Dota allstars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời anh ta là một thanh gươm của niềm tin và tự hào.

Cuộc đời anh ta tin vào lý tưởng của ánh sáng

Để rồi

Bị chính lý tưởng của mình phản bội

Anh chiến đấu vì dân tộc của mình

Nhưng những gì anh có chỉ là sự thờ ơ

Anh bị bỏ rơi trong màn tuyết lạnh của vùng đất băng giá

Thanh gươm gọi anh

Nó gọi anh từ nơi sâu thẳm nhắt của linh hồn

Nó nguyền rủa trái tim anh

Để cho linh hồn anh ngủ quên trong nơi sâu thẳm băng giá

Nhưng tại sao....

Anh bước đi trong vô vọng

Anh tìm kiếm lý tưởng của riêng mình

Anh tìm ra con đường đế vương của thế giới

Nhưng tại sao...

Thanh gươm Frostmouth ... nó lạnh như cái tên của nó, lạnh lùng và tàn ác. Thanh gươm bị nguyền rủa mãi mãi run lên, nó phấn khích... những bông tuyết rơi như chịu một hấp lực, bám lấy nó, và trút hết năng lượng bao bọc lấy lưỡi gươm, và phát sáng lên tạo thành một màu xanh huyền ảo. Vị Death Knight đầu tiên, và là vị vua tối cao của The Scourge - the Lick king nhắm đôi mắt xanh ma quỷ ấy, như đang nhớ về những tiếng nói xa xăm... chốc lát, Arthas và vùng đất băng giá trở nên tỉnh lặng, trước khi...

Năm bàn tay siết chặt cán gươm có hình sọ quỷ, chúc mũi xuống đất, đâm thẳng xuống nền băng giá phía dưới giải phóng một luồng năng lượng mạnh mẽ được chôn vùi nơi đây. Băng nứt thành những vệt dài, lồi lõm, cùng với lớp tuyết bay tung lên như một cơn bão cát sa mạc, dọn quang mặt đật, để lộ một sinh vật khổng lồ trú ẩn dưới lớp băng...

Sinh vật ấy mở mắt, cặp mắt xanh biếc, thứ ánh sáng quái dị ấy, bỗng chốc khiến cho nó tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Lớp băng dầy đến vài mét bị những cái cánh xương xẩu của nó đâm thủng, cái đầu của nó đội nguyên cả tảng đá dày mà nhấc lên, dường như khôi lượng khổng lồ ấy không đáng để nó đếm xỉa tới, và nó cất tiếng gầm đâu tiên... Saphiron, vua của các loài rồng đã chết, và đã sống lại, tiếng gầm của nó báo hiệu cho cuộc chiến mới bắt đầu.

Ở vùng đất xanh tươi vĩnh cửu của bộ tốc Night Elf, Furion giật mình tỉnh giấc.

Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó. Lick king không thay đổi phương thức tấn công của mình, hắn lan tràn bệnh dịch tới khắp các châu lục. Quân số của the Scourge không ngừng tăng, trong khi Liên minh các bộ tộc chưa thể tìm được tiếng nói chung như thời kì Thrall-Jaina-Tyrande. Họ bị chia rẽ bởi việc phải chia sẻ quyền lực và lợi ích, những bang nhóm lẻ tẻ trở thành mồi ngon cho quân đội Scourge, thậm chí một số trong số họ bị Lick King thu phục và đầu quân dưới trướng hắn, Tiêu biểu nhất là Vo'Jin và Dazzle của tộc Troll.

Căn bệnh xâm chiếm gần như toàn bộ châu lục, mỗi bước đi của nó cướp đi sinh mạng của những sinh vật yếu đuối và đưa chúng về với Lick king, trở thành một con rối để sai bảo dễ dàng... Những người Night Elf vẫn còn chủ quan trong men say chiến thắng của trận đấu với Archimode, không thể ngờ được rằng chính vùng đất thiêng của mình bị xâm hại. Đến lúc ấy, phải chăng đã quá muộn?

Trong một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, mùi hoa Fiedbirth đượm căn phòng, những chiếc rèm cửa màu tím bạc như ánh trăng, như đôi mắt ấy... đôi mắt có lẽ sẽ không được nhìn thấy ngày mai nữa. Tất cả đối với cô có lẽ đã chấm hết kể từ ngày cô thua cuộc trong trận chiến với đạo binh Scourge của Doom, và mang về một căn bệnh quái ác khiến cô chết dần chết mòn. Không nhưng thế, có lẽ cô sẽ trở thành một trong số chúng.... không... cô tự dối mình. Cô ứa nước mắt...

Cô sẽ trở thành một trong số chúng.

Đôi mắt cô đã không nhìn thấy gì nữa rồi. Lời nguyền đã ăn sâu vào tim cô, chỉ có Lick king mới có thể rút lại lời nguyền đấy, nếu như hắn ngây thơ đến mức bỏ qua một pirest đầy sức mạnh của NE. Lúc đó, cố sẽ bị chính những người thân của mình... trừ khử. Bàn tay cô lạnh dần....

-Sẽ không sao đâu, Mirana

Không, nó ấm chứ? Vì nó được siết chắt bởi một bàn tay khác. Cô không thể nhìn rõ đó là ai, nhưng nó mang lại cho cô một chút gì đó niềm tin, cô nở một nụ cười trên môi, rồi nhắm mắt lại, khẽ chìm vào giấc ngủ yên bình...

Bàn tay kia rời khỏi tay cô, giờ đã tím lại cùng một chất độc vô phương cứu chữa. Người đàn ông già với mái tóc xanh và bộ râu quen thuộc thở dài ngao ngán, ông chỉ biết nhắm mắt chấp nhận...

-Cha? Cô ấy, liệu...

Furion trả lời thẳng vào sự thật:

-Magina, ta biết con rất yêu cô ấy. Nhưng sự thật là sự thật, cô ấy sẽ là một Scourge, chỉ trong vòng một đêm nữa thôi.

Magina nghiến răng lại vì đau xót. Anh không thể làm gì được lúc này, anh cảm thấy bất lực... như ngày hôm ấy, lúc cô tâm sự với anh, rằng cô yêu...

-Nếu vậy, tốt hơn hết là cho cô ta một cái chết yên bình ngay từ bây giờ

Giọng nói lạnh băng của một người thứ ba...Giọng nói không hề có cảm xúc như thể hắn đã quá quen với việc này... Terroblade, người anh song sinh của Magina.

Magina không nhìn được thêm nữa. Anh tức giận nắm lấy cổ áo của Terro, nhìn vào hắn với ánh mắt long lên vì giận... Nhưng cậu ta không kịp làm điều cậu ta nghỉ:

-MAGINA!!!

Giọng nói đanh thép của cha làm cắt ngang hành động của cậu con trai nóng tính ấy. Ông hạ giọng:

-Thế là quá đủ rồi. Anh con .... nói đúng

Terro cười khẩy.

Magina đờ người...Cậu ta luôn coi anh cậu là đích đến để rèn luyện, nhưng không phải là như thế này! Nếu một người ... không... một con quỷ vô tình thế này, thà rằng cậu không có một người anh. Tay cậu vẫn chưa buông khỏi cổ áo của Terro, mắt cầu đã bắt gặp luồng chớp đỏ lòm từ phía anh ta...

-Em tức giận đủ chưa?

Magia vẫn chưa có dậu hiệu buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn... nhưng

Terro nắm lại cổ tay của Magina, rồi crack một tiếng, bẻ ngược nó ra phía sau.... Hành động này làm cho chính Furion cũng bị bất ngờ.

-Terro, con làm ...

-Thằng nhóc ấy không sao đâu, nó chỉ bị sái tay tay tạm thời. Một tên yếu đuổi như thế không thể có tư cách bảo vệ người khác.

Nói cùng lúc với làm, Terro đẩy Magina về phía góc phòng. Không thèm để lại một cái nhìn, Terro nhấc Mirana lên và xách ngược trên vai, không cần diễn giải, hai người còn lại thừa hiểu hắn đi đâu. Ngoài trời, những ngôi sao băng đang rơi trong đêm tối...

Terroblade-the Illusion warrior- được ví như một con quỷ máu lạnh của ánh sáng.

Anh ta ít nói, và luôn hành động theo những gì anh ta cho là đúng, đôi lúc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Nhưng tại sao...

Mirana không còn bị vác trên vai như lúc đầu. Cô được hai cánh tay thô cứng như thép, cố gắng một cách nhẹ nhàng nhất, ắm như một bông hoa sắp tàn. Anh chỉ có thể làm điều này với cô, khi không còn ai để ý, không còn ai nhìn thấy. Nhưng anh sợ...

Anh sợ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi, một ít cảm xúc sẽ in vào trong trái tim. Anh khóa kín chiếc hòm đựng cảm xúc của một Night Elf để rồi thể hiện ra ngoài là một bộ mặt chưa bao giờ có cảm xúc... một vị tướng, một thủ lĩnh.

Nhưng tại sao...

Khu rừng đếm của vùng đất thiêng chưa bao giờ tĩnh lặng như đêm nay. Terroblade đặt Mirana đang thoi thóp thở xuống một gốc cây Field lớn, cố gắng để cho cô không tỉnh giấc. Những vệt màu tím đỏ đã lan ra khắp người cô... anh không chắc cô còn có thể sống được quá đêm nay không. Anh đưa tay lên trán cô, nó không nóng. Anh mỉm cười một lúc, không hiểu vì sao thứ ấy lại có thể xuất hiện trên khuôn mặt mình, nhưng bàn tay thô ráp ấy chưa rời khỏi khuôn mặt thuần khiết này... Anh thì thầm mấy câu không nghe rõ, dường như chỉ để nói với cô...

"Xin lỗi cậu... Mirana..."

Terro rút tay khỏi cô... anh vẫn nhìn cô như thế.

-Ra đi... em trai

Terro đột ngột đổi giọng, giọng nói của anh trở lại như lúc xưa, lạnh như băng. Anh vẫn không quay đầu lại, nhưng cách nói của anh giống như anh đang là người quan sát từ phía sau.

-...

Từ một góc tối, sau những lùm cây, Magina bước ra. Trông cậu ta lúc này không có vẻ giữ được bình tĩnh nữa, thật dễ để hiểu thanh Twin Blade trên tay cậu nhằm mục đích gì, nhưng Terro vẫn nói như không...

-Em đến làm thay nhiệm vụ của anh?

-...

Tật nhiên là không. Đôi mắt rực lửa trong đêm nói lên điều đó. Terro thở dài nhìn cậu em trai của mình....

-Em sẽ không đi đến đâu, nếu như chỉ hành động theo tình cảm như vậy

-Anh im đi. Chính anh mới là người bỏ cuộc. Làm sao anh biết cô ấy không thể cứu sống? Anh chưa hề nghĩ cách. đúng không.

Giọng nói Magina cay đắng.... Không khí lạnh ban đêm không thể làm hạ hỏa cái đầu đấy. Cậu ta chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, mà không ai có thể kiên nhẫn được trước ánh mắt của kẻ trước mắt kia. Terro đặt Mirana xuống, hai tay không cầm bất cứ thứ gì, anh đưa bàn tay lên, ra dấu thách thức... Đến lúc này...

Magina lao tới, anh dồn hết tức giận vào trong lưỡi kiếm. Đầu anh lùng bùng, không còn điều gì khác ngoài việc phải cứu cho được Mirana lúc này, bất kể về sau thế nào. Đúng, anh đã từng hứa với cô ấy... anh sẽ luôn bảo vệ...

"Bôp!"

Tiếng động này không phải tiếng lưỡi gươm chém vào da thịt, mà đó là tiếng chạm nhau của lớp da trần. Bàn tay của Magina, chưa kịp chạm tới Terro, đã bị cánh tay cứng như thép kia giữ lại, nhanh và mạnh đến nối chính Magina còn không theo kịp quán tính của mình, bị Terro ném thẳng vào vách đá gần đấy.

-Cá....

Có lẽ cậu định nói "cái gì", nhưng không kịp thốt ra. Ngay lúc cậu ngẩng lên và mấp máy môi, áp suất trong ngực cậu bị nén lại, và một cơn đau ập đến từ một cú va đập khác dữ dội hơn trước... Terro đứng ngay trước mặt cậu, bàn tay cứng như thép của anh lún vào ngực Magina, tạo nên một vết lõm đáng sợ, rõ ràng không có sự nương tay.

-Ha... h.....

Magina cảm thấy mằn mặn ở cổ họng, nó trào ra... một vũng máu đỏ lòm từ đó xộc thẳng lên miệng, phun thẳng ra ngoài. Chênh lệch sức mạnh quá rõ, Magina không thể làm gì được, cậu chờ đợi một cái gì đó, một đòn dứt điểm từ người anh trai.

-Đồ ngu... mày mãi mãi chẳng làm gì nên hồn nếu chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết.

Đó là đòn dứt điểm của Terro. Lời nói đó như một mũi tên đâm xuyên qua tấm khiên niềm tin của Magina. Cậu khó nhọc đưa đôi mắt đang mờ dần lên, cậu thấy cái bóng to lớn của người anh trai mà cậu không thể vượt qua đang quay lưng lại với cậu... hắn tiến về chỗ Mirana, để dứt điểm công việc của hắn!!!

-Terro!!!

Cậu hét lên, nhưng không phát ra tiếng. Thân thể cậu ta không còn cử động theo ý muốn nữa. Cậu nguyền rủa đôi chân này, đôi tay này, nó quá yếu đuối... Cậu chỉ có thẻ nhìn... Terro đưa tay lên trán của Mirana lần nữa, gần đỏ đang nổi lên trên tay của anh, trước ánh mắt vô vọng của Magina... Chỉ chốc lát nữa thôi, hắn sẽ bóp nát đầu cô ấy!

Nhưng Terro không làm gì thêm. Anh chỉ đứng dậy, không thèm để lại một cái nhìn về phía người em trai của mình, bước đi.

-Anh...

Magina cố gắng phát ra tiếng nói từa tựa như thế.

-Anh định đi đâu?

Terro dừng lại trong bóng đêm. Anh không quay lại, giọng nói anh vẫn lạnh, nhưng câu nói của anh rõ ràng hơn bao giờ hết

-Magina, chăm sóc cô ấy...

Terro để lại những lời ấy, anh khuất dần vào bóng đêm

Trời đã sáng rồi, phải không?

Magina mở mắt... cậu thấy ánh sáng đã tràn ngập căn phòng quen thuộc này. Căn phòng bằng gỗ được thiết kế như để đón nhận tất cả từ bên ngoài, gió, ánh sáng và hương hoa.

Đầu óc vẫn mơ hồ, Magina ngồi dậy, nhưng cùng lúc đó, một cơn đau khủng khiếp trong lồng ngực như một quả bom phát nổ tại đó, khiến cho mắt anh hoa lên....

-Ha...a.

Magina rên rỉ. Những kí ức của buổi tối hôm qua chợt quay trở lại, cùng lúc với vết thương trên ngực khiến cho cậu hét lên vì đau đớn...

....

Và ngạc nhiên....

Cánh cửa mở ra, một người quen thuộc bước vào. Cậu biết... không... không chỉ biết người đấy... Mọi việc khiến cho cậu tưởng răng cậu chưa rời khỏi giấc mơ. Nhưng nếu mọi việc là sự thật...

-Mirana?

Cô gái khẽ gật đầu. Trông cô vẫn còn yếu lắm, nhưng không còn như đêm hôm trước. Cô đã thoát khỏi lời nguyền. Sau lưng cô, the Prophet, Furion bước vào:

-Magina, con hãy kễ lại sự việc tối hôm qua!

-Hãy để cho anh ấy nghỉ một lúc được không? Prophet? - Mirana nói giọng nửa như muốn khóc.

Magina không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu có linh cảm xấu về chuyện này. Cậu nói, nhưng trong đầu cậu đã có tình huống xấu nhất...

-Cha?

Furion nhìn thẳng vào con trai:

-Theo tin báo, anh trai con, Terroblade, đã chính thức gia nhập binh đoàn Scourge vào đêm qua.

Xuyên qua rừng đêm....

Qua những tán lá

Qua những rặng cây

Vẳng tiếng thú hoang

Tiếng hoa

Tiếng gió...

Và không tiếng người

Đất đen...

Lạnh....

Một cơn gió lạnh đi qua cũng là lúc Terro nhìn lên bầu trời. Mây mù đã che khuất bầu trời, khiến cho anh không thể cảm nhận cái thú vui kia lần cuối.

"Lần cuối ư"

Terro nhớ lại....

INTERLUDE

-Sao?

Cậu bé Terro quay mặt lại, con bé ấy vẫn theo cậu từ lúc đó tới giờ. Thân thể cậu đầy máu, máu không phải của cậu, cậu không hề bị thương. Những vệt máu còn nóng khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cậu cũng phải dè chừng lùi một bước.

Nhưng con bé vẫn đi theo cậu, nó cúi mặt xuống, nó không nói gì cả. Nó theo cậu từ ngôi làng chết chóc kia, ngôi làng bị bệnh dịch của Lich king tàn phá, tất cả mọi người đều trở thành Undead, những sinh vật sống sót cuối cùng cũng bị những người đã chết kéo theo. Mùi máu đấy, hấp dẫn cậu... một thợ săn quỷ.

Terro vẫn chưa được chứng nhận chính thức, chưa hề trải qua lễ đổi mắt - nghi thức bắt buộc với một Demon Hunter - nhưng cậu có thừa đủ khả năng của người trong nghề, giống như gen vậy.

Con bé ấy...

Nó không dám lại gần cậu.

Terro ngoảnh mặt lại, nhìn vẻ mặt tội nghiệp đáng thương đó, cậu chợt có ý nghĩ sẽ chế giễu nó. Rồi nó sẽ buông ra những lời châm chọc để gợi lại nỗi đau của nó... sẽ thú vị lắm...

-Cám ... ơn....

Nó ngẩng mặt lên....

Hôm ấy... trăng rất sáng

Năm ấy, Terro tròn 14 tuổi.

INTERLUDE OUT

Terro dừng lại, anh đang ở giữa khu rừng đen. Khu rừng đã chết theo một nghĩa nào đó, chỉ còn lại phần xác trơ trơ của nó ở đây. Nói đúng ra, khu rừng này hoàn toàn không có lnh hồn. Anh không dừng bước, vì anh không quên mục đích đầu tiên của mình đến đây... Tay đưa về phía sau, rút ra cặp TwinBlade màu bạc của mình... Terro cắm thẳng nó xuống đất:

-Thương thuyết!

Terro nói như thế với khoảng rừng trước mặt.

Chợt im lặng

Khu rừng chợt im lặng một cách đáng sợ. Bước chân của Terro ngừng lại đồng nghĩa với việc khu rừng rơi vào trạng thái tĩnh hoàn toàn, không tiếng động, không ánh sáng. Nhưng Terro vẫn không động đậy.

Rồi bóng ma ấy xuất hiện.

Đó là một bộ xương di động, theo đúng nghĩa của nó. Áo choàng màu tím trùm hờ lên cái khung xương, được giữ bởi một cái khung vô hình, chiếc đầu lâu lộ ra và cháy hừng hực một ngọn lửa màu xanh lá cây. "Hắn" điềm tĩnh bước ra từ giữa đêm tối, như từ một thế giới khác, thân thể nhỏ con không che giấu được luồng năng lượng khổng lồ trong người hắn.

-Lich King đang chờ ngươi.

Terro không nói gì. Anh lẳng lặng bước theo bộ xương như một cỗ máy.

-À, ngươi hãy mang theo vũ khí. Đến lúc đấy ngươi sẽ cần dùng đến nó.

Và cứ thế, hai bóng đen xuyên qua khu rừng. Cho tới khi bóng tối bao trùm lấy họ.

==============================================

-Đó là tất cả những gì tôi nhận được.

Rexxar từ tốn kể lại câu chuyện. Những người xung quanh vị BeastMaster này không ai bình tĩnh như ông. Magina buột miệng:

-Anh ấy, dường như có thỏa ước trước với Lich King?

Furion không nói. Ông là một trong ba người biết sự thật về việc Mirana bị trùng lời nguyền của Lucifer, nhưng những gì ông kết luận không thể nói ra ngay tại đây. Mirana không nói gì, cô sợ khi phải nghĩ đến chuyện Terro rời bỏ Senitel.... nhưng...

-Ta không nghĩ thế - Rexxar điềm tĩnh. - Lich King có tai mắt ở khắp nơi, hơn nữa ma thuật của hắn có thể giúp hắn biết được mục đích của Terro. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Terro đã có giao ước trước với hắn. Chúng ta đều biết rằng ...

Rexxar không nói thêm. Ông nhìn Furion với đôi mắt ái ngại... Ông chưa từng thấy vẻ mặt này của vị Prophet bao giờ, có một điều gì đó lẫn lộn trong đấy. Ông đang chờ đợi một tin, bất cừ tin gì có thể khiến cho ông thoát khỏi tình trạng này. Vị vua của muông thú ngẩng mặt lên trời, nhìn ra cửa sổ. Ông dường như nhận ra điều gì từ bầu trời xanh ấy.

Một con chim đại bàng sà xuống bục cửa, ngay trước mặt Rexxar...

-Có tin mới....

Terro đứng thẳng, vũ khí của anh vẫn dắt sau lưng, và hiển nhiên anh cũng không có ý định dùng nó như lời bộ xương kia. Trước mặt anh là trung tâm của chết chóc, của bệnh dịch... và sức mạnh. Hơi lạnh tỏa ra một cách đầy kiêu ngạo từ chiếc ngai băng giá và từ con "người" ngồi ở trên khiến Terro khó thở đôi chút. Vị Death Knight tối cao nhìn xuống dưới, ánh mắt đầy phán xét...

-Terroblade, con trai của Great Prophet Fuion...

Terro gật đầu. Anh không quá nổi tiếng nhưng ít ra cũng đủ gây chút ấn tượng để Lich King nhớ tên.

-Ngươi tới đây để trao đôi? Vậy ngươi định trao đổi gì?

Terro nói, giọng không chút cảm xúc:

-Mạng sống của Mirana Nightshade, lấy sự phục vụ của tôi.

Lich King cắm thanh gươm xuống lớp đá dưới ngai vàng. Hắn bỏ vũ khí tại đấy, bước xuống từng bậc một. Mỗi bước đi của hắn lại gần Terro, anh lại cảm thấy một nấc nữa tới cái chết. Và bước cuối cùng, hắn đối mặt với anh. Cặp mắt của hắn tựa như ngọn lửa xanh nuốt chửng lấy linh hồn anh:

-Ta được lợi gì từ cuộc đổi chác này?

Terro nhìn hắn, không nói gì. Ngọn lửa trong mắt Terro đột nhiên bùng lên, nhưng là ngọn lửa đỏ đối lập với ngọn lửa của Lich King, đẩy ngọn lửa xanh ấy ra khỏi linh hồn đang bị ăn mòn, và tấn công lại Lich King.

-Thú vị lắm. Ta chấp nhận.

Lich King nói một tiếng đơn giản, nhưng cùng lúc đó toàn bộ năng lượng trong người Terro bị triệt tiêu. Hắn quay lại về phía ngai vàng của hắn, ra hiệu...

-Lucifer....

Terro đưa ánh mắt đang bốc cháy của mình về phía kẻ mới tới. Nhưng anh không biểu lộ cảm xúc gì thêm....

-Thu lại lời nguyền với Pirest of the moon....

Lich king nói mấy câu đơn giản với Doom, nhưng điều đó cũng chứng tỏ cuộc đổi chác đã xong bước đầu tiên.

-... sau khi vị khách này đồng ý ở lại.

Terro không bất ngờ lắm. Lich King chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Hắn chắc chắn phải áp dụng lời nguyền sang cơ thể anh, để anh mãi mãi trung thành dưới trước Scourge.

Ở sâu dưới ngục tù băng giá. Nơi cái lạnh phá hủy tất cả, giết chóc tất cả, kể cả những cá thể mạnh mẽ nhất.

Hắn ở đấy, hắn vẫn tồn tại....

Không, hắn buộc phải tồn tại...

Lời nguyền trói buộc hẳn vào sự sống làm hắn không thể chết.

Thân thể hắn vẫn bốc cháy, năng lượng ma quỷ vẫn chạy trên những nét vẽ dọc thân thể hắn.

Dải băng màu đen bịt quanh hốc mắt chứa đầy lửa địa ngục.

Kẻ phản bội đáng sợ nhất

Mười ngàn năm...

Lâu hơn bất thứ gì một đời người có thể trải qua...

Mười ngàn năm...

Nó chưa kết thúc?

Thân thể hẵn buông thõng xuống đất, hai cánh tay đầy những vết nứt được móc vào những sợi xích khiến cơ thể không nằm xuống được. Những táng bẳng xung quanh, dưới chân và hai bên trơn tuột khiến hắn không thể nào bấu víu để có thể đứng vững, vì vậy hắn buông thõng người xuống. Hơi lạnh lại tàn phá dữ dội hơn vào cái thân thể đang căng cứng ấy, len lỏi qua những lớp thành trì dày đặc và tấn công vào tâm linh... ngày qua ngày.... Hắn vẫn chịu dày vò như thế.

Terro cúi đầu xuống nhìn hắn... hắn dường như đã chết, nhưng vẫn còn sinh khí tỏa ra từ người hắn. Hắn không phải là một Undead, nhưng hắn cũng không hẳn là người sống. Hắn có một sợi dây khác, bền chắc hơn gắn linh hồn hắn vào thân xác hắn... Và sức mạnh của hắn.... Terro nhấc bàn tay lên...

-Chuẩn bị đi, Terroblade

Giọng nói đầy uy quyền nhắc nhở anh hãy sẵn sàng. Giọng nói ấy không hiểu vô tình hay hữu ý hướng cả vào cái thân xác tàn tạ kia. Thân xác ấy, như có kích thích, chợt tỉnh dậy. "Nó" nhấc cái đầu nặng nề với cặp sừng trên trán về phía kẻ vừa nói:

-Tên đầy tớ của... Ne'Zul, ngươi vẫn... không hiểu sao?

Hắn không thế nói hết những điều hắn nghĩ, băng giá từ không trung đã phủ kín lên môi, khiến nó không thể cứ động được. Terro im lặng chứng kiến toàn bộ sự việc trên, anh và "hắn" chỉ cách nhau vài gang tay ngay từ khi bắt đầu... Cái thân xác ấy chợt giật nảy lên như bị một luông điện chạy qua người, rồi lại gục xuống... thở dốc. Vị Death Knight kia quay lại phía Terro:

-Terroblade, ta đi thẳng vào vấn đề nhé: Lấy đôi mắt của ngươi ra!

Terro khẽ rùng mình. Con mắt là nơi dẫn nhập trực tiếp các nguyên tố từ bên ngoài vào thẳng linh hồn của mình, trong đó, bao gồm cả linh hồn quỷ. Anh nghiến răng... một trong những nguyên tắc trở thành Demon Hunter...

Một tiếng động khô khan vang lên, hai trái thủy tinh cầu đã nằm trên bàn tay đỏ lòm của Terro. Anh đã dự tính chuyện này xảy ra ngay từ khi anh nhìn thấy "hắn". Anh không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng anh nghe thấy tiếng cười mãn nguyện của vị chúa tế băng giá....

-Ngươi dũng cảm hơn những kẻ trước đây .... Ta hi vọng ngươi sẽ được đền đáp.

Anh nghe thấy tiếng gì đó sốt soạt.. tiếng xé vải... Arthas đang lấy dài bẳng bịt mắt của hắn... Anh cảm thấy nó sắp đến, cũng như hơi thở yếu ớt nhưng nóng một cách đáng sợ của hắn...

-Yewelian Diaxa... Dixinope maxilaia... Co-rup

Maiyax!

......

Trong căn phòng tối đó, những quầng lửa xanh bốc lên và cháy rực... bao trùm lấy hai kẻ phản bội...

...

INTERLUDE

Có những ước mơ không bao giờ thực hiện được

Có những ước mơ từ ngày bé thơ...

Nó vốn đẹp như tâm hồn của nó.

Cậu bé ấy...

Cậu muốn trở thành một vị anh hùng.

Cậu sẽ cứu những người không thể cứu được.

Cậu sẽ đi tìm nụ cười từ những người bất hạnh.

Cậu sẽ cứu họ....

Và tất cả sẽ vui vẻ...

Họ sẽ hạnh phúc.

Nhưng...

Cậu làm được gì?

Tất cả mọi người hạnh phúc ư

Điều đó không bao giờ...

"Rầm!"

Thân cây gãy đổ. Bàn tay màu tím run run, nó ứa máu... hiển nhiên cậu đau.. nhưng nỗi đau ấy....

Cậu không làm được gì.

Ngay cả với người cậu yêu mến

Cậu...

"Ngươi quá yếu đuối"

-....

Cậu hiểu điều ấy từ lâu rồi...

Cậu đưa bàn tay vẫn đang chảy máu lên trước mặt. Cậu tự hỏi...

Terroblade mở mắt ra... Hắn ngạc nhiên là mình vẫn có thể sử dụng đôi mắt này được, nhưng rồi nhanh chóng hiểu rằng thân thể hắn lúc này không hẳn là thân thể hắn. Vùng đất hắn đang đứng bản thân nó không có thật. Từ nơi hắn đứng tới đường chân trời đều phủ một màu xanh u ám, những chiếc sọ quỷ vương vãi khắp nơi, không cái nào giống cái nào... Anh cúi xuống, nhặt hai chiếc lên xem xét: Chủ nhân của chúng chết cách nhau khá lâu, điều đó.... Terro cười nửa miệng. Đúng như anh đoán.

-Ngươi thấy thế nào? Nhãi nhép.

Ở nơi những chiếc sọ quỷ tập trung nhiều nhất, có một kẻ đã tập hợp chúng lại, đặt chúng lên nhau. Những con quỷ mạnh mẽ và đầy lòng kiêu hãnh luôn tự tin về bản thân giờ chỉ là nơi lót chân cho kẻ ấy. Chúng được lắp ghép một cách đầy nghệ thuật và rùng rợn trở thành một chiếc ngai... nó nổi lên giữa khung cảnh hoang tàn và bầu trời lạnh lẽo chỉ để chứng minh một điều...

Kẻ thống trị...

-Illidan Stormrage...

Terro đưa mắt lên, giọng nửa cung kính, nửa khinh bỉ.

-Tên hạ đẳng đó chưa bao giờ hiểu. Ở thế giới này, không linh hồn nào có thể đánh bại được ta.

Illidan ngồi điềm nhiên, một tay chống lên thái dương một cách thờ ơ. Tay kia của hắn đang mân mê một chiếc sọ khác, còn khá mới, những tảng thịt còn chưa rơi hết từ cái đầu tội nghiệp ấy.... Hắn làm điệu bộ như thở dài, và ...

-Đỡ lấy, nhóc con.

Hắn ném mạnh quả cầu ấy về phía Terro. Anh hơi bất ngờ, đưa tay lên đón lấy, nó có vẻ quá đơn giản... nhưng. Ngay lúc anh chạm tay vào nó, anh cảm thấy điều bất thường: Cái đầu lâu quá nặng! Nó bay không quá nhanh, nhưng nếu nó có khối lượng như hai con voi gộp lại thì anh không thể giữ nó lại dễ dàng được! Cả thân hình bỗng chốc bị đảy về phía sau, Terro đưa chân ra chống đỡ cơ thể không bị đổ xuống. Quán tính khủng khiếp đẩy cơ thể anh chạy về phía sau gần chục mét.

-Ha.... a...!

Terro không kịp thở. Illidan vẫn ngồi điềm nhiên như không.... Hắn lấy làm thích thú tựa như đây là sở thích vờn con mồi của hắn.

-Ngươi đã hiểu ra chưa. Đồ nhóc con.

Terro đưa hai tay về phía sau lưng.... vũ khí của anh vẫn còn nguyên, đến giờ anh mới hiểu lý do tại sao bộ xương kia lai nói đến lúc anh cần dùng chúng...

-Twinblade? Demon Hunter xuống cấp đến mức phải đầu quân cho quỷ từ khi nào thế?

GIọng nói ngạc nhiên, pha chút khinh bỉ hướng về phía Terro. Nhưng anh không trả lời... lưới dao bắt đầu sáng lên, chứng tỏ năng lượng của Terro đã dồn vào chúng... Illidan vẫn chống tay lên trán như thế... và hắn chớp mắt.

"Keng!"

-....

Không thể!

Terro không tin được vào mắt mình nữa.

Lưỡi dao của anh bị bàn tay trần của Illidan chặn.

Illidan đưa bàn tay kia lên.. một tia sét màu xanh trắng đánh thẳng vào lồng ngực của Terro, thiêu cháy cả năng lượng và sự sống của anh...

-...

Illidan nhướn mày.

-Thú vị. Ngươi học điều này từ các Blade master à?

Trước mặt Illidan... một Terroblade khác xuất hiện....

-Đó là sức mạnh của riêng tôi... Khả năng tạo ảnh ảo. Tôi là một Illusioner.

Terrro hít một hơi dài. Anh nèm cặp đao song sinh về phía Illidan.... Hắn nhìn tất cả từ Terro bằng con mắt của kẻ ngoài cuộc, tựa như tất cả những điều đó không liên quan đên hắn.... tất cả, trừ thanh đạo. Cặp Twinblade tự động chuyển hướng, rơi ngay sát chân hắn như bản năng của chúng.

-Cặp đao này vốn là của ông. Illidan!

-Cám ơn, nhóc. Hay ta phải gọi ngươi là cháu?

-Điều đó có thay đổi được gì không?

-Ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn hơn...

Illidan đáp, giọng vẫn không có cảm xúc.

Nhưng hắn... đã bắt đầu nhìn thẳng về phía Terroblade.

Một khi ngươi đã trở thành quỷ dữ...

Sẽ không bao giờ ngươi trở lại thành người

Ngươi sẽ có sức mạnh

Và sự nguyền rủa....

Ngươi có thể tự hào

Trước ánh mắt khinh bỉ của thiên hạ...

Magina đưa ánh mắt từ những dòng đầu của quyển sách cổ màu nâu nhạt. Quyển sách được anh cất giấu rất lâu nhưng chỉ dám dừng lại ở trang đầu tiên.

Cậu không đủ dũng khí để mở tiếp...

Quyển sách này bản thân là một lời nguyền cho bất cứ ai đọc nó... Một khi đã bắt đầu, ta sẽ không thể từ bỏ...

Cậu đưa ngón tay vào bìa sách cũ... ngón tay cậu khẽ đặt vào trang thứ hai, nhưng chưa thể lật sang. Một khi cậu đọc nó....

Ngươi đã sẵn sàng chưa?

Trang thứ hai của quyển sách chỉ gọn lỏn một chữ như thế. Nhưng nó là câu hỏi đánh giá quyết tâm của người đọc nó. Magina dừng lại...

"Ngươi quá yếu đuối"

Cậu nhớ lại lời "hắn" nói. Nhưng liệu cậu còn lựa chọn khác không? Cậu đã chứng kiến nhiều Demon Hunter bị xã hội ruồng bỏ và chết trong cô đơn... liệu ...

"Một tên yếu đuổi như thế không thể có tư cách bảo vệ người khác."

Magina lắc đầu một lần nữa. Tại sao những lời nói ấy gắn chặt vào trong óc cậu mặc dù cậu không muốn nhớ? Tại sao cậu lại phải trở thành một con quỷ bị chính bạn bè và những người thân yêu xa lánh... chỉ để đoạt lấy sức mạnh... Cậu sẽ chiến đấu bằng chính sức mạnh vốn có, dù phải chết....

"Đồ ngu... mày mãi mãi chẳng làm gì nên hồn nếu chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết"

-Im đi! Đồ ....

Magina tự hét lên với bản thân. Cậu không thể tiếp tục được.... Điều này quá sức chịu đựng của anh. Phải, một kẻ như cậu không thể chịu được nỗi cô đơn. Cậu không thể sống như Terro, tất cả những gì cậu muốn là mọi người có thể hạnh phúc, nở nụ cười...

"Magina, bảo vệ cô ấy"

Kẻ ấy... chẳng phải là một người cậu mơ ước sao?

INTERLUDE OUT

Trong thế giới ảo liên kết tâm linh giữa Terro và Illidan, cuộc chiến thực sự chưa bắt đầu nhưng kết quả của nó đã được định sẵn.

-Tôi thua cuộc.

Terro nói gọn lỏn.

-Sao?

-Tôi không phải là một người phi thực tế. Tất cả những kĩ năng tôi học được là từ thanh Twin Blade này, sẽ là một sự giễu cợt nếu tôi có thể chiến thắng chủ nhân thực sự của nó bằng những kĩ năng ấy.

-Cậu biết điều đó từ khi ta chạm vào thanh gươm, phải không?

Illidan cười, vẻ mặt của hắn như đang diễn tả một nụ cười.

-Twinblade là vũ khí của DemonHunter, nó không làm hại chủ nhân đích thực của nó ngay cả khi nó phải trở về cát bụi. Thanh Twinblade sẽ vỡ tan nếu tôi cố gắng dùng nó để giết ông.

-Ta biết điều đó chứ, cậu bé. -Illidan đổi cách xưng hô - Ta chỉ thắc mắc, tại sao cậu lại có chúng?

Terroblade không trả lời, hoặc vì anh không biết trả lời thế nào.... Đó không hẳn là một kỉ niệm đẹp.

-Có vẻ ta hỏi hơi thừa, nhưng ta nghĩ đến lúc cậu phải đi rồi. Rất tiếc.

Illidan chợt chuyển giọng, lời nói của hắn lúc này đồng nghĩa với cái chết... Trong thế giới ảo được tạo nên bởi linh hồn này chết có nghĩa là biến mất, hoàn toàn biến mất, nó khắc nghiệt hơn nhiều so với "chết" thực tế. Terro hiểu điều này, anh đã tìm cách để sống sót, nhưng tính cách và sức mạnh của con quỷ trước mặt anh không nằm trong tính toán... trừ khi... Terro chợt hiểu

-Illidan! Ông đang vội gì chăng?

Illidan không nói, dải băng bịt mặt theo ngọn gió ... hắn tấn công!

INTERLUDE

Kẻ cai trị của ngai vàng băng giá đứng trước căn phòng tối. Những ngọn lửa xanh từ căn phòng đó không ngừng thoát ra tựa như nguồn năng lượng vô tận của tên Demon Hunter kia. Nguồn năng lượng đó liên kết trực tiếp với Kil'Jaden... kẻ thù của hắn. Bản văn tự máu khiến chính hắn, Kil'Jaden không thể cắt đứt nguồn liên hệ giữa hắn và Illidan, vì vậy giữ lại Illidan cũng có nghĩa là làm suy yếu sức mạnh của hắn. Nhưng Arthas không chỉ muốn thế... tính cách của một vị vua đồng nghĩa với khát khao chiếm đoạt... Hắn sẽ có sự phục vụ của sức mạnh ấy.

-Doom...

Con quỷ ấy vẫn đứng yên, hắn như một con chó trung thành chờ vị vua của hắn sai bảo.

-Cuộc chiến linh hồn... ta sẽ làm cho Terro chiến thắng. Ngươi hãy chuẩn bị đi.

Tên Doom lặng lẽ gật đầu... những ngọn lửa xanh trong phòng ngày càng thoát ra dữ dội hơn. Vị vua của The Scourge nắm lấy chuôi gươm bị nguyền rủa... một lần nữa. Thanh gươm sáng lên, nó có thể đánh thức.. nhưng cũng có thể dìm một linh hồn vào giấc ngủ mãi mãi...

Terro nhày lùi lại...

5 tia sáng sượt ngay ngực anh!

Đây là trận chiến thuần túy về sức manh. Cặp song đao Twinblade trở nên vô dụng vì nó từ chối tấn công người sử dụng nó. Tuy nhiên, trong tình cảnh hiện này thì Terro yếu hơn rõ rệt, anh hiếm khi sử dụng tay không trong các trận chiến, trong khi Illidan đã giết sạch những kẻ thách đấu tại đấu trường linh hồn này bằng tay không. Anh chỉ phòng thủ, anh biết tấn công đồng nghĩa với tự sát... nếu như suy đoán của anh chính xác, anh sẽ có cơ hội....

Hai tay Terro liên tục vung sang ngang, hạ xuống, đưa lên để đỡ những móng vuốt sắc nhọn từ tay Illidan, chân anh nhanh chóng đưa anh khỏi những vùng nguy hiểm khỏi năng lượng tàn phá từ quầng lửa Illidan... Nếu nói cho chính xác, anh đang quay đầu bỏ chạy.

-Đứng lại! Ngươi không thể trốn tránh mãi được!

Illidan đang mất dần sự kiên nhẫn vốn cố. Mỗi bước hắn truy đuổi, Terro lại cảm thấy sức mạnh ấy yếu đi một bậc. Nó không còn bỏng rát như lúc đầu, nhưng vẫn quá mạnh để anh có thể trực tiếp đối phó. Cho dù linh hồn hắn mạnh đến mức nào, nhưng cơ thể của hắn không thể dung nạp được sức mạnh ấy, bản thân linh hồn không cảm thấy, nhưng chính cơ thể sẽ phát tán năng lượng ấy ra để làm giảm áp suất vào hệ cơ của nó... nhưng...

Nó sẽ kết thúc lúc nào?

Terro bắt đầu thấm mệt. Năng lượng anh sử dụng đã đến mức cực hạn. Cuộc rượt bắt đã kéo dài suốt vài tiếng đồng hồ mà kẻ trước mặt anh vẫn chưa có dấu hiệu kiệt sức. . Anh hụt hơi, anh cảm thấy không đủ sức để chạy trốn, nhưng dừng lại cũng có nghĩa là thất bại. Đó không phải là mục đích của anh khi tới đây. Và....

Anh nhìn thấy cơ hội!

Illidan lỡ đà, hắn bị vấp phải một chiếc đầu lâu do chính hắn tạo ra. Khoảnh khắc ấy không dài, nhưng nó quá đủ để Terro sử dụng. Trong phần trăm giây ấy, anh áp sát Illidan và tấn công vào phần cơ thể không phòng bị của hắn... bằng tất cả năng lượng còn lại của mình.

-Ta nghĩ ngươi sẽ thông minh hơn thế...

Giọng nói ấy đánh thức Terro! Anh quá nóng vội. Anh hiểu điều đó ngay từ lúc tay anh chảm vào phần ngực của hắn... bàn tay ấy lập tức bị dính lại, bị một ngọn lửa đen bao trùm, và liên tục lún sau vào.

-Cá....

Terro ngẩng lên nhìn cái bóng to lớn màu đen đang chuẩn bị nuốt chửng mình. Những quầng lửa bao trùm lấy Illidan và biến hắn trở thành một con quỷ thực sự....

-Ta có lời khuyên cho ngươi... cậu bé. Đừng hi vọng vào những điều không bao giờ xảy ra...

Illidan nắm lấy tay của Terro, nhấc bổng anh lên như một con gấu bông nhỏ... cặp mắt của hắn thiêu đốt lấy tất cả, nó làm bùng lên nỗi sợ từ nơi sâu thẳm nhất....

"Tạm biệt.. Illidan!"

Một tiếng nói quen thuộc vang lên trong không gian linh hồn... Cùng lúc ấy...

-Ill? Ông... ?

Terro nhìn đối thủ của mình. Illidan bị vây bởi những tia sét từ chính cơ thể hắn! Những tia sét khóa chặt thân thể làm cho hắn quỵ xuống dưới đất, hai chân quỳ xuống. Bàn tay màu đen không còn đủ sức giữ lấy Terro nữa, nó thả ra và bùng cháy, nó teo tóp lại... Con quỷ màu đen trở lại bản chất như cũ ... Illidan không thể thở được, ánh mắt điên dại kia nói với anh điều đó. Và....

=======================================

Tiếng nổ lớn vang lên trong căn phòng đầy hơi lạnh... Những nguồn năng lượng ào ạt thoát ra khỏi khe cửa, tựa như có một cơn bảo lớn xuất hiện bên trong. Nhưng tất cả những nguồn năng lượng ấy dừng lại khi chạm phải bức tường án ngữ chúng: Thanh gươm Frostmourne thu hút tất cả chúng lại, thanh gươm chỉ đơn giản cắm vào cánh cửa bằng đá cẩm thạch, tạo thành một kết giới khổng lồ. Chính kết giới ấy phong tỏa hoàn toàn năng lượng của Illidan và làm cho hắn kiệt sức trong khoảng khắc ấy.

Lich King gật đầu, cảnh cửa lớn mở để lộ một căn phòng phủ đầy hơi nước và khói xanh... Doom không nói gì, hắn tiến vào như đã định...

Trong làn khói xanh ấy, cơ thể kẻ thua thua cuộc sẽ vĩnh viễn tan vào cát bụi, như chưa từng tồn tại. Cơ thể không có linh hồn chống đỡ không thể kháng cự lại sức ăn mòn của thử lửa màu xành này, vì vậy công việc của Doom được chỉ thị rất đơn giản: "Nguyền rủa kẻ còn sống!"

-Chúa tể đã đúng....

Giọng tên Doom khàn khàn dội đi trong căn phòng tối thành một thứ âm điệu khó nghe. Hắn đưa tay nhấc bổng thân thể đang nằm dài trên mặt đất, nhấc bổng lên trước mặt...

-Chào mừng đến với The Scourge... Terroblade.

Lời nguyền của quỷ.

Furion vẫn ngồi đó, lăng im dõi theo từng cử động của cậu ta....

Nét mặt ông điềm tĩnh... ông vô cùng điềm tĩnh với tư cách của một vị thống lĩnh, một vị tổng chỉ huy.

Ngay từ khi ông được chọn làm Great Prophet, ông đã hiểu ông không còn là chính ông.

Ông phải vứt bỏ mọi cảm xúc...

Ông coi mọi sinh mạng là bình đẳng

Nhưng...

Tại sao... ông lại đau đớn như thế?

Và tại sao, ông lại có cảm giác quen thuộc như thế về một người ?

-Terro...

Ông nuốt những tiếng đó vào trong cổ họng. Sâu trong trái tim, ông luôn muốn chặn bước chân nó lại, ông phải nói với nó... Ông đã mất một người con....

Nhưng...

Có điều gì trong ông mách bảo: Cậu bé ấy, đã trưởng thành...

INTERLUDE

10000 năm trước

Furion ngôi trầm ngâm... cuộc chiến định mệnh của người Night Elf sắp bắt đầu. Chỉ vài giờ nữa, ông và những người bạn chiến đầu sẽ có thể không còn trên cõi đời này. Tất cả chỉ vì hắn...

-Illidan Stormrage....

Kẻ phản bôi... Furion đã tin cậy hắn, nhưng hắn đã phản bội lại người Night Elf.. và phản bội chính anh trai của hắn. Cơn khát ma thuật và sức mạnh vĩnh cửu đã khiến cho Illidan không còn như xưa. Ông căm ghét hắn, nhưng tận sâu trong tim, ông cảm thấy đáng tiếc cho hắn...

Tiếng gõ cửa điềm đạm làm cắt mạch suy tư của ông. Tiếng gõ cửa với phong cách quen thuộc này khó có thể nhầm lẫn..

"Không thể..." - Fuion giất mình khi nghe thấy giai điệu ấy.

-Anh trai, anh không ngại tiếp em một ấm trà chứ?

-....

Trong giây phút ấy, ông gặp lại một người cũ....

Illidan Stormrage.

===================================

Furion điềm đạm rót nước ra hai cốc. Ông chỉ có nước trắng, cuộc chiến này không phải là nơi thích hợp cho việc thưởng thức trà đạo. Illidan ngồi trên ghế, thản nhiên quan sát người anh trai. Hắn lấy ở chiếc túi bên hông ra một cái túi nho nhỏ, tung về phía người anh trai...

-Manizia, em nghĩ em không nhớ nhầm....

Furion đưa tay bắt lấy, đó là loại ưa thích của ông. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng chỉ vài giờ trước kia, chính hắn đã thông báo cho Azshara về kế hoạch phá hủy hồ nước vĩnh cửu của ông....

-Cậu tới đây làm gì...

Ông cố nói giọng kiên định, nhưng khiến cho bất cứ ai nghe cũng cảm thấy sự thân mật trong ngữ điệu với người em trai. Illidan đưa tay lấy một cốc trà, nhấp một chút:

-Anh pha nhạt quá, có thể thêm một ít trà chứ? Em nghĩ là em mang đủ.

Illidan có vẻ muốn đưa cuộc đối thoại theo ý của hắn. Nhưng hắn thậm chí còn không quan tâm đến lời nói của Furion ... Và...

-Về chuyện em làm... anh trai - Illidan nói như đó không phải là chuyện của hắn - Em sẽ không bao giờ hối tiếc.

"Rầm"

Tiêng đập bàn vang lên. Furion đã thực sự giận dữ. Tất cả những câu nói ấy tập trung lại tại hai chữ:

"TẠI SAO!!!"

Illidan nhấp tiếp một ngụm nữa... Rồi hắn, nhìn thẳng vào mắt người anh trai như lời phán quyết:

-Anh hiểu rõ điều đó mà... anh trai.

Furion giật mình... Ông chợt nhận ra, điều ông đang cố gắng tự lừa dối.

-Azshara sẽ không bỏ qua cho tất cả những gì anh làm đâu, Furion. Bà ta sẽ trả thù tất cả băng cái chết và sự diệt vong, đừng nghĩ rằng anh sẽ đem đến tương lai tươi đẹp cho dân tộc bằng kế hoạch ngu xuẩn ấy!

Illidan nói đúng với phong cách của hắn. Ngữ điệu của hắn như hạ nhục tất cả những người nghe hắn nói...

-Em....

Illidan vẫn nhìn thẳng vào Furion, lập trường của anh không đổi...

-Tiêu diệt Azshara... nếu anh có thể. Hoặc, anh sẽ chết.

Furion cảm thẩy một tia sét ngang tai.... Đúng... phả hủy hồ nước, điều đó đồn nghĩa với việc tạo ra một vụ giải phỏng năng lượng cực lớn, hay chính xác hơn là một vụ nổ, có thể kết liễu Azshara và đạo quân High Elf của bà ta....

-Nhưng tất cả những người đi theo ta sẽ khó có thể sống sót.

-Đừng quan tâm đến sự sống của rác rưởi, anh trai. Hoặc bọn chúng, hoặc tất cả sẽ chết.

Illidan đứng lên, hắn muốn chấm dứt cuộc đối thoại ở đây, trong khi Furion đang tức giận...

-Dừng lại.. Illidan

Furion nói với một Illidan đang quay lưng bỏ đi...

-Đừng quan tâm, em sẽ ra tay nhẹ nhàng với quân của anh. Và một điều này nữa....

Furion cảm thấy chua xót khi nghe những lời nói từ chính em trai mình.

-Đỉnh Hyjal... Đó là tất cả những gì em trả lại cho người Night Elf...

Furion có nói những lời gì đó, nhưng Illidan không còn nghe thấy. Hắn đã bỏ đi rất xa rồi..

-Thưa Great Prophet!

Giọng nói bên cạnh làm cho Furion giật mình. Ông đã không ngủ suốt mấy đêm. Ông không muốn ngủ, vì mỗi lần như thế giấc mơ ấy lại quay lại với ông, đặc biệt khi trận chiến này đến gần...

-Liệu ngài có ổn...

-Ồ không sao, ta đã ngủ suốt mười ngàn năm, nên mất ngủ vài ngày không ảnh hưởng gì. Mọi việc thế nào? Thunderwrath.

Vị Knight với mái tóc vàng kim và khuôn mặt thiên thần nhìn vị Prophet với vẻ nghi hoặc, nhưng anh không thắc mắc thêm.

-Tất cả đã sẵn sàng. Mọi việc chỉ đợi ngài ra lệnh...

Furion dường như không để ý đến câu trả lời ấy nữa. Ông đã biết từ trước.

Ông ngẩng đầu lên bầu trời...

Những áng mây trôi...

Bầu trời xanh...

Những khu rừng luôn tràn đầy sự sống

Những nụ cười

Những gì mà ông tin tưởng

Lý tưởng của ông

...

Furion nắm chặt chiếc gây gỗ, chiếc quyền trượng tượng trưng cho phép thuật và quyền lực của người Night Elf...

-Tất cả sẽ chấm dứt ngày hôm nay...

==================================================

Ở bên kia của chiến tuyến, những binh đoàn xác chết đang cất lên những tiếng rú chết chóc. Nó có vẻ không hợp lắm với không khí ra trận, nhưng đối với chúng điều đó như một bài ca ra trận...

Bên cạnh ngai vàng băng giá, ta có thể nhận ra một người. Dù anh đã biến đổi nhiều, đôi cánh của quỷ dữ giang rộng sau lưng và cặp sừng trên trán, nhưng Terroblade vẫn không thể nhầm với một ai khác... Trong vài năm qua, anh đã trở thành một trong những con quỷ mạnh mẽ nhất của The Scourge... là sự kinh hoàng cho những gì lọt vào tầm mắt anh... từ xưa, bây giờ và tận mai sau, anh sẽ mãi mãi phục vụ Lich King, trung thành và mù quáng....

Lich King đưa thanh gươm Froustmounre lên bầu trời... Nhứng áng mây đen trên bầu trời giằng xé nhau như một bầy ngựa điên. Mặt đất và rừng cây bị màu đen và cái chết bao phủ, kéo dài tới tận con sông lớn, ngay trước mảnh đất được sự linh thiêng của cây thần sự sống... Đến những giây phút cuối cùng, thế giới sẽ đón chào một vị tân vương: Arthas Menethil! Một lần nữa, thanh gươm này báo hiệu một sự kiện trọng đại xảy ra....

Terro vẫn không nói gì. Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi. Tất cả khung cảnh xung quanh đối với anh như làn nước lặng... nhưng sâu trong tim, anh cảm thấy phấn khích khi thời khắc này đến...

-Vậy, sau ba năm, cậu đã hoàn toàn phản bội lại dân tộc, và quay lại dùng sức mạnh để dày xéo chính họ... Vậy, cậu cảm thấy thế nào? Terro?

Giọng nói đó quá quen thuộc với Terro, nó hướng về phía anh, nhưng nó không phải từ Lich king, mà nó phát ra từ chính trong trái tim của anh...

-Không thể tuyệt hơn....

Anh đáp lại, cùng nụ cười nửa miệng xảo quyệt ấy.

-Ha ha... ta không thể nào nhầm được từ giấy phút ta và cậu gặp nhau. Cậu giống ta ngay từ khi cơ thể cậu còn chưa thành hình.

Giọng nói ấy ... của một kẻ phản bội khác....

Illidan Stormrage

Lửa...

Lửa cháy khắp nơi....

Đau quá..

Tôi đau đớn

Tôi nghe thấy những tiếng đau đớn

Nóng quá..

Tôi..

Tôi muốn sống.

...

Có lẽ tất cả bạn bè tôi đều muốn sống

Nhưng ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả

Họ...

Và tôi cũng sẽ chết.

Xin...

....

Tôi mở mắt

Tôi không bao giờ quên được hình ảnh ấy...

Một con người.

Cậu ấy đưa thân thể đã cháy xém của tôi trên cánh tay của cậu ấy.

Tôi còn nhớ mãi khuôn mặt ấy....

...

-Magina, xử lý tất cả đi. Đừng để sót lại bất kì con nào! - Tiếng một kẻ khác từ xa...

Cậu bé ấy quay sang nhìn tôi, có vẻ cắn rứt.

....

Tôi...

Không muốn... chết....

Vậy....

...

Tôi cố nhìn cậu ấy như đang cầu xin tha mạng....

"A..."

Xung quanh tôi tối om. Tôi cảm thấy mình bị nhét vào một cái gì đó. Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy yên tâm... dù xung quanh tôi đen, nhưng tôi biết, mình đã được bảo vệ.

INTERLUDE OUT

Cô gái ấy mở đôi mắt nặng nề ra... Cô ấy không thể cử động được nữa. Toàn thân cô gái ấy bị trói chặt bởi những sợi dây xích bằng bạc. Cơ thể cô chùng xuống, nhưng không ngã xuống đất được vì chúng đã khóa cứng người cô. Đôi cánh dơi màu đen bị buộc chặt lại và bị những cái đinh sắt đâm xuyên qua. Xung quanh cô gái, những vết máu khô xen lẫn dòng máu nóng đang chảy... cô đã chịu hành hạ thế này đã không biết bao nhiêu lâu. Cô có được bảo vệ như khi ấy nữa không? Cô muốn khóc, nhưng cơ thể quá suy kiệt để khóc, cô gục đầu xuống trong nỗi thất vọng...

-Cô bé? Cô có đau lắm không?

Một giọng nói dịu dàng vang lên trong căn phòng tối.... Cô giật mình khi nghe tiếng đó. Nó nghe thật ấm áp, nhưng nó thật rùng rợn... Cô muốn lùi lại khỏi hắn, nhưng không thể cựa quậy...

Hắn tới gần cô, hắn đưa bàn tay đầy mùi máu và lãnh lẽo của hắn lên mặt cô, vuốt nhẹ mái tóc không còn được chăm sóc của cô... Cô nhắm mắt lại để không còn nhìn thấy hắn, nhưng...

-Ky...aaaaaaa

Ngay lúc hắn chạm vào cô, cơn đau trong người cô lại xuất hiện. Thứ chất độc bọn chúng "tặng" cô khiến cơ thể cô bị ăn mòn từng ngày, từng ngày nhưng không thể giết cô. Nó bào mòn niềm tin và trí nhớ, chỉ đẻ lại ký ức là nỗi đau đớn cô phải gánh chịu. Nhưng cơn đau đó chợt dịu dần, dịu dần...

-A... a ...

Lần này, cô gái ấy mở mắt. Cô một lần nữa không thể tin được, nhưng trong lúc cô còn nhìn rõ, cô có thể nhận ra được khuôn mặt ấy....

-Anh... thực sự ...

Cô ấy chợt ngất đi, nhưng bằng vẻ mặt và đôi mắt nhắm bình yên, cô ấy thực sự tin rằng mình đã được bảo vệ.

Bóng đen ấy bước ra khỏi căn hầm tối đen ấy. Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, những người xung quanh không thể đoán biết anh nghĩ gì, anh định làm gì... Cũng đơn giản thôi, đó chỉ là một cỗ máy giết người của Lich King, anh không có suy nghĩ và cảm xúc riêng...

Nhưng sự thật, anh có những điều đó, nhiều hơn họ nghĩ...

-Bước đi chuẩn xác đấy, Terro.

Tiếng nói trong đầu anh lại một lần nữa vang lên. Terro không trả lời, đơn giản suy nghĩ của anh và của kẻ tồn tại song song với anh từ lâu đã là một.

Hắn không thể nghỉ ngơi được....

Có cái gì khiến cho hắn không thể nghỉ ngơi, như thể định mệnh bắt hăn phải sống dậy và hoàn thành tiếp nhiệm vụ của hắn...

Nhưng

Hắn bất mãn.

Đó là câu truyện từ ngày xưa, khi một kị sĩ mang dòng máu hoàng tộc bị cướp lấy ngai vàng từ chính những người mà mình yêu quý. Hắn đã yên lặng chấp nhận họ, hắn có thể không nhận ra rằng hắn tốt đến mức có thể tha thứ cho những gì họ gây ra cho hắn, hắn có niềm vui với cái gia đình nho nhỏ ấy...

Nhưng... hắn đã bị ám sát!?

Đó là một ngày mưa. Một ngày mưa nặng hạt... hắn vẫn có thể cảm giác được, không, chỉ là nhận thức được điều gì đã xảy đến với hắn khi thân thể đã chết của hắn bị "chúng" vứt ra ngoài nghĩa trang, như thể đó chỉ là một đống rác.

Hắn...

Không còn tin ai nữa.

"Keng!"

Thanh gươm hắn luôn mang theo người khóa lại cơn gió sau lưng hắn. Cơn gió đó không thể nhận ra đối với người thường, nhưng kinh nghiệm bị ám sát một lần là đủ đối với hắn.

Chiếc đầu lâu đỏ rực, những tia lửa trong mắt như muốn thiêu rụi kẻ trước mặt hắn. Hắn vung thanh kiếm xuống như thể muốn chém đứt đôi cả tòa nhà mà tên ám sát đứng sau lưng....

Thanh kiếm cong của tên ám sát đã kịp khóa hắn lại. Tên ám sát sử dụng một cặp song kiếm kì lạ.... nó hơi giống hình lưỡi liềm nhưng được cách điệu để có thể móc sâu vào da thịt kẻ thù. Những lưỡi gươm thẳng có thể đón đỡ những đòn tấn công của chúng, nhưng cái mấu của chúng được được thiết kế để chạm tới mục tiêu dù thân kiếm có bị khóa. Chỉ tiếc là lần này, đối tượng của tên ám sát lại không hề có chút da thịt nào.

Tên ám sát không thể tấn công bất ngờ, hắn buộc phải chuyển thành tấn công nhanh. Thân thể kì dị của hắn uốn éo liên tục, lách giữa các đường kiếm của vị vua bất hạnh kia một cách khó tin, hắn tấn công liên tục vào những yếu điểm của ông, thành thạo như hắn biết rõ chính ông vậy.

-Thế là đủ rồi!

Vị vua hờ kia nổi giận. Hắn vung thanh gươm lên cao một lần nữa... Đường kiếm này không thể né tránh, bản thân đường kiếm này ẩn chứa bao nhiêu đau đớn của cuộc đời ông...

Tiếng va chạm mạnh vang lên.. hai thanh gươm cong bị gãy đôi, nhưng cánh tay giữ chúng đã bỏ chúng lại để thoát thân. Tên sát thủ như một cơn gió lẩn vào bóng đêm dày đặc biến mất...

Vị vua hờ kia dừng lại... Ông không kịp nhận ra kẻ thù, cuộc tấn công quá chóng vánh. Ai muốn ông chết nhất ngay vài giờ trước khi cuộc chiến bắt đầu? Trong đầu ông lập tức suy nghĩ đến những kẻ liên quan, nhưng tất cả đều có thể... ông chưa bao giờ tin tưởng ai, luôn coi những người xung quanh là kẻ thù...

Có một tia sáng màu vàng đập vào mắt ông... Ông cúi xuống, đưa bàn tay chỉ còn lớp xương khô và nhặt lấy vật ấy.

Vật hình tròn bằng kim loại ấy... nó toả ra hơi lạnh đặc trưng của nó... một đồng tiền vàng của Lich King...

-Ta không thắc mắc đâu, đồ nhóc con.

Sự đau đớn khi bị phản bội lại một lần nữa trỗi dậy trong thâm tâm của hắn... Trong mắt hắn, lúc nào những kẻ mà mọi người cảm thấy tin tưởng nhất lại khiến hắn nghi ngờ nhất, "King" Leoric bóp nát đồng tiền vàng còn vương hơi lạnh ấy...

Hắn đang đứng đợi một mình trong đêm tối.

-...

Cho đến hôm nay... hắn chấp nhận làm tất cả chỉ vì tiền. Hắn không quan tâm đến nguồn gốc của chúng, hay những kẻ nào thuê hắn. Những ánh sáng vàng lấp lánh ấy làm hắn mù quáng, mỗi một con mồi bị giết đồng nghĩa với việc những đồng vàng lấp lánh ấy lại làm nặng thêm túi của hắn.

-...

Hắn lấy trong túi ra một vật gì đó nho nhỏ, trái với tưởng tượng của mọi người về hắn... vật đó quá đơn sơ, mộc mạc và không có công dụng gì. Thông thường tất cả những đồ vật mà một sát thủ mang theo luôn là những thứ hữu dụng, nhưng với vật này....

-...

Một chiếc trâm hình con bướm nhỏ màu hồng... Hắn nhìn trân trân món đồ đó một lúc với một đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào. Chiếc trâm vẫn nằm yên trên tay hắn, nó không hề thay đổi, và cũng không thay đổi...

-...

Hắn thở rất nhẹ, hơi thở mà một sát thủ cần có. Hôm nay hắn đến đây không phải đề ám sát, mà là để nhận tiền. Trong tất cả các phi vụ hắn thực hiện, hắn chưa bao giờ có cảm giác kì lạ như lần này. Nó chỉ nên gọi là đánh lén chứ không nên gọi là ám sát, và yêu cầu của người ấy khiến cho cuộc tấn công này càng kì lạ hơn.... nhưng

Hắn bất an.

Hắn có một linh tính xấu về ngày hôm nay. Về cánh cổng đang đóng im lìm kia có thể mở ra bất cứ lúc nào. Hắn không sợ chết, từ lâu cuộc sống đã không còn quan trọng đối với hắn nữa. Nhưng...

-Guh...

Cánh cổng mở ra, người thuê hắn trong bộ trang phục kín mít, một tấm áo khoác màu đen rộng... Tên đó không nói gì, nhưng những tiếng tiền vàng lách cách báo cho hắn biết tên đó thực hiện đúng giao kèo.

"Xoẻng"

Một bọc lớn tiền vàng bọc trong một cái túi làm bằng da dê được đặt lên bàn... Hắn không cần phải xem lại, vì cái tai hắn được cấu tạo đặc biệt để nhận biết âm thanh dạng này. Theo thông lệ cũ... hắn cầm lấy đống vàng, và nhẹ nhàng rút lui. Không chào hỏi, không ám hiệu cũng như ....

-Công việc tốt lắm, Bounty Hunter.

Cái giọng lạnh lẽo đánh vào tai hắn. Hắn dường như đã nghe âm thanh này ở đâu đó... Như một phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn kẻ giấu mặt.

-Ta khá ấn tượng với cách làm việc của anh... Nhưng ta tự hỏi, tại sao anh chịu làm tất cả những việc này?

Hắn gật đầu... hắn thận trọng trả lời câu hỏi bằng giọng bình thường nhất có thể.

-Đó là bí mật nho nhỏ của tôi. Xin lỗi vì tôi không thể trả lời...

Hắn dứt điểm cuộc đối thoại tại đấy, rồi bỏ đi nhanh chóng mà không ngờ mình đã phạm phải sai lầm lớn... Sau lưng hắn, trong căn phòng nhỏ, kẻ bí ẩn kia vẫn ngồi bất động.

Cơn mưa này không dừng lại...

Nó đã bắt đầu từ ba ngày trước

Nó chưa có dấu hiệu kết thúc

Thành phố nhỏ này chưa bao giờ là một nơi dễ chịu về thời tiết, từ bão cát tới những trận mưa nặng hạt là vị khách bộ hành nơi đây. Ngôi làng kì dị này chưa bao giờ là một nơi hiếu khách, nhưng nó lại chào đón những kẻ vãng lai tới đây một cách niềm nở. Ngôi làng kì lạ, nhưng đơn giản để hiểu, những người dân làng khác biệt nhau về tên gọi, nhưng về bản chất chỉ chia ra làm hai loại người: dân thường và sát thủ.

Cơn mưa ấy không dừng lại...

Đã bảy ngày trôi qua.

Ngôi làng chưa bao giờ phải chịu đựng một trận mưa lớn đến thế. Người ta thậm chí còn tự hỏi nó có dừng lại không? Những con đường đã ngập đến bụng, đến cổ, tràn vào những ngôi nhà cũ nát. Mọi người đi sơ tán khá đông, họ chuyển về phía cao hơn của ngôi làng, nơi mực nước dâng tới chậm hơn... Cậu bé Gondar, may mắn, sống ở đấy.

Buổi đêm ngày mưa thứ chín, cậu...

-SA*#$!À!!WR#!R...

Cậu vừa đi vừa chửi... Con đường sặc sụa bởi nước dâng tới bụng cậu. Hai tay cậu đưa lên cao ngang ngực để khỏi làm ướt thêm đống thực phẩm cậu mua được tại làng bên. Vừa đói, mệt lại lạnh, chân cậu tê cóng và người cậu dầm dề toàn nước.... Thế đấy, cậu nhìn lên trời, cơn mưa này không thể kết thúc.

-Xin lỗi chú...

Một giọng nói lí nhí ở góc phố, cậu nghe thấy một giọng phụ nữ đang hỏi gì đó ở đó. Cậu không bận tâm lắm về những việc không phải của mình, nhưng dù gì thì nó nằm trên đường đi...

-... nhà ông Phill Condiac được không ạ?

"Chậc"

Gondar tò mò ngoái cổ lại. Cái gã nông dân hơn cả nông dân ấy chẳng mấy người để ý tới, và giao thiệp cũng chẳng nhiều... Dễ hiểu khi nhìn thấy người kia lắc đầu khi nghe hỏi..

Hắn đi thêm vài bước nữa...

Hắn ngoái cổ lại...

Cái bóng nhỏ ấy đang đứng bối rối giữa cơn mưa, hẳn nó không biết đi đâu, làm gì... Giữa biển nước này. Trời lúc này đã tối, con đường cũng không có nhiều người...

Gondar đột ngột gọi, hắn không ngờ cái bóng kia lại giật bắn mình lên một cách thái quá như thế... Tự dưng hắn thấy có chút hứng thú...

-Đi cùng ta, thằng nhóc. Chúng ta đi chung đường đấy.

Hắn có thể tưởng tượng được cái bóng kia mừng thế nào khi nghe thấy hắn nói. Nó cố gắng chạy tới, nhưng bị vấp phải một vật gì đó trong biển nước, té xuống một cách tội nghiệp.... Gondar nhìn nó, phì cười...

-Cám ơn... anh...

Giọng nói lí nhí, nhưng khàn đặc. Hẳn nó đã đứng dưới mưa rất lâu rồi. Tự dưng Gondar cảm thấy tội nghiệp cho nó... Và cứ thế... họ bước đi trong đêm tối, giữa một biển nước.

-...

-...

Cả hai im lặng một lúc lâu....

Cái nơi mà Gondar định vị là "nhà của lão Phil" giờ chỉ là một bãi đất trống... Chính xác hơn, là một bãi nước, nổi lềnh bềnh những mảnh mà khi tỉnh táo mà ghép lại, chúng có vẻ giống một ngôi nhà... Cậu hơi sững người, nhưng cậu biết - thậm chí cậu không cần quay sang nhìn - cái bóng nhỏ kia đang chực òa khóc. Hiển nhiên, nó còn chỗ quái nào để đi đâu... đêm tối và nước ngập, còn điều gì có thể tệ hơn? Tự dưng trong đầu cậu có một ý nghĩ ngu xuẩn...

-Nhóc, nhà anh ở gần đây. Có lẽ có phòng trống cho mày đấy...

Cái bóng nhỏ ấy giật mình như thể vừa nghe thấy điều gì kinh khủng lắm. Nó òa khóc...

-...

Cái quái gì thế?

Một sát thủ đã phá lệ mời một kẻ lạ vào nhà... Thực ra chính xác là một sát thủ tập sự, nhưng đó cũng là phá lệ. Gondar ngẫm lại cậu nói của mình. Cậu chẳng thấy nó có gì gọi là đáng sợ trong đó...

-Thôi nào! Mày không bị đứt dây thần kinh ở đâu đấy chứ? Hay mày muốn nằm ôm cây gỗ mà trôi lềnh bềnh tối nay

Cái bóng nín lại, nhưng vẫn e dè...

-Em... em...

Giọng nói đã bớt khàn đặc...

Và Gondar chợt nhận ra mình đúng là một thằng ngu...

Cái bóng nhỏ kia bỏ chiếc mũ trùm đầu của mình ra, đó không phải là một thằng nhóc nhỏ con. Đơn giản chỉ vì kích thước không thể bằng một người khác giới, cô bé ấy vẫn cúi đầu nhìn Gondar

Hôm ấy, Gondar bước vào tuổi 18.

Kẻ bí ẩn kia vẫn ngồi trong căn phòng đợi Gondar đi khuất. Hắn đang đợi một kẻ khác. Hắn ngồi quay lưng về phía cánh cửa, tựa như hắn biết "kẻ ấy" sẽ không xuất hiện từ đó. Hắn đã luôn im lặng trong mắt mọi người, nhưng hắn không phải là không giao tiếp. Bản thân cơ thể hắn tồn tại hai linh hồn khác nhau, nhưng chung mục đích. Hai kẻ nguy hiểm giống nhau cả về tính cách lẫn cách hành xử trở nên đặc biệt nguy hiểm khi chúng gặp nhau, và hiểu nhau...

Người hắn đợi đã đến...

Một bóng ma xuất hiện, nó đi xuyên qua căn phòng bằng gỗ tựa như đó không phải là thứ tồn tại trên đời. Nhưng khác với tên sát thủ vừa nãy, nó đặc biệt cung kính với hắn... Nó quỳ xuống trước hắn...

-Tôi đang đợi chỉ thị của ngài, Illidan Stormrage...

Kẻ bí ẩn bỏ lớp mũ trùm đầu ra. Hai chiếc sừng quỷ lộ ra cùng khuôn mặt quen thuộc...

-Spectre... tên Bounty Hunter đã bị thương, cô hiểu nhiệm vụ chứ?

Bóng đen ấy gật đầu, cung kính chào người chủ của cô... nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt Terrorblade

Hắn chạy đi trong đêm tối

Những chiếc hoa đêm rơi...

Hắn không quay đầu lại

Những bông hoa vẫn rơi

Hắn không hối tiếc...

Hắn không hiểu

Nhưng hắn vẫn tiếp tục....

Nhưng...

Gondar dừng lại... vết thương trên ngực anh khiến cho hắn xuống sức nhanh hơn mọi khi. Hắn phân vân, không phải vì vết rách trên ngực, mà vì những điều hắn không thể trả lời... Túi tiền vàng vẫn dắt bên hông và kêu lích kích... nhưng hắn tự nhủ lại câu hỏi của người ấy:

"Nhưng ta tự hỏi, tại sao anh chịu làm tất cả những việc này?"

Đó là mục đích của hắn sao... có thật hắn làm những việc này vì tiền? Hắn đã tự nhủ điều đó không biết bao nhiêu lần... nhưng....

Nó như một lời nguyền dai dẳng đối với hắn...

-A....

Những mảng mây đen đi qua để lộ ra bầu trời đêm... ánh trăng chiếu vào khuôn mặt khắc khổ hốc hác của hắn... Khuôn mặt đã biến dạng không biết bao nhiêu lần bởi những vết thương không được quan tâm chữa trị theo đúng cách của nó... Hắn không quan tâm lắm đến việc đấy... đôi mắt vô cảm ấy lại nhìn trăng... sững sờ.

Hắn trở thành một sát thủ từ đấy

Đêm đấy... trăng cũng đẹp như thế này

Gondar đã từ bỏ gia đình mình... cậu đã rời bỏ nghề sát thủ đeo bám đời cậu và gia đình cậu. Cậu chập chững như một đứa trẻ mới bước vào đời, cậu cầm những lưỡi cày theo kiểu võ sĩ đạo, cậu dựng một căn nhà có tính thẩm mỹ của một cái chuồng heo, và cậu sẽ có một cô vợ xinh đẹp....

Cậu mỉm cười và luôn nghĩ rằng...

"Ta sẽ bảo vệ nó"...

Nhưng..

đêm đó...

Trăng cũng đẹp như thế...

Trăng đẹp đủ để khiến người ta phải khóc khi nhớ về nó

Nhưng mặt trăng ở rất xa...

Bầu trời trong, chỉ để lại trong màu xanh của bóng tối những khoảng trống....

Ngày hôm nay...

Đêm dù dài nhưng cũng sẽ kết thúc

Và khoảnh khắc cuối cùng sẽ phải đến

Cậu ấy ngồi yên, đôi mắt đăm đăm, nắm tay cô ấy, như níu kéo lại những phút giây ấy...

-Gondar... đây...

Giọng nói của cô ấy không còn rõ ràng nữa

Cậu cũng thế...

Gondar thì thầm điều gì đó, nhưng cậu không thể cất tiếng, không khí lạnh ùa vào cổ họng cậu làm cho cậu tê cứng.

Những bông hoa đêm rơi...

Những bông hoa rơi nhẹ nhàng trong đêm, tựa như tiếng thở nhẹ của cô gái...

Nhưng mỗi cánh hoa rơi như dồn cậu lại vào trong đêm tối

Không...

-Anh sao thế... vẻ mặt này không giống người mà em biết...

Tại sao điều đó lại diễn ra như thế?

Và tại sao nó lại bắt đầu?

Nếu đã bắt đầu...

Tại sao?

-Không có gì, anh chỉ muốn kiểm tra lại vài điều...

Khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ lại đi thăm những luống hoa em đã trồng, những thảo nguyên bao la của loài hoa, em yêu quý chúng, phải không?

-Vâng, những bông hoa ấy...

Giọng nói của cô như đang tắt dần, nhưng đôi mắt cô vẫn chứa chan niềm hạnh phúc...

-... em không thể chăm sóc chúng...

...

-Đừng lo, anh sẽ giúp... Nhưng ...

Gondar như muốn nuốt những từ anh nói...

"Đừng để căn bệnh ấy đánh gục em..."

Anh nuốt những từ ấy vào trong tim...

Cô gái mỉm cười... cô đưa cánh tay yếu ớt lên như muốn ôm lấy Gondar một lần nữa... Cánh tay cô yếu lắm... không thể nhấc lên cao hơn...

-Gondar.... anh hãy.... đưa em đi...

Gondar cảm thấy khô rát ở cổ họng...

Anh lồng bàn tay xuống, bế cô lên nhẹ nhàng...

Cô nhẹ quá...

Điều đó làm anh muốn khóc, nhưng nước mắt anh không thể chảy lúc này... vào những giây phút cuối cùng...

...

Anh bước đi trong đêm...

Anh không biết con đường mình đi..

Những ngọn gió thổi thật ấm ấp, anh cảm thấy nó như những tiếng thì thầm của người con gái trong tay anh...

Nhưng...

Thực sự bầu trời đêm bắt đầu có những bông tuyết....

Những bông tuyết như những vật thê sống thật sự

Anh có quá nhiều điều để nói....

Nhưng anh chọn im lặng...

Để giữ lại khoảnh khắc bình yên ấy

-Gondar....

Cô gái yếu ớt thì thầm vào tai anh. Gondar sững lại trước một nơi mà anh chưa bao giờ đặt chân tới, nhưng anh biết rất rõ nó....

-Hm...

Căn nhà lớn bằng đá cẩm thạch được xây từ nhiều thế kỉ trước. Nó vẫn im lìm như thế từ bao lâu rồi... nó vô cảm trong con mắt của anh... Bản thân anh không tin vào nó, nhưng...

-Gondar, anh có thể...

Gondar khẽ đưa tay lên miệng cô gái ...

-Julia... em có muốn làm vợ anh không...

Cô gái khóc....

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, và cô gái nhắm mắt lại.... đợi hơi chút hơi ấm từ bờ môi anh... Trong giây phút cuối cùng ấy...

-Xin lỗi Gondar... em có thể... sẽ ngủ rất lâu... đấy...

Cô vẫn nghĩ như thế....

Gondar nhìn những đồng vàng lấp lánh trên tay mình... Hắn sống vì chúng sao? Hay...

Hắn đi tìm câu trả lời?

Hắn nhớ ngày đó, hắn đã từng hối hận khi từ bỏ nghiệp sát thủ

....

Những đồng tiền này lẽ ra đã có thể cứu mạng cô ấy...

Nhưng...

Tại sao?

Gió chợt nổi lên mạnh... không gian xung quanh tối sầm lại như một bức rèm tối che kín mắt trăng. Gondar không giật mình, nhưng hắn lúng túng... Hắn cảm giác cái chết có thể đến bất cứ lúc nào trong không gian đen tối này...

-Spectre...

Đôi mắt hắn rực sáng lên khi ngửi thấy mùi thù hận...

Một bóng đen tử thần bay lên từ dưới nền đất chết

Hắn rút hai thanh gươm vẫn dắt bên hông ra, mắt không rời khói bóng đen ấy...

================================================== ==================

Bên ngai vàng băng giá, hắn vẫn ngồi đó điềm tĩnh và lạnh lẽo.

Hắn phục vụ vị chúa tể của băng giá, như lời nguyền hắc ám găm vào linh hồn của hắn...

Hắn không có ý niệm riêng của bản thân...

Hắn là nô lệ của Lich king...

-Terrorblade...

Giọng Lich king mệt mỏi... Cuộc chiến thực sự ở trước mắt, hắn chỉ còn một bước ngắn nữa để trở thành vị vua tuyết đối của lục địa Kalimdor xưa. Hắn tự tin vào sức mạnh của the Scourge đến mức gần như không quan tâm đến trận chiến... Những đoàn quân ô hợp sẽ không đủ sức gượng dậy ngay từ trận đánh đầu tiên... Hắn không hứng thú...

-...Con dơi kia sao rồi?

Terror trả lời với một ngữ điệu đều đều, vô cảm:

-Tôi đã trục xuất linh hồn của nó... Về những việc còn lại....

Lich king không nhìn về phía Terror, hắn đưa bàn tay lên ngang ngực, miệng niệm những câu chú cổ xưa....

-Giữ lấy...

Terrorblade nhận lấy quả cầu băng giá trong suốt được tạo nên... Hắn nhìn vào tâm quả cầu ấy... khối băng trong suốt đang giữ một vật gì đó tối đen như mực mà mắt thường không thể nhìn thấy.... một linh hồn...

-Linh hồn của Nữ hoàng đau đớn... Queen Of Pain...

Lich king không trả lời, điều đó tương tự như đồng ý.

-... mọi chuyện còn lại... ta để cho ngươi thu xếp...

Terror gật đầu một cách máy móc...

"Ta cũng nghĩ như vậy, Arthas"

....

Gió vẫn thổi như làn nước suối

Gió đi qua đại ngàn, qua những khu rừng xanh tươi

Gió hát bên những chiếc lá ngàn năm

Cậu ấy đưa tay lên cảm nhận, những luồng không khí quen thuộc lướt qua các kẽ ngón tay... Cảm giác này khiến cậu nhớ lại.

Những sợi dây giác quan từ đầu ngón tay báo cho cậu, những mảng gỗ sần sùi và cũ kí khẽ mân mê trên tay. Tán cây khẽ nói... Nó mừng rỡ đón chào người bạn lâu năm, chào đón đứa con trở lại.

".. Fw... ..."

Âm thanh vang tới từ rất xa. Cậu ngoảnh mặt lại về nơi ấy, vành tai nhọn hơi động đậy, âm thanh của một mũi tên mạnh mẽ đang bắn xuyên qua rừng cây làm cậu xao động. Đưa tay lên cột lại dải băng bịt quanh mắt, cậu tĩnh tâm... một tia chớp màu tím đưa những hình ảnh của cậu biến mất giữa không gian.

==================================

Gondar thở dốc, vết thương của hắn đang loang rộng, những vết máu trải dài trên mặt đất cùng mùi thịt thối thu hút tên chó săn kia đuổi theo. Hắn vẫn chạy, đôi chân lẽ ra không thể sử dụng được nữa của hắn như theo bản năng lập trình sẵn, vẫn mải miết đạp xuống mặt đất, nâng cái thân hình be bét máu. Nhưng, cái gì cũng đến giới hạn của nó, hai chân Gondar bản thân nó không còn cảm giác, nay không còn cả năng lượng để di chuyển, đổ gục xuống đất như một tảng thịt. Áp lực đến gần làm Gondar cảm thấy tức thở, "vật ấy" không gây ra tiếng động gì, nhưng khi người ta tiến gần đến cái chết, họ bỗng dưng nhạy cảm hơn... nhất là đối với vật gây ra cái chết đó.

"Hà... mình chưa bao giờ giữ lời cả... "

Đó là điều hắn nghĩ. Có lẽ đến giây phút cuối đời ước muốn của hắn cũng khó có thể thành hiện thực."Đời" của một sát thủ không dài, cha Gondar chết khi nào, có lẽ hắn cũng không rõ... Chỉ nhớ rằng khi cậu còn rất bé, một người bạn của cha cậu đã kể lại cho cậu điều ấy...

Nhưng...

Bounty Hunter vọt lên không... Hắn lẽ ra đã không còn chút sức lực nào... cơ thể hắn đã không còn cảm giác, thậm chí tâm trí hắn giờ đây trống rỗng... tất cả những gì còn lại hắn làm dường như là vô thức...

"Bập"

Gondar không còn cảm nhận được cánh tay phải của hắn nữa, hắn chỉ mơ hồ cảm giác nó đã tách rời khỏi cơ thể. Một dải máu dài bị kéo đi bởi cơn gió tanh hôi lướt qua người Gondar...

A...

Gondar trấn tĩnh... đó chỉ là một con mèo rừng lướt qua, giác quan nhạy bén của hắn lúc này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi cả những vật gì nhỏ nhất. Hắn thở nhẹ hơn mặc dù tim vẫn đập không ngừng, vết thương càng toác ra rộng hơn... Đến lúc này, hắn mới nhận ra con dao màu đen của Spectre vẫn còn cắm lại trên lưng cùng dòng máu đã gần khô.

Tiếng lá cây lạo xạo, có lẽ vẫn là một con thú rừng nào đấy. Gondar tự nói với mình, đồng thời cắn chặt một khúc gỗ, đưa tay rút mạnh con dao cắm ở lưng. Từ vết thương cũ, máu lại rỉ ra, một dải băng có tẩm lá thuốc được buộc lại sơ sài nhằm cầm máu lại. Đến giờ có lẽ hắn đã tạm yên tâm....

...

Hai mắt trống rỗng...

Một cơn đau thắt xuất phát từ trái tim. Những mạch máu như bị một bàn tay bóp ngẹn lại... Trước mặt hắn là một con quỷ toàn thân đẫm ướt máu, con mắt đỏ ngầu hoang dại, hai chiếc răng trắng nhởn nhô ra từ bộ mặt đầy lông lá đang nhìn chằm chằm vào Gondar thèm khát...

"Choang!"

Hai tay bắt chéo lại, thanh gươm cong tạo thành một vòng tròn bảo vệ Gondar. Hắn không tin vào mắt của mình, con quỷ kia chỉ dùng hai bàn tay trần đánh vào lưỡi gươm, nhưng không hề thua kém.

Gondar bị đẩy bật ra, hai mắt hoa lên vì đau đớn: Cơn đau trong trái tim dồn dập theo mỗi nhịp đập, nay như bị toác ra làm hai. Vung thanh đao sang thân cây bên cạnh để giữ cho thân hình không bị trượt xa, tên sát thủ Bounty Hunter ngẩng mặt nhìn đối thủ của mình... Cái miệng hắn đỏ ngầu, đang liếm láp những giọt máu nóng của con mồi trước mặt tựa như một món đồ khai vị. Nhưng...

Khi ánh mắt của "vật ấy" quét sang phía Gondar, hắn cảm thấy rõ hơn bao giờ hết cái chết đang cận kề.

"Có điều gì đó không ổn"

Có điều gì mách bảo hắn điều đó...

Bàn tay trái còn một chút cảm giác của hắn quờ quạng trong không khí, năm ngón tay khép lại khi chúng tiếp xúc với cái cán gỗ quen thuộc. Gondar đợi một đợt tấn công tiếp theo từ đối thủ. "Vật ấy" lặng một lúc như thể đang tận hưởng cái thú vui mèo vờn chuột, và...

Gondar nghiến răng, thanh gươm của hắn tạo thành một tấm khiên, áp lực khủng khiếp dồn vào làm cơ thể vốn đã quá tải của hắn như muốn vỡ tan ra. Nhưng...

"không thể"...

Gondar biết cái gì xảy đến với mình, chỉ đó điều hắn chưa tin được điều đó... Cánh tay trái của hắn không còn dính liền cơ thể hắn nữa: Nó đang nằm trên mặt đất. Máu càng tuôn ra mạnh hơn mỗi bước hắn di chuyển, dường như mỗi chuyển động đều trở thành một nhát dao đâm vào cơ thể... Gondar ngừng lại giữa khoảng đất trống, tức thở và chờ chết, chờ cho cái bóng màu đỏ lao tới lấy đi mạng sống.

Gió ...

Rừng cây tách ra như để tránh đường cho cơn gió ấy...

Cơn gió không hề chạm phải một vật cản gì cho dù nó trôi giữa khu rừng rậm rạp mà thậm chí ánh sáng không thể chạm tới đáy. Những chiếc lá và thân cây tự động dạt sang hai bên để cơn gió mạnh mẽ ấy xuyên qua như thể nhường đường cho một cô gái xinh đẹp...

Gondar cảm thấy nó lướt qua ngang vai, qua cái vai trống không mát lạnh, và rồi nó đi thẳng tới "vật ấy"... Con quỷ màu đỏ khựng lại, hắn đưa con mắt đỏ man rợ xuống lồng ngực....

Bầu trời tối đen như mực

Nó đen và sâu thẳm khiến những con mắt tinh tường nhất cũng không thể dõi qua

Những ánh sao đêm le lói, cố sức xuyên qua lớp mây dày đặc trong vô vọng.

Những kẻ sống trong màn đêm ấy, chúng ta không thể nhận biết, không thể hiểu họ. Vì vậy, chung ta tự gán cho họ những gì xấu xa nhất, tội lỗi nhất

Đơn giản vì chúng ta không thể thấy họ.

Những người sống trong bóng đêm cũng không thể hiểu nhau

Có thể họ ở rất gần, nhưng không thể nhìn thấu được bộ mặt người bên cạnh

Họ tồn tại vì điều gì?

Căn phòng tối tăm, phủ đầy bởi những linh hồn ai oán chết chóc...

Khoảng rừng đen, và linh hồn mang sức mạnh của quỷ phiêu bạt...

Đôi cánh đen bao bọc thân thể, giấu đi bản thân

Bàn chân nhanh nhẹn của ánh sáng bỏ lại những câu chuyện phía sau

Cặp sừng cong, dài và đấy chướng khí, tượng trưng của quỷ dữ

Đôi mắt đã mù, được quấn bởi một dải băng mỏng, dấu hiệu của việc bắt tay với demon.

Hai người cùng chung dòng máu, tâm tính trái ngược...

Nhưng đi vào tận đáy tâm hồn, nơi sâu nhất của trái tim.

Bọn họ....

Không hề khác nhau...

Spectre trở về trong im lặng. Căn phòng hắc ám và kinh tởm ngay cả đối với loài quỷ, nhưng nó lại là chốn linh thiêng của Terror Blade, người chủ của cô. Spectre, được biết đến như linh hồn báo thù phiêu bạt từ xa xưa, cô vốn nằm dưới sự điều khiển của Warden Majev Shadowsong, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, sự liên kết quyền lực của họ bị đánh mất, và chuyển sang tay của Illidan Stormrage - kẻ hiện giờ đang tồn tại bên trong Terrorblade. Cánh cửa đóng im lìm và lạnh lẽo như cõi chết, nhưng cô vẫn cảm giác thấy nhịp đập của trái tim bên trong, điều cô chờ đợi...

-Vào đi, Spectre...

Nghe những lời đó, Spectre dạm bước. Cô không mở cửa, thân thể cô như một chiếc bóng, được cấu tạo bằng màu đen của cái chết. Cánh cửa như một tấm màn bằng khói, để Spec bước xuyên qua nhẹ nhàng. Cô đảo mắt trong căn phòng, hướng về nơi tối nhất và lạnh nhất, người đang gọi cô đứng khuất phía sau đôi cánh của chính anh, tự che giấu bản thân bởi vẻ bề ngoài quỷ dữ của mình.

-Cô để hắn thoát?

Spec khẽ gật đầu, cô sẵn sàng chịu sự trừng phạt từ anh. Một khoảng lặng, không có một âm thanh hay cảm xúc gì được bộc lộ, khoảng trống giữa họ giống như một khoảng chân không trống rỗng... Đến cuối cùng, cô mới lên tiếng:

-Tôi xin chịu phạt, thưa chủ nhân...

Anh ta nói, giọng bàng quan như không nghe thấy:

-Vì chuyện gì? Đừng quá lo, Spec, ta đã dự tính được điều này...

-Ngài đã thả... hắn?

Anh ta không nói gì, điều đó có nghĩa là "Đúng thế"....Cuộc đi săn của Blood Seeker đã bắt đầu.

..............................

Blood Seeker là một con quỷ khát máu...

Không hắn, nó là kẻ sống bằng máu, cách hắn sống, như bao nhiêu loài khác chỉ là cách sinh tồn.

Đó không đơn giản là sở thích.

Đó là lời nguyền của Blood Seeker, giống loài bị nguyền rủa....

Blood Seeker khựng lại, cặp mắt đỏ của hắn rời khỏi con mồi, quét qua lồng ngực, nơi một mũi tên bằng bạc đang cắm sâu vào trong...

Ánh trăng tỏa ánh sáng tràn ngập khu rừng

Bầu trời cao và trống trải như để nổi bật lên thứ ánh sáng huyền ảo ấy

Ánh trăng của thần Elune...

Cô gái ấy, thân hình mảnh dẽ và kiều diễm, mái tóc dài lấp lánh như làn nước nhẹ tô điểm cho khuôn mặt thánh thiện.... Bên cô, là một con hổ màu trắng, to lớn và mạnh mẽ, nhưng nó cúi xuống bên cô đầy thuần phục như một con mèo bên cạnh chủ của mình... Sự tương phản mạnh mẽ ấy khiến ta cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong cô gái, dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp.

-Blood Seeker, hôm nay là ngày chết của ngươi!

Câu nói chưa dứt, ba mũi tên đã bay ra khỏi chiếc cung gỗ ngàn năm. Blood cố gắng tránh né, nhưng mũi tên bạc còn cắm trong lồng ngực làm hắn di chuyển khó khăn, kết quả là ba mũi tên găm thẳng vào vai, đầu gối và ổ bụng hắn một lúc. Không để con quỷ khát máu kịp hồi phục, con hổ trắng đã vồ tới, cái miệng rộng đầy răng ngoác ra có thể nuốt trọn cả đầu Blood vào trong.

Nhưng mọi việc không diễn ra quá dễ dàng như thế...

Blood, hắn hiểu điều gì sẽ đến với hắn sau mỗi giây chần chừ, hai bàn tay đầy máu nhổ một lúc 4 mũi tên ra khỏi cơ thể, rồi để mặc máu cứ tuôn ra, hắn lao thẳng vào địch thủ.

Điều này làm chính Mirana bất ngờ. Trong chốc lát, cả hai bên đã áp sát nhau, cô gái lập tức chuyển vũ khí, tay phải cầm chặt lấy mũi tên, thay vì bắn ra thỉ sử dụng nó như một mũi giáo nhỏ hướng thẳng về phía Blood...

"Phập!"

Một dải máu màu đỏ tuôn ra...

Mirana không bị thương, cô và con bạch hổ đáp xuống nền đất cứng, nhưng bộ mặt cô tái lại: Blood, miệng đầy máu tươi, đang hồi phục với một tốc độ quái dị: Những vết thương trong ổ bụng và cánh tay đã liền lại... Đồng thời, tiếng thịt rơi xuống mặt đất một cách khô khan: con Bạch hổ của Mirana khuỵu xuống đất, máu đỏ loang khắp bộ lông trắng của nó, vết thương rõ ràng là bị một bộ răng sắc lẻm cắn xé một cách thô bạo...

Mirana buộc phải đứng xuống đất, vũ khí trong tay cô là một chiếc cung tên, không phù hợp với đánh cận chiến. Tốc độ của Blood khiến cho những mũi tên của cô không thể đuổi kịp... Một thoáng phân tâm, con quỷ biến mất khỏi tầm mắt của Mirana. Giật mình trong giây lát, cô gái chỉ kịp cúi xuống khi nghe tiếng gió rít ngay phía sau, kịp thời tránh khỏi đòn chí mạng nhưng đồng thời dải băng buộc tóc bị tạt bay khỏi đầu. Nín thở, cô nhảy thật nhanh, đồng thời xoay người giữa không trung đáp trả bằng một mũi tên khác... Blood coi nó như không, hắn lao thẳng vào như không có chuyện gì, đưa tay chộp lấy mũi tên.

Một thoáng sợ hãi hiện ra trong mắt Blood: Mũi tên như làn khói, nó xuyên qua bàn tay của Blood như sương mù. Hắn quẹo đầu lại, nhưng không tránh khỏi một vết cắt dài từ mi mắt đến tận mang tai. Lố đà, hắn bị trượt ngã, nhưng nhanh chóng bật dậy ngay trước khi 2 mũi tên khác kịp bay tới. Mắt long lên vì tức giận, nhưng Blood không thể liều mạng thêm lần nữa... hắn bật ra xa, giữ một khoảng cách an toàn trước đối thủ và đợi thời cơ tấn công...

Hai cặp mắt nhìn về phía đối thủ của mình, cả hai đều bất động, bất kì cử động nhỏ nào trước cũng có thể phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình....

"Phập!"

Hai mắt của Blood hoa lên, một cái gì đó sắc lẻm đã chia thân thể hắn làm 2 phần bằng nhau. Trước lúc chết, hắn chỉ có nhận biết được có một tia sáng màu tím lóe lên.... Và tại đó, nơi Blood vừa đứng, xuất hiện một kẻ kì lạ với dải băng quấn chặt đôi mắt mù. Cậu ta sử dụng cặp song đao bán nguyệt, biểu tượng cho sự nguyền rủa và ghẻ lạnh sẽ theo cậu và những kẻ như cậu suốt cuộc đời... Cậu đứng trước đó, trong khi cô gái còn đang bất ngờ trước kẻ lạ mặt. Cô hơi lùi lại, thậm chí bàn tay sắn sàng rút cung tên bất cứ lúc nào:

-Hỡi tên Demon Hunter kia, ngươi làm gì tại vùng đất linh thiêng này?

Và đó là lời đầu tiên cô nói..

Cậu chưa bao giờ hối tiếc

Lời nguyền sẽ đeo bám cậu ta ngay từ giây phút cậu mở quyến sách ấy

Có thể cậu sẽ không được đi trên con đường đầy ánh sáng và hoa hồng

Có thể cậu sẽ phải chịu sự ghê tởm của mọi người

Nhưng...

Đó có phải là điều cậu mong muốn?

Cậu đã tự hỏi thế không biết bao nhiêu lần

Và cuối cùng, khi tất cả những gì tốt đẹp bỏ lại cậu phía sau

Cậu vẫn không hối tiếc...

Cậu ta im lặng trước câu nói đầy tính xã giao của Mirana, và cho dù không nhìn thấy gì, cậu vẫn cảm thấy sự xa lánh ngay từ phía người con gái ấy. Cậu bước tới một bước... cô cũng lùi lại, thậm chí mũi tên đã được giương sẵn, như thể cậu không khác gì so với tên Blood Seeker kia.

-...

Cậu đi lướt qua cô, và hướng về con người khốn khổ đang nằm bẹp dưới gốc sồi, hơi thở chỉ còn thoi thóp...

-Anh thế nào?

Cậu chọn Gondar để hỏi, không hẳn vì cậu quan tâm. Cậu đơn giản chỉ muốn tránh mặt cô ấy. Trong khi đó, Mirana ở bên cạnh gần như xấu hổ vì mình quên mất việc giúp đỡ Bounty Hunter, thận trọng lại gần...

-Xin lỗi thưa Demon Hunter, nhưng có lẽ tôi sẽ thích hợp để chạy chữa cho anh ta hơn anh... Bây giờ anh ta phải được đưa đi bệnh xá càng nhanh càng tốt...

Cậu quay về phía cô, dưới dải băng cũ kí như ẩn chứa một cái nhìn đầy tha thiết nhưng cũng đầy mặc cảm...

-Bằng cái gì, thưa cô Mirana? Tôi không nghĩ con hổ què chân của cô có thể đưa được hai người đi đâu.

Mirana quay lại, quả đúng với tình trạng này, con hổ kia chỉ là một cục thịt to xác. Vết thương tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến nó đứng không vững. "Demon Hunter" bí ẩn kia đưa tay đỡ lấy Gondar, và từ từ nhấc lên...

-Nhưng anh không biết đươ...

-Tôi đã có vinh hạnh ghé qua nơi này rồi...

Cậu ta trả lời nhanh như cố gắng không để giọng nói của Mirana xâm nhập thêm vào trái tim mình... Đặt Bounty Hunter lên vai, một tia sáng lóe lên, "Demon Hunter" ...

Biến mất...

------------------------------------

Spectre im lặng trong đêm, cô cảm nhận được sự thay đổi của không khí trong căn phòng... Viên ngọc màu đỏ ở giữa phòng lóe sáng, một dòng điện màu đỏ chạy và tan trong viên ngọc, tạo thành một làn khói kì quái.

-Blood Seeker chết rồi...

Terror Blade nói, giọng điềm tĩnh, trong khi Spectre gần như giật mình khi nghe thấy anh nói. Nhưng vẫn với âm điệu như không có chuyện gì xảy ra, anh ta tiếp tục:

-Tên Bounty Hunter cũng vậy...

------------------------------------

Cậu ta dừng lại đột ngột... Nét mặt cậu hơi biến sắc, những gì cậu vừa được nghe làm cho những gì cậu biết gần như bị đảo lộn. Gondar nằm trên tay cậu, hắn như đơn giản chỉ chìm vào một giấc ngủ bình yên, những gì hắn gửi gắm lại cho kẻ xa lạ kia khiến cho hắn thanh thản trước khi chết...

-Anh ta ...

Phía sau, Mirana đã theo kịp cậu. Cho dù cô đã quen với khu rừng này, nhưng khó có thể theo kịp tốc độ của "Demon Hunter", cho dù cậu ta có thêm một người trên tay.

-Chết rồi, vết thương quá nặng. Tôi không nghĩ anh ta có thể sống được cho dù được cứu sớm hơn.

Cho dù cố gắng hạ giọng, nhưng cậu vẫn khó có thể giấu được nỗi buồn trong đó. Mirana, cô nhận ra điều ấy, phụ nữ đôi lúc nhạy cảm hơn người ta nghĩ, nhưng cô cảm thấy nghi ngờ. Trong mắt mọi người, Demon Hunter là những kẻ bán linh hồn cho quỷ, bọn họ trao đổi linh hồn theo một cách bí mật để đối lấy sức mạnh, nhưng đồng thời cũng mất dần đi bản ngã của chính mình, bị hắc ám hóa... Vì vậy, ranh giới giữa họ và loài quỷ cũng trở nên rất mong manh, Illidan Stormrage là ví dụ điển hình cho những kẻ ấy. Trong lúc cô còn suy nghĩ, thì cậu ta bất chợt đi tiếp

-Khoan đã, anh mang cậu ta đi đâu?

Cậu không trả lời thêm, chỉ đơn giản đưa cái xác tội nghiệp ấy đi vào rừng, ít ra với một tốc độ vừa phải để cô gái lắm mồm đằng sau có thể đi theo... Cảm thấy không có kết quả cho dù mình có hỏi thêm, Mirana im lặng đuổi theo sau, vì dù sao cô cũng có trách nhiệm với những người chết tại khu rừng này.... Và cứ thế, họ khuất dần vào sau những tán cây...

Khó thở....

Những giọt máu nóng rỉ ra từ những lỗ chân lông,.

Run rẩy...

Hơi lạnh như những cây kim đâm vào những khớp xương của cô

Cô gái gần như khóc trong sợ hãi

Nhưng cô đã quên mất, cách phải khóc là như thế nào

Cô quên mất ý niệm về thời gian

Cô không còn nhớ được tên mình

Cô mất đi cả cảm giác đau đớn

Nhưng...

-A...

Cô ngẩng mặt lên, sự vui sướng chợt xuất hiện trong đôi mắt cô. Nhưng cùng lúc, cảm giác đau đớn đột ngột quay lại khiến cho cô gần như ngất lịm đi thêm lần nữa... Cô không sợ! Bàn tay kia nhẹ nhàng đưa lên khuôn mặt cô... nó ấm áp và dịu dàng làm làm cho những gì cô phải trải qua nhẹ như một giấc mơ... Và...

Cô thiếp đi trên bàn tay ấy.

Thực tế, bàn tay ấy lạnh lẽo và mang lại nhiều chết chóc hơn bất kì bàn tay nào. Những gì cô cảm nhận được chỉ là tưởng tượng, nhưng ít ra nó cũng khiến cô có thêm chút hi vọng... Chủ nhân của bàn tay ấy, Terror Blade, nhìn người con gái mang đôi cánh dơi ngủ gục trên tay của mình, trên môi nở một nụ cười kín đáo.

Cầm trên tay một viên ngọc đã chuyển thành màu đen sậm, anh từ từ rút ra trong đó một luồng khói, nó cô đọng trên không và hợp lại như một giọt thủy ngân bay lơ lửng trên không.

-Queen Of Pain, cái tên ấn tượng ấy. Ta chỉ tiếc cho ngươi là đã chọn sai thời điểm để xuất hiện trên thế giới.

Bàn tay của Terror nắm lại, nén những luồng không khí xung quanh thành một quả cầu khiến giọt thủy ngân uốn éo một cách kì lạ. Dường như nó đang đau đớn, như một vật có linh hồn. Terror thở mạnh, năm ngón tay bóp chặt giọt thủy ngân màu đen, những khớp ngón tay kêu lên răng rắc, miếng vải bọc quanh cổ tay đứt phựt: Từ trong giọt thủy ngân kia, hàng ngàn tia máu đỏ lòm không hiểu từ đâu, phun ra như suối cùng một tiếng rít ai oán... Terror thả lỏng, giọt thủy ngân vẫn còn rỉ máu, nhưng sắc đen đã dịu, nó chuyển dần sang màu vàng xanh, và cho đến khi nó trong veo như thủy tinh: Linh hồn của nữ hoàng đau đớn đã bị trục xuất, những gì còn lại trong đó chỉ thuần túy là sức mạnh kinh hoàng của bà ta. Nhìn vật thể lung linh trên tay, Terror không thể giấu được sự mãn nguyện. Anh ta quay về phía người con gái đáng thương kia.

-Akasha, đó có phải tên của ngươi không...

Cô gái đã ngủ thiếp từ lâu, nhưng má cô đỏ lên khi nghe thấy tiếng gọi... Terror nhấc giọt thủy ngân, giờ đã chuyển thành không màu, trong vắt, đưa vào miệng của cô gái...

-Từ bây giờ, linh hồn ngươi là của ta, hãy mang nỗi khiếp sợ đến tất cả những gì cản đướng ta, Queen Of Pain.

Làn khói màu xanh, mỏng xuất hiện trong căn phòng ngục tối tăm, nỗi sợ thực sự đã xuất hiện...

Đồng thời, trên đỉnh của Frozen Throne, nơi Lick King ngự trị, một cơn đau đầu khẽ thoáng qua...

------------------------------------------

Cô ấy vẫn luôn nở nụ cười ấy

-...

-Em đã đi tới nơi nào thật xa chưa?

Cô ấy quá yếu để có thể đi xa, Gondar biết điều ấy. Đối với cô, thế giới đẹp nhất khi bầu trời xanh và những cánh chim có thể sải cánh bay giữa thế giới bất tận ấy... Cô cũng muốn giống như chúng...

Cô sẽ khỏe lại thôi...

Từ lúc nào, những câu nói của Gondar khiến cô luôn tin như thế. Và cho dù sức khỏe mỗi ngày một mất đi, cũng như những hơi thở đang yếu dần, cô vẫn một mực cho rằng mình đang khỏe lại.

-Em chưa đi, nhưng thế giới... có gì ... anh?

Gondar cười, nhưng anh quay mặt đi trước khi nước mắt trào ra...

-A...

Cô đưa bàn tay yếu ớt quàng lên cổ Gondar, hơi thở của cô đứt đoạn...

-Em tưởng tượng rằng, sẽ có một vùng đất toàn hoa. Và một cánh đồng hoa...

Tay Gondar đưa lên ngực, nắm lấy bàn tay mảnh dẻ kia, nắm chặt như thể anh sợ nó sẽ tan vào không khí bất cứ lúc nào nếu anh ngơi tay... Họ im lặng...

Những cơn gió của đêm đen thật ấm áp

Nó mang tiếng chim hót của rừng xanh và tiếng kêu của bầy linh dương bên thảo nguyên bất tận...

Không khí nhẹ, ẩm ướt, nặng trĩu như bám vào trong mắt khiến cảnh vật nhòe đi...

-Em hãy hứa...

Gondar lên tiếng, anh muốn nói nhứng điều này từ tận đáy lòng.... Cô gái vẫn im lặng, hai cánh tay yếu ớt buông dần bờ vai Gondar...

-Chúng ta sẽ cùng ngắm cánh đồng hoa ấy.... Sẽ có một ngày ...

-Em hứa... còn anh thì sao....

Họ nói như vậy, giống như ngày mai, hai người bọn họ sẽ đi tới nơi ấy....

-Anh hứa. Em sẽ ....

Những lời của Gondar vỡ tan, ngẹn lại trong tim.... Hai cánh tay buông thõng xuống, nhưng được cánh tay ghì chặt của Gondar làm cho nó không bị đổ xuống. Cánh đồng hoa bất tận ấy .... sẽ có một ngày....

--------------------------------------

-Đẹp quá....

Mirana sững sờ khi cô bước tới vùng đất này. Nó thường được nhắc đến trong những câu truyện ước mơ, nhưng có lẽ chưa ai hình dung được vùng đất này thực sự ra sao: Bầu trời xanh, cao và trong vắt, chạy nối với đường chân trời thành một dài trắng bạc của những bông hoa Crystal Dreams. Đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn, không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, chỉ có những cơn gió đem những cánh hoa trắng phối với nhau thành một thế giới riêng biệt cách xa với bên ngoài...

-Đây là vùng đất của Gondar.... Anh ta đã làm việc cả đời cho điều này.

Demon Hunter bí ẩn kia nói, như đang nói với chính mình. Đôi mắt đã mất không cho cậu nhận biết thế giới bên ngoài bằng hình ảnh, nhưng cậu cảm nhận được tình cảm từ mỗi bông hoa.... Cậu đặt xác của Bounty Hunter xuống một mô đất nhỏ, bên cạnh một nấm mồ đã cũ, nhưng sạch sẽ và yên bình...

"Cám ơn anh..."

"Đừng khách sáo, đó là những gì anh xứng đáng có"

Họ trao đổi với nhau trong suy nghĩ, không biết bằng cách nào, trong không gian nào, nhưng cuộc trò chuyện ngắn ấy ....

------------------------------------------

Tiếng đồng hồ điểm....

Đã bao nhiêu lâu rồi

Thời gian...

Đã qua bao nhiêu lâu rồi?

Những tiếng tích tắc

Hắn tự nghĩ về khoảng thời gian ấy

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy phải thực hiện lời hứa của mình

Vì đó là lần cuối cùng hắn hứa với cô

Cô gái ấy luôn nở nụ cười cho dù hắn từng quên bẵng những gì hắn nói hôm trước

Nụ cười dịu dàng ấy hợp với cô

Nó đơn giản, thật ấm áp

Cho đến những giây phút cuối cùng, cô vẫn luôn cười như thế

Nhưng...

Nếu nghĩ lại, đã bao giờ cô cười vì hạnh phúc của chính cô?

Hắn nhớ lại...

Cô vui khi hắn cảm thấy vui

Cũng như khi hắn buồn, cô cũng buồn theo

Đã bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc, khi chính bản thân hạnh phúc?

Chính cái tính ấy làm cho hắn nhiều lúc giận điên lên

Nhưng...

-Dù sao, em vẫn luôn như vậy

Hắn thở dài...

Đã qua bao nhiêu lâu rồi

Hắn có lẽ đã từng mỏi mệt

Hắn muốn bỏ cuộc

Những bông hoa có lẽ sẽ phai khi hắn ngừng lại, và quên cô đi

Có lẽ sẽ không có điểm kêt thúc

Cho đến khi....

Gondar mở mắt, hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Hắn đang bay trên bầu trời.

Bầu trời cao và xanh trong, nó bất tận trong mắt hắn, cũng như cánh đồng màu trắng ở dưới chân hắn....

Đây là đâu?

Hắn tự hỏi như vậy...

Hắn bước chân xuống đất. Nó giống như vùng đất hắn đã tạo ra,, những cánh hoa do hắn trồng giờ đây đã nở, những cánh hoa Crystal Dreams...

Crystal Dreams....

Những giấc mộng thủy tinh

Ánh mặt trời chiếu phản chiếu lên những cánh hoa, đó là đặc tính của loài hoa này. Nó luôn luôn rực rỡ...

Gondar nhắm mắt lại, bình minh khiến mắt hắn bị lóa đi...

Và khi hắn mở mắt....

Hắn mong đừng bao giờ nhắm mắt lại nữa....

Ngập trong ánh sáng và niềm vui bất tận

Nụ cười hạnh phúc, khi chính hạnh phúc của mình được tìm thấy

Đã bao nhiêu lâu

Đã trải qua bao nhiêu sự kiện, bao nhiêu đau khổ...

Gondar sờ lên mặt mình, những nếp nhăn và những vết sẹo đã biến mất, hắn đã trở lại ngày xưa....

Cô gái ấy xuất hiện giữa cánh đống hoa và ánh bình minh như một thiên thần, bộ váy trắng cùng những tuaren trôi nhẹ theo làn gió, ấm áp....

-Anh đã về, Julia....

Gondar nói, như thể họ chỉ xa nhau một ngày, và anh lại trở về sau khi hoàn tất công việc.

Cô gái thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười ấm áp lại xuất hiện:

-Mừng anh trở về, Gon...

Những bông hoa Crystal Dreams trắng bay trong gió...

Tình yêu và nụ cười

Tất cả nó giống như một nụ cười mong manh

Như giấc mộng thủy tinh

Cho đến giây phút cuối cùng

Giấc mông thủy tinh vẫn tồn tại

Nó quá đẹp để mơ đến

Nhưng nó sẽ đến với những ai đi tìm nó

Như vùng đất vĩnh cửu màu trắng kia

The Crystal Dreams

-Dừng lại, Illidan..

Ông mở cánh cửa vừa bị đóng lại một cách phũ phàng. Bóng Illidan vẫn phía trước ông, ông có thể đuổi theo... Ông đưa tay định níu lấy người em trai của mình, nhưng càng cố gắng, cánh tay của ông càng xa dần...

Không...

Không phải Illidan đang chạy xa khỏi ông

Chính ông đang đi xa khỏi cậu ấy...

A....

Ông ở đấy, bất lực nhìn đôi cánh màu đen xuất hiện trên lưng của Illidan. Cậu đã chuyển sang một vùng đất khác, một thể giới khác mà ông mãi mãi không thể đặt chân đến....

-Thưa tộc trưởng!

Tiếng người nào đó gọi ông, phân tâm, ông quay mặt lại, những người đằng sau nhìn ông với một ánh mắt ái ngại. Cái danh vị của ông không cho phép ông làm như thế...

-Tộc trưởng...!

Furion giật mình...

A...

Ông mở mắt, chợt nhận ra mình đang mơ. Ở bên cạnh ông, người phụ tá Rhasta nhìn ông đầy lo lắng...

-Ngài có sao không, thưa tộc trưởng? Hình như ngài gặp phải ác mộng.

Furion thấy một giọt nước chảy xuống mặt, ông đổ mồ hôi hơi nhiều so với nhiệt độ trong phòng.

-Không sao cả, Rhasta. Ta đã thiếp đi bao lâu rồi?

Rhasta nhìn Furion, giọng nói có phần rụt rè

-Ngài nên nghỉ ngơi. Đã hai hôm nay ngày không ngủ, chúng ta không thể chỉ làm việc mà không nghỉ ngơi...

-Ta đã ngủ bao lâu rồi? - Furion sốt ruột hỏi.

-Đã hai tiếng ....

Ông bóp trán, thực sự những diễn biến xảy ra liên tục mấy ngày qua trên chiến trường làm ông không thể chợp mắt. Chưa kể, cả những cuộc họp vô nghĩa mà hội đồng tối cao bày ra chỉ với mục đích nịnh bợ lẫn nhau khiến ông bực mình không thể chịu đựng được. Nếu không vì lực lượng quân đội mà họ cung cấp thì ông đã đá văng họ từ lâu.

-Có chuyện gì xảy ra trong lúc ta đang ngủ không?

Furion hỏi. Ông cần kiểm soát tất cả những điều nhỏ nhất xảy ra quanh ông.

-Thưa ngài, có một tên Demon Hunter xông vào đòi gặp ngài. Chúng tôi đã đuổi hắn đi rồi...

Furion biến sắc. Những lời nói của Rhasta như tiếng trống ngay bên tai ông..

-Cái gì! Hắn hiện giờ đang ở đâu?

Rhasta bối rối không biết trả lời thế nào... Lão phù thủy tộc Troll có vẻ muốn giấu điều gì đó với Furion.

-Trả lời ta. Rõ ràng và rành mạch đi Rhasta!

Furion sốt ruột. Nhưng ông không phải đợi lâu để có lời giải đáp, một tiếng động lớn ở ngay ngoài tiền sảnh đã chỉ ra vị trí của vị khách ấy. Rhasta biến sắc, lão còn lắp bắp chưa kịp nói gì thì Furion đã đùng đùng thi thẳng ra phía ngoài, nơi vụ hỗn loạn đang xảy ra. Trước mặt ông, một cảnh tượng đầy quen thuộc, chỉ khác ở chỗ xung quanh vị khách này, những tên lính gác đang nằm lăn lóc, rên rỉ... Ở phía chính giữa, "vị khách" của ông đang ngồi ở giữa, trên một bộ bàn ghế hiếm hoi còn nguyên vẹn, rót một tách trà. Cảnh tượng này khiến Furion có chút bàng hoàng, nhưng sắc mặt và giọng nói không đổi, ông nói với người khách lạ:

-Một ngày tốt lành, Demon Hunter. Ngài có hẹn trước không?

Cậu ta ngẩng đầu lên. Cậu cảm nhận được áp lực quen thuộc từ ông, áp lực của một nhà lãnh đạo vĩ đại khiến mọi người thán phục. Cậu đứng lên, nghiêm trang, khẽ cúi đầu xuống thực hiện một cử chỉ quen thuộc mà cậu vẫn làm ba năm về trước:

-Tôi, Demon Hunter Anti-mage đến để hợp tác.

...........................................

Khỉ thật!

Mirana chạy xuyên qua khu rừng, trong đầu cô lúc này là một cảm giác phức tạp giữa sự hoang mang và tò mò. Gã Demon Hunter bí ẩn kia biến mất ngay trước khi cô định mở lời, nhưng tệ hơn là, theo cô quan sát, hắn đang hướng thẳng về phía bản doanh của Senitel.

"Hắn không hề giống các Demon Hunter khác"

Khả năng của kẻ bí ẩn này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Cô đã từng nghe về tốc độ di chuyển của những tên thợ săn khát máu này, nhưng cái cách mà tên này di động, nên nói là di động, vì hắn thậm chí còn không đi qua những điểm mà hắn lẽ ra phải đi qua, hắn đột ngột biến mất ở điểm này và xuất hiện ở xa phía sau!

Nhưng hơn hết, cô cảm thấy có điều gì quen thuộc ở hắn.... Ngay từ lúc hắn quay lưng lại và đưa tay chào tạm biệt, cô đã nhớ đến người ấy. Người ra đi 3 năm về trước....

.....................................

Furion điềm đạm lấy một chiếc ghế gãy từ trong đống tan hoang mà Anti Mage gây ra. Lập tức, những nhánh cây mọc lên tạo thành một chiếc chân ghế hoàn chỉnh, vững chãi hơn cả chiếc ghế cũ. Ông đặt lại gần phía bàn uống trà, rót tiếp một cốc nước khác mời vị khách của mình. Nhưng, trước khi Anti Mage kịp mở lời, ông đã nói:

-Chúng tôi có một thông lệ: Không hợp tác với bất kì Demon Hunter nào. Vì vậy, tôi mong anh sẽ đi ngay sau khi dùng trà.

Anti - mage cúi đầu, cậu đã dự tính trường hợp này trước khi đưa nó vào mục "các tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra".

-Tôi mong ngài sẽ nghe tôi nói, những gì sắp tới đây không chỉ liên quan đến quyền lợi của tôi, mà còn ảnh hướng lớn đến Senitel.

Furion khẽ gật đầu. Hai người bọn họ hiểu nhau... Anti mage biết rằng giữa đám quân phế vật đang nằm lăn lóc kia, chỉ cần một kẻ mở miệng nói về buổi nói chuyện này, Furion sẽ gặp không biết bao nhiêu là rắc rối. Furion, tuy còn cân nhắc, nhưng ông không thể không quan tâm trước những lời này của Anti mage.

-Scourage đã hoàn tất việc triệu hồn nữ hoàng đau đớn Queen Of Pain...

-Không thể!

Furion đột ngột nói! Ông không thể tin được vào tai mình... Queen Of Pain chỉ có thể được triệu hồi khi kí sinh tại duy nhất một loài vật: Quỷ dơi. Nhưng trong một chiến dịch nhiều năm trước, hang ổ cuối cùng của loài dơi này đã bị thiêu rụi....

-Ta lấy gì để tin cậu, nhất là với cái cách đến thăm độc đáo này?

Furion nói ngược hẳn với những gì đang suy tính trong đầu. Ông không biến sắc, cũng không thay đổi âm độ. Hơn nữa, ông muốn lái cuộc trao đổi này theo hướng có lợi với mình hơn.... Phía bên kia của chiếc bàn nhỏ, Anti mage đang uống một tách trà, tiếp tục câu chuyện:

-Tốt hơn là ông nên tin tôi. Sự thực việc the Scourage chuẩn bị cho việc triệu hồi này tôi đã biết trước. Nhưng việc bọn chúng triệu hồi thành công, tôi mới chỉ vừa được biết cách đây vài tiếng..

-Tôi không hiểu ý ông. - Furion muốn biết thêm về nhân vật này.

Anti mage nhìn người phía trước. Cậu cảm thấy đau lòng khi nói chuyện với người cha của mình như thể nói với ai đó xa lạ... Trở thành một Demon Hunter có nghĩa là trở thành một kẻ khác, một khi họ đã lựa chọn nghề này, đồng nghĩa với việc mọi người xem họ là ma quỷ. Người ta sợ sức mạnh đến từ bóng tối của các Demon Hunter, họ đơn thuần nhìn vào đôi mắt rực cháy, những giọt máu đen và ngọn lửa xanh cháy rực từ họ, mà chưa bao giờ nghĩ đến việc họ đã phải hi sinh thế nào.

-Gondar, tôi lấy làm tiếc, đã chết. Tôi vinh hạnh được ông ấy tiết lộ một số câu chuyện đời thường về con trai ngài, Terror Blade. Nếu theo đúng thời gian, Queen Of Pain đã đến với thế giới này được ba giờ.

Anti mage nói như không phải chuyện của mình. Vùng đất này không hiếm kẻ rùng mình khi nghe thấy cái tên ấy, ngay cả khi họ chỉ nghe kể về nó từ những câu chuyện được lưu truyền... Furion trầm ngâm, trong khi thực tế bao nhiêu lo lắng cứ xuất hiện dồn dập trong đầu ông. Hơn nữa, tên Demon Hunter này đến hẳn cũng không chỉ để báo tin...

-Ông cần điều gì từ chúng tôi? Nếu đúng như tôi đoán, ông muốn chiếm lấy sức mạnh của Queen Of Pain, nhưng không thể làm một mình. Nếu vậy, thưa Demon Hunter Anti mage, tôi...

Cậu cười khan, ngắt lời Furion bằng mấy chữ đơn giản:

-Tiếc là đó không phải điều tôi muốn.

Tôi muốn cứu cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro