truyện ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa mỗi lúc một lớn từng cuộn mây đen kịt vần vũ như bức tranh khổng lồ đang đổ sập xuống trước mặt.....từng hạt nặng trĩu rơi trên mái nhà.Tôi lặng yên nhìn em qua ô cửa nhỏ...bên kia em đang giơ đôi bàn tay bé xíu hứng lấy những giọt nước...nước mưa hay nước mắt em....

Sài gòn...ngày...tháng...năm....

Dãy phòng trọ dường như cô quạnh hơn vì những trận mưa tháng 7.Nó khiến con người ta phải suy nghĩ về những điều mà đáng lẽ ra đã phải quên từ lâu.Em khá xinh theo nhận xét của tôi,khuôn mặt dáng dấp đều toát lên vẻ đẹp Á đông...Chiều nay khi đi làm về ngang qua phòng em,tôi thấy em ngồi một góc và khóc nức nở.Nó khiến tôi chạnh lòng....Tôi từng nhớ em đã nói với một ai đó rằng  : "Em sẽ không bao giờ khóc vì những giọt nước mắt chỉ làm chúng ta yếu đuối hơn".Có lẽ vậy em ạ...

Tôi chỉ là người xa lạ.Thậm chí đôi lần gặp nhau tôi cũng không nhìn em dù chỉ là vài giây.Có thể em sẽ nói tôi thô lỗ cục cằn hay đại loại như vậy.Tôi biết

Nhiều lần tôi bắt gặp chàng trai đưa đón em trước cổng.tôi lướt qua như thể không nhìn thấy...Vì em đã có người yêu...

Sài gòn...ngày...tháng...năm....

Hôm nay tôi lại thấy em khóc...em không cười...không nhí nhảnh như thường ngày...tôi biết em buồn...một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt kia...mưa mỗi lúc một lớn như thỏa nỗi lòng trong em .Em yếu đuối nhưng lại cố gồng mình xù gai giả tạo mạnh mẽ với người khác.
Tôi lặng mình trước hiên phòng nhìn chăm chăm xuống đất...Em có biết lúc này đây tôi chỉ muốn qua và ôm lấy em.cho em mượn đôi bờ vai này để tựa vào và khóc...Nhưng tôi không thể...Vì tôi có là gì của em....
Sáng dậy khi đi ngang phòng em...tôi vẫn thấy cửa đóng...có lẽ em vẫn còn ngủ...tôi ngước nhìn bầu trời...những đám mây xám xịt bủa vây như chực trút tiếp...Phố vẫn đông người...Sài Gòn là vậy...một cảm giác se lạnh như giữa tháng 9 Hà Nội....đâu đó vang lên bài hát  : " đường phố bé thế thôi...mà tìm hoài chẳng gặp....tìm hoài không thấy nhau giữa chốn đông người..."
Chiều về,tôi thấy phòng em khóa cửa ngoài....chắc em đi đâu đó....

Sài gòn...ngày...tháng...năm....

Em chuyển đi đã được một tuần.Tôi ngồi trước cửa phòng trọ nhìn mưa rơi...từng hạt...từng hạt...lặng lẽ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minh