EP9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thật buồn cười khi thấy hai tuần tiếp theo trôi qua nhanh đến thế.

Làm việc trong nhà hàng khiến buổi sáng của anh trôi qua nhanh một cách đáng ngạc nhiên - và không tệ chút nào: khi không quá bận rộn, anh được đi chơi với Quân và Nicky, và họ thực sự là những người tuyệt vời nhất mà anh từng gặp.

anh ấy luôn vui vẻ nhất khi đi chơi với họ, ngay cả khi chỉ là hát hò ầm ĩ theo bản nhạc ngớ ngẩn trong khi họ dọn dẹp nhà hàng hoặc rửa bát. Thứ ba, thứ sáu và cứ hai tuần một lần, anh ấy ở lại nhà hàng cho đến tối, làm việc ca chiều.

ngay cả những ngày đó cũng không quá tệ, chỉ là mệt mỏi - nhưng những ngày anh ấy được rảnh rỗi vào buổi chiều là tuyệt nhất.

Có vẻ như lúc nào cũng có việc gì đó để làm. Phác họa quang cảnh từ phòng mình, đi bơi, thử (và thất bại thảm hại) lướt sóng trên một trong nhiều ván lướt sóng của gia đình Đăng, đi dạo trên đường mòn đá với Đăng.

Vâng, Hải Đăng.

Kể từ ngày đó ở thị trấn, Hùng và Đăng ngày càng dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chủ yếu là đi dạo trên bãi biển và đến kè chắn sóng.

đôi khi họ đi ăn kem trong thị trấn, đôi khi họ chỉ im lặng đọc sách cùng nhau trên bãi biển. Điều đó không quan trọng - miễn là họ được dành thời gian cho nhau.

chuyện này không xảy ra hàng ngày, nhưng cũng không xa lắm - anh không muốn nói điều đó với Quân và Nicky.

Những nơi họ tụ tập đều bí mật một cách kỳ lạ: không phải là họ quyết định giữ bí mật cuộc gặp gỡ của mình, mà là một điều kỳ lạ hiển nhiên. Đăng chưa bao giờ gặp Hùng ở nhà hàng, và mỗi khi Hùng thấy Đăng đi cùng chàng trai nào đó  (người mà anh biết tên là Thượng Long),

Anh không biết tại sao họ lại làm thế - không phải là họ đang hẹn hò hay gì cả.

Nhưng về mặt lý thuyết, trái tim anh ấy cũng không nên rung động mỗi lần nhìn thấy Đăng.

Nhưng mà, anh ấy không nên muốn dành toàn bộ thời gian bên anh ấy.

không phải là Hùng thích anh ấy, không hề! anh ấy đến đó vì công việc. không phải là vì Đăng. việc anh ấy muốn hôn anh ấy một chút là điều dễ hiểu, bởi vì Đăng thực sự rất đẹp trai.

điều đó không có nghĩa là anh ấy có tình cảm với anh ấy, nó chỉ có nghĩa là anh ấy là người đồng tính.

nhưng mà, anh ấy thực sự đẹp trai.

Hùng liếc nhìn chàng trai tóc đen đang đi cạnh mình, và không thể phủ nhận rằng theo cách riêng của mình, Đăng có thể là chàng trai đẹp trai nhất thị trấn. Đôi mắt đen hút hồn khiến anh ấy... khác biệt so với những chàng trai trong thị trấn. Anh ấy nổi bật, anh ấy phải nổi bật giữa đám người lướt sóng này.

nhưng anh ấy chấp nhận điều đó: anh ấy biết mọi người đều phải nhìn anh ấy. Anh ấy thu hút nhiều sự chú ý hơn nữa khi mặc những chiếc áo sơ mi đen này , đó thật sự hợp với Đăng.

anh ta trông như một thằng khốn nạn. anh ta trông giống hệt như những gì Nicky và Quân nói về anh ta - nhưng Hùng không thấy điều đó, không còn nữa. kể từ khi anh ta đến muộn một tiếng, Đăng luôn đến đón anh đúng giờ. anh ta không bao giờ nói điều gì tệ, kể từ đêm đầu tiên đó - anh ta chỉ siêu ngọt ngào. một gã mọt sách ẩn mình, một gã trông như một thằng khốn nạn thực sự viết thơ và đọc truyện tranh marvel và có thể đọc thuộc lòng toàn bộ phần đầu của truyện the hobbit.

đó là khía cạnh anh ấy biết, và đó là lý do tại sao anh ấy chắc chắn Quân và Nicky đã sai.

"Có gì trên mặt em à?" Đăng hỏi, kéo được Hùng trở về thực tại - và khiến anh nhận ra anh ta đã nhìn chằm chằm vào anh

Hùng vội vàng cúi xuống nhìn, khuôn mặt trở nên ấm áp "Không, ừm, anh chỉ đang suy nghĩ thôi," anh nói, và Đăng gật đầu.

"Có gì để anh suy nghĩ vậy?"

"Chỉ tự hỏi hàng đợi ở bưu điện sẽ dài bao lâu và liệu tôi có kịp về kịp ca làm của mình không thôi." Hùng nhanh chóng nói dối, hy vọng là mình không quá lộ liễu.

Đăng đang đưa Hùng đến bưu điện để gửi chiếc điện thoại bị hỏng của Hùng đến cửa hàng vì mẹ Hùng đã chán việc gửi thư rồi. Đã đến lúc rồi...

"Đừng lo. Anh có thể đến muộn tùy thích và em hứa là sẽ không trừ lương của anh đâu. Đừng quên là anh đang chơi với con trai của chủ quán!" Đăng vừa xoay chiếc điện thoại và nói. Hùng đảo mắt, cố gắng không cười.

"Điều đó sẽ không công bằng với Nicky và Quân- và hơn nữa, em sẽ không làm điều gì sai trái một cách trắng trợn như vậy với người khác chứ, phải không , Hải Đăng?" Hùng trêu chọc, khiến Đăng thở hổn hển và đặt tay lên ngực.

"Em?? làm gì sai à?? Có đâu?!!" anh ấy nói lớn, và Hùng không thể ngừng mỉm cười - Đăng thực sự rất buồn cười.

"Không ảnh giỡn thôi , anh biết mà", Hừng đáp.

Trong vài giây, họ tiếp tục bước đi trong im lặng - không phải là sự im lặng ngượng ngùng, họ không thực sự có được điều đó nữa - chỉ là im lặng. Hùng nhìn những tòa nhà xung quanh mình, vẫn tận hưởng thị trấn xinh đẹp. Anh ấy chỉ thích nó, rất thích. Anh ấy thích toàn bộ nơi này rất nhiều - nó hoàn toàn trái ngược với quê hương của anh ấy. Mặt trời chiếu sáng nóng bức mỗi ngày, tất cả các màu sắc và cảm giác lười biếng trong không khí. rất khác biệt so với quê nhà ảm đạm và buồn tẻ.

"Trời ơi, nóng quá!" Đăng đột nhiên càu nhàu

Hùng quay lại nhìn Đăng đang quạt tay, những giọt mồ hôi nhỏ lấp lánh trên mặt anh ấy. Trời thực sự rất nóng nhưng Hùng không bận tâm.

"Nào, chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi!" Hùng thúc giục, mỉm cười khích lệ.

"Làm sao anh biết được? Anh đã đến đây bốn lần rồi và em khá chắc là ba trong số đó là với em", Đăng đáp, vẫn than vãn.

"Ý tôi là tôi không biết," Will thừa nhận, "nhưng nó cũng sẽ không lâu quá đâu!"

Đăng thở dài.

"Thôi nào, chúng ta hãy đi đến bãi biển thôi. Em sẽ mua cho anh chiếc iPhone 14, miễn là anh đưa em đến bãi biển!" Đăng nói, nhưng Hùng đảo mắt lần nữa

" Tôi sẽ đi, nhưng đừng cố mua chuộc tôi, anh chàng giàu có!" Hùng nói, lè lưỡi. Đăng thực sự rất tốt bụng, nhưng anh ta có vẻ không nhận ra mình được hưởng đặc quyền như thế nào.

Đăng bắt chước cử chỉ đó, nhưng rồi lại thở dài thêm một lần nữa. "Tôi sẽ đi cùng em, em biết là tôi sẽ đi mà." Hùng nói và cười.

"Thôi nào, tôi sẽ giúp cậu," Hùng nói, với tay nắm lấy tay Đăng. Đăng nắm lấy tay anh và đứng yên tại chỗ - để Hùng kéo anh ấy đi.

"Anh không thể kéo-em--được!" Hùng càu nhàu: ngay cả khi cố gắng hết sức, Đăng vẫn hầu như không di chuyển.

"ôi, tôi nặng thế sao?" Đăng nói, vỗ nhẹ vào bụng (toàn cơ bắp) của mình.

"Vâng. Body em đẹp lắm. Bây giờ em có thể đi được không?" Hùng hỏi, và Đăng cười khi anh ấy bắt đầu bước đi tiếp.

nhưng anh ấy vẫn chưa bỏ tay ra khỏi tay Hùng- và họ vẫn tiếp tục bước đi như vậy

Hùng đau đớn nhận ra đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ, và không thể ngăn được cơn đỏ mặt lan đến tận cổ. Mọi sự trêu chọc, đùa giỡn... họ chỉ là bạn bè - nhưng nếu họ không phải bạn thì sao?

nếu có điều gì khác bắt đầu ở đây thì sao?

và mặc dù Hùng vẫn không ở đó vì các chàng trai, mặc dù giọng nói lý trí trong tâm trí anh đang hét lên câu nói đó với anh - công việc, không phải các chàng trai; công việc, không phải các chàng trai - một giọng nói nhỏ hơn, rùng rợn không khỏi tự hỏi liệu thực sự có chuyện gì đang xảy ra không: và nếu có, anh có thực sự bận tâm không?

và anh ấy không thể kìm được tiếng hét nhỏ, không thể nghe thấy vì phấn khích.

Liệu anh ấy, Hùng Huỳnh, có thực sự đang đi bộ khắp thị trấn và nắm tay một anh chàng nóng bỏng không?

và anh ấy có thích nó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro