11. phải làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất lâu sau này anh mới nhận ra, thế giới này thực sự tồn tại một người, thời gian của em ấy ở bên cạnh anh rất ngắn, nhưng nếu như anh muốn quên đi em ấy, lại cần thời gian là cả một đời."

Không khí trên xe của Hải Đăng thật sự im lặng đến nghẹt thở. Người bình thường sẽ líu lo - Huỳnh Hoàng Hùng đã khoanh tay trầm ngâm suốt đoạn đường từ phim trường về đến nhà. Hải Đăng cũng hiểu được rằng anh đang khó chịu điều gì. Nhận được cơn sỉ vả tận mặt như vậy làm sao trong lòng không tức giận được.

- Anh đừng để tâm đến những lời ba em nói. Ông ta đang nói bừa thôi.

- Anh đã gặp ba em từ bữa tiệc sinh nhật của Minh Hiếu rồi. Nghe bảo còn tìm người cho em kết hôn đó.

Nhắc đến ba mình cậu thực sự không hiểu đã có giây phút nào ông ấy thực sự xem cậu là con hay không. Phản bội mẹ cậu, đuổi cậu và mẹ ra khỏi nhà giờ lại muốn dùng Hải Đăng để mang lại lợi ích cho ông ta. Có một người ba nào lại đối xử với con mình như thế không?

Hải Đăng không nhịn được gấp gáp nắm chặt lấy tay anh như sợ anh sẽ vuột mất khỏi cậu

- Ông ấy nói gì với anh nữa không? Nhưng kệ đi đừng tin những lời ông ta nói.

- Có gì đâu. Ông ấy nói anh không xứng với em. Nói anh là dạng vì tiền vì danh tiếng mà bám riết lấy em. Nhưng mà anh đúng là như vậy thật mà. Thôi anh mệt rồi chúng ta vào nhà đi.

Hoàng Hùng gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ra mệt mỏi bước vào nhà. Dạo này tâm trạng anh cứ lên lên xuống xuống thất thường. Rõ ràng khi nhìn thấy cô gái đó anh lại có chút bất an. Nếu như Hải Đăng kết hôn không phải vị trí của anh sẽ bị lung lay sao. Không. Không được anh phải vững vàng ở vị trí này. Anh không thể vuột mất vị trí của mình trong lòng Hải Đăng. Danh tiếng của anh và cả bạch Nguyệt Quang trong lòng anh vẫn còn chưa nhìn về phía anh nữa mà.

Quá nhiều chuyện ập đến khiến Hải Đăng đã không còn nhớ bao lâu rồi cậu chưa được ngủ ngon. Một bên là người cậu yêu nhưng không chút hi vọng nào sẽ đáp lại. Một bên là người cậu phải gọi bằng ba và cả vị hôn thê ông ta đưa về từ đâu đó.

Hải Đăng mở hộc tủ lấy viên thuốc an thần uống. Ngoài anh ra chỉ có thuốc mới giúp cậu chìm vào giấc ngủ lúc này. Mỗi ngày trôi qua với cậu đều đau đớn đến tột cùng, nhưng gì nhiều quá sẽ trở thành thói quen, mở miệng tự than vài câu qua loa, biết là chẳng ai bận lòng.

Dù muốn hay không nhưng hôm sau cậu vẫn phải đi gặp ba mình. Cậu biết bây giờ nếu anh làm trái lời ông ấy người hứng chịu sẽ phải là anh.

- Ngồi xuống đi.

Ông ấy chỉ tay xuống ghế muốn cậu ngồi xuống. Vừa ngồi thì Khả Vy từ đâu chạy lại ngồi sát xuống bên con tự nhiên khoác lấy tay anh.

- Em đợi anh mãi.

- Tôi không thích đụng chạm.

Hải Đăng gỡ tay cô ta ra rồi ngồi cách xa. Thú thật từ nhỏ đã cảm thấy cô ta phiền lớn lên vẫn phiền hà như vậy sao. Khả Vy nhận được sự cự tuyệt từ cậu liền phụng phịu quay sang làm nũng với ba cậu

- Ba! Ba xem anh ấy kìa.

- Để đó ba giải quyết cho con.

Nhìn Khả Vy gọi bằng ba tự nhiên khiến trong lòng cậu như nổi lên trận buồn nôn. Bọn họ dường như đem cậu là một quân cờ mà tùy ý sắp đặt.

- Ba định ngày rồi hai tháng sau hai đứa kết hôn.

- Ba xem tôi là một quân cờ của ba để ba thích đặt đâu thì tôi phải ngồi đó à?

- Mày không còn sự lựa chọn khác đâu.

- Vậy thì ba thích thì ba tự đi mà cưới. Tôi không cưới ai ngoài anh ấy hết.

Hải Đăng toan đứng dậy để rời đi. Cậu sợ chỉ cần ở đây thêm một giây phút nào anh sẽ không kìm chế nổi mà nôn ra trước mặt hai người mất. Trong lúc cậu quay lưng định rời đi giọng nói lạnh lùng từ ông khiến cậu phải dừng lại.

- Nếu anh vẫn muốn tiếp tục với loại đó thì ba không chắc ba sẽ để cho đứa nhỏ đó yên đâu.

Cậu thừa biết tính khí của ba mình lời ông ấy nói ra chắc chắn ông ấy sẽ làm được. Nhưng bằng mọi cách cậu sẽ bảo vệ anh dù có phải hi sinh thân xác này. Dù sao cậu cũng không biết rằng mình tồn tại trên cõi đời này làm gì. Chỉ cần anh hạnh phúc là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro