EP19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hùng đang dọn dẹp , thì thấy Hiếu đang đứng ở bên ngoài đợi anh

Hiếu tiến về phía Hùng , nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên khuôn mặt khi anh vẫy tay nhẹ. "Này, Hùng," anh nói khi đến gần Hiếu - và Hiếu cố gắng nở một nụ cười thuyết phục khi bụng anh nhảy múa vì nỗi sợ kỳ lạ đó.

"h-hi," anh ta lắp bắp, giọng nói cao một cách kỳ lạ. Hiếu dường như không để ý, đưa tay ra và hôn má Hùng.

"Ngày hôm nay của em thế nào? Sẵn sàng đi chưa?" anh hỏi, vừa nói vừa đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt Hùng ."ổn, nhưng vẫn chưa ổn", Hùng trả lời. Lần này giọng anh gần như bình thường trở lại.

"Không vấn đề gì, tôi sẽ giúp anh!" Hiếu nói với giọng điệu vui vẻ thường ngày. Anh với tay lấy một chiếc khăn khác, nhưng Hùng đã kêu lên trước khi kịp có cơ hội:

"Không!"

Hiếu quay lại nhìn anh với vẻ bối rối, và Hùng phải nhanh chóng suy nghĩ về bước tiếp theo của mình. Anh thực sự không muốn Hiếu ở đó ngay lúc này, anh muốn có thời gian riêng tư - nhưng vấn đề là, có một giọng nói nhỏ trong đầu anh bảo anh rằng anh không thể nói như vậy với Hiếu, Không nếu anh muốn được an toàn.

thật nực cười! anh tự nhắc nhở mình, chỉ là Hiếu thôi mà! anh ấy là bạn trai của em, anh ấy sẽ hiểu mà. và vì thế, trái với sự phán đoán của mình, Hùng lại bắt đầu:

"Ý em là... Emcó thể tự làm được, anh có thể gặp em ở nhà trong khoảng hai mươi phút nữa. Được chứ?"

Trong giây lát, Hiếu không trả lời, nụ cười biến mất, và Hùng thực sự sợ hãi - nhưng rồi anh ấy gật đầu, một nụ cười nhỏ khác lại hiện trên môi.

"Được thôi! Cứ đến nhanh nhất có thể.em chắc là không muốn anh đợi cùng em chứ? Anh không phiền đâu!"

"Không, thực sự, ổn mà!" Hùng thốt lên, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập lồng ngực đến nỗi anh gần như bật khóc. Anh ấy đã đúng - chỉ là Hiếu thôi. Anh ấy chỉ bị hoang tưởng thôi, không có gì sai cả. Mọi thứ đều ổn, Hiếu chỉ muốn điều tốt nhất cho anh ấy. Mọi thứ đều ổn.

Hiếu nhún vai. "Được thôi, nếu em chắc chắn." Anh kéo khuôn mặt Hùng vào một nụ hôn và Hùng nghiêng người về phía anh dễ dàng hơn anh nghĩ là có thể vào lúc đầu ngày. Anh chỉ là Hiếu mà thôi.

"Cứ đến thẳng chỗ Đăng thôi - . Anh sẽ đợi. Gặp lại em sớm nhé!" Hiếu nói sau khi nụ hôn kết thúc, Hùng mỉm cười và gật đầu rồi đi ra ngoài.

Khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cuối cùng Hùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều ổn. Anh chỉ lo lắng thôi!

trái tim anh nhẹ nhõm và hạnh phúc khi anh bắt đầu lau bát đĩa lần nữa. dù sao thì anh cũng có một người bạn trai hoàn hảo. sự lo lắng vẫn đang gặm nhấm các cơ quan của anh chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều, và nó đã dịu đi. mọi thứ đều ổn.

và rồi cánh cửa lại mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro