Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự mệt mỏi bám chặt lấy cậu, hệt như một đứa trẻ cố đeo bám người lớn một cách kiên trì và dai dẳng.

Nó không muốn rời đi, hoà quyện vào cậu cho đến khi ăn sâu vào bản chất, len lỏi vào tĩnh mạch, thấm sâu đến tận xương tủy. Bao bọc cậu trong vòng tay của nó đến mức tứ chi cậu không thể chịu đựng nổi nữa và một tiếng ngáp dài vang vọng rõ rệt, thể hiện sự mệt mỏi cùng cực. Ngay cả việc nở một nụ cười cũng trở thành một chiến công phi thường.

Nó thể hiện một cách rõ ràng qua việc cậu không còn hứng thú tiếp tục các cuộc tán gẫu, trong sự dửng dưng trước những lời khoe khoang không ngớt của Suneo về những món quà đắt tiền. Không bị lay chuyển bởi những lời đe doạ của Jaian, cũng không còn nhiệt tình để rủ Shizuka dành thời gian bên nhau. Mọi nỗ lực dường như vô ích, tất cả đều dẫn đến cùng một kết quả. Cậu học bài, dù có hơi chậm chạp, đôi khi chỉ nhìn chăm chăm vào bức tường xa xăm để những khoảnh khắc trôi qua, trong khi những câu từ cứ nhảy múa trước đôi mắt mệt mỏi. Cậu tìm kiếm niềm an ủi trong những công việc không đè nặng lên cơ thể hay căng thẳng cho đôi mắt – hầu hết là thành công, và cậu lờ đi những việc không đạt được như mong đợi.

Suneo bắt đầu trao cho Nobita ánh nhìn bối rối, hoang mang bởi vì cậu không phản ứng lại, miệng há hốc mỗi khi cậu rời đi mà không nói lời nào. Sự lúng túng của Jaian ngày càng tăng lên khi thấy cậu không còn khóc nữa. Mối quan tâm của Shizuka dành cho Nobita càng sâu sắc hơn. Bố mẹ cậu ngạc nhiên trước điểm số ngày càng tiến bộ của con trai mình, và cậu chỉ gạt nó sang một bên. Bỏ qua những nỗ lực hiện tại mà cậu phải cố gắng để có thể nở những nụ cười vui vẻ, cách mà cậu phải gắng gượng để thể hiện cảm xúc. Nobita không để ý đến cái cách mà nó dường như đang rút đi một phần sức sống của mình.

Việc phớt lờ những thứ này từ lâu đã trở thành thế mạnh của cậu.

✾ ✾ ✾

Mọi chuyển diễn ra vào ngày thứ Tư, như những biến cố thường xảy ra, và bắt gặp những linh hồn không ngờ bị cuốn vào tình trạng hỗn loạn giữa tuần.

Mặc dù đã có một giấc ngủ kéo dài hơn tám tiếng, nhưng sự mệt mỏi vẫn phủ lên người cậu như một tấm vải liệm nặng nề. Cậu lờ nó đi, ngày hôm qua đã là một cuộc phiêu lưu, mặc dù hơi đáng sợ, nhưng cậu cũng đã quen rồi. Vì vậy, Nobita làm những việc mà mình vẫn thường hay làm, nhún vai và bỏ qua sự thật rằng hành động đó chỉ khiến cậu thêm kiệt sức.

Sự mệt mỏi, cậu nhận ra nó không chỉ dừng lại ở mặt thể chất. Tâm trí cậu như bị bao phủ một lớp sương mờ, những suy nghĩ nặng nề như cục bông thấm nước. Việc tư duy đã trở thành một việc nặng nhọc. Cảm xúc cũng vậy, dần cạn kiệt đi, và cậu chẳng buồn che giấu điều đó. Nhưng không một ai thắc mắc về Nobita, bởi vì danh tiếng lười biếng đã gắn liền với cậu. Họ sẽ không hỏi thăm, không giống như cách họ làm với Dekisugi, người luôn được vây quanh bởi những lời tán dương về một thành tích hoàn hảo nào đó – điều mà Nobita không còn đủ sức để ghen tị nữa. Thực tế, cậu tự hỏi tại sao mình lại bận tâm đến nó. Rốt cuộc thì sau tất cả, mọi thứ đều quá đỗi mệt mỏi.

Không ai để ý đến sự thiếu vắng của những lời đáp trả châm chọc trước điểm số rực rỡ của Dekisugi, cũng như thái độ dửng dưng của Nobita đối với cậu bạn khi Shizuka đưa những chiếc bánh do cô tự làm cho cậu ấy. Không ai quan tâm đến cậu, và Nobita cảm thấy nhẹ nhõm trước sự thờ ơ của họ, cậu không chắc mình sẽ phản ứng ra sao nếu họ làm như vậy. Nobita từ chối tham gia chơi bóng chày, dùng bữa trưa một cách lặng lẽ và im lặng trong suốt giờ giải lao, tách mình ra khỏi những cuộc trò chuyện xung quanh. Cậu khao khát một giấc ngủ, nhưng dù mệt mỏi đến mấy, giấc ngủ vẫn tránh xa cậu.

Sau một ngày dần khép lại, Nobita ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Dekisugi đang dán chặt vào mình. Hai người ngồi cạnh nhau, một sự sắp đặt từng có chủ đích. Tuy nhiên, do sự mệt mỏi nên chi tiết cụ thể của lý do ấy giờ đây đã mờ nhạt và trôi vào quên lãng trong tâm trí cậu. Sự khó chịu dâng lên trong lòng cậu khi cố gắng nhớ lại ý nghĩa của việc ngồi cạnh nhau và kế hoạch đằng sau đó. Ánh mắt mãnh liệt của Dekisugi, đôi mày nhăn lại vì lo lắng chỉ khiến cảm giác khó chịu ấy trỗi dậy thêm.

Nobita chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, không còn sức để mở miệng. Cách mà Dekisugi nỗ lực trong việc giao tiếp giống như con cá vàng vùng vẫy trong nước, khiến sự khó chịu của cậu càng tăng thêm. Sau ba phút im lặng khó xử, cậu thu dọn đồ đạc, gật đầu với Dekisugi rồi sải bước ra khỏi tòa nhà, phớt lờ ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng cậu đằng sau.

Nobita về đến nhà và làm bài tập một cách máy móc, một nhiệm vụ được hoàn thành trong chế độ lái tự động, mặc cho cả ngày nay bị bao phủ bởi màn sương mờ mịt. Ngay cả việc suy nghĩ vẽ nguệch ngoạc bên lề quyển vở cũng cảm thấy như một sự lãng phí năng lượng quá mức. Những lời kêu gọi ra ngoài chơi bóng chày không được hồi đáp, cùng những lời đe doạ bị phớt lờ. Khi Doraemon hỏi cậu có ổn không, cậu chỉ đơn giản là gật đầu đáp lại.

Làm thế nào cậu có thể diễn đạt cảm giác tách biệt này – đối với cơ thể, những cảm xúc của cậu, và tất cả mọi thứ? Nó giống như việc điều khiển những sợi dây của con rối, một sự phức tạp quá rối ren đối với một thế giới đòi hỏi câu trả lời chỉ bằng một từ duy nhất: “Ổn.”

Vì thế, Nobita luôn chăm chỉ hoàn thành các bài tập, nghiền ngẫm một cách kỹ lưỡng những bài đọc được giao, ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới, ăn bữa tối một cách máy móc, và cuối cùng là rút vào giường của mình. Ở đó, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi giấc ngủ nhẹ nhàng ập đến, cảm thấy thật xa lạ hơn bao giờ hết với những điều tốt đẹp.

✾ ✾ ✾

Nobita đã vượt qua bài kiểm tra.

Con số 98 chói loá trên tờ giấy như buộc tội cậu, nó đòi hỏi niềm hân hoan. Lẽ ra cậu nên vui mừng, các bài kiểm tra văn học là thế mạnh của cậu, và đây là thành tích cao nhất mà cậu đạt được. Tuy nhiên, khi viết bài kiểm tra đó, cậu cảm thấy quá xa lạ, đến nỗi không thể khơi dậy niềm tự hào mà cậu thường cảm nhận được đối với một thành tích như vậy. Câu chúc mừng của Shizuka cũng không thể khuấy động được sự ấm áp thường ngày của cậu. Những lời nói công kích của Jaian hay những lời cáo buộc sử dụng bảo bối của Suneo chỉ khiến Nobita phát ra âm thanh nghe giống như tiếng thở dài mệt mỏi.

Nhét bài kiểm tra vào tập hồ sơ, cậu vẫn giữ nét mặt trống rỗng khi nghe câu nói “Biết ngay em sẽ làm được mà, Nobita.” từ thầy giáo. Nobita chỉ đơn giản gật đầu vào những lúc cần thiết và cố gắng mỉm cười một cách gượng gạo, mỗi lần làm như thế chỉ khiến cậu kiệt sức hơn. Sự mệt mỏi kéo dài từ ngày hôm trước, nhưng bằng cách nào đó, nó trở nên tồi tệ hơn và càng làm tăng thêm khát khao được ở một mình trong cậu. Cậu chỉ muốn có một chút yên tĩnh, chỉ muốn nhốt mình trong một căn phòng trống và không làm gì cả. Bởi vì thế giới này đầy áp lực và Nobita thì quá mệt mỏi.

Cậu tiêu thụ bữa ăn của mình một cách máy móc. Đói và khát là những cảm giác xa lạ, không hiện hữu trong ý thức của cậu. Nhai mỗi miếng cơm là một công việc nặng nhọc, không có sự hài lòng hay khó chịu thường ngày. Việc ăn uống đã trở thành một thói quen máy móc, không còn niềm vui hay ham muốn. Cậu nhai một cách chậm rãi, không phải vì thích thú, mà là vì cần thiết – một hành động cơ bản để duy trì cơ thể, chứ không phải là sự thỏa mãn như trước đây nữa.

Sự quan tâm không ngừng nghỉ của Dekisugi giống như một con ruồi phiền phức, luôn lởn vởn bên cạnh và không chịu buông tha cho cậu dù cậu đã cố gắng đuổi đi. Cuối cùng, Nobita đành chịu thua, sự kiệt sức của cậu khiến ngay cả việc trốn thoát cũng trở nên mệt mỏi. Cậu không phản đối khi Dekisugi đi cùng mình trên đường về nhà, bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lấy họ với một cảm xúc không rõ ràng.

Cậu bạn kia không nói gì, không phá vỡ bầu không khí im lặng ngột ngạt hay hỏi Nobita những câu hỏi ngớ ngẩn. Cậu ấy chỉ đơn giản là bước đi một cách điềm tĩnh, như thể việc đi bộ về nhà cùng Nobita là chuyện thường tình. Cuối cùng, khi họ chia tay, Dekisugi nhìn Nobita bằng đôi mắt đầy sự quan tâm chết tiệt đó và phá vỡ sự im lặng. “Cậu đã làm việc rất chăm chỉ.” – Dekisugi nhận xét, và trong khoảng khắc ấy, Nobita nghi ngờ về sự minh mẫn của chính đôi tai mình. Nó nghe có vẻ chân thành, và điều đó khiến cậu bất ngờ. “Nhưng cậu phải ưu tiên sức khỏe của mình, được chứ?”

Và sau đó, tên khốn ấy mỉm cười với cậu, một nụ cười chân thành và ấm áp, với hàm răng trắng và lúm đồng tiền đáng yêu, rồi bước đi như thể cậu ta không hề khiến Nobita cảm nhận được điều gì đó khác biệt ngoài sự thờ ơ thường trực đã chiếm lấy cậu trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

Nobita vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn hình bóng của Dekisugi khuất xa dần. Cậu tự hỏi tại sao tình huống đó lại khiến mình bị sốc, đặt câu hỏi tại sao nó không khiến cậu cảm thấy kiệt sức như những lần tương tác khác. Tại sao Dekisugi, trong số tất cả mọi người lại nhận ra có điều gì đó không ổn? Nhưng rồi hiện thực chen vào, giọng nói của Jaian kéo Nobita trở về hiện tại, cậu vội vã bước vào nhà, chỉ nghe thấy tiếng cậu bạn mập kia đang tập hợp lũ trẻ để chơi bóng chày.

Nó trở thành một cú sốc khác, dù được nhận những lời khen ngợi và những cái ôm ấm áp của mẹ, và cái xoa đầu dịu dàng của bố, điều mà Nobita luôn hằng mong ước, nhưng cậu vẫn bị bao bọc trong tấm chăn mệt mỏi, không thể gợi lên bất kỳ cảm xúc nào ngoại trừ một dòng chảy nhẹ nhàng của sự thất vọng. Đó là một sự nhận thức gây choáng váng, làm cho sự mệt mỏi của cậu nặng nề hơn và thắp lên bên trong cậu một tia khó chịu.

Cậu gạt sang một bên quan điểm cho rằng những lời nói của Dekisugi đã khơi dậy thứ gì đó bên trong cậu. Chỉ riêng việc Dekisugi cố gắng gợi lên bất kỳ cảm xúc nào từ cậu cũng đã đủ khiến cậu bực bội.

✾ ✾ ✾

Nobita rất giỏi trong việc tuân theo thói quen. Những thói quen mang lại cho cậu cảm giác an toàn, chúng lặp đi lặp lại, ngay cả khi nó có thể gây hại cho cậu.

Sự lo lắng của Doraemon thể hiện rất rõ và dễ dàng cảm nhận được. Chú mèo máy thúc giục Nobita hãy thoát khỏi tình trạng hiện tại, và đối diện với thứ đang khiến cậu phiền não. Các bảo bối được mang ra sử dụng trong nỗ lực tuyệt vọng để tìm kiếm câu trả lời, còn Nobita, à, cậu không hiểu vì sao bạn mình lại lo lắng như vậy. Đúng là sự mệt mỏi luôn đeo bám mỗi bước chân cậu. Đúng là suy nghĩ của cậu giống như một mạng lưới rối ren, còn cơn đói khát thì cậu không còn cảm nhận được nữa, như thể những cảm giác đó đã trở nên xa vời. Đúng là cảm xúc của cậu cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khó nắm bắt, ngoại trừ những lúc cơn cáu giận bùng phát do những lời nhận xét khó hiểu của Dekisugi.

Nobita vẫn không hiểu vì sao Doraemon nhất quyết can thiệp vào những thay đổi mà cậu cho là sự cải thiện trong cuộc sống của mình. Từ góc nhìn của cậu, mọi thứ đang trở nên tốt hơn. Cậu tránh xa những cuộc xung đột vô nghĩa, đạt được thành tích cao trong học tập, và sử dụng thời gian của mình một cách hiệu quả hơn. Nhưng nếu có ai đó hỏi thăm về tình trạng của cậu thì cậu sẽ nói gì? Rằng cậu chỉ đơn giản là mệt mỏi mà không có lý do rõ ràng? Nó cảm giác giống như một lời than vãn vô nghĩa, nhất là khi sự mệt mỏi của cậu không gây hại cho bất kỳ ai khác.

Bố mẹ Nobita vô cùng tự hào về thành tích học tập của cậu, những lời khiển trách của thầy giáo cũng giảm đi, thậm chí cả Jaian và Suneo cũng ngừng quấy rầy cậu. Cậu tránh xa những xung đột vô nghĩa, vượt trội về mặt học tập, và không còn lạm dụng vào bảo bối của Doraemon nữa. Nobita cũng đang dần rời xa Shizuka, sau ngần ấy năm, cậu không còn tình cảm gì với cô nữa. Cậu không cảm thấy gì cả.

Đây là cuộc sống mà cậu đã mường tượng – một cuộc sống không cần cố gắng, được che chở khỏi sự hỗn loạn của những cuộc tranh luận, nỗi đau từ những lần tan vỡ. Sự cô lập này mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, thậm chí là yên bình. Không còn những cuộc va chạm, hay những vướng mắc về mặt tình cảm. Đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi đáng quý sau những hỗn loạn của quá khứ – chỉ còn lại sự bình yên.

Đây là một thiên đường. Một ngọn hải đăng của sự hài lòng. Một sự hoàn hảo rõ ràng. Mọi thứ dường như đang diễn ra rất tốt. Cớ sao, cậu lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy.

✾ ✾ ✾

Sự hiện diện của Dekisugi ngày càng tăng lên khiến Nobita cảm thấy vô cùng lo lắng. Cậu ấy xâm nhập vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của Nobita, từ việc đồng hành trong giờ ăn trưa đến việc đi bộ về nhà cùng nhau. Cậu ấy chọn Nobita vào đội trong tiết học thể dục và chọn cậu cho mọi dự án hợp tác chung. Cậu ấy thậm chí còn đến nhà Nobita – không được mời, hãy nhớ nhé – để học và đôi khi còn ở lại qua đêm. Và Nobita không biết phải phản ứng như thế nào trước sự xâm nhập này.

Đó không phải là sự trống rỗng quen thuộc mà cậu đã quen với nó – sự tê liệt bao trùm lấy cậu, khiến cậu thờ ơ với thế giới xung quanh. Nó đẩy cậu đến cùng cực, tất cả trong một nỗ lực tuyệt vọng để cảm nhận điều gì đó, bất cứ điều gì. Nobita vặn vòi sen cho nước thật nóng đến bỏng cả da thịt, ép mình đi bộ ngay cả khi chân đau nhức như sắp ngã khuỵu xuống, học bài đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Bên trong cậu có một sự khuấy động kỳ lạ, một điều gì đó xa lạ nhưng mạnh mẽ. Nó thúc đẩy cậu chịu đựng sự khó chịu về mặt thể chất, khiến cậu nắm chặt bút đến mức đau đớn, viết bài với bàn tay co cứng và môi cắn chặt.

Nobita biết rằng điều đó không lành mạnh, nhưng đó là phương pháp duy nhất để cậu có thể cảm nhận được bất cứ điều gì.

Nhưng Dekisugi là người khiến những ngày đó bớt căng thẳng và mệt mỏi hơn. Khiến Nobita thật sự tò mò muốn biết những câu chuyện kịch tính mới nhất trong lớp. Khiến các cuộc hội thoại bớt áp lực đi. Dekisugi làm mọi thứ trở nên thoải mái hơn, và mỗi khi họ ở cùng nhau, mọi việc trở nên dễ chịu hơn một chút. Và điều đó thật tuyệt vời – cảm giác thật tuyệt khi nghe giọng nói ấm áp của Dekisugi đọc truyện với chất giọng kịch tính, thật tuyệt khi nghe Dekisugi giải thích các bài toán, cậu ấy luôn biết khi nào Nobita gặp khó khăn, thật tuyệt khi được nhâm nhi tách trà nóng mà cậu ấy pha khi Nobita đến học, và cậu không tìm thấy bất cứ lý do gì để từ chối lời mời ấy.

Nó thật tuyệt, nhưng Nobita không chắc tại sao cậu lại cảm thấy như vậy. Cũng không chắc tại sao Dekisugi, trong số tất cả mọi người lại khiến cậu cảm thấy như vậy.

✾ ✾ ✾

Shizuka và Suneo dồn cậu vào một góc.

Nobita không thể giả vờ ngạc nhiên nữa, bởi vì cậu đã đoán trước được điều này. Dường như mọi người xung quanh cậu, từ bạn bè thân thiết đến những người quen thoáng qua đều nhận ra sự thay đổi của Nobita. Ngay cả người bán rau quả ở ngoài chợ cũng bày tỏ quan ngại với cậu. Tất cả bọn họ đều hỏi cùng một câu hỏi “Cậu có ổn không?”. Và cậu đã quen với điều đó, mỗi lần như vậy, cậu đều đưa ra câu trả lời giống nhau “Tớ ổn, chỉ là mệt thôi.”

Riêng chỉ có Dekisugi là không đào sâu vào tình trạng sức khỏe của Nobita. Thay vào đó, cậu ấy chỉ tham gia vào các cuộc thảo luận về mọi thứ trên đời, cố tình tránh nhắc đến sự thay đổi rõ rệt trong tính cách của Nobita. Chính vì điều đó nên Nobita cảm thấy rất biết ơn, dù cậu sẽ không bao giờ nói ra điều đó.

Suneo khóc nức nở, tiếng khóc to và vang vọng, cậu bạn mỏ nhọn nắm chặt lấy áo của Nobita đến nỗi mà Jaian, người mạnh mẽ và bạo lực nhất trong nhóm cũng bị ấn tượng bởi sự mãnh liệt đó. Trông Suneo rất tuyệt vọng, giống như một kẻ nghiện rượu cần thêm rượu để có thể vượt qua được tình hình hiện tại. Nobita nhìn Suneo một cách lạnh lùng, đôi mắt chỉ biểu lộ sự mệt mỏi và kiệt sức. Còn Shizuka, một người luôn điềm tĩnh cũng phải cố gắng rất nhiều để giữ bình tĩnh, giọng nói của cô run rẩy với một cảm xúc mà Nobita không thể hiểu được.

Những câu nói mơ hồ của họ trở thành một điệp khúc quan tâm, cứ lặp đi lặp lại cùng một nội dung: cậu đang trở nên xa cách, cậu không còn là chính mình nữa, và chúng tớ không nhận ra cậu của trước đây nữa… Giữa những lời cầu xin đầy nước mắt và những câu hỏi tuyệt vọng “Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”, Nobita cảm giác có cái gì đó loé lên mà cậu đã không cảm nhận được trong nhiều tháng qua — một cảm giác báo động.

Lần đầu tiên kể từ khi sự việc này bắt đầu, Nobita cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn đang xảy ra. Bởi vì, khi cậu quan sát gương mặt đầy nước mắt của họ, lắng nghe những lời đe dọa của Suneo và lời cầu xin của Shizuka, cậu vẫn bị bao trùm bởi màn sương mệt mỏi, có lẽ còn pha thêm chút khó chịu. Sự thờ ơ đã chi phối cậu, khiến cậu miễn nhiễm với cảm giác tội lỗi trước những giọt nước mắt của bạn bè, cũng như không cảm thấy hạnh phúc dù chỉ một chút khi họ quan tâm đến cậu.

Thay vào đó, cơn đau đầu nhói lên đập vào đáy hộp sọ của cậu. Trọng lượng của thế giới dường như đè nặng lên vai cậu với sức mạnh tái sinh, làm cho cảm giác mệt mỏi mà cậu đang chịu đựng trở nên nặng nề hơn. Nobita cảm thấy mình như tách ra khỏi tình huống này, như thể đang đứng quan sát từ xa, tách biệt khỏi cảm xúc của chính mình. Như thể cậu đang nghe câu chuyện về cuộc đời của người khác chứ không phải là của mình, khi những cảm xúc hỗn loạn của bạn bè đến với cậu cũng không thể khơi dậy bất kỳ phản ứng nào từ bên trong.

Nhìn thấy đôi môi run rẩy của Suneo và đôi mắt đỏ ngầu của Shizuka phản ánh sự lo lắng của họ, Nobita gắng gượng chút sức lực cuối cùng để nở một nụ cười nhẹ nhàng và bày tỏ lòng biết ơn vì sự quan tâm của họ. Nobita trấn an bạn bè mình bằng những lời hứa rằng cậu đang cố gắng giải quyết vấn đề, mặc dù đó chỉ là những lời nói trống rỗng trên môi cậu.

Khi quay lưng với những gương mặt đầy hy vọng của bạn bè, cậu gạt sang một bên nhận thức đáng lo ngại rằng cậu không cảm thấy gì khi nói những lời đó. Và cậu cố gắng phớt lờ sức nặng của sự mệt mỏi dường như ngày càng một đè nặng hơn sau mỗi bước đi.

✾ ✾ ✾

Ranh giới giữa việc chỉ là bạn cùng lớp và một cái gì đó hơn thế nữa đang dần mờ đi một cách không rõ ràng đối với Nobita, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn là cậu không phản đối việc này như cậu nghĩ mình sẽ làm. Trước đây, Nobita có thể sẽ rất tức giận và phản ứng mạnh mẽ chỉ với đề nghị về việc vượt qua ranh giới đó. Nhưng bây giờ, trong trạng thái mệt mỏi liên tục không ngừng, nơi mà mỗi hơi thở cảm giác như đang rút cạn nguồn năng lượng dự trữ ít ỏi của cậu, nơi mà thế giới dường như đang đè nặng lên lồng ngực và che mờ tâm trí cậu, nhưng sự thay đổi này lại mang đến cho cậu cảm giác thoải mái một cách kỳ lạ.

Nobita được mời đến xem phim vào buổi tối, cậu cười khúc khích trước những lời bình luận dí dỏm của Dekisugi, một âm thanh nghe có vẻ xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu đối với đôi tai cậu. Khi chơi cờ vua, Nobita nhận thấy sự rõ ràng trong nước đi chiến lược, tâm trí cậu bớt rối bời khi ở bên cạnh Dekisugi. Họ tận hưởng những thú vui đơn giản như xem phim hoạt hình, làm món tráng miệng và sáng tác truyện tranh. Họ cùng nhau ngâm nga những câu hát, nằm trên bãi cỏ ngắm những con chuồn chuồn và những đám mây trôi, rồi đưa ra những lời bình luận về hình dạng khác nhau mà chúng tạo thành.

Nó thật tuyệt.

Nobita vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảm giác đó không còn tệ như trước nữa, giống như có một nguồn sinh lực mới – một loại thuốc tiên mang lại sức sống cho cơ thể mệt mỏi của cậu qua mỗi khoảng khắc cậu dành bên Dekisugi. Ở bên cậu ấy, Nobita có cảm giác như bước ra khỏi vách đá và rơi tự do, một cảm giác phấn khích cởi bỏ tấm áo choàng mệt mỏi nặng nề đang đè nặng đôi vai cậu. Cảm giác này không chỉ đơn thuần là cảm nhận được điều gì đó, mà còn là cảm giác tốt hơn, sống động hơn theo cách mà từ lâu cậu đã không cảm nhận được nữa.

Đương nhiên là không thể giữ mãi được như vậy. Bởi vì Dekisugi không phải là một phương thuốc kỳ diệu – mặc dù Nobita mong muốn đến đâu đi chăng nữa – và bởi vì Nobita không may mắn như vậy. Cảm giác mệt mỏi quay trở lại với sự báo thù, siết chặt quanh cổ cậu như một sợi dây thừng không chịu nới lỏng. Nó vẫn còn đó, một sự hiện diện không ngừng đè nặng lên cậu theo từng khoảng khắc trôi qua, để lại cho cậu khao khát những giây phút nghỉ ngơi mà không bao giờ đến.

Có những ngày áp lực đến mức muốn bật khóc như nuốt chửng lấy cậu, nhưng cậu phải kìm nén lại, vì sợ rằng một khi đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ có thể dừng lại được. Sự mệt mỏi giống như một đám cháy rừng kiên cường, nó lan rộng không thể kiểm soát và không có hy vọng dập tắt được.

Nobita đóng chúng lại, niêm phong thật chặt và cất chúng vào những góc khuất bụi bặm trong tâm trí. Cậu lao đầu vào công việc, đẩy bản thân vượt qua giới hạn bất chấp sự mệt mỏi đang đe dọa nhấn chìm cậu. Kìm nén lại những giọt nước mắt, nuốt chửng sự tức giận, cho đến khi nó thối rữa như một vị đắng nơi cuống họng.

Vượt qua tất cả, cậu phớt lờ ánh mắt quan tâm mà Dekisugi dành cho cậu.

✾ ✾ ✾

Nó xuất hiện vào một ngày mưa, bởi vì nếu cậu sắp bùng nổ, ít nhất thì vũ trụ cũng lịch sự mang đến cho cậu một khoảnh khắc đầy kịch tính.

Khi bố mẹ cậu vắng nhà và tiếng cằn nhằn liên tục của Doraemon vang vọng bên tai khiến những bức tường trong nhà cậu trở nên ngột ngạt. Những cuộc gọi của Shizuka rủ làm thuyền giấy truyền thống chỉ làm tăng thêm sự khó chịu đang tích tụ trong cậu, mỗi lần cố gắng đối mặt hay trò chuyện đều đẩy cậu đến gần bờ vực của sự kiệt quệ. Bị thúc đẩy bởi sự pha trộn mạnh mẽ giữa sự thất vọng và bồn chồn, Nobita nhận ra mình đang xỏ giày và bước ra ngoài trước khi kịp nhận thức được hành động của mình.

Bỏ qua những đám mây u ám trên đầu, Nobita bắt đầu bước đi – một nghi thức thường làm dịu cảm xúc của cậu đến mức có thể kiểm soát được. Nhưng hôm nay, thay vì tìm được sự nhẹ nhõm, mỗi bước đi chỉ làm tăng thêm sự bực bội của cậu, nhịp bước chân của cậu hòa theo nhịp đập nhanh và thất thường của trái tim.

Với mỗi bước đi, sự bực bội của cậu dâng đến đỉnh điểm. Tại sao bọn họ không chịu để cậu yên, để cậu tự mình giải quyết những khó khăn một cách bình yên? Cảm giác như họ chỉ chú ý đến cậu khi hành động của cậu ảnh hưởng trực tiếp đến họ, sự quan tâm đó nghe có vẻ trống rỗng so với những đòi hỏi cậu phải tuân theo mong đợi của họ.

Jaian nói rằng cậu ta muốn cậu trở nên mạnh mẽ, nhưng lại khao khát tìm ai đó để trút giận. Suneo muốn cậu mất đi sự ngây thơ, và sau đó lại nổi giận vì Nobita không phản ứng với những lời trêu chọc của cậu ta. Shizuka muốn cậu trở thành một người tốt và dũng cảm, nhưng lại lo lắng khi cậu làm điều đó. Doraemon muốn cậu trưởng thành, nhưng khi cậu làm đúng như vậy thì chú mèo máy lại phản ứng dữ dội.

Ngay cả khi bầu trời tối dần và cơn mưa phùn biến thành cơn mưa như trút nước, Nobita vẫn tiếp tục bước đi, không để ý đến những yếu tố đang hoành hành xung quanh mình. Mỗi bước đi, quần áo của cậu trở nên ướt sũng, dính chặt vào da, và đôi giày của cậu kêu lép nhép theo từng bước chân. Cậu bị mắc kẹt giữa cơn bão, không có ô hay áo mưa, có thể cảm nhận được cái lạnh đang từ từ thấm vào xương tủy.

Lần đầu tiên, cậu không chỉ là người quan sát, tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Cậu cảm nhận được cái lạnh của mưa, sự chân thật của cảm xúc, và nó khiến cậu choáng ngợp. Sự mệt mỏi thường ngày bao phủ cậu nay tạm thời bị lãng quên, bị lu mờ bởi làn sóng tuyệt vọng đang ập đến. Giữa cơn mưa, những giọt nước mắt hoà quyện cùng cơn mưa xối xả, Nobita cho phép bản thân vỡ òa. Cậu khóc nức nở, tiếng khóc của cậu bị lạc giữa tiếng gầm rú của cơn bão. Khóc cho cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm linh hồn cậu.

Cậu thương tiết cho sự mất mát mà cậu không thể giải thích được.

✾ ✾ ✾

Nobita không biết mình đã ngồi khóc nức nở ở đó bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng “Nobita?” của ai đó cất lên. Khuôn mặt đẫm nước mắt của Nobita quay về phía giọng nói quen thuộc ấy, và qua đôi mắt mờ đi vì nước mắt, cậu thấy Dekisugi đứng trước mặt mình. Nobita khịt mũi, ngực vẫn phập phồng vì những tiếng nức nở, cậu cố gắng thốt ra một câu hỏi. “Cậu đang làm gì ở đây?”

“Cậu đang ở trước nhà tớ.” – Dekisugi nói, giọng  không có vẻ khó chịu hay bực tức, mà chỉ đơn thuần là yêu thương. Mặc dù nước mưa thấm ướt quần áo, Dekisugi vẫn quỳ xuống bên cạnh Nobita, một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt. “Sao chúng ta không vào trong và làm ấm người cậu, hm?” – Dekisugi đề xuất một cách nhẹ nhàng, không có sự phán xét hay khó chịu nào. Và Nobita nhận thấy mình gật đầu đồng ý.

Với bàn tay vững chắc, Dekisugi giúp Nobita đứng dậy, nhẹ nhàng dẫn cậu vào trong nhà. Giọng của Nobita hơi run rẩy khi cậu lên tiếng, những lời nói của cậu là một nỗ lực yếu ớt để phá vỡ sự im lặng nặng nề giữa hai người. “Cậu không có ô sao?” – Cậu nhận xét, tâm trí cậu tìm kiếm một cái gì đó, bất cứ điều gì để nói trong sự hỗn loạn cảm xúc của mình. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã đến nhà Dekisugi, hành động của cậu hoàn toàn được thúc đẩy bởi bản năng và sự tuyệt vọng.

(Và điều đó thật lạ lùng, phải không? Trước đây, theo bản năng, cậu sẽ tìm đến những nơi quen thuộc như công viên hoặc sử dụng những bảo bối của Doraemon. Nhưng bây giờ, mọi hành động, bản năng, và tiềm thức của cậu đều hướng về Dekisugi.)

Dekisugi đáp lại rất nhẹ nhàng, tay vẫn dẫn dắt Nobita đi cùng. “Hm, tớ thậm chí còn không nghĩ đến việc mua một cái.” – Cậu thừa nhận, giọng nhẹ nhàng với một cảm xúc mà Nobita không thể xác định được. “Thấy cậu ngồi ngoài đó, tớ đã rất lo lắng. Tớ đã ra khỏi cửa trước khi nhận ra điều đó.”

Nobita cảm thấy như không có một ngày nào mà cậu không ngỡ ngàng trước sự cởi mở và dễ bị tổn thương của Dekisugi. Trong khi Nobita cố gắng diễn đạt cảm xúc của mình thì Dekisugi lại thể hiện trái tim mình, không ngại bày tỏ cảm xúc của mình một cách chân thật và dịu dàng nhất có thể. Từ việc làm vương miện hoa tinh xảo cho Nobita đến việc cho phép cậu phụ trách làm chocolate nóng, cậu ấy có cách thì thầm những sự thật ngọt ngào xuyên qua mọi ồn ào của thế giới, chia sẻ những bí mật mà ngay cả những người dũng cảm nhất cũng chưa chắc đã nói ra.

Sự thoải mái của Dekisugi với cảm xúc của mình giống như một dòng sông lười, chảy nhẹ nhàng, tự do mà không bị gò bó. Cậu ấy có vẻ hài lòng với sự yếu đuối của mình, không bao giờ ngần ngại trong việc chia sẻ những khoảnh khắc và cảm xúc thân mật với Nobita như thể chúng chẳng có gì đáng để giấu diếm. Để mọi thứ trôi đi, như nước trong dòng suối. Những viên đá trượt qua người cậu một cách dễ dàng.

“Cậu đúng là đồ ngốc.” – Nobita lẩm bẩm, những lời nói pha trộn giữa sự bực bội và tình cảm. Cậu ghét cái cách mà cảm xúc của mình lại thể hiện nhẹ nhàng hơn dự định, cách mà Dekisugi cười toe toét như một thằng ngốc trước sự xúc phạm, đôi mắt cậu ấy sáng ngời và hài lòng.

Bất chấp cái lạnh của chiếc áo sơ mi ướt sũng và có nguy cơ bị cảm lạnh, cậu lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Có một tia ấm áp thoáng qua trong ngực cậu, nơi giữa đống tro tàn, một tia lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm.

✾ ✾ ✾

Cơn mưa bên ngoài đã dịu đi khi Nobita bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo của Dekisugi. Cường độ của nó giảm xuống thành tiếng nhẹ nhàng rơi lộp độp lên ô cửa sổ. Ngôi nhà được bao bọc trong sự yên tĩnh thanh bình, chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh của tiếng mưa rơi êm dịu và thỉnh thoảng là tiếng lá cây xào xạc trong gió. Đó là một khung cảnh yên bình, một sự nghỉ ngơi đáng giá sau những hỗn loạn trong cảm xúc của cậu.

Đi đến cửa sổ, Nobita nhìn ra thế giới bên ngoài. Cửa sổ rất rộng, cho phép anh ngắm nhìn toàn bộ bầu trời xám xịt và những cơn mưa nhẹ. Mặc dù mây đen bao phủ, nhưng bầu không khí vẫn có cảm giác yên bình, một sự tĩnh lặng lan tỏa trong cậu như một làn sóng nhẹ nhàng.

Bên trong căn phòng, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng tự nhiên lọt qua cửa sổ nơi cậu đang đứng. Dekisugi thích đèn tắt hơn, và Nobita cảm thấy biết ơn vì bầu không khí nhẹ nhàng này. Nó phù hợp với sự yên bình của khoảnh khắc này, cho phép cậu chỉ đứng đó, đắm chìm trong suy nghĩ khi cậu ngắm mưa rơi và lắng nghe nhịp điệu của nó. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Nobita cảm nhận được cảm giác bình yên tràn ngập trong lòng.

Nobita vẫn đứng yên bên cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần từ phía sau, kèm theo là hơi thở gấp, nhưng cậu không quay lại để xác nhận sự hiện diện của người khác trong phòng. Thay vào đó, cậu tiếp tục nhìn cuộc sống diễn ra trước mắt mình.

Bên ngoài, thế giới vẫn nhộn nhịp dù trời đang mưa. Những đứa trẻ mặc áo mưa đủ màu đang chạy nhảy như những chú bướm xinh đẹp, tiếng cười của chúng vang vọng khắp các con phố. Trong khi đó, người lớn thì hối hả đi qua, tốc độ của họ nhanh hơn do tính cấp bách của công việc. Một số người ôm chặt chiếc cặp và giấy tờ của mình, tìm nơi trú ẩn dưới cơn mưa như trút nước bên dưới áo khoác và ô, trong khi những người khác dường như không bận tâm đến cơn mưa, bước đi thong thả như thể họ có tất cả thời gian trên đời, và có lẽ họ đã làm vậy.

Những chiếc ô với nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau tạo thành tán cây đủ màu sắc rực rỡ trên đầu những người đi bộ, giống như một cánh đồng hoa nở rộ giữa cơn bão. Nobita ngắm nhìn tất cả, quang cảnh và âm thanh của thành phố ngập trong mưa, nhận thấy một cảm giác tách biệt kỳ lạ khỏi thế giới bên ngoài. Đó là một kiểu tách rời khác. Một điều tốt, dù cậu không thể thực sự giải thích được tại sao.

Nobita nhìn lũ trẻ bên ngoài cầm những chiếc thuyền giấy, một làn sóng hoài niệm chợt ùa về, chạm vào trái tim cậu một niềm khao khát buồn vui lẫn lộn mạnh mẽ đến mức khiến cậu đau đớn. “Bọn mình đã từng làm thế.” – Cậu thì thầm nhẹ nhàng, lời nói thốt ra trước khi cậu kịp ngăn lại. “Bọn mình từng xé giấy ra từ vở ra và làm thuyền giấy. Suneo luôn khoe khoang về chiếc thuyền đắt tiền của cậu ấy mua tại một cửa hàng, và bọn mình sẽ cùng chơi ở gần hồ, thả thuyền vào đó cho đến khi chúng chìm và bọn mình trở về nhà trong tình trạng hắt xì và ho, nhưng lại cảm thấy rất vui.”

“Vậy à?” – Dekisugi nói, trong lúc đó, cậu đã đến đứng bên cạnh Nobita. Không nói gì, chỉ đơn giản là nhìn ra ngoài cửa sổ. Hài lòng với sự yên tĩnh. “Nghe có vẻ hay đấy.”

“Đúng vậy.” – Nobita thú nhận, như thể là một bí mật nào đó. Và có lẽ đó là một sự thừa nhận lặng lẽ về nỗi nhớ những ngày đã qua. “Hồi đó bọn mình luôn tràn đầy sức sống.”

Điều đó khiến Dekisugi khựng lại, cậu bạn quay sang và Nobita có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy. Nhưng Nobita không quay qua nhìn cậu ấy mà thay vào đó, cậu vẫn dán chặt mắt vào khung cảnh đang diễn ra bên ngoài.

“Cậu biết đấy, cậu vẫn tràn đầy sức sống mà.” – Dekisugi nói.

‘Mình sao?’ – Nobita thầm thắc mắc, muốn nói to chúng lên. ‘Mình thật sự như vậy sao?’

Nhưng thay vì bày tỏ sự nghi ngờ của mình, cậu lại thốt ra một câu trả lời khác. “Chắc chắn là không rồi.” – Cậu thừa nhận, lời nói thốt ra trước khi cậu kịp ngăn lại.

Nobita lập tức hối hận vì đã nói ra, bởi vì cuối cùng cậu đã nói rõ gốc rễ của sự rối loạn nội tâm mình, nói lên sự trống rỗng đã đeo bám cậu bấy lâu nay. Có thể nói, đó là một nhãn mác, một thứ gì đó có thể nhận dạng được. Cậu cảm thấy chết lặng, trống rỗng, hư vô – những từ ngữ nặng nề đè nặng lên khoảng không gian giữa họ, phản ánh rõ ràng sự trống trải mà cuộc sống cậu đã trở thành.

“Nobita.” – Dekisugi gọi, giọng nói của cậu phản chiếu nhịp điệu êm dịu của cơn mưa bên ngoài. “Cậu có ổn không?”

Cuối cùng, Nobita quay mặt về phía Dekisugi, và khi bắt gặp ánh mắt của cậu bạn, cậu có cảm giác chấp nhận tình huống hiện tại xen lẫn sự tò mò đang trỗi dậy. Dekisugi nhìn cậu với đôi mắt tha thiết và đôi lông mày nhíu lại, có điều gì đó an ủi trong ánh nhìn đó, một sự quen thuộc gợi nhớ lại những lần gặp gỡ của họ từ nhiều tháng trước, khi mọi chuyện bắt đầu. Thật kỳ lạ, hoặc có lẽ là không, Nobita không cảm thấy khó chịu như thường lệ trước câu hỏi đó, cũng không cảm thấy muốn phớt lờ nó bằng một câu trả lời qua loa.

“Tớ ổn, chỉ là mệt thôi.” những từ ngữ đó treo lơ lửng trên đầu lưỡi cậu, đã được luyện tập và sẵn sàng để nói ra. Nhưng lần này, có điều gì đó giữ cậu lại. Thay vì thốt ra câu điệp khúc quen thuộc, cậu khựng lại và cho phép mình thực sự lắng nghe câu hỏi. Để thực sự suy nghĩ về một câu trả lời.

“Không, tớ không ổn.” – Cậu cuối cùng cũng nói ra. Từ ngữ nặng nề treo lơ lửng trong không khí, mỗi âm tiết đều chất đầy gánh nặng của những cuộc đấu tranh không nói thành lời. “Mình mệt mỏi. Thật sự rất kiệt sức.” – Nobita tiếp tục, giọng run lên vì sức nặng của sự thừa nhận này. “Và tớ không thể nhớ nổi có ngày nào mà tớ không kiệt sức. Mọi thứ đều đòi hỏi quá nhiều năng lượng và tớ chỉ muốn được ở một mình. Tớ không cảm thấy gì cả, và khi tớ làm vậy thì lại thấy mệt mỏi vô cùng. Tớ cảm thấy thật có lỗi vì không cảm thấy gì. Tay chân tớ đau nhức và mắt thì mệt mỏi, tớ muốn khóc nhưng nước mắt không rơi, dù có ngủ bao nhiêu thì nó cũng không biến mất, và… và mọi người thì luôn hỏi tớ có chuyện gì vậy. Tớ đang dần ổn hơn và lẽ ra tớ phải cảm thấy hạnh phúc, và… à thì… và… tớ muốn nó dừng lại. Tớ cần… tớ cần nó dừng lại.”

Nobita không nhận ra những giọt nước mắt của mình đang rơi cho đến khi có một bàn tay dịu dàng lau chúng đi, vẽ những vòng tròn nhỏ bằng đầu ngón tay trên mặt cậu. Qua tầm nhìn mờ ảo, cậu bắt gặp ánh mắt của Dekisugi, và cậu khóc to hơn trước sự ấm áp từ ánh mắt đó. “Có chuyện gì xảy ra với tớ vậy?” – Nobita hỏi. Thực sự là cậu có vấn đề gì vậy? Đó là một câu hỏi đã ám ảnh cậu trong suốt một thời gian dài, một bí ẩn mà cậu đang cố gắng tìm câu trả lời.

Đáp lại, Dekisugi kéo Nobita vào lòng ôm thật chặt, bao bọc cậu trong vòng tay an toàn của mình. Dekisugi cao hơn Nobita, và đầu của Nobita vừa khít dưới cằm của Dekisugi. Chất liệu vải mềm mại của chiếc áo len mà Dekisugi đưa cho cậu mặc cũng không thể sánh bằng cảm giác này. Nobita cảm thấy được an toàn khi ở trong vòng tay của Dekisugi, điều này có hơi kì cục, nhưng cậu muốn được sự an ủi. Thế là cậu rúc vào sâu hơn.

“Cậu không có vấn đề gì cả.” – Dekisugi nói, giọng nhẹ nhàng như tiếng chim hót. Nếu cậu không thoải mái với việc chiếc áo hoodie của mình ướt đẫm nước mắt, cậu cũng không đề cập đến. Chỉ đơn giản là ôm Nobita thật chặt. “Cậu đang bị kiệt sức.”

“Tớ chẳng làm điều gì để cảm thấy kiệt sức cả.” – Nobita nói, giọng run run vì xúc động, lời nói bị nghẹn lại bởi nước mắt.

Nhưng mặc cho âm thanh bị bóp nghẹt của Nobita, Dekisugi dường như đã hiểu ra, cậu lùi lại một chút để nhìn thẳng vào mắt Nobita. “Cậu đã ép mình quá mức.” – Dekisugi nói, giọng mang một âm điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, lời nói của cậu cắt ngang những nghi ngờ của Nobita một cách rõ ràng. “Với những cuộc phiêu lưu, giúp đỡ người khác, học tập và thể thao, cậu đã không cho bản thân mình được nghỉ ngơi. Cậu cần phải nghỉ ngơi.”

Nobita không nói gì, không tìm ra từ nào để lấp đi sự im lặng và sau vài giây, Dekisugi lại nói tiếp, và lời nói của cậu ấy chìm sâu như những viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng. “Bố mẹ tớ muốn tớ tạo ra một đôi cánh bằng vàng. Được tắm trong Ichor*, xây dựng một ngai vàng và vượt trội hơn những người khác. Họ muốn tớ tỏa sáng như mặt trời nóng chảy, trở thành một thứ mà mọi người ngưỡng mộ. Nhưng điều mà mọi người không nhận ra rằng, để tỏa sáng như mặt trời, cậu cần phải cháy như mặt trời.”

*Ichor: là một từ gốc Hy Lạp, dùng để chỉ chất lỏng màu vàng tinh túy chảy trong huyết quản của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp, thay vì máu như con người. Từ này dùng để nhấn mạnh bản chất thần thánh của họ.

Giọng Dekisugi ngập ngừng trong chốc lát, và Nobita cảm thấy muốn động viên cậu ấy, đưa ra một hình thức an ủi nào đó. Nhưng trước khi Nobita kịp nói, Dekisugi tự trấn tĩnh lại. Cậu ấy rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn Nobita nghĩ, điều mà cậu hy vọng có thể được như vậy.

“Và sau đó, cậu sử dụng từng chút lửa bên trong mình để thiêu đốt như mặt trời. Cậu cháy cho đến khi không còn gì để nuôi lửa, không còn gì để nhóm lại. Chẳng bao lâu, ngọn lửa ấy sẽ lụi tàn và chỉ còn là đống tro bụi. Xương của cậu chính là những viên gạch của một vương quốc sụp đổ, và trái tim cậu là thứ gì đó vô cùng mờ nhạt. Rồi đột nhiên, thế giới xung quanh cậu mất đi màu sắc của nó. Mọi thứ trở nên buồn tẻ, xám xịt và cô đơn. Một ngọn lửa chẳng bao giờ đủ ấm. Không có gì là đủ cả. Và cuối cùng, cậu trở thành một cái bình rỗng, chỉ để trang trí nhưng không chứa gì trong đó.”

Sau một thời gian im lặng, cuối cùng Nobita cũng tìm được giọng nói của mình, cảm giác như lần đầu tiên cậu thực sự bày tỏ cảm xúc. “Mọi thứ đều mất đi sự kỳ diệu của nó. Bầu trời trở nên ảm đạm, và những đám mây chỉ là những khối vô hình. Thế giới trở nên lạnh lùng và tàn khốc, dường như không có sức sống. Như thể linh hồn của cậu đã bị cướp đi. Chẳng có ý nghĩa gì cả, và mọi thứ đó đã từng khiến cậu hạnh phúc giờ đây trở nên vô nghĩa. Và cậu không thể không đồng ý với điều đó.”

“Tớ biết.” – Dekisugi thì thầm. “Từ lúc nhìn thấy cậu ở trường vào ngày hôm đó, tớ đã biết có chuyện xảy ra với cậu. Mặc dù tớ không biết chính xác đó là gì. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tớ cảm thấy như đang nhìn chính mình vậy, chỉ toàn là tro tàn và xương cốt, và tớ muốn cho cậu biết rằng cậu còn hơn thế nữa. Rằng cậu rất tuyệt vời, xinh đẹp và thông minh, cậu không cần phải ép mình quá mức để chứng minh điều đó. Rằng không có gì sai khi chỉ đơn giản là mơ mộng hay ước nguyện trên một bông hoa, không có gì sai khi vẽ nguệch ngoạc bên lề quyển vở hay vẽ ria mép lên ảnh của mọi người trong cuốn kỷ yếu.”

Dekisugi thở và môi cậu rất gần, chỉ cách một hơi thở. “Không có gì sai khi thực hiện từng bước một. Không có gì sai khi sống trong những khoảnh khắc nhỏ bé và ngắm nhìn những đám mây trôi. Và tớ muốn làm điều đó cùng với cậu.” – Dekisugi nói và đỏ mặt, một màu hồng dễ thương, khiến Nobita cũng cảm thấy má mình nóng lên. “Nếu cậu cho phép tớ.”

Ánh sáng lọt qua khung cửa sổ mang lại cho Dekisugi một ánh sáng thanh tao, tạo ra một vầng hào quang xung quanh cơ thể cậu ấy. Cơn mưa làm cho tóc cậu ấy lấp lánh ánh đen, mỗi sợi tóc giống như những sợi tơ màu đêm. Đôi mắt cậu ấy được chiếu bởi một ngọn lửa bên trong, nhấp nháy như những chiếc lồng đèn nhỏ giữa bóng tối.

Một nụ cười ngượng ngùng nở trên môi Dekisugi, một cảnh tượng hiếm hoi khiến cậu ấy hoàn toàn quyến rũ trong mắt Nobita. Đó là một sự thay đổi nhẹ nhàng so với thái độ thường ngày của cậu ấy, một lời mời tinh tế khiến Nobita tiến lại gần hơn. Không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt ấy, Nobita nghiêng mình về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Hôn Dekisugi giống như được trở về nhà vậy. Nobita cảm thấy mình được đưa vào một thế giới của sự mê hoặc và diệu kỳ của tuổi thơ. Cái chạm nhẹ nhàng của đôi môi gợi lại những ký ức về sự thơ ngây và niềm vui vô tư, khơi dậy những cảm xúc khó diễn tả bằng lời nói. Nobita luồn ngón tay vào tóc Dekisugi, tận hưởng những sợi tóc mượt mà dưới lòng bàn tay. Đáp lại, tay Dekisugi vòng qua eo Nobita, kéo cậu lại gần hơn trong điệu nhảy của sự khao khát và tình cảm lẫn nhau.

Với mỗi cái vuốt ve dịu dàng, hôn Dekisugi có cảm giác giống như đang thưởng thức những giọt sương mỏng manh tô điểm cho những chiếc lá buổi sáng sớm, hay đắm mình trong sự ấm áp, thoải mái của những chiếc bánh quy chocolate nướng mới ra lò. Đó là một cảm giác tuy sáo rỗng nhưng vẫn bao bọc cậu trong một cái kén ấm áp và ngọt ngào, khiến cậu hoàn toàn bị mê hoặc.

Cơ thể cậu như đang cất tiếng hát, một giai điệu sôi động và du dương như tiếng chim sơn ca trên cành. Dù sức nặng của sự mệt mỏi vẫn còn, nhưng nó đã trở nên nhạt nhòa hơn so với niềm hạnh phúc đang nở rộ trong tâm hồn cậu, như một khu vườn hoa hướng dương đang nở rộ. Cuối cùng khi họ tách ra, có điều gì đó trong Nobita như được gắn kết lại, như thể nói rằng “Mình đã nhìn thấy cả hai mặt của thế giới, và mình biết mình muốn sống ở mặt nào.” Đó là một sự nhận thức đến với cậu nhẹ nhàng như cái chạm vào của chiếc lông vũ, tương phản với khía cạnh tàn nhẫn của sự thờ ơ.

Nobita muốn ở trong niềm hạnh phúc mới tìm thấy này mãi mãi, được tắm trong ánh nắng ban mai khi cả hai nhâm nhi ly chocolate nóng bên lò sưởi kêu lách tách. Gửi những ước nguyện vào hạt bồ công anh bị gió cuốn đi và ngắm nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời. Và hơn hết, cậu muốn làm tất cả những điều đó cùng với Dekisugi.

“Tớ cho phép cậu làm điều đó.” – Nobita thì thầm, một nụ cười dịu dàng nở trên môi, sự ấm áp của nó giống như ánh bình minh đầu tiên. “Nhưng nếu cậu cũng để tớ làm điều tương tự với cậu.”

Đáp lại, nụ cười của Dekisugi nở rộ như những đoá hoa tinh tế nhất, những cánh hoa xòe ra để lộ vẻ đẹp không gì sánh bằng, và cậu ấy gần như có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của nó trên đầu lưỡi.

✾ ✾ ✾

Ngày hôm sau, trường học đột ngột đóng cửa do trận mưa lớn. Có tin đồn cho rằng có người để cửa sổ mở, gây ra lũ lụt khiến tòa nhà không thể sử dụng được. Mặc dù có hơi bất tiện, nhưng mưa giông vẫn tiếp tục nên không cho phép trường học mở cửa trở lại. Dekisugi nở nụ cười táo bạo khi kể lại tin đồn đó cho Nobita nghe và còn ngụ ý rằng cậu ấy có liên quan đến chuyện đó, nhưng Nobita chẳng bận tâm mấy khi môi cậu bị hôn một cách nồng nhiệt, nó dường như làm tan chảy mọi suy nghĩ, để cậu lại trong lớp sương mù hạnh phúc.

Cả hai đang ở trong phòng ngủ của Nobita, trong khi Dekisugi lật từng trang của cuốn truyện tranh, còn Nobita thì nhìn cơn mưa đang rơi bên ngoài. Một nguồn cảm hứng bất ngờ dâng trào trong lòng Nobita, giống như những bông hoa nở rộ vào mùa xuân. Cậu vội vàng lấy một quyển vở từ bàn học của mình, Dekisugi nhìn lên và chú ý đến nhất cử nhất động của cậu. Lông mày Dekisugi hơi nhíu lại. “Đó là quyển vở gì thế?”

“Toán.” – Nobita đáp lại với nụ cười rạng rỡ, cố kìm nén cảm xúc muốn hôn lên vết nhăn trên trán Dekisugi.

“Nhưng cậu đã hứa là nghỉ ngơi mà.” – Dekisugi nhẹ nhàng khiển trách, có một chút thất vọng trong giọng nói của cậu.

Nobita không khỏi bật cười, âm thanh vang vọng khắp căn phòng khi cậu cố gắng giữ mình đứng thẳng. “Về mặt kỹ thuật, thì đúng là vậy.” – Nobita nói, cố gắng giữ những tiếng cười khúc khích trước biểu cảm khó hiểu trên mặt Dekisugi. “Tớ cần thứ gì đó để làm một chiếc thuyền.”

“Một chiếc thuyền?” – Dekisugi nói, nhưng trong đôi mắt cậu lại hiện lên một tia sáng của sự nhận thức. Dĩ nhiên là có rồi, thiên tài ngốc nghếch của cậu.

“Đúng vậy.” – Nobita xác nhận với một nụ cười toe toét. “Chúng ta sẽ làm những chiếc thuyền giấy để thả trên mặt hồ nước. Đi thôi, đồ chậm chạp, chúng ta còn có một cuộc đời để sống.”

Nói xong, Nobita chạy xuống cầu thang, cảm thấy vui sướng khi nghe tiếng thở dài trìu mến sau lưng. Vội vàng mặc áo mưa, cậu ném chiếc áo khác cho Dekisugi trước khi cả hai cùng chạy ra ngoài cửa, tay trong tay.

✾ ✾ ✾

“Cậu ổn chứ?”– Shizuka hỏi Nobita sau khi bị Suneo và Jaian ôm chặt khiến cậu suýt chút nữa không thể thở được.

Họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nobita. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì cậu như một bóng ma trong suốt những ngày tháng qua. Một bóng ma khó nắm bắt đã ám ảnh ngoại vi cuộc sống của họ quá lâu, và bây giờ, Nobita đang đứng trước mặt họ, là một hiện thân sống của sự ngạc nhiên.

Nobita ngước lên từ chiếc thuyền giấy mà cậu đang làm, nhìn vào khuôn mặt tràn đầy hy vọng của Shizuka. “Không.” – Cậu thú nhận một cách thành thật, xuyên qua lớp vỏ bọc giả tạo. Lời nói của cậu treo trong không khí như những cánh hoa mong manh đang chờ đợi gió thổi bay. Cậu nhìn cô bạn chớp mắt bối rối và cố nén một nụ cười dịu dàng. Cậu liếc mắt nhìn qua Dekisugi, người đang thả chiếc thuyền giấy xuống nước với niềm vui thơ ngây của một đứa trẻ. “Nhưng tớ đang trở nên tốt hơn.” – Cậu nhẹ nhàng nói thêm, lời nói đó như những lời thì thầm hứa với chính bản thân cũng như với cô bạn.

Shizuka nhìn theo ánh mắt của Nobita và gương mặt cô bừng sáng rực rỡ sánh ngang với ánh nắng ban mai. Một thứ mà Nobita không thể không đáp lại. “Tớ rất vui.” – Cô nói, nắm chặt tay cậu.

“Ừ.” – Nobita nói, nụ cười của cậu trở nên đăm chiêu khi nhìn Dekisugi đang cười rạng rỡ đầy tự hào sau khi giành chiến thắng trong cuộc đua thuyền giấy. “Tớ cũng vậy.”

-o-oOo-o-

Hãy tin vào phép màu của sự khởi đầu mới — Không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro