129.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một học sinh bỏ học 2 năm, Abigail thuộc đối tượng được các giáo sư đặc biệt chú ý, từ thời điểm vừa khai giảng, vài giáo sư đã tìm Abigail nói chuyện.

Giáo sư McGonnagall nghiêm túc nói: "có lẽ ông bà trò có những lo lắng của mình, nhưng ta cho rằng làm một học sinh mà lại nghỉ học tận 2 năm quả là hành vi không lý trí, nhưng nếu mọi chuyện đã như vậy, trò sẽ càng phải cố gắng rất nhiều, về sau ở trên lớp học ta sẽ yêu cầu trò càng nghiêm khắc hơn"

Abigail khom lưng, khiêm tốn tiếp nhận.

Giáo sư Flitwick vô cùng lưu loát, đem nội dung 2 năm học đưa hết cho cô, cười tủm tỉm phân phó cô cách ôn tập, không hiểu thì tới hỏi ông ấy. Abigail cảm kích đến mức vái 2 vái.

Giáo sư Horace cũng có chút than thở, ông ấy vẫn mời một số ít học sinh có bối cảnh, có tiền đồ tham gia vào câu lạc bộ của ông ấy, vốn ông muốn mời Abigail, ai ngờ vừa vào năm thứ 5 Abigail liền "chết"

"Thân ái, ta biết trò hiện tại nhiều việc, chờ sau khi trò thi đỗ OWLs đi, hoặc là trò cũng có thể dành chút thời gian rảnh đến tham gia cùng nhóm, tạo chút quan hệ cũng tốt"

Đúng vậy, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất của Abigail chính là : thi đỗ OWLs!

OWLs cùng NEWT không khác nhau về cách thức thi, đều quy định cần thi đỗ một số môn, nhưng cụ thể là những môn thì do chính học sinh quyết định, của Abigail chính là phòng chống Nghệ thuật hắc ám, biến hình, bùa chú, độc dược học, thảo dược học, tiên tri, chăm sóc sinh vật huyền bí, bởi vì cô học vẫn chưa đủ môn, cho nên sau khi suy nghĩ, cô đau khổ cho thêm môn lịch sử pháp thuật.

Hu hu, so với thi đại học còn nhiều hơn nha.

Giáo dục phương Tây đều là nhàn trước khổ sau, càng về sau, gương mặt giáo sư càng khó coi, một đám đều đen mặt, nói đi nói lại tầm quan trọng của những cuộc thi cấp bậc phù thủy, những người năm nhất hiền lành đều hung ác giống như muốn ăn thịt người.

"OWLs chỉ là bằng chứng năng lực pháp thuật cơ bản của trò, NEWT mới là thể hiện năng lực chân chính!", McGonnagall thẳng lưng, gắt gao chỉnh từng động tác của học sinh, Orlando biến ra một con rùa đen, chẳng qua có chút mềm nhũn, đã bị trừng mắt nhìn nửa ngày, cộng thêm một phần luận văn.

"Dù mềm thì rùa đen vẫn là rùa đen mà, giống như phụ nữ lớn tuổi đầy nếp nhăn cũng vẫn là phụ nữ nha!", Orlando ghé vào mặt bàn khóc thét.

"Phải không? Nhưng đàn ông nếu hói đầu vậy không coi là đàn ông nha", Lucy thuần thục biến ra một con rùa đen hoạt bát, đáng yêu, ngay cả hoa văn trên mai cũng thực rõ ràng, được giáo sư McGonnagall cộng thêm năm điểm.

Cô ấy và con rùa đều ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc.

Vị huynh trưởng nào đó cùng với con rùa "mềm" cùng nhau trợn trắng mắt, vô cùng nhụt chí.

Phong cách của giáo sư McGonnagall mọi người ít nhiều có thể hiểu được, bởi vì từ năm nhất gương mặt của bà liền giống "mẹ kế", nhưng điều Abigail không thể tiếp thu được chính là giáo sư Flitwick và giáo sư Horace.

Từ năm nhất hai vị giáo sư béo ú này đều rất tốt tính, nhưng lúc này lại có chút thần kinh, cổ tay vẩy sai một cái, viết báo cáo phân tích dài một tấc, tỷ lệ thuốc kém một chút liền ba tấc luận văn; sau một tuần, Abigail đã tích góp được ba tấm da dê bài tập.

Abigail thích nhất là giáo sư Sprout, nhưng bà lão hiền lành kia nay cũng hung ác giống như dung ma ma, bà quơ cánh tay mập mạp, giục các học sinh tay trần thay răng nanh của thực vật ăn thịt Bodo.

Giáo sư Cuthbert Binns của môn lịch sử pháp thuật thật ra vẫn như cũ, dùng âm thanh không hề phập phồng dạy học, giống như đường tăng tụng kinh mà giảng bài làm cho hơn phân nửa học sinh đều buồn ngủ, Abigail cũng rất muốn ngủ, nhưng trên lớp nhà Slytherine chỉ có mình cô, lại có người theo dõi, cô đành phải lên tinh thần, cố gắng trợn mắt thật to, không buồn ngủ để học.

Ngoại lệ duy nhất chính là môn tiên tri, làm cho người ta dở khóc, dở cười.

"...Mời mọi người giở sách đến trang thứ bốn. Ở mấy năm trước, chúng ta đã học được dùng lá trà, cầu thủy tinh, vân tay, tinh tượng để phán ra lời tiên tri, kỳ này chúng ta học một loại cấp độ mới cao hơn, không thông qua gì mà trực tiếp phán đoán dựa trên những người xuất hiện trước mắt chúng ta, hôm nay chúng ta trước tiên quan sát từ cái trán..."

"Tiên tri là năng lực thiên phú, ta không trông cậy vào các trò mỗi người đều có, nhưng thông qua việc học tập, sẽ làm cho các trò có được năng lực tài hoa của Kassandra..."

Giáo sư Sybill Trelawney là một vị đã ly hôn hơn 9 lần, trên người có phong cách người già, mái tóc dài quăn hồng nâu có chút hấp dẫn người khác phái, nhưng những nếp nhăn dày đặc đã triệt tiêu đi ít nhiều mị lực này.

Chuyên môn giỏi nhất của bà là đoán trước chuyện hôn nhân, trọng điểm là chất lượng của những cuộc tình, cũng kiêm chức giải tỏa phiền não tình cảm của những học sinh đang bước vào thời kỳ trưởng thành; Bởi vì bà mà khiến cho tình trạng tranh giành tình nhân của Hogwast giảm xuống không ít, vì thế, Dumbledore nhiều lần khen ngợi bà vì những cống hiến kiệt xuất cho nhà trường.

Những bà đồng bà cốt thường có chút thần thần bí bí, vị giáo sư này cũng không ngoại lệ, những bong bóng màu hồng lần lượt bay trong phòng học, nơi nơi đều đốt lò hương, cho dù là trời mùa hè bà cũng mang lò sưởi đến trường, làm cho trong phòng sương khói lượn lờ, mỗi người đều như lọt vào sương mù, trên người treo đầy những trang sức đinh đinh, đang đang. Giáo sư đi tới đi lui, giọng nói khàn khàn ra vẻ thần bí, vang lên trên đầu mọi người:

"A, Mary nhìn mặt của trò ta đoán, gần đây nhất định trò đang chìm đắm trong tình yêu"

Mary đỏ mặt, thẹn thùng vùi đầu vào sách vở.

"Edda, trò gần đây phải lòng chàng trai có mái tóc màu xám tro"

Một nữ sinh Ravenclaw nhìn lén Petter, cẩn thận đem ghế cách xa một chút.

"Suzanne, trò nghiêng mặt đi cho ta xem chút nào, đúng, cứ như vậy.... Ta nghĩ, chuyện trò ghét nhất sẽ phát sinh vào mười ngày sau, buổi chiều"

Một nữ sinh Huflepuff run lên một chút, lui vào ghế dựa.

"Melisa, trò sẽ kết hôn rất sớm, haizzz, ... nhưng mà chú ý là phải sau năm thứ bảy này, nếu không sẽ phát sinh một chuyện đáng sợ."

Ánh mắt Melisa mở thật to, bình tĩnh, lập tức lấy một cuốn sổ nhỏ, ghi mấy lời vào, Abigail quay đầu, nhẹ nhàng thở hắt ra, vô nghĩa, cái này cô đã biết từ năm nhất.

....

Đúng vật, bởi vì môn học này vô cùng đặc sắc, cho nên chọn môn này đa số là nữ sinh, đương nhiên cũng có một số ít cô nàng mang theo bạn trai đến, ví dụ như...

"Potter không cần dùng quyển vở xoa cái bàn nữa, ừm, trò cũng sẽ kết hôn sớm, nhưng từ vân tay ta nhìn ra được, trò sau này sẽ bị bỏ rơi, vợ tương lai của trò sẽ rời đi, sau đó cùng trò ly hôn"

Lily cứng họng, mà Potter nện một cái vào chân hắn, hắn sờ thắt lưng, khẩn trương nhìn Lily, dựa vào Lily ngày càng gần. Sirius vui sướng khi người gặp họa, cong khóe miệng, bắt đầu cười nhạo hành vi của Potter.

"Black, xin đừng cười, nhanh mở vở ra, chú ý thái độ học tập của trò, ta trước kia đã nhắc nhở trò, đường tình duyên của trò vô cùng khó khăn, sẽ chịu nhiều đả kích, hơn nữa càng buồn hơn chính là, ta không nhìn thấy dấu hiệu hôn nhân trên người trò, trong vận mệnh phát sinh nhiều biến hóa, những người trò yêu quý đều sẽ chết không nguyên do. Ta cảm thấy khổ sở thay cho trò..."

Lời của bà giống như một lời nguyền rủa, quả nhiên, phàm là những người nghe qua chuyện của Sirius và Abigail đều quay lại nhìn cô, tiếp theo ánh mắt thương hại lại nhìn Sirius.

Sirius mặt đen sì, hung tợn trừng Abigail.

Abigail thực vô tội, ngươi không có lão bà liên quan gì đến ta?

Orlando đang khoái trá, thình lình bị giáo sư gọi tên.

"Parkinson, mời trò nhìn Steele ở bên cạnh, cẩn thận quan sát cái trán của cô ấy, đối chiếu với những điều trong sách vở, sau đó nói cho ta biết, trò nhìn thấy cái gì"

Orlando lập tức thu hồi nụ cười, mở to hai mắt dùng sức xem cái trán của Lucy, hàm hồ nói: "Ách,... này, cái trán của cô ấy thực cao, này nói lên cô ấy rất thông minh, trán trắng hơn màu da, ... cái này chứng tỏ cô ấy hay dùng vải che trán"

Lucy mặt không đổi sắc, nhưng tay đã nắm chặt bút lông chim.

"Parkinson, mở suy nghĩ ra một chút, nhìn những thứ khác, dùng ánh mắt của trò nhìn thấu tâm hồn của cô ấy.." giáo sư Sybill mớm lời.

Orlando khẩn trương giở sách: "Ách,... đúng rồi, trán cô ấy có rất nhiều mụn,... mụn sắp hàng giống dấu + , này, đúng rồi, nói đến việc cô ấy có thể sẽ phải chịu thẩm phán, còn có... có tàn nhang, cùng với nốt ruồi, này, có vẻ cô ấy sẽ rất hạnh phúc. Cho nên... chờ chút, điều này cho thấy cô ấy sẽ bị tra tấn, sau đó sẽ hạnh phúc.... Ách, đây là ý tứ gì?"

Orlando nói đến chính mình cũng hồ đồ, không hiểu nhìn giáo sư.

Giáo sư Sybill thương hại nhìn Orlando, lắc đầu nói:

"Parkinson, ta chỉ sợ trò còn chưa tìm thấy điểm cần quan sát, những tiên đoán trò đoán hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng thông qua cái trán của trò, ta có thể xác định nói cho trò biết, mấy ngày sắp tới của trò sẽ vô cùng khổ sở..."

Orlando mờ mịt quay đầu, đột nhiên, hắn hoảng sợ phát hiện, cái bút trong tay Lucy đã gãy thành bốn năm mảnh, cô còn nở một nụ cười dữ tợn với hắn...

Sylvia nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn, Melisa lại quay đầu nhìn xem, Abigail đối với giáo sư Sybill vô cùng sùng bái – đây chính là thủ đoạn của những tên bịp bợm giang hồ.

...

Chủ nhật, Abigail ngồi trong thư viện, nhìn trái, nhìn phải, khổ sở phát hiện rằng, cô đang ở đây học một mình.

Ít ngày sau khai giảng, mọi người không chịu sự uy hiếp của những cuộc thi, tự nhiên sẽ không có việc thì không chạy đến thư viện nhìn sắc mặt bà Pince, mọt sách giống Hermione thực sự rất hiếm.

"Các bạn thực sự không cùng mình đi thư viện học sao?", Abigail nhiệt tình mời.

"Ngại quá, chủ nhận này mình muốn đi xem đồ ăn của hôn lễ, chủ nhật sau mình còn muốn đi thử áo cưới... A, chắc là những chủ nhật sau nữa mình cũng bận rất nhiều việc, Abigail, đợi đến khi bạn kết hôn rồi sẽ hiểu được cho mình", Melisa ôm mặt, làm cho người ta thật ghen tị.

"Nhưng mà, các bạn cũng phải thi NEWT nha, không học cho tốt sao có thành tích tốt được?"

"Cuộc thi NEWT cuối học kỳ mới có nha, hiện tại chỉ cần đem bài tập làm tốt, cuối cùng thì sẽ qua thôi, nếu chuẩn bị từ bây giờ còn sớm"

Sylvia phân tích rất có đạo lý, Slytherine luôn là học tập rất có kế hoạch, nhưng mà, nhưng mà,... kỳ thi lại OWLs lại ngay trước kỳ nghỉ đông, không còn nhiều ngày nữa, Abigail trong lòng rơi lệ.

"Lucy bạn thì sao? chúng ta rất nhanh sẽ tốt nghiệp, chẳng lẽ bạn không nghĩ muốn nắm lấy cơ hội này, đọc hết sách ở trong thư viện hay sao. Về sau cũng không còn cơ hội đâu"

"Đúng vậy, chúng ta rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cho nên mình muốn gia tăng tập luyện Quidditch, mình muốn trước khi rời trường học phải cho đám to gan lớn mật Gryffindore một cái kỷ niệm vĩnh viễn không muốn nhớ lại", Lucy hung ác nắm chặt tay, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên.

"Orlando, bạn chính là huynh trưởng, chẳng lẽ bạn không muốn đi thư viện duy trì trật tự một chút sao?", Abigail giãy dụa.

"Đừng đùa Abigail, bạn trợn mắt nhìn xem, hiện tại ngâm mình trong thư viện không phải là đám tiểu quỷ năm nhất thì chính là mấy tên mọt sách, bọn họ nào dám gây chuyện. Hiện tại học sinh năm bảy thì vội vàng tìm việc, hoặc là ứng phó với những an bài của gia đình, hơn nữa có bà Pince ở đó, còn cần mình đến duy trì trật tự hay sao?", Orlando cười tủm tỉm nói.

Abigail phóng mắt nhìn lại, bốn phía đều là những học sinh cấp dưới.

"Mình thì phải làm sao giờ? Ngày 12 này sẽ phải thi a! Các ngươi cũng không có ai nghĩa khí ở lại với ta sao?", Abigail không khách khí đập bàn, chẳng lẽ cô là học sinh năm bảy duy nhất đến thư viện hay sao?

"Cho bạn một đề nghị, bạn có thể cùng bọn họ học, bọn họ cũng chuẩn bị thi OWLs", Orlando nhỏ giọng bên tai Abigail, Abigail nhìn theo tay hắn.

Là Regulus và Elisa đang ngồi ở một góc, trước mặt bày một đống sách vở, nhưng bọn hắn cũng chưa từng nhìn qua, mà đang trộm nắm tay, sờ mặt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt đưa tình.

Abigail không dám tưởng tượng cảnh cô ngồi giữa đôi vợ chồng son này.

"Cái này, mình sao có thể hạ thủ được?"

"Ha ha, vậy bạn chỉ có thể một mình học tập mà thôi. Ai kêu bạn ở Hogwast nhiều năm như vậy mà đến một cái người yêu cũng không có, bằng không hiện tại đã có  người giúp bạn rồi. Chậc, chậc, đáng tiếc a!", Orlando vẻ mặt vui sướng, rung đùi đắc ý rời đi.

Slytherine máu lạnh chết tiệt!

Abigail tức giận một hồi, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, trong lòng không tiếng động hò hét, ta cũng có người yêu, nói ra hù chết các ngươi.... Hu hu, nhưng mà cô không thể nói ra!!

Cục tức này cô vẫn nghẹn đến tối, trong lòng cô rầu rĩ, cô không muốn trở về đối mặt với cái tên kia, vì thế ở trong lâu đài đi lại không mục đích, bất tri bất giác lại đi tới tháp thiên văn, phế tích từng bị hủy hoại giờ đã được trùng tu, chỉ là Abigail chưa từng đến lại nơi này.

Mái nhà hình tròn màu trắng cao ngất, trần nhà thủy tinh trong suốt, bốn phía là những chiếc kính thiên văn cao thấp không đồng nhất, không gian trống trải phất phơ gió lạnh.

Abigail vuốt ve bức tường đá thô ráp, trong lòng không hiểu sao buồn bã, trí nhớ như thủy triều tràn về.

Tại đây cô đã làm cho giáo sư Sinistra sửng sốt, giáo sư vừa tức giận vừa buồn cười.

Ở hàng cuối cùng của nơi này thường có một chàng trai tóc đen ngồi đó, tái nhợt, gầy yếu, trên mặt là sự bất đắc dĩ, bị bắt tới nơi này để hun đúc tình cảm.

Cô luôn cùng những học sinh khác nói chuyện về mối quan hệ giữa những vì sao và thần thoại hy lạp, chòm sao Song Tử dũng cảm, chòm sao Song Ngư coi trọng tình cảm, còn có chòm sao Bạch Dương cô thích nhất, ôn nhu mà kiên cường, làm cho lớp học chiêm tinh luôn vang lên từng trận cười lớn.

Khi đó cô – là một học sinh sống vui vẻ, hưởng thụ sự vô ưu vô lo của cuộc sống vườn trường.

Sau đó, hắn đến đây, trong đêm tối, đón gió mà đến...

Hắn đem cô ngồi lên lan can, chỉ vào những nơi xa xăm, thuật lại từng việc từng việc cũ.

Dưới ánh sáng của những vì sao, hắn vô cùng thân thiết hôn cô, ôm cô, nguyện ý cùng cô chia sẻ tất cả những thứ hắn có.

Từ nay về sau, cô có một bí mật rất lớn, không thể nói chuyện yêu đương với ai khác, cô một mình nhẫn nại, sợ hãi, mâu thuẫn, nhưng không thể kể cho một ai.

Sau đó, cô liền ngăn cách với những học sinh khác, cô không thể giống những nữ sinh bình thường nhận thư tình, nói yêu thương, tham gia vũ hội; không có bạn bè tâm sự, không có khuê mật (bạn gái nơi khuê phòng) ... Những việc này, tất cả đều vì hắn.

Abigail ngẩng đầu, tối nay ánh sáng sao thưa thớt, đây không phải là thời tiết thích hợp để ngắm sao.

Cô vẫn e ngại khi đi đến chỗ này, đều là một buổi tối mùa đông lạnh, sự chết chóc trong quá khứ làm cho cô phát run, hắn nổi giận tàn sát bừa bãi, muốn giết cô, những tảng đá lớn ở vách tường nện trên người cô, nơi cô từng cho là tốt đẹp nhất, có nhiều kỷ niệm lại biến thành Địa Ngục chỉ trong chốc lát, làm cho cô tan nát cõi lòng.

Sau đó, hiện tại, tất cả mọi thứ đều trở về điểm xuất phát.

Abigail bất lực ngồi ở bậc thang ban công, cúi đầu vùi vào đầu gối, cô khó khăn rơi lệ. Cô bỏ lỡ cuộc thi, bỏ lỡ cuộc sống học tập bình thường, bỏ lỡ những trận Quidditch,... cô mất đi nhiều hơn so với tưởng tượng của bản thân.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Abigail quay đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ, cô nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen cao lớn đang bước từng bước vững chãi tiến tới.

"Làm sao vậy?", Hắn lau hai má đã ướt đẫm nước mắt của cô.

Abigail mờ mịt nhìn hắn, nhướng mày: "Tất cả mọi người đều không chơi với em, bọn họ đã trưởng thành, đều có chuyện phải làm..."

Hắn yên lặng không nói gì ngồi bên người cô, ôm lấy thân mình nhỏ xinh, nửa ngày sau mới nói: "... Ta cùng em chơi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abigail