Chương 1 : Độc Cô Qủy và chuyện ồn ào ở tửu điếm Trường Sinh Các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc Long Đảo-một hòn đầy đảo bí ẩn và chết chóc.Trong giới giang hồ,người ta truyền tai nhau vô số những chuyện li kỳ về nó,thực hư thế nào thì không ai rõ,chỉ biết rằng những chuyện đó đều không phải chuyện tốt lành.

Tại cửa bắc của bến thuyền Ngọc Tử,theo thông lệ,cứ hai năm một lần,vào đúng ngày Thất Tịch,sẽ có một chiếc bè vô cùng quái dị từ biển Phúc Hải trôi vào. Chiếc bè naỳ to lớn vô cùng. Chiều dài của nó ước chừng ít nhất cũng phải tầm ba mươi trượng,bề ngang thì khoảng hai mươi. Giuã bè có một cột lớn,giăng hai cánh buồm to đã ngã sang màu vàng,trên cánh buồm có thêu ba chữ "Hắc Long Đảo" màu đen.Lúc bấy giờ không ai biết Hắc Long Đảo nằm ở đâu và thuộc địa phận của nước nào,bởi trên bản đồ của Bắc Quốc không hề có địa danh đó. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì quái dị nếu như ngay phía dưới cột buồm không chất đầy vàng bạc châu báu. Vô số thỏi vàng,thỏi bạc, chuỗi minh châu,ngọc thạch được bày lộ thiên trên bè,như thể sợ người ta không nhìn thấy.Kì lạ hơn,người lái bè lại là một bé gái khoảng chín mười tuổi,dung mạo vô cùng thanh tú. Đồng nữ này diện bộ áo màu xanh cẩm thạch,thắt đai eo màu vàng đồng,trên lưng mang một cây đàn tỳ bà khá lớn,trên cần đàn đính rất nhiều ngọc thạch,thoáng nhìn cũng biết đây là hàng cực phẩm,có một không hai trong thiên hạ.

Những người dân trong vùng khi nhìn thấy chiếc bè lần đầu tiên đều rất đỗi kinh ngạc và có phần hoảng sợ. Chẳng ai lí giải nổi làm sao một bé gái non nớt, mặt búng ra sữa lại có thể một mình lèo lái được chiếc bè khổng lồ như thế.Hơn nữa,biển Phúc Hải xưa nay vốn không yên bình,hải tặc trên biển nhiều vô kể,một đứa trẻ cùng với một núi kim ngân châu báu như vậy thì làm thế nào thoát khỏi bọn chúng mà đến được nơi đây. Chiếc bè đậu ở bến ba ngày,trong ba ngày ấy liền có chuyện lạ .

Hàng chục xác chết không biết từ đâu trôi vào bờ biển Ngọc Tử,tất cả đều trương phình thối rửa và không có đầu.Nhìn phục trang thì có vẻ như đây đều là hải tặc.Không chỉ thế,thành Phong Châu cách đó năm dặm cũng xảy ra nhiều vụ án mạng liên tiếp,nạn nhân đều là những gia đình thương gia giàu có. Sự sợ hãi bao trùm khắp bốn phương,bá tánh trong vùng đồn rằng đồng nữ trên chiếc bè gỗ ấy là ác quỷ từ cõi chết trở về.Một số người còn lập đàng thờ ,mời thầy cúng đến trừ tà,họ gọi cô bé này bằng một cái tên vô cùng đáng sợ - Độc Cô Qủy.

Cứ hai năm một lần,vào đúng ngày Thất Tịch,Độc Cô Qủy sẽ lái bè chở theo một núi vàng bạc châu báu đến neo đậu ở bến Ngọc Tử ba ngày.Trong ba ngày ấy. quanh khu vực này và cả thành Phong Châu đều vắng lặng như tờ,khác hẳn quang cảnh nhộn nhịp hàng ngày vốn có.Các nhà đại gia phú quý đều đi nơi khác tạm lánh,dân nghèo thì ở lì trong nhà, đóng cửa cài khoen rất kỹ,ai ai cũng sợ bị quỷ giết chết. Ấy vậy mà án mạng vẫn cứ xảy ra.Gia đình nào một khi đã bị Độc Cô Qủy nhắm đến thì dù bỏ trốn đi xa cách mấy,cuối cùng vẫn trở về nhà trong trạng thái đầu lìa khỏi cổ.

Chuyện Độc Cô Qủy hoành hành bá đạo nhanh chóng lan truyền khắp giới giang hồ,rất nhiều nhân sĩ thuộc cả hai phe chính-tà đổ về Phong Châu-Ngọc Tử. Có người vì hiếu kì,muốn biết Độc Cô Qủy có thật sự tồn tại hay không.Một số khác vì háo thắng, ỷ mình thân thủ cao cường,muốn thách đấu với nó hòng đạt được cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất. Nhưng cũng có không ít vị anh hùng nghĩa hiệp, muốn tìm để tiêu diệt nó,trừ họa cho võ lâm. Ăt hẳn có không ít cuộc giao đấu nảy lửa đã diễn ra,xong từ trước đến nay chưa thấy ai đi khiêu chiến với "quỷ" mà toàn mạng trở về.

Độc Cô Qủy không hề lớn lên.Tính đến nay ,chiếc bè ấy đã vào bến được tám lần,tức là đã mười bốn năm trôi qua,lần nào người ta cũng thấy một cô bé khoảng chín mười tuổi, diện bộ áo màu xanh cẩm thạch,thắt đai eo màu vàng đồng,trên lưng mang một cây đàn tỳ bà hệt như lần đầu tiên xuất hiện.

Chuyện li kỳ liên quan đến Hắc Long Đảo không chỉ dừng lại ở đó.

Thành Kinh Châu- kinh đô Bắc Triều,vốn nổi tiếng là chốn phồn hoa đô hội,vô cùng nhộn nhịp.Thành có bốn cổng Đông-Tây-Nam –Bắc được canh phòng nghiêm ngặt bởi hàng trăm thị vệ,người ngoài thành muốn vào phải có giấy thông hành do quan ngự sử cấp. Ngay dưới chân thiên tử thì việc an ninh hiển nhiên luôn được chú trọng,chuyện trộm cướp giết người rất ít khi xảy ra,đời sống người dân nơi đây có thể nói là vô cùng ấm no,thịnh vượng.

Vậy mà mọi trật tự kỉ cương trong thành đều bị phá vỡ kể từ cái ngày định mệnh ấy.

Vào ngày mùng bảy tháng tám của mười bốn năm trước,Phương Ngọc Kỳ-một vị danh y có tiếng ở trong thành bị thảm sát toàn gia chỉ trong một đêm. Sáu mươi ba mạng người từ già đến trẻ đều bị giết rất man rợ,thi thể bị treo ngược lên xà nhà,duy chỉ có đại công tử Phương Thiên Bá là không rõ tung tích. Trên bức tường đá trước nhà có khắc tám chữ : "Trường Sinh Hội Hắc Long Đảo viếng thăm". Chữ viết vô cùng thanh tú và tao nhã,cứ như thể người ta dùng bút mà viết trên giấy chứ không phải dùng kiếm để khắc.

Hai tháng sau, gia đình của Hoắc Tiếu Thiên -một thương gia buôn gỗ nổi danh ở thành Kinh Châu,Bắc Quốc cũng lâm vào cảnh tương tự. Hai mươi tư thi thể bi treo ngược và trên tường cũng có tám chữ . Điều đáng nói là hai vị thiên kim Hoắc Thủy Tiên và Hoắc Thủy Trúc cũng biến mất không để lại chút manh mối.

Cái chết của hai nhà Phương-Hoắc đã khiến giang hồ một phen rúng động. Nếu như đó là hai gia đình thường dân thì chẳng ai nói làm gì. Đằng này, Phương Ngọc Kỳ và Hoắc Tiếu Thiên trước khi rửa tay gác kiếm vốn là hai cao thủ kỳ tài võ học hiếm có trong thiên hạ,danh tiếng lừng lẫy trên Bắc Quốc. Chưa kể hai vị phu nhân của họ cũng không phải bậc nữ lưu tầm thường. Vợ của Phương Ngọc Kỳ là Hạ Cơ,con gái của chưởng môn Bạch Đạo phái Hạ Tính Phong. Vợ của Hoắc Tiếu Thiên là An Thiên Dĩ,một bậc giai nhân tuyệt sắc tinh thông cả cầm kì thi họa,là con gái nuôi của Long Đình Hạc,một vị tướng lớn trong Bắc Triều. Phương Ngọc Kỳ và Hoắc Tiếu Thiên đều xuất thân từ Bạch Đạo phái,là đệ tử của Hạ Tính Phong,thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Hai vị đại hiệp thân mang tuyệt nghệ,lại hay hành hiệp trượng nghĩa,cứu giúp dân lành. Trong suốt quãng đời phiêu bạt giang hồ, họ đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người ,danh môn chánh phái cũng có mà tà đạo cũng có,ắt hẳn đó là lí do vì sao họ quyết định thoái lui,sống cuộc sống của những người dân bình thường. Song thù oán mà đến nỗi bị ám toán toàn gia như thế này thì quả là chuyện không nhỏ.

Sự biến mất không rõ nguyên do của Phương thiếu gia và hai vị tiểu thư họ Hoắc dường như là màn mở đầu cho một loạt các bí ẩn li kỳ tiếp theo. Thành Kinh Châu trở nên náo loạn hơn bao giờ hết khi các vị công tử,thiên kim con nhà quyền quý đều lần lượt mất tích không lâu sau đó. Ngay cả tiểu thư Bắc Đường Linh Nhi,con của tể tướng Bắc Đường Linh Trác cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Quan sai lùng sục tìm kiếm cả ngày lẫn đêm,tìm từng ngóc ngách từ trong thành đến những phủ lân cận vẫn không có được chút manh mối nào. Triều đình Bắc Quốc phái rất nhiều vị khâm sai xuống điều tra,nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.

Đời sống của những người dân thấp cổ bé họng trong thành bị xáo trộn đến khốn khổ. Một số quan sai hạ tiện đã mượn việc công để mưu cầu tư lợi,từ ăn quỵt,thu tiền bảo kê, đến cưỡng hiếp dân nữ, tất cả đều được ngụy biện bằng bốn chữ "thi hành công vụ". Thân phận thấp bé,chẳng làm gì được nên họ đành cam chịu,chỉ biết than khổ với ông trời. Tuy nhiên,có vẻ như những việc mà Trường Sinh Hội làm không hoàn toàn là việc xấu. Bằng chứng là có một tửu điếm tên là Trường Sinh Các nhờ những sự kiện này mà ăn nên làm ra.

Trường Sinh Các là một tòa nhà gồm ba tầng lầu vô cùng bề thế nằm ngay cửa bắc thành Kinh Châu. Không ai biết chủ nhân của nó là ai,chỉ biết rằng nó đông khách lạ thường,nhất là từ khi xảy ra hai vụ thảm sát.Giang hồ đồn rằng nơi đây chính là sào huyệt của Trường Sinh Hội. Lời đồn đại này không hẳn là không có căn cứ,bởi trước đây,tòa lầu này vốn có tên là Hoàng Phụng Các,chỉ hai ngày trước ngày xảy ra vụ thảm sát ở Phương gia trang,nó mới đổi tên là Trường Sinh Các. Hai chữ "Trường Sinh" khiến mọi người nghĩ đến tám chữ trên tường hai nhà Phương –Hoắc,cho nên việc nghi ngờ là không thể tránh khỏi.

Cũng chính vì lời đồn đại trên mà mỗi ngày tửu điếm này phải đón tiếp hàng trăm vị khách thuộc nhiều phe phái khác nhau. Từ các danh môn chánh phái như Bạch Đạo phái ở núi Thiên Lĩnh,Mộc Hoa phái núi Hà Nam,Tùng Dương phái núi Thiên Phiên, Mạn Đà phái núi Thái Sơn đến các phái tà đạo như Thiên Thù phái đảo Dĩ Tích,Tịch Dương phái núi Tam Kỳ, Độc Kiếm phái đảo Trầm Luân. Đến cả quan sai cũng thường xuyên đến đây.

Không ngày nào tửu điếm này thiếu các cảnh chém giết. Có khi là chánh phái đấu với tà phái, cũng có khi là tà phái hoặc chánh phái chém giết lẫn nhau,song chẳng bao giờ thấy người của tửu điếm động tay động chân. Các điếm tiểu nhị ở đây chẳng có vẻ gì là có học qua võ công. Nhiều lần họ bị khách đánh đến thừa sống thiếu chết mà chẳng ai tỏ ra là có khả năng chống cự,cũng có vài người không chịu nổi đòn đánh nên đã bỏ mạng. Các nhân sĩ giang hồ ghé qua đây đều thắc mắc không biết chủ điếm trả công kiểu gì mà khiến họ dù cận kề cái chết cũng không bỏ đi.Có vài người thấy thương cảm bèn cho họ chút ngân lượng để có thể tìm cho mình một cuộc sống mới,song họ tuyệt nhiên không nhận.

Do thiệt hại mỗi ngày quá lớn,nên phần lớn các món ăn và thức uống ở đây đều vô cùng đắt đỏ. Đến độ một chung trà đáng giá cả một lượng vàng.Tuy vậy,lượng khách vào ra vẫn không hề suy giảm mà lại ngày càng tăng cao.Ai ai cũng muốn biết Trường Sinh Hội là một bang phái thế nào mà mới vừa xuất hiện trên giang hồ lại ra tay tàn độc và bá đạo đến thế. Thế nhưng,từ đó đến nay chưa một ai khai thác được bất cứ tin tức gì.

Vào một ngày đông lạnh lẽo cách đây mười hai năm,tuyết phủ trắng xóa cả thành Kinh Châu. Như bao ngày khác,Trường Sinh Các vẫn rất huyên náo,kẻ vào người ra tấp nập. Hàng chục điếm tiểu nhị chạy lăng xăng,hết bưng bàn này đến dọn bàn kia,còn phải nghe khách quát mắng vì chậm chạp. Tiếng chửi thề,tiếng cười nói,tiếng quát tiểu nhị làm cho tửu lầu chẳng khác nào một khu chợ đầy hỗn tạp. Một số kẻ gầy sòng đánh bạc,ăn thua thế nào không biết lại đánh nhau tét đầu chảy máu,làm cho tửu lầu vốn đã ồn ào lại càng thêm hỗn loạn

Tại một bàn nhỏ nằm ở góc tây trên lầu một ,có một gã hán tử đang độ tuổi trung niên ngồi uống rượu một mình. Các điếm tiểu nhị ở đây đều rất quen thuộc với vị tửu khách này bởi không ngày nào mà gã không có mặt ở đây. Ngày nào cũng như ngày nấy,gã vào tửu lầu từ lúc mới mở cửa và uống say bét nhè cho đến khi tửu lầu đóng cửa,phải đuổi cổ gã ra khỏi đây mới thôi. Có một điều khá kì lạ ở vị khách này,đó là trông gã lem luốc và rách rưới như một kẻ hành khất,song gã lại tiêu xài rất ư là sảng khoái.Những món ăn mà gã gọi đều là những món hảo hạn bậc nhất ,còn loại rượu mà gã uống là loại Nhất Túy Khuynh Thành giá cả trăm lượng vàng một cân,lại còn hay thưởng bạc trắng cho các điếm tiểu nhị. Các điếm tiểu nhị ước tính số tiền mà gã tiêu trong một ngày chắc không kém bổng lộc một năm của các quan nhất phẩm trong triều đình. Song, danh tính của gã là gì? Gã làm thế nào mà có nhiều tiền như vậy? Vì sao gã không mua nổi cho mình một bộ áo quần tử tế?Điều đó chẳng ai biết,vì không ai dám mở miệng ra hỏi gã.

Vào đúng ngày này cách đây hai năm,chính là ngày mà Phương gia trang xảy ra đại họa,gã hán tử này đã đến đây. Khi đó gã cũng ăn mặc rách rưới,nhưng trông không thảm hại như bây giờ. Gã vác trên vai một cổ quan tài,không rõ trong đó có người hay không,chỉ biết gã vác nó nhẹ như vác một cái gối. Lúc bấy giờ,Trường Sinh Các vẫn chưa đông khách,trong tửu lầu chỉ vỏn vẹn khoảng hai mươi người và ba bốn điếm tiểu nhị.Khi gã hán tử bước vào,mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía gã,tiếp sau đó là một tràn những tiếng xì xầm.

Một điếm tiểu nhị thấy gã ăn mặc rách rưới,lại làm chuyện khác người như thế thì tỏ vẻ vô cùng chán ghét,định đến đuổi đi song chợt động tâm niệm " Cỗ quan tài nặng cả trăm cân chứ không ít,vậy mà hắn vác lên như không,ắt là người có thân thủ phi phàm,ta không nên động đến hắn. Nhưng nếu hắn vào đây ăn quỵt thì ta biết làm thế nào ? " Điếm tiểu nhị chưa biết định liệu ra sao thì gã hán tử đã vác theo chiếc quan tài đi thẳng lên lầu một. Gã chọn một chiếc bàn con ở góc phía tây và ngồi xuống,đặt chiếc quan tài kế bên mình. Đoạn,gã móc từ trong áo ra ba đỉnh vàng,đập bàn quát lớn :

-Điếm tiểu nhị đâu?Ở đây có món gì thượng hạng mang hết ra đây cho ta.

Chưa hết giật mình,gã điếm tiểu nhị kia lởi xởi chạy lại,gom ba đỉnh vàng bỏ vào túi,cười hì hì.

-Dạ,xin khách quan chờ cho đôi chút,tiểu nhân sẽ dọn lên ngay ạ.

Lúc bấy giờ các món ăn trên tửu lầu này tuy có đắt nhưng ba đỉnh vàng vẫn đủ để chi trả cho vài ba món thượng hạn với mấy cân rượu ngon. Chưa hết một tuần trà,gã điếm tiểu nhị kia đã trở lại cùng với một mâm đầy rượu thịt.

-Khách quan,ngài sẽ không phải thất vọng khi đến tửu lầu của chúng tôi đâu,các món ăn ở đây đều là những món đệ nhất Kinh Châu,chưa kể sơn hào hải vị trong cung vua ở đây đều có cả ....

Gã điếm tiểu nhị xổ một tràng,không để cho gã hán tử kia lên tiếng. Hắn kể ra những món ăn với tên gọi vô cùng độc đáo, nào là Điêu Thuyền Nhất Tiếu, Giang Sơn Mỹ Nhân,Thiên Điểu Phá Hỏa Lò ... đến những món mỹ tửu như Nhất Túy Khuynh Thành, Giang Nam Nhất Điểm Hồng, Thiên Thanh Túy ....

Những người khách và các điếm tiểu nhị còn lại trong tửu lầu biết thừa tên này là một kẻ mồm mép,cứ hễ có dịp để nói là hắn lại nói không ngừng nghỉ. Họ sẽ chẳng lấy làm lạ nếu gã hán tử kia cho hắn một đấm vào mồm.

Và gã hán tử kia đã không làm họ thất vọng,gã dùng đũa,gắp lấy một cái bánh trong đĩa bánh quế hoa trên bàn,phóng thẳng vào mồm tên tiểu nhị.

-Ta thưởng cho ngươi này.

Gã hán tử chưa dứt lời thì mọi người trong tửu lầu đã thất kinh hồn vía khi thấy tên tiểu nhị ngã chổng kềnh, la lên oai oái như heo bị chọc tiết . Hắn quằn người,phun ra một búng máu tươi và hai cái răng bị gãy. Chiếc bánh quế hoa vẫn còn kẹt lại trong họng của hắn.

Mấy gã điếm tiểu nhị còn lại thấy thế liền cuống cuồng chạy đến,hai gã đỡ tên lắm lời kia dậy,một gã lởi xởi chạy đến bàn của vị hán tử ,nhẹ giọng đáp.

-Vị khách quan này,xin bớt giận,ngài có cần gì xin cứ sai bảo,tiểu nhân sẽ phục vụ thật chu đáo.Đừng động tay động chân,bởi chúng tôi chỉ là kẻ làm công hèn mọn.

Gã hán tử nhấp môi một ngụm rượu,đoạn cười nhạt,đáp.

-Ta chúa ghét những kẻ lắm lời. Chủ của tửu điếm này là ai,gọi hắn ra đây cho ta.

Thấy gã hán tử này nói năng thô lỗ,lại hành sự hết sức ngang tàng,một vài trai tráng trong đám khách định đến để nói một lời công đạo,song,liếc nhìn cỗ quan tài kế bên gã thì chợt thấy lạnh xương sống,đến cuối cùng chẳng ai dám bước ra,chỉ biết ngồi nhìn.Tên điếm tiểu nhị mặt cắt không còn hột máu,quỳ rạp xuống,dập đầu lia lịa.

-Khách quan,đại hiệp,xin ngài bỏ qua cho,xin ngài bỏ qua cho ... Có gì từ từ thương lượng,đừng nói lại với chủ nhân,xin ngài,xin ngài

Gã hán tử thấy tên tiểu nhị sợ mình đến mất mật thì rất lấy làm đắc ý,gã cười thầm trong bụng,song nét mặt bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng hung dữ.

-Cẩu nô tài vô dụng,mau đi gọi hắn ra cho ta.-Nói đoạn vung chân đạp vào mặt tên tiểu nhị,khiến hắn lăn lông lốc.

Hai gã còn lại thấy bạn mình bị đối xử tàn bạo như thế thì rất lấy làm căm phẫn,chỉ muốn bay vào đánh chết gã khốn kiếp này,nhưng lại thấy dù cho cả bốn người cùng hợp sức cũng không đánh lại,nên đành quỳ xuống mà cầu xin tiếp,không ai nghĩ đến chuyện đi mời chủ quán. Nói riết một hồi,cả hai tên đều bị gã hung đồ kia đạp cho ngã chổng kềnh.

Gã hán tử thấy thái độ lì lợm của mấy tên tiểu nhị thì đâm ra cáu thật. Hắn đập tay thật mạnh xuống bàn khiến nó gãy làm đôi,đoạn tuông ra một tràn những tiếng chửi thề vô cùng tục tĩu.

Một thanh niên đang ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh thấy thế không chịu được,bèn lẳng lặng đi xuống tầng dưới tìm chủ quán . Khoảng không đầy một tuần trà,người thanh niên ấy quay lại bàn,dắt theo một ông lão vừa béo vừa lùn,đỉnh đầu đã bạc trắng quá nửa.

Bốn tên tiểu nhị,tên nào tên nấy mặt mũi đã sưng vù, bầm tím,khi thấy lão béo lùn thì sợ đến nổi són ra quần.Một tên không chịu nổi,đã ngất đi,ba tên còn lại quỳ rạp xuống,dập đầu lia lịa.

-Chủ nhân,xin ngài .....

Bọn họ muốn nói "Xin ngài tha mạng" nhưng chưa hết câu thì đầu đã lìa khỏi cổ,máu văng nhuộm đỏ một góc phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro