Sự Trở Lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm đã trôi qua kể từ ngày Đỗ Hải Đăng và Huỳnh Hoàng Hùng chia tay, nhưng nỗi đau vẫn còn vẹn nguyên trong lòng Hải Đăng. Dù cố gắng sống một cuộc sống bình thường, trái tim anh vẫn không thể quên hình ảnh của người đã từng là tình yêu lớn nhất trong đời mình. Anh 24 tuổi, đang ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, nhưng lại cảm thấy cô đơn như một đứa trẻ lạc lối

Hải Đăng là một chàng trai điển trai với ánh mắt sáng và nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, giờ đây, nụ cười ấy đã phai nhạt. Anh thường dành những buổi chiều rảnh rỗi ngồi một mình trong quán cà phê nơi hai người đã có những buổi hẹn hò lãng mạn. Mỗi góc quán đều gợi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào, nơi anh và Hùng từng nắm tay nhau, chia sẻ những giấc mơ, và vẽ nên tương lai

"Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, đúng không?" Hùng đã từng hỏi, đôi mắt anh sáng rực lên như ánh sao

"Đúng vậy, mãi mãi" Hải Đăng đã trả lời, đầy tự tin

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo những gì người ta mơ ước. Sau những tranh cãi và hiểu lầm, họ đã chia tay. Từ đó, trái tim Hải Đăng như một mảnh ghép vỡ vụn, và anh luôn cảm thấy thiếu thốn, như một người đói khát trong một sa mạc khô cằn

Nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa bắt đầu rơi, và Hải Đăng cảm thấy giống như nỗi buồn trong lòng mình cũng đang tràn ngập. Mọi người xung quanh đều bận rộn với cuộc sống của họ, trong khi anh vẫn mãi mơ về những kỷ niệm xưa. Đã bao lần anh cầm điện thoại lên, định gọi cho Hùng, nhưng mỗi lần lại dừng lại ở giữa chừng, tự hỏi liệu rằng Hùng có còn muốn nghe giọng nói của anh hay không

"Mình đã quyết định rồi" Hải Đăng tự nhủ. "Mình sẽ tìm anh Hùng, sẽ nói với anh rằng mình vẫn yêu anh"

Quyết tâm này giúp anh đứng dậy khỏi ghế, lau nước mắt, và bước ra ngoài. Trời vẫn mưa, nhưng Hải Đăng không bận tâm. Anh đã chọn, và anh sẽ theo đuổi tình yêu của mình

Quán cà phê "Ngôi Sao" là nơi họ từng hẹn hò, và giờ đây, nó lại trở thành điểm đến của Hải Đăng. Khi bước vào, cảm giác quen thuộc ập đến. Anh ngồi xuống một góc, nơi mà họ thường ngồi. Mùi cà phê thơm nồng khiến anh nhớ đến những buổi nói chuyện rôm rả của cả hai. Hải Đăng chọn một ly cappuccino, cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng

Thời gian trôi qua, và khi chiếc đồng hồ điểm 3 giờ, Hải Đăng nhìn ra cửa, trái tim anh đập rộn ràng. "Liệu anh Hùng có đến không?" Anh tự hỏi, không ngừng nhìn ra ngoài

Một giờ sau, khi anh đang dần mất kiên nhẫn, bất chợt, cánh cửa quán mở ra, và Hùng bước vào. Dáng người cao gầy, mái tóc đen rối bời, đôi mắt to tròn vẫn ánh lên vẻ đẹp quen thuộc. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của Hùng khiến Hải Đăng cảm thấy lạnh lẽo, như có một khoảng cách không thể vượt qua

"Hải Đăng" Hùng lên tiếng, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng có phần xa cách

"Chào Hùng" Hải Đăng trả lời, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, mặc dù trái tim anh đang thổn thức. "Anh không nghĩ aem sẽ đến đây" Hùng nói, ngồi xuống ghế đối diện

"Anh có muốn uống gì không?" Hải Đăng hỏi, vẫn hi vọng có thể kéo dài cuộc trò chuyện này

"Không, cảm ơn" Hùng lắc đầu. Anh có vẻ bận tâm, ánh mắt không tập trung vào Hải Đăng

Hải Đăng nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt. "Mình đã lâu không gặp..." anh bắt đầu, "Anh dạo này thế nào?"

"Vẫn bình thường" Hùng đáp, nhưng Hải Đăng cảm nhận được sự lạnh nhạt trong câu trả lời của anh

Cảm xúc trong lòng Hải Đăng dâng trào, và anh không thể ngồi yên thêm nữa. "Hùng, em muốn nói về chuyện chúng ta..."

"Hải Đăng" Hùng nói, giọng nghiêm nghị. "Chúng ta đã cho nhau cơ hội, nhưng mọi thứ đã không như ý. Anh không muốn lặp lại những đau khổ đó"

"Nếu anh không còn tình cảm thì anh sẽ tôn trọng điều đó" Hải Đăng đáp, "Nhưng trước khi bỏ cuộc, hãy cho em một cơ hội nữa. Em sẽ chứng minh rằng em đã thay đổi"'

Hùng im lặng, có vẻ như những lời nói của Hải Đăng đã chạm đến một phần trong trái tim anh. Hải Đăng nắm lấy tay Hùng, sự ấm áp trong nắm tay của anh khiến Hùng phải nhìn thẳng vào mắt anh

"Anh là lý do duy nhất khiến em sống tốt hơn. Em không thể sống thiếu anh" Hải Đăng nói, từng chữ như rót vào lòng Hùng

Hùng cúi đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt. "Đăng..."

Hải Đăng không muốn lãng phí thời gian. "Hãy cho em cơ hội. Hãy cho em biết rằng anh cũng còn nhớ những kỷ niệm đẹp của chúng ta"

"Em không thể chỉ nói là yêu" Hùng lạnh lùng, nhưng Hải Đăng có thể cảm nhận thấy sự yếu mềm trong lời nói của Hùng

"Em sẽ làm mọi thứ để em quay lại" Hải Đăng quyết tâm, "Dù có phải chờ bao lâu"


-----------------------------------------

em chào mọi người ạ, em là hannia gọi tắt là han

góp ý cho em nhaa

tặng mọi người con ckimmm 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro