Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa phố Paris đầy sa hoa, lấp lánh cùng với những đôi chân vội vã,đông đúc. Một cậu trai trẻ chui rúc trong đám đông để tìm một chúc hơi ấm. Nhưng hơi ấm chưa được lâu thì em bị đẩy ra vì quá thừa thải,họ chửi rủa em nói em dơ bẩn. Em chỉ biết ngồi một góc trong hẻm thôi

Em là Huỳnh Hoàng Hùng,đứa trẻ bất hạnh bị cha mẹ bỏ rơi khi còn quá trẻ,em được cô nhi viện chăm nuôi.Sau một thời gian sinh sống trong cô nhi,em được một gia đình khá giả nhận nuôi

Em tưởng rằng bản thân em sẽ được hạnh phúc trong mái ấm gia đình...Em mới biết được rằng họ ngày nào cũng cãi nhau, đánh đập em, ép em làm mọi thứ. Họ nói em không xứng đáng làm con họ vì con gái của họ vu oan em đánh cô bé,không nghe em giải thích. Em ức lắm nhưng không thể làm gì được

Cô bé tên là Liễu Ánh Tuyết, Cô bé đó ganh tị với em vì vẻ đẹp thuần khiết và trong sáng của em,luôn tìm mọi cách dìm em xuống để nâng bản thân, em không muốn ý kiến vì em chỉ là con được nhận không xứng đáng để được nuông chiều hơn

Quay lại thực tại, em là càng xoa hai bàn tay của mình lại cà xát nó rồi áp lên má,nó ấm áp lắm nhưng em không hiểu sao em lại khóc, nước mắt em cứ tuôn rơi. Em ức,em buồn lắm họ không nghe em giải thích,không thể yêu thương như em yêu thương họ,bản thân em bất hạnh đến thế sao ?

Trong phố xá Paris chật hẹp, lại có một thiên thần nhỏ nức lên vì tủi thân...

Em thiếp đi vì khóc quá nhiều thì lẻ loi ánh sáng ban mai của mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt sưng húp của em,em bị ánh sáng làm chói mắt cũng từ từ mở ra,có lẽ vì em quá mệt mỏi vì đêm qua nên không thể nào cử động mạnh được

Sau đó, bỗng nhiên có một chàng thanh niên mặc trên người một bộ vest hoàn hảo tiến về phía em. Đứng đối diện em, chàng trai nhìn thẳng vào đôi mắt sưng húp của em rồi quỳ xuống. Em lo sợ mà chui rúc vào mép tường. Em sợ đàn ông lắm vì quá khứ em đã từng huy hoàng như thế nào

Năm xưa, em từng thích một người, anh ấy tên là Phong Lưu, anh ấy thường lui tới cô nhi viện để chơi với đám trẻ trong đó, lúc đó anh cười tươi và đẹp lắm, em đã rung động với nụ cười tỏa sáng của anh ấy, em luôn muốn anh ấy lui tới để trò chuyện cùng. Anh ấy cũng đã nói chuyện với em rất nhiều nhưng em đâu biết được rằng...

Anh ta là kẻ buôn người, anh ta cố tỏ ra thân thiết với em vì em trong sáng, anh ta nói rằng em yêu anh ta rất ghê tởm. Nó là ngọn giáo vô hình nhưng sắc bén đâm thẳng vào trái tim bé nhỏ của em. Sau lúc đó, em luôn trốn tránh anh ấy vì em sợ em sẽ bị bắt đi

Cuối cùng anh ấy cũng bị bắt vì buôn người trái phép. Lúc anh ta bị bắt là lúc em vừa bị anh ta ức hiếp, lúc đó em rất đau vì em đã tin tưởng nhầm người. Lúc bị bắt đi, anh ta nhìn em với đôi mắt sói đây man rợn và em sợ rằng anh ta sẽ lại trả thù em lần nữa

Càng nghĩ tới em lại càng sợ đàn ông hơn. Em càng chui rúc vào góc hơn vì sợ người thanh niên trước mặt mình, em muốn nức lên vì sợ nhưng cho dù thế cũng chẳng ai quan tâm em đâu...

Anh ấy tiến tới và áp thứ gì đó ấm ấm vào má em, em mở mắt nhìn thứ đó trong hoảng sợ tột cùng. Là khăn sao ?
Ấm quá em muốn nó nhiều hơn. Em lại giật mình khi giọng nói anh ấy cất lên

" Em có lạnh không ? Paris bây giờ lạnh lắm ! Anh đưa em về nhé ? "

Lúc đó tim em hẫng một nhịp vì anh ấy. Giọng nói anh ấy trầm ấm và nó toát lên được sự quan tâm tuyệt đối dành cho em. Lúc đó em như thấy được tia hy vọng rằng anh ấy có thể bảo vệ em khỏi trời đông buốt

Em mềm lòng rồi ! Em không thể nào nói không vì em quá lạnh... Em khẽ gật đầu coi như sự chấp nhận bảo vệ từ anh. Anh ấy bế em lên như là bế công chúa vậy, em có phần hơi hoảng nhưng vẫn phải cho anh bế vì cơ thể đã mềm nhũng rồi

Đi trên con phố vắng tanh vì vẫn là lúc bình minh đang lên,tiếng giày lóc cóc của anh và bản thân anh đã ôm chặt em như thế nào, anh bỗng khẽ nói với em,tên của em và em cũng biết được rằng anh tên là Đỗ Hải Đăng 26 tuổi, tiểu thuyết gia nổi tiếng của Châu Á và Châu Âu, anh là người chấp bút vào những tác phẩm đáng giá bên Á và Âu

Tiểu thuyết của anh đem lại cho các độc giả là những cung bậc cảm xúc khác nhau nhưng thứ vẫn đọng lại cho họ là cảm xúc được che chở là như thế nào ! Trong những cuốn sách hay tiểu thuyết, anh luôn đặt tất cả cảm xúc bản thân có mà viết vào, em ngưỡng mộ anh ấy lắm ! Và anh nói rằng em là người rất xinh đẹp và trong sáng,chắc hẳn em sẽ phải luôn có một cuộc đời bình yên hơn...Anh ấy ngỏ lời muốn em là bạn cũng như là người thân thiết của anh ấy, sẽ là người anh ấy sẽ bảo vệ ! Chẳng biết khi nào mà em đã lỡ rung động với anh ấy...

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro