm đó ở sơn động. Trăng đỏ yêu dị và mùi thơm nồng nặc, và bản thân nửa tỉnh nửa mê trong chốc lát.

Lục Truy chớp mắt nhìn hắn.

Tiêu Lan nói: "Đệ tỉnh lại ngay lập tức."

"Ta biết đệ tỉnh, bởi vì ta cũng tỉnh." Lục Truy nói, "Lúc ấy ta tưởng đó chỉ là một giấc mộng xuân bị cắt đứt nên cũng không để trong lòng, nhưng hiện tại..." Vừa nói, vừa nắm lấy tay Tiêu Lan, "Đệ có thể giúp ta trước."

Những lời này nói ra vừa vô tư vừa dịu dàng, không giống như đang khêu gợi, mà giống như thoải mái xin kẹo từ trong tay người yêu.

"Như vậy thật sự không có chuyện gì chứ?" Mười ngón tay của Tiêu Lan và y giao nhau, xác nhận một lần nữa.

Lục Truy nhìn hắn một hồi, buồn bã nói: "Hiếm khi đệ mới trở lại, ta đây quyến rũ cả buổi, đệ thì hay rồi. Hỏi liên tục."

Tiêu Lan dở khóc dở cười, nắm tay y hôn một cái: "Trúng cổ không giống như độc. Huynh lại có nhiều thương bệnh, tất nhiên đệ phải hỏi rõ ràng, sao có thể cho huynh làm theo mình thích được."

Lục Truy nhéo cằm hắn, bĩu môi: "Thôi bỏ đi. Đệ ra ngoài, ta tự giải quyết."

Tiêu Lan hỏi: "Đệ ra ngoài tìm Lục tiền bối?"

Lục Truy: "..."

Lục Truy hít một hơi, nắm cái gối bên cạnh qua vỗ đầu hắn.

Tiêu Lan cười tránh đi, ôm lấy người đè xuống, một tay chạm vào trán y, một tay khác đan xen mười ngón với ngón tay y, đè bên gối uyên ương.

Bốn mắt giao nhau, trong mắt đều có thiên ngôn vạn ngữ. Một đôi mắt như hoa đào hiện lên trong sương mù, một đôi như đang ngọn lửa cháy bừng trên cánh đồng bát ngát.

Lục Truy nói rất nhỏ: "Trời sáng rồi."

Tiêu Lan nói: "Cho nên huynh phải ngoan một chút, qua một lát ai cũng ra ngoài đó."

...

Các căn phòng đều bằng gỗ nên cách âm đương nhiên không tốt. Huống chi ba người trong nhà đều có thể xem như là cao thủ — Đêm khuya say giấc thì thôi, nhưng vào lúc này, nghĩ tới chỉ cách một cánh cửa rất mỏng, bên ngoài có người rửa mặt, ăn cơm, tán dóc, Lục Truy không tự chủ muốn lui vào trong góc như là muốn mượn chút bóng tối giấu đi chuyện tình liều lĩnh của mình.

Tiêu Lan kéo chăn trùm lên cả hai người.

Bốn phía tối đen, ít nhất có thể mang đến cảm giác an toàn trong chốc lát. Môi lưỡi triền miên dây dưa có thể nuốt đi mọi âm thanh. Hô hấp Lục Truy rối loạn nhưng lại tham lam, không nỡ để hắn rời khỏi mình dù chỉ nửa phút. Cả cơ thể hay trái tim đều thành thật, thậm chí ngay cả đáy mắt cũng ngấn lệ.

Thỏa thích cũng tốt, tùy hứng cũng vậy. Ít nhất vào giờ phút này, tất cả đều rất tốt.

Tiếng cửa gỗ phía đối diện vang lên, là Đào Ngọc Nhi và Nhạc Đại Đao đã thức dậy. Giường gỗ đúng lúc kêu lên cái "két". Lục Truy mở to hai mắt, có chút kinh hãi mà cứng đờ nhìn hắn, không ngờ ngay lập tức bị người bế ngang, ấn lên vách tường.

"Đệ!" Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, mình lại áo quần không đủ che thân đứng trong phòng, huyết sắc trên mặt Lục Truy giảm nhanh, bắt đầu hối hận hành vi phóng đãng của mình.

"Đừng lên tiếng." Tiêu Lan ôm y vào ngực, nói thật nhỏ, "Ngoan, nghe lời đệ nhé."

Ngoài sân, Nhạc Đại Đao đang chải đầu cho Đào Ngọc Nhi, A Lục đốn củi bên cạnh, khung cảnh rất hòa thuận ấm áp.

Trong phòng, Lục Truy cắn vai hắn, nhắm chặt mắt, người run rẩy như lá khô trong gió thu, y không làm chủ được mình, lảo đảo sắp ngã. Thần kinh căng thẳng đến mức choáng váng, thậm chí không biết mình trở lại giường lúc nào.

Tiêu Lam ôm y, lòng bàn tay vỗ nhẹ sau lưng giúp y thuận khí, những nụ hôn vụn vặt không ngừng đáp xuống, cho đến khi hô hấp của người trong ngực bình thường lại mới thấp giọng hỏi: "Huynh không sao chứ?"

Lục Truy lắc đầu, sờ tay hắn: "Không sao."

Tiêu Lan lại bắt mạch cho y, không có dồn dập như lúc nãy. Sau lần hoan ái tuy có mệt mỏi nhưng nhiệt độ cơ thể không còn nóng nữa, dường như đã khôi phục bình thường.

Lục Truy nói: "Ta không sao."

"Huynh ngủ đi." Tiêu Lan nói, "Nghỉ ngơi cho tốt rồi nói chuyện cổ độc cũng không muộn."

Lục Truy đáp lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiêu Lan nằm với y một hồi mới đứng lên dọn dẹp căn phòng một chút, thay y phục đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ.

A Lục giật mình: "Sao ngươi về rồi?"

Tiêu Lan ngồi xổm bên cạnh gã, liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đào Ngọc Nhi, nói: "Lục tiền bối kêu ta lên núi xem tình hình."

"Ông nội ta à. Ông ấy có khỏe không?" A Lục rất săn sóc.

Tiêu Lan: "..."

Tiêu Lan nói: "Khỏe."

Đào Ngọc Nhi nghe tiếng cũng đẩy cửa ra: "Lan nhi về rồi à."

"Mẫu thân." Tiêu Lan đứng lên.

"Con còn không về là ta định xuống núi tìm con." Đào Ngọc Nhi cau mày, "Nói xem tại sao lại nhảy xuống vực?"

"Để ép cô cô rời khỏi thành Hồi Sương. Nếu Minh Nguyệt mộ đi, vậy người giang hồ trong thành cũng không có lý do để lưu lại." Tiêu Lan nói, "Trò hề này kéo dài lâu như vậy, cũng nên ngừng lại rồi."

Đào Ngọc Nhi không vui: "Ai cho con làm việc lỗ mãng như vậy?"

"Kẻ gian hành hung trong đêm mưa năm đó đã xác nhận là Phỉ Linh liên hiệp với đệ tử bang Ưng Trảo. Bây giờ Phỉ Linh đã chết, muốn báo thù cho Tiêu gia chỉ cần tra theo manh mối còn lại là được. Mục đích cuối cùng là tìm ra người viết thư năm đó, cần gì nhiều môn phái nhỏ đục nước bên trong như vậy." Tiêu Lan nói, "Mẫu thân cũng nghĩ vậy đúng không? Nếu không vì sao vẫn phái lão Lý âm thầm theo dõi Cầu Bằng, một tấc cũng không rời?"

Đào Ngọc Nhi khẽ cau mày. Mặc dù không phản bác nữa nhưng cũng không bị Tiêu Lan thuyết phục, vẫn rất không hài lòng.

Dưới núi, Lưu Thành đang nằm trên giường gỗ, vô cùng thấp thỏm.

Nến trắng trong phòng đang cháy, ngọn lửa không phải màu vàng ấm mà là màu lam. Không gian yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi vô.

Gã ta hối hận.

Hối hận đi theo ông già kỳ quái đó đến nhà hoang này. Hối hận làm việc với lão ta. Hối hận đã nằm lên chiếc giường này.

Gã muốn đi.

Gã muốn rời khỏi ngôi nhà âm u ẩm ướt này, muốn rời khỏi thành Hồi Sương, muốn ngồi lên một con ngựa nhanh nhất chạy như bay trở về sơn trại cũ rách của mình, tiếp tục sống những ngày xui xẻo, hèn nhát.

Đây chỉ là ước nguyện bình thường nhất, tầm thường nhất. Thậm chí, gã chỉ cần đi trước một ngày là có thể dễ dàng đạt được. Nhưng, vào giờ phút này lại trở thành ước mơ xa vời.

Gã không thể đi được.

Dây xích lạnh băng như vuốt quỷ trói chặt tứ chi gã, hoàn toàn không thể động đậy, miệng bị nhét một cái khăn vải màu trắng, búi tóc không biết thấm nước thuốc gì mà chảy xuôi từ cổ họng vào bụng, vừa tanh vừa ngọt.

Lưu Thành run như cầy sấy, sợ hãi tuyệt vọng trợn tròn mắt.

Gã ta cảm giác mình sắp chết rồi.

Giống như đêm đó chính mắt thấy cảnh móc mắt moi tim.

"Ngươi biết không... những bức thư kia... đều do ta viết." Ông lão đứng ở mép giường, trông như đang thưởng thức một tác phẩm, một bức họa, hay là một cây đàn.

Lưu Thành cố gắng lắc đầu, lại phát hiện cổ cũng mất đi tri giác.

Ông lão giọng khàn tiếp tục cười: "Ta dụ những kẻ ác nhất trong thiên hạ này tới thành Hồi Sương, đến cuối cùng chỉ có ngươi ở lại. Ngươi biết tại sao không? Bởi vì ngươi là người không cam lòng nhất, cũng là người tham lam nhất."

Bụng dưới của Lưu Thành chảy chất lỏng âm ấm. Gã ta bị dọa đến mất khống chế, chẳng qua là bản thân cũng không cảm giác được.

"Ngươi hèn nhát. Võ công của ngươi bình thường. Nhưng những thứ này cũng không là gì cả." Ông lão đột nhiên sát lại gần, đôi mắt gần như muốn đốt cháy gã ta, "Ta khổ tâm làm hết những điều này chỉ muốn sự phẫn nộ và tham niệm mà ngươi đè nén trong nhiều năm qua, nhiêu đó là đủ rồi. Có phải ông trời rất bất công với ngươi?"

Lưu Thành dùng hết tất cả sức lực, cuối cùng cũng rên rỉ được vài tiếng "ô ô".

Gã ta muốn xin ông lão tha cho mình.

Ánh nến trong phòng sắp tắt, ông lão đeo một cái bao tay như tơ nhện, cầm đao băng mỏng như cánh ve được đặt trên bàn lên.

Trong ý thức cuối cùng, Lưu Thành nhìn thấy lồng ngực mình từ từ bị cắt ra.

Máu đen.

Tuyết thuần trắng.

Lục Truy tựa vào đầu giường nhìn hoa tuyết bay bên ngoài ô cửa sổ, khung cảnh chỉ có một màu trắng.

Tay cầm tách trà nóng, thêm táo đỏ và trái nhãn, vừa ngọt vừa thơm.

Trong phòng kế bên, Tiêu Lan nói: "Con có một chuyện muốn nhờ mẫu thân chỉ dạy."

"Nói đi." Đào Ngọc Nhi gật đầu. Mặc dù bà bất mãn Tiêu Lan tự tung tự tác nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Kim chỉ cầm trong tay, vẫn may áo như thường lệ.

Tiêu Lan nói: "Cổ Hợp Hoan là gì ạ?"

Đào Ngọc Nhi nghe vậy động tác trên tay ngừng lại, cau mày hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Là Quý Hạo." Tiêu Lan nói, "Lần trước trong sơn động bày mê trận, trăng đỏ mê hương, giống cổ Hợp Hoan."

"Một tên nam nhân hạ cổ Hợp Hoan con?" Đào Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Lan nói: "Con chỉ suy đoán có thể là nó nhưng không khẳng định, cho nên mới hỏi mẫu thân."

"Cổ Hợp Hoan là tình cổ, chỉ có thể hạ cổ hai người cùng lúc." Đào Ngọc Nhi nói, "Sau khi trúng cổ, tình và mạng liên kết. Một người phát tát thì người còn lại cũng sẽ động tình. Nghe có vẻ tiêu dao sung sướng nhưng vô cùng hại thân."

Tiêu Lan hỏi: "Sẽ có hậu quả gì ạ?"

Đào Ngọc Nhi cẩn thận quan sát, cảm thấy con trai hình như đã trưởng thành, nghe chút cũng không sao.

Vì vậy giải thích: "Sau khi cổ độc phát tác sẽ muốn làm chuyện vợ chồng. Một hai lần thì không sao, nhưng thỏa thích buông thả dục vọng nhiều lần, cổ trùng càng tụ càng nhiều, liên tiếp lần lượt thức tỉnh, vậy thì..." Đào Ngọc Nhi vuốt tóc nhìn Tiêu Lan, "Chắc con biết mẹ muốn nói cái gì, không cần chi tiết phải không?"

Đáng tiếc phu quân mất sớm, nếu không chuyện như vậy đáng lý nên do chàng ấy dạy cho con trai nhỉ?

Tiêu Lan lại hỏi: "Có thuốc giải không mẫu thân?"

"Sao lại quan tâm chuyện tình cổ này vậy?" Đào Ngọc Nhi nghi ngờ, "Cổ độc này chỉ có cùng lúc hạ cho một đôi tình nhân mới có tác dụng. Mặc dù Quý Hạo bày ra trăng đỏ mê hương cũng không đả thương con được, rốt cuộc là ai trúng cổ, chẳng lẽ là Minh Ngọc? Nhưng cũng không đúng lắm."

"Không phải ai hết. Mẫu thân nói con biết chuyện tình cổ này cuối cùng là có thể giải hay không trước đi?" Tiêu Lan nói, "Con muốn biết."

"Có thể giải. Nó không phải cổ độc gì không thể cứu vãn." Đào Ngọc Nhi đáp, "Đơn giản nhất chính là quên đối phương, tìm một người mới. Hai người trúng cổ nếu đã không còn tình ý thì sẽ không động tình. Qua mười năm tám năm, cổ trùng tự nhiên sẽ biến mất."

Tiêu Lan nhíu mày: "Trừ cách này ra?"

"Trừ cách này ra ta thực sự không biết cách khác." Đào Ngọc Nhi lắc đầu, "Mấy trò vặt này ở Tây Nam rất nhiều, mẫu thân cũng không lưu ý, nhưng..."

"Nhưng gì ạ?" Tiêu Lan truy hỏi.

"Nhưng Quỷ cô cô kia của con có thể sẽ biết nhiều hơn ta." Đào Ngọc Nhi nói, "Lúc trước ta ở Minh Nguyệt mộ thường thấy bà ta chế độc cổ."

Điều này lại trùng với suy đoán của Tiêu Lan. Dù sao những năm này, cỏ bản lĩnh, có cơ hội cùng lúc hạ cổ mình và Lục Truy cũng chỉ có một Minh Nguyệt mộ.

"Nhưng người yêu con còn chưa có, vì sao Quý Hạo phải tốn sức mượn ánh trăng đỏ hạ cổ?" Đào Ngọc Nhi vẫn chưa hiểu điều này.

Tiêu Lan ho khan hai tiếng: "Có lẽ con nhìn nhầm. Đó là pháp trận khác không chừng."

"Hắn ta đang ở đâu?" Đào Ngọc Nhi hỏi.

Tiêu Lan nói: "Trong thành Hồi Sương. Tạm do đệ tử Triêu Mộ Nhai canh giữ."

Đào Ngọc Nhi nói: "Tối nay ta xuống núi thẩm vấn hắn."

Tiêu Lan: "..."

Tiêu Lan nói: "Chuyện này giao cho con là được rồi, cần gì phải phiền mẫu thân đi một chuyến."

Vậy mà Đào Ngọc Nhi vô cùng kiên trì.

Cho dù trong lòng có ẩn giấu lớp sương dày đặc thế nào, chỉ cần liên quan đến Tiêu Lan thì bà cũng sẽ như người mẹ bình thường, lo hắn bị lạnh, lo hắn bị thương — Tên Quý Hạo kia lai lịch không rõ, chắc chắn là người xấu. Có phải tình cổ Hợp Hoan hay không, bà cũng phải tra rõ ràng mới an tâm được.

Lục Truy ở trong phòng ho khan.

Bầu không khí căng thẳng giữa hai mẹ con hạ xuống đôi chút, Đào Ngọc Nhi kêu: "Đi xem Minh Ngọc đi."

Tiêu Lan "Vâng" một tiếng rồi rời đi. Sau khi đẩy cửa vào, thấy Lục Truy vén chăn đang ngồi, hình như định mang giày.

"Trời lạnh như vậy huynh ngồi dậy làm gì." Tiêu Lan bước nhanh, "Ngoan nào. Nằm xuống đi."

Lục Truy bất đắc dĩ: "Không được. Ta phải đi nhà xí."

Tiêu Lan yên lặng một chút, sau đó cười ra tiếng.

"Cái tên này." Lục Truy đánh hắn một quyền, dở khóc dở cười "Ta đi nhà xí, đệ vui cái gì."

"Được được được, đệ đỡ huynh." Tiêu Lan dỗ. Hắn ngồi xổm xuống lấy giày ra, cẩn thận mang cho y.

"Ta nghe được cuộc trò chuyện của đệ với Đào phu nhân rồi." Lục Truy hỏi, "Nghĩ ra cách để đối phó chưa?"

"Có một cách." Tiêu Lan nói, "Nhưng huynh phải giúp đệ."

Lục Truy cười: "Ta biết ngay."

Tiêu Lan không hiểu: "Biết cái gì?"

"Biết đệ sẽ trở lại như lúc trước." Hai bàn tay Lục Truy nâng má hắn, "Không giống như lúc cầm roi đến Sơn Hải Cư. Nhìn vừa dữ lại không nói lý, còn hơi... ngu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro