Bông hồng đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều cuối xuân ấy, một ngày bình thường như những buổi chiều tà khác tại thành phố bình yên này, từng tia nắng vàng vẫn đang đưa mình len lỏi qua những tán lá xanh mướt, trông đã dịu đi hẳn so với cái buổi chiều gay gắt, một màu cam hồng dịu nhẹ ôm lấy cả bầu trời, gợi cho con người ta nhiều nỗi niềm. Bức tranh dường như đã quá quen thuộc với dòng người ngày ngày qua lại, xô bồ trên con đường kia, nhưng trong mắt người lữ khách, lại rất đỗi nên thơ. Giữa nhịp điệu bận rộn, hối hả vốn là điều hiển nhiên ở nơi thành thị tấp nập, thì khoảnh khắc ấy tựa như một nốt nhạc trầm khiến con người ta phải dừng lại một bước, là bản giao hưởng nhẹ nhàng mà sâu lắng của mây trời, là liều thuốc chữa lành cho những tâm hồn đang kiệt sức chỉ vì mải chạy theo những ồn ào, xa hoa.

Nhưng đối với Doremi, tuy em đặt chân đến nơi này đã lâu nhưng xúc cảm trong em vẫn cứ cuộn trào mỗi khi bắt gặp những đường nét thật "thơ" ấy. Bởi lẽ trong mắt em, nó không chỉ là một chút màu sắc mà tạo hóa đã vẽ lên, mà còn là nguồn cảm hứng vô tận, đưa em đi vào "thế giới riêng" trong tâm hồn em. Mỗi ngày, em đều đến góc phố này, nơi có một quán cafe nhỏ, để tận hưởng sự yên bình và chiêm ngưỡng những bông hoa đẹp được bày trí khắp nơi. Đối với em, hoa là biểu tượng của sự tươi mới và sức sống, và mỗi loài hoa lại mang một câu chuyện, một vẻ đẹp độc đáo hay ý nghĩa mà em luôn muốn khám phá, để ví von chúng với từng cá thể mà em đã gặp trên đời. Ngắm nhìn những đóa hoa, em như được đắm chìm trong vườn địa đàng của Thượng Đế, quên đi hết những lo toan của cuộc sống hàng ngày. Ngồi bên ly cacao đá và đĩa bánh Brioche béo ngậy, trên tay em vẫn là cây viết, vẽ người vẽ ta, vẽ một bông hoa xinh đẹp nhất, vẽ một bầu trời thơ mộng của riêng em.

Thế nhưng chiều nay, em bất chợt nhận ra điều gì đó khác biệt. Không có âm thanh của bản giao hưởng, cũng không có mùi thơm bánh Brioche như mọi khi, nhưng bù lại, có nhiều hoa hơn bao giờ hết. "Một, hai, ba", em đếm chúng trong vô thức, ngắm nhìn chúng một hồi lâu nhưng giờ đây tâm trí em chẳng còn nghĩ về chúng nhiều như trước, bởi lẽ trong lòng em đã có một "đóa hoa" lớn nhất là anh - người anh trai đã làm thay đổi quỹ đạo thế giới của em.

Tiếng gọi "anh trai" là sự trân trọng, là tất cả sự thương mến và tin tưởng mà Doremi dành cho người bạn cùng lớp của mình. Ban đầu, anh cũng chỉ là một trong vô vàn người bạn bình thường khác xung quanh em. Nhưng từ ngày Doremi bắt đầu cuộc hành trình mới - ngày em đi xây đắp lâu đài cho chính bản thân khi mà "thanh xuân" của em đã yên bề gia thất, anh đã trở thành người dẫn dắt, người bạn đồng hành tuyệt vời nhất, đáng tin cậy nhất của em. Cũng trong khoảng thời gian ấy, em lầm lỡ sa chân vào địa bàn của những kẻ dối gian muốn trục lợi từ em, và chính anh phút chót đã kéo em ra khỏi màn mưa, mang đến em cảm giác an toàn đặc biệt mà hiếm khi em bắt gặp trước đây.

Điều quan trọng nhất là, trong một thế giới mà vạn vật dường như đang quay cuồng không ngừng nghỉ, không gì là ổn định và chắc chắn, anh lại chính là điểm tựa vững chắc nhất, ngày qua ngày cho em thêm động lực và niềm tin không chỉ ở chính anh mà còn ở những việc em đang làm cùng một tương lai rực rỡ sắc hoa. Dường như chỉ cần có anh ở bên cạnh, mọi khó khăn, phiền muộn trong em sẽ tan biến như khói mây.

Nhưng đâu đó xung quanh vẫn còn những lời nhiếc móc nặng nề như sắt đá mà họ ném về phía anh và em. Họ - những con người mà em từng lầm tưởng rằng cũng tuyệt vời như anh, cũng đủ để em tin tưởng, lại không ngừng buông ra những câu từ chua chát chỉ vì họ chẳng hiểu rõ bản chất những thứ mà anh và em đang làm. Gia đình? Bạn tốt? Thấu hiểu? Đồng cảm? Những gì em nghĩ về họ lúc ban đầu là thế ấy. Vốn là người trân trọng tình cảm và những mối quan hệ quanh mình, lại mắc bệnh cả tin, em đã bao lần thất vọng, hụt hẫng khi đám người "tốt đẹp" trong mắt em lộ ra bản chất thật của họ. Thế nhưng lần này có vẻ đã khác đi rồi, em vui vì sau tất cả, em biết được đâu mới thật sự là "gia đình".

Cái chốn mà con người ta thường gọi là "tổ ấm", đối với em, lại là nơi chôn vùi những ước mơ, hoài bão hay bức tranh về cuộc đời hoàn mỹ mà em đã và đang xây đắp trong tâm trí, nơi mà cái bản thể tích cực, vui vẻ trong em bị giam chặt bởi sợi dây xích "cổ hủ, lỗi thời" hay cái vòng gai mang tên "áp đặt". Bất mãn với cuộc sống hiện tại, sự thấu hiểu và đồng cảm đối với em là một món quà xa xỉ đến mức em sẽ tôn thờ bất kì cá thể nào mang nó đến cho em. Em luôn tự ví mình như một chú cá voi xanh với tần số khác biệt, ngày qua ngày lạc lõng giữa biển sâu, lênh đênh vô định chờ ngày đáy biển nuốt chửng mình. Nhưng rồi sự xuất hiện của anh, ngọn lửa nhiệt huyết ngang tàn với cả đại dương, đã vẽ lên cho em một lối thoát ra khỏi nơi ngục tù ấy. Anh cho em thấy rằng, dù ngoại cảnh khó khăn và thách thức đến nhường nào, em vẫn có khả năng tỏa sáng và thành công.

Doremi chưa từng có một "gia đình", cho đến khi em gặp anh...

Những trang nhật ký của em cũng đã từng in lại dấu vết của những đoạn tình ái mong manh. Tương ngộ người, từng hạnh phúc, viên mãn nhưng giờ cũng chỉ là mảnh gương đã vỡ tan tành. Quãng thời gian mà em đã trải qua biết bao thăng trầm cùng người ấy, hạnh phúc xen lẫn đau thương, nhiều niềm vui nhưng cũng không ít những đêm dài u uất. Biết rõ mọi cố gắng cũng chỉ để duy trì một mối quan hệ vốn đã mất đi sự nồng say nhưng em vẫn bất lực, chỉ vì sự mềm yếu không đáng có mà không thể xa rời.

Nhưng rồi cuộc đời lại cho em một cơ hội mới - là khi em gặp anh, để em nhận ra rằng, đôi khi buông bỏ không phải là mất đi tất cả, mà là một bước đi đến tương lai. Có anh đồng hành trên những đoạn đường phía trước, em chẳng còn phải vùi mình trong mảnh kí ức đau buồn, cũng chẳng để bản thân bị tổn thương bởi hành động vô lại của người xưa. Anh đã cho em niềm tin và hy vọng mới, để rồi em lại bước tiếp những bước đi nhẹ nhàng hơn, không phải vì quá khứ mà gượng ép mình, mà là vì tương lai em mong muốn. Không ngần ngại. Không hối tiếc.

Hà cớ gì phải tự giam mình trong cái ảo ảnh mang tên "tình yêu" - thứ cảm xúc gây hao tổn sức lực, đôi lúc đáng sợ đến mức khiến ta phải giật mình, khi mà em đã có một tình thân đáng trân trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời?

Vẫn là đoạn đường ấy, bên cạnh vẫn là anh - đóa hồng thanh tao, rực rỡ nhất trong mắt em, là nơi mà em đặt trọn ánh nhìn, đặt trọn tất cả niềm thương mến. Ngày ngày cùng nhau đến lớp, tan trường, rồi lại cùng nhau làm việc, lâu lâu lại ngồi xuống hàn huyên đủ chuyện trên đời. Cũng không tránh khỏi những đêm dài em miên man trong dòng suy nghĩ, chẳng biết được tình thân này sẽ đi đến đâu...Em và anh, sẽ viết lên một câu chuyện viên mãn, vĩnh hằng, hay lại thêm một bản nhạc nhuốm màu bi thương? Sẽ đồng hành cùng nhau đến vô cùng? Sẽ có một ai bất chợt đến và mang anh đi mất, để lại em cùng đống muộn phiền tả tơi như cố nhân em đã từng? Em cũng chẳng biết nữa, nhưng đối với em hiện tại, ấy là hạnh phúc, ấy là bình yên.

Kể cả là trải qua bao câu chuyện bất trắc cùng nhau, ấy cũng là một loại hạnh phúc.

Phải. Có lẽ chiều hôm nay, em không cần có bánh Brioche, và chiều mai hay những ngày sau cũng vậy. Chẳng cần thả hồn vào những thứ ảo ảnh vô hình, chẳng cần chạy về chốn thần tiên trong truyện cổ tích, cũng chẳng cần phải đưa mắt theo bóng trăng trong đáy nước hay cành hoa đã gãy rụng trong gương. Bởi lẽ giờ đây, ngay tại nơi này, tại một góc nhỏ tĩnh lặng giữa thành phố xô bồ ấy, em đã bắt gặp rất nhiều hoa. Một, hai, ba, và đóa hồng lớn nhất, lộng lẫy nhất...chính là anh.

Cành hồng rực rỡ khiến em khắc cốt ghi tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro