Chap 23: quậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là cả nhóm uống một thùng bia , chứ thật ra toàn là Hoàng Hùng và Đức Duy uống , 2 người còn lại cũng uống nhưng không đáng kể . Chẳng hiểu sao hôm nay 2 con người chưa bao giờ đụng đến bia rượu kia lại sung thế , uống hết chai này đến chai khác , còn bắt Hải Đăng và Quang Anh uống cùng nhưng giờ nhìn xem , thật may khi mà cậu và cậu bạn Rhyder kia không say 

Hoàng Hùng: Cô chủ..ực..5 chai nữa..

Hải Đăng: thôi mà

Hoàng Hùng: hôm nay vui..em..ực.. cũng uống đi chứ

Huỳnh Hoàng Hùng nói ra chất giọng nhè nhè , mặt anh đỏ tía , mắt thì lờ đờ nhưng vẫn luôn miệng gọi thêm bia . Hàng ngày , anh ngoan ngoãn , hiền lành lắm cơ mà sao khi say lại giống badboy thế này . Hải Đăng chỉ biết bất lực ngồi bên can ngăn anh lại . 

Đức Duy: huhu..tôi muốn..làm thiên..thần..ực cơ , sống ở đây..mệt"

Quang Anh: thôi thôi t xin m đấy Duy ạ

Đức Duy: a..thấy thiền thần rồi

Nhìn sang Hoàng Đức Duy , thì thấy Hùng vẫn ngoan chán , không những say đòi uống mà cậu bạn này khiến Quang Anh vừa mệt , vừa "xẩu hổ" . Tại sao á hả , Đức Duy ngày thường đã quậy rồi khi say vào còn kinh khủng hơn nữa , cậu không chịu ngồi im tí nào , hết đứng lên bàn nhảy đòi quẩy , rồi chạy ra đường đi bắt ma , xong không hiểu nghĩ ra cái này ở đâu mà cứ khóc lóc đòi làm thiên thần cái gì đó . Quang Anh hết phải kéo cậu ngồi xuống rồi chạy ra mang cậu vào , giờ còn khóc to làm người ta nhìn như thể Quang Anh bắt nạt "trẻ con" vậy á . 

Lại nữa rồi , Đức Duy lại chạy đi , mà lần này còn chạy sang bàn kế bên xà nẹo con người ta 

Đức Duy: hì hì..anh đẹp trai..anh là thiên thần hả..ực..cưới em đi..

Eo ôi , thề , giờ mà có cái hố nào là Quang Anh chui xuống đó liền " nhục chết mất " . Hết cách rồi , cậu cũng phải chạy đến xin lỗi người ta rồi kéo Đức Duy ra nhưng làm gì dễ đến thế . Cậu nhóc captain này tuy nhỏ con mà quậy chả ai bằng cứ bám khư khư lấy áo người lạ đến nỗi Quang Anh phải bế xốc lên thì cậu mới giật mình mà buông tay ra . 

Đức Duy: huhu bới người ta , có bắt cóc , bắt cóc con nít 

Quang Anh: im coi 

Đức Duy: thả tui xuống..muốn xuống huhu

Tức chết mất , đã bế lên rồi mà vẫn không chịu nằm im cứ dãy đành đạch lên . May mà Quang Anh cũng có sức khỏe chứ không là hai đứa ngã lăn ra đây rồi . Không những thế mà mọi người xung quang còn cứ nhìn nhìn làm cậu quê chết đi được . Nhanh chóng tiến đến chỗ Hải Đăng và Hoàng Hùng

Quang Anh: ê , t mang nó về trước cái nhá , để đây một hồi chắc nó phá tanh bành quán người ta luôn quá , mà ở đây lúc nữa chắc t cũng kệ nó luôn ấy, nhục gần chết 

Hải Đăng: ừ về đi chắc t cũng mang anh Hùng về , chứ đòi uống mãi như này không ổn tí nào 

Thế là Quang Anh bế Đức Duy về trước 

Hải Đăng: anh Hùng về thôi , cũng muộn rồi 

Hoàng Hùng: ơ..sao lại về đang vui mà

Hải Đăng: thôi mà , về thôi 

Hoàng Hùng: hông về

Hải Đăng: nài thế em về trước anh ở đây nhớ 

Hoàng Hùng: ơ..đừng..bỏ anh 

Giờ nhìn lại thấy cậu "anh trai" này khi say cũng dễ thương đấy chứ , không biết học đâu cái kiểu làm nũng đấy nữa , trước giờ anh chưa bao giờ kiểu vậy với cậu đâu . Hải Đăng khẽ cười rồi nhìn anh nói 

Hải Đăng: thế giờ anh có về không

Hoàng Hùng: anh mỏi..chân..ực 

Ý gì đây chứ muốn bế giống Duy à 

Hải Đăng: thế anh muốn em bế à 

Hoàng Hùng: cõng cơ

Thôi được rồi , cậu cũng chiều lòng mà quỵ chân xuống cõng anh lên chứ giờ mà không làm chắc anh không chịu về mất cũng 12 giờ đêm rồi 

Ở một nơi khác

"Rái cá xú xí bỏ tui..xuống mauu"

"Sắp về đến nhà rồi , t giao cho bố mẹ m nữa là xong"

"thấy tui phiền..ực..chứ gì thế thì bỏ xuống đi"

"Không , dễ thương mà"

Quang Anh thấy mình hơi lỡ lời , nhưng đã nói ra rồi làm sao mà rút lại được đây , chỉ mong sáng mai Đức Duy không nhớ 

Nãy giờ Đức Duy nằm trong vòng tay cậu cứ giãy dụa rồi nói liên tục 

(X):Phiền chết đi được nhưng c..cũng đáng yêu

Ơ , lạ quá sao giờ cậu bạn "quậy như quỷ" nằm im rồi . Quang Anh nhìn xuống thì thấy Đức Duy ngủ mất rồi . Cậu nhìn mà không tự chủ được mỉm cười . 

Đến nhà Duy , cậu gõ cửa mãi chẳng thấy ai ở nhà , thấy thế cậu lấy chùm chìa khóa trong bao ra mở cửa luôn . Còn vì sao cậu có á , thì tại vì Quang Anh hay đến nhà Duy , mà còn là bạn thân từ nhỏ nên bố mẹ Duy đưa chìa khóa dự phòng cho cậu giữ luôn . 

Quang Anh: hai bác ơi , có ai ở nhà không ạ 

Gọi nhưng chẳng nghe tiếng đáp lại , căn nhà thì tối om , cậu mở đèn lên rồi nhìn khó xung quang vẫn chẳng thấy ai . Thôi thì mang cục nợ này lên phòng cái đã rồi tính tiếp . 

Quang Anh nhẹ nhàng hết mức có thể đặt Đức Duy xuống giường , cậu sợ Duy thức giấc 

Vẫn chẳng thấy ai ở nhà , nghĩ lại thì Đức Duy có hay kể rằng bố mẹ hay đi công tác mấy ngày , chắc có lẽ lần này cũng vậy . 

Cậu ngồi bên cạnh Đức Duy nhìn ngắm cậu bạn mà mình thầm thương "cũng 2 năm rồi nhỉ" 

______________________________________________

Ui tui xin lỗi trời ơi , hôm bữa tui có viết mà viết gần xong thì tắt máy mà quên mất chưa lưu ,thế là mất hết luôn ('。_。`) . Giờ mới viết lại được tuy không giống ban đầu lắm nhưng cũng gọi là tàm tạm . 

Tui muốn hè này là viết xong bộ này á , tại vào năm học là bận lắm luôn , giống mấy bộ trước phải drop luôn í 









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro