dOubleC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Reng! ... Reng! ... Reng!

Tiếng chuông báo giờ học vừa vang lên thì ngay lập tức 2 cánh cổng lớn của trường nghệ thuật tư thục nổi tiếng ở Hồng Kông - Anh Hòang - liền khép lại ... bỏ lại sau lưng nó hang chục sinh viên đang chạy thục mạng đến ...

Có thể nói đây là ngôi trường có hệ thống kỉ luật chặt chẽ nhất, mặc dù sinh viên của nó đều xuất thân từ gia đình giàu có ...

Và với các sinh viên vừa chạy đến ... có vẻ như quá trễ khi cánh cổng đã hòan tòan đóng kín ...

Vài phút sau, giám thị bắt đầu đi ra ... mở cổng, hạ chốt chặn ... và ghi tên sinh viên đi trễ ...

- Mã số, tên và lớp??

- 2211 - Thái Trác Nghiên - 06Y2K. Dạ và thật trùng hợp là em sinh ngày 22-11. Chòm sao bọ cạp, nhóm máu ...

- Thôi đủ rồi! Tôi có hỏi đâu mà em giở giọng giỡn mặt với tôi! ... Thái Trác Nghiên ... Tôi nghe tên này quen quen ...

Đứng chừng vài giây, bà giám thị Mani Fok liền quay sang ... giọng khinh khỉnh ...

- Thì ra là thủ khoa tòan trường! Nhưng đừng nghĩ giỏi là có thể đi trễ và nói chuyện với tôi bằng thái độ đó.

Chỉnh lại gọng kiếng và ko quên liếc xéo Trác Nghiên 1 cái. Giọng bà sang sảng ...

- Bây giờ anh chị nào đi trễ thì phạt quét rác trên sân. Riêng bạn thủ khoa này thì đi dọn vệ sinh toilet khu vực nữ cho tôi. Nhớ là lần sau có tên thì là 1 tuần dọn vệ sinh đấy. Liệu mà đừng tái phạm.

Nói xong, GT Fok gấp quyển sổ lại và hất mặt đi thẳng vào văn phòng ...

Ở cổng, hàng chục cặp mắt ngơ ngác đang dõi theo, có cả những cặp mắt thương hại nhìn về phía con người xấu số ...

- Này, sao lanh vậy nhóc. Bà này nổi tiếng tưng tửng. Đi trễ mà gặp pả là coi như tàn đời. Mà 1 tuần giám thị chỉ gác 1 lần, còn lại phân công sinh viên ngoan đứng gác. Hôm nay xui gặp pả là cả tùân đạp mìn chứ hôg chơi àh

- Thì ai mà biết. Mấy lần trước tòan đi trễ cuối tuần ... Tui được cho qua mấy lần. Thường thấy pả gác đầu tùân ko, ai ngờ hôm nay bả chơi chiêu tập kích ... dương đông kích tây ... Thiệt là nham hiểm wóa! Giỡn có 1 câu mà bả làm thấy ghê hôg

- Haha ... mấy lần trước qua được là nhờ con bé gì ... tóc dài ... mắt to ... cười 1 cái làm người khác ... bất kể trai gái ... chết đứng hết mà hôm bữa Sa nói hả? Bị nó cười cho rồi chết luôn rồi àh?

Giả lơ như ko nghe ... Sa quảy balô lên vai rồi lủi đi thẳng vào phòng vệ sinh ... bỏ mặc Niki đang cầm chổi la với theo ...

- Êhhh! ... Nhớ đeo khẩu trang vô áh, lỡ con bé mắt to nó bắt gặp đang dọn toilet thì đừng có chạy lại khóc lóc, than thở zí tui.

Sa đang đi từ xa, nghe xong liền bật cười và nói thầm ...

- Đồ zô ziên! Con gái hiếm ai zô ziên được như bà này lắm àh ... Ờ! ... Mà lỡ xui xui gặp thì sao ta ... Ai biết được ... Chắc cũng phải kiếm 1 cái ...

-----------------++++||++++---------------

Tiếng chuông giữa giờ vang lên ...

Trên hành lang, sinh viên đã bắt đầu túa ra từ các lớp học ...

Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh nữ 20 dãy phòng ... Một con người đang lê lết, vất vả, khổ sở với cây lau nhà và nước bắn tung tóe từ các ống dẫn nước và đám xà phòng nổi bọt trơn trượt đầy trên đất ... Sàn nhà bây giờ đã biến thành nơi trượt băng ko nghệ thuật tý nào, với giày trượt ko giới hạn từ giày đến dép ... thậm chí cả chân ko cũng ko thóat ...

Sa tay trái đang xách giầy, tay phải chống cây lau nhà để lấy thăng bằng ... đang lết từng bước về phía cửa ra ... Có thể nói đối với Sa - một tiểu thư với vô vàn kẻ hầu người hạ từ bé - thì việc dọn toilet cũng giống như bắt con ngựa đi kéo cày vậy ...

Bây giờ khỏang cách đến cửa phòng vệ sinh chỉ còn khỏang 1m, Sa hí hửng mừng thầm trong bụng và bước nhanh hơn ... Cuối cùng cũng đã đến cánh cửa ... Thở phào 1 tiếng, buông cây lau nhà và nắm lấy cánh cửa để giữ thăng bằng ... Đang chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì ... nó tự xoay, báo hiệu bên ngòai có người đang mở cửa ... Cánh cửa mở bật ra ... Đột ngột mất chỗ dựa để lấy thăng bằng, Sa bị đám xà phòng bám trên chân làm trượt chân ngã nhào ra ngòai ... kéo theo cô bạn kia ngã bộp luôn xuống đất ...

Định thần lại thì ... 1 cảnh tượng dở khóc dở cười hiện ra ...

Thì ra lúc ngã, Sa quính quáng đã tiện tay quơ luôn cây lau nhà ... nên làm đôi giày tuột khỏi tay bắn lên cao rồi rơi bộp xuống ... đầu. Cú rơi của đôi giày khá mạnh làm 2 người ... va mặt vào nhau ... môi của Sa chỉ còn khỏang ... 5mm nữa là chạm vào môi của cô bé ấy ...

Ko hiểu sao lẽ ra phải đứng ngay dậy thì Sa lại nằm đó và nhìn chăm chú vào mắt cô bé ... cho đến khi giọng nói oang oang của Niki sát bên cạnh

- Háhá ... Nhìn bạn Sa té thiệt là nghệ thuật. Mà sao nằm hòai zậy? Cái thân như zậy mà nằm hòai trên mình con người ta. Êm quá hôg chịu đứng lên hả?

Bật dậy nhanh như 1 cái lò xo, húyt mạnh Niki 1 cái rồi bối rối quay sang, nhẹ nhàng xin lỗi cô bé kia ...

- Cho mình xin lỗi! Bạn có sao ko? Có bị ...

Lúc nãy mặt sát quá và bị thôi miên bởi cặp mắt to chết người kia nên Sa đã ko nhận ra ... người làm nệm cho mình nãy giờ ... chính là nhân vật tóc dài mắt to ... với nụ cười chết người trong câu chuyện với Niki lúc sáng ...

Lúc này đây ... tay chân Sa có vẻ hơi thừa thãi trên người, cứ quơ quào ... ko biết chính xác đang làm gì ... Còn miệng thì lắp ba lắp bắp ... Miệng lưỡi ngọt ngào trơn tru hằng ngày đều như mất dạng cùng 1 lúc ...

- Ơ! ... Àh! ... Hôm nay ... trời đẹp nhỉ? ... Bạn ... còn đau ko? Àh! Bạn lên tầng trên xài wc nhé vì ở đây ... cô lao công vừa lau ... nên còn dơ lắm. Mình vừa vào nhưng nước tung tóe hết trong đó đấy ... Àh! ... mình rửa tay rồi mới kéo bạn dậy ...đừng lo, sạch lắm áh! ...

Biết mình vừa nói 1 câu hết sức vô duyên và ko đâu vào đâu ... nhưng cái miệng bây giờ hình như ko còn là của Sa nữa ...

Cô bé kia nhìn Sa ... ko cười và nhẹ nhàng đáp ...

- Ko có gì! Mình ko sao.

Ôi! ... Đó hình như là cái giọng ngọt ngào và du dương nhất mà Sa từng nghe được. Nhưng ngược với những gì đã nói ... thấy cô ấy có vẻ hơi xấu hổ vì quần áo bị nước từ cây lau nhà bắn đầy lên ... Và trông cô cũng thuộc túyp con gái ... kiêu sa, lạnh lùng ... nên Sa ko còn biết làm gì khác ngòai việc ...

- Vậy hả? Àh ... vậy mình đi. Bye!

Quay người nhanh như 1 cái máy, Sa lủi nhanh hết mức có thể và co giò chạy mất dạng lên cầu thang ...

- Êh, êh ... còn giày và túi xách nè! Quái, chạy gì mà nhanh còn hơn ma rượt zậy.

Niki vừa làu bàu trong miệng vừa nhặt giày và túi xách của Sa lên và quay sang cười nhẹ với cô bé kia ...

- Bạn có đau chỗ nào ko? Cho mình xin lỗi lần nữa thay mặt bạn kia hén.

- Ưm ko có gì.

- Bạn chạy như ma rượt hồi nãy là Trác Nghiên, kêu là Sa cũng được. Còn mình là Niki, 2 đứa học tầng trên, 06Y2K. Bạn học dãy này hả? Cho mình biết tên được ko?

Trước 1 lọat câu như súng liên thanh của Niki, cô ấy chỉ đáp gọn 1 câu ...

- ...Chung Hân Đồng.

- ... um ... um ... Chung Hân Đồng ... Sao nghe quen quen ...

- Ko có gì thì mình đi nhé.

- Hả?! Àh ... àh chào bạn! Đi cẩn thận!!

Đứng cầm đôi giày vẫy vẫy theo đến khi Hân Đồng đi khuất trên cầu thang ... Niki sốc balô lại vừa đi vừa lầm bầm ...

- Dám bắt tui lụm giày cho hả, đồ ... Củi mục ...

-------------------++++||++++---------------------

- Chung Hân Đồng?? Là ai??

Sa trông có vẻ uể ỏai quay sang Niki khi cả 2 đang cùng ra bãi đậu xe ...

- Nhỏ lúc sáng đó! Nghe đâu đám con trai bầu bé đó là người đẹp ... nhì trong trường áh, thua mỗi tui thôi.

- Bà chưa tỉnh hả? Dạo này người ta cũng mơ lúc thức được àh? Mốt mới àh nghen.

- Àh được ... đồ ... mê gái đẹp bỏ bạn.

- Mệt rồi, đừng nhắc nữa. Nhắc đến chỉ ước gì lúc đó có cái lỗ cho tui chui xuống ...

Đứng kế bên cười nắc nẻ, Niki nhìn lại thì Sa đã bước nhanh hơn bỏ mình 1 khỏang xa rồi ... nên bèn chạy theo và túm lấy vạt áo khóac của Sa ...

- Nè nè, quên chưa nói. Bà Fok dặn lớp báo nhóc biết là do vụ đại náo nhà vệ sinh lúc sáng nên nhóc được tặng ... 1 tuần dọn vệ sinh liên tiếp đóa. Sướng luôn, chúc mừng nghen! Hehe

- Gì?? Kêu hồi nào sao tui ko biết?

- Lúc nhóc lủi xuống dãy dưới kiếm bạn hoa khôi đóa.

- Kiếm giày chứ hoa gì ở đây.

- Ko cần biết! Muốn giúp ko?

Mặt có vẻ lém lém gian gian, Niki cười nhẹ nhàng ... còn Sa nhíu mày nghi ngờ ...

- Giúp gì? Lần nào mà chẳng có điều kiện đi kèm. Nói luôn đi cho gọn.

- Híhí, quả ko hổ danh Củi mục. Điều kiện là lấy môtô của nhóc qua chở tui đi học ... đúng 1 tuần. Ok?

- Ok! Đúng giờ tui đến, trễ 1 phút ... Ở nhà!

- Quyết định vậy đi! Tui ra xe trước nha. Chạy cẩn thận áh.

Trông có vẻ vui mừng ... Niki tung tăng ra chỗ chiếc Limo màu đen sáng bóng đang chờ sẵn, ko quên ngồi trên xe vẫy tay chào Sa ...

- Phiền thiệt! Sao nhỏ này cứ nhất định kiu mình chở zậy.

Bỗng tiếng chuông điện thọai reo vang ...

- Alo!

<Đầu dây bên kia>

<Alo, em hả, ba đi họp hội đồng quản trị trên côg ty, mẹ cũng đi chùa ăn đồ chay với bạn của mẹ rồi. Chị đi ăn trưa với bạn, anh Ed cũng lên côg ty chung với ba, nên em về ăn cơm 1 mình nha. Chị dặn chị Dung nấu mấy món em thích rồi.

- Gì?? Sao lần nào cũng rủ nhau đi hết vậy ... Em ăn 1 mình nữa hả?

<1 bữa nữa thôi mà. Ngoan ngoan đi tiểu bảo bối, mà nói tài xế chở em đi ko chịu, cứ nằng nặc đòi lấy moto đi 1 mình ... Con gái gì mà ... Lỡ có gì nguy hiểm thì sao?>

- Chị lo xa wá, em chỉ đi học thì nguy hiểm làm sao được!

<Thôi ko cãi với em nữa, chị đi nha. Chạy xe cẩn thận đó. Bye nhóc!>

- Khoan khoan, Joey. Còn chiều thì sao?...

<tút...tút...tút...>

Sa nhìn điện thọai ngán ngẩm ... thở dài rồi leo lên xe, đội lên đầu chiếc nón kết trắng quen thuộc ... Đang chuẩn bị nổ máy thì trời đang đẹp như thế, bỗng đổ mưa ào ào xuống ...

- Đúng là như nhỏ Niki nói, gặp pà Fok là xem như cả tùân tới mình hết dám ra đường ...

Sa phóng xe nhanh ra khỏi cổng ... Bỗng dưới mái hiên chờ xe bus bên kia đường, trong làn mưa trắng xóa ... Sa trông thấy 1 cô gái đang lạnh run đứng chờ ... Bèn phóng nhanh xe qua ... giữa cơn mưa lạnh buốt đang táp vào mặt ... Sa chỉ kịp vuốt mặt rồi nói ...

- Bạn gì ơi! Lên xe đi, hôm nay trường ra trễ nên phải 1h nữa mới có chuyến xe khác đi ngang

Thấy có vẻ cô gái kia hơi e ngại ... Sa liền nói thêm ...

- Nhìn kĩ mặt tui nè, tui là con nhà lành đàng hòang, hôg bắt cóc bạn đâu, nhanh lên đi. Lạnh quá nè trời ơi!

Mưa vẫn táp mạnh vào mặt ... Sa lại cận nên mọi thứ trước mắt đều nhòe đi ... Ko trông thấy cả người đối diện ...

Sa vừa nói xog thì cuối cùng cô gái kia cũng tiến đến chỗ Sa, vịn vai rồi leo lên xe...

- Cám ơn.

Tiếng mưa rào rào nhưng Sa vẫn nhận ra giọng nói ngọt ngào đang vang lên bên tai mình là của ai ...

Rồ lên 1 tiếng, chiếc moto phóng vụt đi trong mưa ... Trong lòng Sa cảm nhận được ... cảm giác lúc này thật lạ lẫm ...

:: Thì ra cũng ko xui như mình nghĩ ::

Rồi nhỏen cười ... lâu lâu lại quay người xuống ... liếc nhìn cô bé mắt to ... lúc này đây đang run lên vì lạnh ...

Ngay cả Sa đang mặc áo khóac mà vẫn thấy buốt cả da ... huống chi cô bé kia chỉ có 1lớp áo mỏng ... Sa la lên vì sợ tiếng mưa át đi tiếng mình ...

- Để tay vào áo khóac đi.

Ko hiểu Sa đang muốn nói gì ... Hân Đồng vẫn ngồi trên yên sau, 2 tay vòng ôm người và run lên ... Bỗng cô thấy 1 cánh tay đang kéo tay mình lên phía trước ... cô la lên ...

- Ơ! Làm gì vậy?

- Để tay cô vào áo khóac của tôi, muốn chết cóng hả?

Hân Đồng nhìn lại thì cả người mình đang dựa vào lưng người đó, 1 tay thì đã vòng qua chiếc áo khóac ...

- Còn tay kia đâu? Lấy tay này kéo nữa là ko có tay cầm ga, té áh.

HD thóang ngại ngùng ...

Mưa vẫn rào rào bên tai ... quất vào mặt lạnh buốt ... Sa vẫn chăm chú vào tay lái vì chỉ 1 chút sơ ý là sẽ tông vào bất cứ vật gì đột nhiên xuất hiện trước mặt ... nhất là giữa làn mưa trắng xóa như thế này ...

Hơi ấm chợt tỏa ra từ phía sau ... 2 cánh tay của HD bây giờ đã vòng qua chiếc áo khóac ... đặt ngang eo ... và đầu thì núp trên vai Sa để tránh những hạt mưa quất rát vào mặt ......

Sao mưa lạnh như thế mà trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp như vậy??

Có ai hiểu ko?? Còn Sa ... Sa ko hiểu?! ... Chiếc moto phóng nhanh như bay xuyên qua những làn mưa đang xối xả trút xuống ... mặc dù chủ nhân của nó bị cận và vẫn đang tủm tỉm cười ... có vẻ ko tập trung lắm vào việc nếu lỡ có vật gì xuất hiện phía đầu xe! ...

HD ngồi phía sau trông như đang lo sợ ... Mỗi khi chiếc xe ôm cua gắt 1 tý, cô lại nhắm mắt dúi đầu sát vào vai và ... 2 tay thì siết chặt vạt áo sơmi của Sa ...

- Mình đang đi đâu vậy?

Giữa tiếng mưa ào ào như trút nước, HD chỉ còn cách kề miệng vào sát lỗ tai Sa để hỏi ...

- Đến nhà tôi! Vì ...

Theo phản xạ, Sa quay xuống trả lời và vô tình ... khỏang cách lại gần quá mức có thể ... làm môi của HD ... khẽ chạm vào tai Sa ...

Cảm thấy mặt mình nóng bừng, lồng ngực đập mạnh, Sa vội quay lên ...

- Xin lỗi ... Vì ... vì tui chưa kịp hỏi nhà bạn ... mưa lại lớn như vậy nên mình về nhà tui trước rồi bớt mưa tui sẽ chở bạn về sau, được ko?

- Ừm ...

Hình như ko chỉ mình Sa ... mà cả HD cũng đang xấu hổ đến đỏ cả mặt ...

Sau sự cố vừa rồi ... chủ nhân của chiếc xe ... càng mất tập trung hơn ... phóng cũng nhanh hơn ...

Mưa vẫn ko ngớt táp mạnh từng hạt lạnh buốt vào mặt 2 người! ...

Khi nhận ra eo mình nhói lên bởi 2 bàn tay của ngừơi ngồi phía sau siết mạnh ... vì sợ ... thì Sa đã chủ động chạy chậm lại, tuy vẫn còn tủm tỉm cười nhưng bây giờ thì có vẻ như đã tập trung lại ...

Sa cũng cảm thấy lạ ...

:: Có chở bà Niki 1 lần, bả cũng la bai bải vì mình chạy ẩu, mà mình có thấy gì đâu. Còn cảm giác bây giờ ... là lo lắng àh??... Lạ ghê ta ...::

-------------------------

- Két! ... Két! ...

Tiếng bánh xe rít lên, lết 1 đọan vì thắng gấp, Sa bước nhanh xuống rồi quay sang giọng gấp gáp ...

- Ngồi đây chờ xí nhé, tui gọi cửa.

Liền sau đó Sa lột nón mình và đội lên đầu HD ...

- Đội đỡ trong khi chờ nhen.

Hai phút sau, giữa làn mưa trắng xóa, 1 người phụ nữ cầm dù từ trong ngôi nhà to tòan màu trắng, đang chạy ra mở cổng ...

- Trời ơi! Sao tiểu thư ko báo về để tôi nói tài xế lên đón. Mau mau vào nhà đi, ướt hết cả rồi.

- Chị đưa dù cho bạn kia trước đi, em dắt xe vào đã.

- Tiểu thư để xe cho thằng Thân ra dẫn vào. Cô nhanh vào thay quần áo. Mưa đầu mùa sẽ bệnh đấy.

- Ưm.

Nói rồi Sa nhanh chóng cầm dù, tay còn lại ... nắm lấy tay HD kéo nhanh vào nhà!...

---------------------++++||++++---------------------

Trên bàn, những chiếc dĩa thức ăn bốc khói nghi ngút như muốn réo gọi bao tử của con người tham ăn bất chấp đầu tóc rối bù, đang chạy bình bịch từ trên lầu xuống ...

- Ăn cơm, ăn cơm ... áh áh áh! Tòan món ngon ko ta ơi!

- Sao tiểu thư ko chải lại đầu, cả áo nữa, cái nút trên cùng bung ra kìa.

- Kệ nó! Ko sao đâu, mà em nói chị kiu em là Sa đc rồi, kiu tiểu thư em ngứa người ghê.

Cô hầu gái tên Dung bật cười ...

- Ưm, nhưng chỉ kêu Sa những lúc ko có ai thôi nhé. Lỡ như ông bà chủ nghe được thì ko hay.

- Ba mẹ em thật đúng là quá cổ hủ. Ôi! Cái này ngon quá.

Sa vừa nói vừa lấy tay bốc vào dĩa thức ăn trông có vẻ hấp dẫn nhất trên bàn ...

- Này, sao tiểu thư ... àh em dùng tay bốc, có đũa kìa, thật hư quá! Mà em ko chờ bạn xuống ăn chung àh?

- Ờh ha, quên mất. Àh lúc nãy chị có đưa bộ váy lên phòng em cho cô ấy thay chưa? Sao tắm gì lâu dữ hen.

- Ưm, chị đưa rồi, mà em có váy àh? Đồ của em chỉ tòan là quần từ short đến dài thôi mà. Chị chưa bao giờ thấy cái váy nào cả.

- Của Joey mua cho em chứ ai. Đã nói là ko thích mà cứ mua, may sao hôm nay có người mặc dùm rồi, haha...

Tiếng bước chân đột ngột làm gián đọan tiếng nói ríu rít của Sa.

Sa quay qua và chợt sững người ...

Từ trên lầu, Hân Đồng trong chiếc váy 2 dây trắng ngang gối, đang nhẹ nhàng bước xuống bậc thang bằng pha lê ...

Từng lọn tóc ướt theo mỗi bước chân cứ hất nhẹ rồi rũ ngang mặt cô ấy ...

Với góc nhìn của Sa, cộng thêm bức tường bằng kiếng trong, đang phản chiếu cơn mưa trắng xóa bên ngòai làm nền ... Trông Hân Đồng cứ như một thiên thần với những bước đi thanh tao, thướt tha ... Mang một vẻ đẹp ko gì cưỡng lại được! ...

- Sa! ... Sa! ... đôi đũa! ...

Sa giật mình, nhìn lại đôi đũa vừa cầm lên tay bây giờ chỉ còn 1 chiếc, chiếc còn lại thì đang nằm chỏng chơ trên sàn ... Sa ngượng ngùng ...

- Bộ ... bộ váy ... đẹp. Đủ người rồi, ăn ... ăn cơm thôi. [trong đầu thì đang nghĩ - Ôi! ... cô ấy đẹp đến ko còn từ nào để diễn tả ...]

"Em phải ra mời chứ, người ta là khách mà, nói vậy ai mà ăn được" cô hầu gái nói nhỏ vào tai Sa.

Sa đứng nhanh dậy, tiến đến chỗ HD đang đứng, trông cô hình như đang vui vì lời khen ... vô duyên lúc nãy.

- Bạn ... ăn chung nhé!

- Nhưng ... vậy có phiền ko? Gia đình bạn đang ăn ...

- Ồh ko, cả nhà đi hết rồi, còn mình tui thôi nên ko có gì để ngại cả. Nè! Lại đây, ngồi zô chỗ này nè ...

Sa kéo HD lại chiếc ghế bên cạnh mình, vẻ mặt hồ hởi ...

- Món này ngon nè ... cái này ... cái này ... cái này nữa ... Bạn ăn được cay ko?

Mỗi câu "cái này", Sa lại gắp lia gắp lịa thức ăn bỏ vào chén HD ...

- Mình ko ăn cay đc ... Bạn ăn đi, đừng gắp cho mình nữa, đầy ú hết cái chén rồi ...

::Um ... cô ấy ko ăn được cay:: Tuy đang cố gắng nhét mọi thông tin về HD vào đầu nhưng Sa vẫn ko wên ... gắp thức ăn ...

- Hả?!... Àh ... xin lỗi nghen ... (hic ^^!)

- Cô thông cảm cho, vì tiểu thư lâu nay tòan ăn 1 mình, nên có bạn đến cô ấy vui lắm.

Cô hầu gái chen ngang ...

- Từ nay nếu cô đến chơi thường thì chắc tiểu thư sẽ còn vui hơn ^^

- Ko ... Làm ... làm gì có! Em ăn 1 mình wen rồi ... Ăn 1 mình còn thỏai mái hơn.

Thóang trên gương mặt HD hiện lên vẻ ngại ngùng bởi câu nói của Sa.

Sa còn đang bối rối, ko biết làm gì và phải nói gì ... Cô hầu gái liền mỉm cười, nhẹ nhàng ...

- Xin cô đừng buồn! Tiểu thư có tật xấu là cứ hay thích nói ngược lại những gì đang nghĩ. Lúc nhỏ, có lần ông chủ đem về cho cô ấy 1 chiếc gậy bóng chày rất đẹp rồi nói nếu cô ấy thích thì sẽ cho, nhưng cô ấy lại nói "nhìn nó cũng thường", ông chủ liền đem cho cậu Ed. Thế là cô ấy giận, ko thèm ăn cơm đến 3 ngày.

HD tỏ ra thích thú bởi câu chuyện của cô hầu gái. Còn Sa thì mắc cỡ, liền chen ngang.

- Hết rồi, ko có gì nữa hết áh.

- Sau đó ông chủ phải mua cây gậy khác đẹp hơn đem về. Tiểu thư vẫn giận ko thèm lấy, ông chủ phải nhờ bà chủ và cô Joey lên dỗ, cô ấy mới chịu xuống ăn cơm, khi ăn còn nói "tại mẹ năn nỉ con mới ăn, ko phải vì ba đâu". Tính khí tiểu thư ngay từ nhỏ đã rất bướng bỉnh. Nhưng thật ra cô ấy rất ngoan. Àh! cô có muốn nghe chuyện cô ấy lúc 3 tuổi, ko mặc gì cả, đi tắm cùng bọn con trai khi cả nhà nghỉ mát ở biển ko?

- Chị Dung! Lấy dùm em điện thọai trong balo nhé! Nhanh nhanh lấy gấp dùm em.

Cả phòng ăn bật cười ...

- Thôi để lần sau cô đến chơi chúng ta nói riêng với nhau, bây giờ có người đỏ hết mặt rồi.

- Chị Dung!!! Lấy dùm em điện thọaaaiiiiiii

Cả phòng ăn sau đó tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng ...

Họ đã nói chuyện vui vẻ suốt bữa ăn, cùng nhau ăn trái cây, cùng nhau xem tivi, và cứ tíu tít quấn lấy nhau cứ như tri kỉ lâu năm lắm rồi ko gặp lại ...

Cuối cùng thì những hạt mưa nặng nề cũng đã dứt hẳn. Bên ngòai chỉ còn lấm tấm những hạt nhỏ li ti đang tí tách rơi xuống từ những mái hiên ...

Hay ... có lẽ là những hạt mưa còn đọng trên lá cây, bị những cơn gió nhẹ thổi xuống ...

- Cũng trễ rồi, Đồng phải về!

- Ừm ... để Sa đưa Đồng về.

Sau cơn mưa, mọi thứ dường như được rửa trôi bụi bẩn, đều trở nên mới mẻ và đẹp rạng rỡ ...

Từng cơn gió se se lạnh vương vào mặt mang theo cả mùi của đất ... làm Sa thấy ... thật dễ chịu!! ...

Chà!... Thật ko biết là do cảnh đẹp ... hay cảnh đẹp do tâm trạng của người đang ngắm nó ...

----------------------++++||++++-------------------

Chiếc môto 125cc dừng lại trước căn nhà xinh xắn dát gỗ trắng, viền xung quang bởi những đọan màu xám ... Trông căn nhà mang một màu sắc dịu dàng, làm người khác cảm thấy thư thái, nhẹ nhàng khi ngắm ...

- Đẹp quá!

- Mẹ Đồng là kiến trúc sư, do bà thiết kế và xây nó.

- Còn ba Đồng?

- ... Ông mất lâu rồi ... Đồng ... cũng chưa từng thấy mặt ông ...

- Sa ... Xin lỗi ...

- Lỗi có dư đâu mà xin hòai zậy!

Cả 2 bật cười ...

Trong lòng Sa thì nghĩ ::Thì ra cô ấy ko phải lạnh lùng như mình tưởng...::

Nhưng Sa đâu biết rằng ... chỉ riêng với Sa, Hân Đồng mới cười nói, đùa giỡn như thế.

Sa đâu biết rằng ... chỉ với Sa, HD mới có cảm giác thật ấm áp, dễ chịu ...

Chỉ với vài giờ ngắn ngủi ... nhưng cái mà Sa mang đến cho HD còn hơn cả những gì Sa có thể nghĩ ...

Tần ngần trước dãy hàng rào trắng đầy hoa ... Cuối cùng ...

- Thôi Sa về, Đồng vào nhà đi. Bye hen!

HD có vẻ như đang lưỡng lự chuyện gì đó. Cho đến khi chiếc xe quay đầu và tiếng nổ máy vang lên ...

- Khoan đã!

HD mở hàng rào chạy ra ...

- Hôm nay! ... Cám ơn Sa! Đồng vui lắm! ^^ đây có lẽ là ngày đầu tiên Đồng cười nhiều, nói nhiều như vậy ... Cũng có lẽ là ngày đầu tiên mà trong bữa ăn, có người gắp thức ăn cho Đồng ...

Sa thấy lồng ngực như thắt lại khi ánh mắt HD trở nên buồn bã, 2 hàng mi cong đang rũ xuống ... đôi mắt ấm áp của Sa nhìn thẳng vào đôi mắt đang chực ngấn nước ...

- Từ nay, bất kể lúc nào Đồng ăn cơm, Sa cũng sẽ gắp thức ăn cho Đồng. Cho dù lúc đó Đồng ở đâu đi nữa, Sa cũng sẽ chạy đến gắp thức ăn cho Đồng. Ngay cả khi có người gắp thức ăn cho Đồng ... Sa cũng sẽ ... ko ngừng gắp thức ăn cho Đồng.

HD phụt cười, rồi âu yếm nhìn Sa ...

- Vậy nếu Sa ở Hồng Kông còn Đồng ở Bắc Kinh thì sao?

- Sa đáp máy bay qua mỗi ngày 3 lần gắp thức ăn cho Đồng rồi về.

- Nếu Đồng ở xa hơn như ... Mỹ thì sao?

- Bay đến lun.

- Nếu ở xa hơn nữa như ... Việt Nam thì sao?

- Đâu cũng gắp! Châu Mỹ, Châu Phi, Châu Úc, Châu ...

Chưa nói dứt câu ... Sa khựng lại đột ngột bởi ... sự ấm áp từ đôi môi mềm mại của Hân Đồng ... đặt nhẹ lên mặt ...

Sa sững người ...

Mỉm cười nhìn Sa, HD dịu dàng ...

- Về cẩn thận đó, trời mưa, đường trơn lắm!

Rồi đi vào nhà. HD vừa cài cổng rào thì Sa nói vọng vào.

- Thứ ... Thứ 2! ... chở đi học ...

HD lại mỉm cười nhìn Sa từ bên trong hàng rào ...

- Ừm! Sáng thứ 2 Đồng chờ Sa ^^

Trên những con đường đang rực lên bởi ánh đèn ...

Những chiếc đèn neon từ những bảnh hiệu cũng bắt đầu sáng rực lên ...

Đường phố Hồng Kông về đêm thật tấp nập, phồn hoa ...

Những đôi trai gái dắt tay nhau trên những con đường đi bộ, trên những vỉa hè ...

Hàng quán lề đường cũng đông nghịt những người lao động đang râm ran trò chuyện ...

Một chiếc xe ... Một con người ... trong đầu đang ko biết đang suy nghĩ những gì, chỉ chạy băng băng ...

Hình như cũng ko biết đi đâu ... Cứ dạo quanh những con đường, chốc chốc lại cười 1 mình ...

Trông có vẻ đang vui và hạnh phúc lắm! ...

Vui đến nỗi ... quên cả vụ dọn nhà vệ sinh ...

Dĩ nhiên, cũng quên mất cả lời hứa với Niki ...

Vào sáng thứ 2!...

- Thái Trác Nghiên!

Tiếng thét vang lên làm Sa đang gục trên bàn, giật mình tỉnh dậy ... giọng ngái ngủ ...

- Ai zậy? ... Hôg thấy người ta đang ngủ hả? ... Làm gì la làng lên zậy? ...

- Vậy mà còn ngủ cho được, đồ Củi mục.

- Sao hôg được? ... Ủa? ... Đi đâu giờ này mới lết zô zậy? ...

- Còn hỏi nữa? Ai nói chở tui? Ai nói đúng giờ qua rước tui? Có biết tui vừa bị bà Fok xỉ vả hôg? Có biết bả xỉ vả tui luôn phần của mấy người luôn hôg? Có biết tui khổ sở thế nào hôg mà còn nằm phè phỡn ra ngủ? Hả? Hả?

Niki hét xa xả vào mặt Sa và ko cho Sa kịp nói tiếng nào ...

Phần mình, nhờ giọng Niki sang sảng bên tai nên Sa đã tỉnh hẳn ngủ và bắt đầu mường tượng nhớ lại mọi việc ...

- Hic ... Tui xin lỗi! Tại ... quên. Mà bà nói từ từ, nhỏ nhỏ thôi. Tui có bị điếc đâu mà hét cho bự lên.

- Từ từ gì? Ko qua sao ko báo 1 tiếng, tui gọi cũng ko thèm bắt máy. Gọi qua nhà thì "tiểu thư đi từ sớm rồi". Đi đâu từ sớm? Đi với ai hả?

- Hình như hơi quá rồi ... Dừng lại trước khi quá muộn hen ... Tui xin lỗi rồi, có gì lát về nói.

Sa bắt đầu thấy khó chịu vì cách nói như tát nước vào mặt của Niki, và có cảm giác như mình là tội phạm đang bị ép cung đến đường cùng ...

Lúc này đây, Sa nghĩ cách tốt nhất là im lặng và ... gục xuống bàn ... tiếp tục ngủ ... vì nếu cứ nói tiếp ... Sa ko bảo đảm mình sẽ ko nổi sùng lên ...

- Có cảm thấy mình quá đáng lắm ko hả? Người ta chưa nói xong mà nằm ngủ tỉnh bơ vậy ko cảm thấy bất lịch sự hả? Tốt thôi, cứ ngủ tiếp đi, ngủ cho đã đi, đừng mong tui giúp gì nữa, mong bà Fok cho mấy người dọn toilet 1 tháng tui mới hả dạ. Mấy người ...

- Đủ rồi!

Hình như 1lọat câu của Niki vừa tuôn đã quá sức chịu đựng của Sa rồi ...

Mắt long lên, Sa bắt đầu cao giọng ...

- Ko giúp thì thôi! Tôi có tay có chân, tự tôi làm được. Ko dám phiền đến cô, muốn nói gì nữa thì cứ nói 1 mình cho đã đi.

- Tui ...

Khi thấy đột nhiên Sa lại nổi nóng như vậy, Niki trông có vẻ bất ngờ và hơi lúng túng ... nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, Sa đã lạnh lùng đứng phắt dậy và đùng đùng bỏ đi ra khỏi lớp ...

---------------------

- Bực mình! Bà đó nghĩ bả là ai mà có quyền hỏi mình đi đâu với ai. Đang ngủ mà cứ hét vào mặt ... Con gái con đứa kiểu đó ế suốt đời là chắc.

Gương mặt Sa trông có vẻ bơ phờ vì thiếu ngủ, tay đút túi quần, Sa đang vừa đi vừa gãi đầu, định sẽ tìm chỗ nào đó trốn vào đánh thêm 1 giấc ... Bỗng từ đằng sau ...

- Hey!

Giọng nói ngọt ngào vang lên kèm theo 1 cái vỗ nhẹ vào vai, làm Sa liền quay người lại ...

- Ủa? Sao lên đây? Lớp Đồng ở dãy dưới mà?

Hân Đồng mỉm cười dịu dàng ...

- Đem đồ ăn sáng lên cho 1 người, định rủ người ấy cùng ăn, nhưng đến lớp thì lại ko thấy đâu cả.

Ko hiểu sao ... cảm giác khi nghe chữ "người ấy" của HD làm Sa thấy trong người mình thật khó chịu, cứ như có cái gì đó đang đè nặng xuống ...

Tỉnh cả ngủ, Sa cười gượng ...

- Vậy hả! ... Bạn trai Đồng cũng học dãy này àh? Lớp nào vậy? Thử xem ... Sa có biết người đó ko.

- Ai nói với Sa Đồng có bạn trai?

- Thì Đồng mới vừa nói đem cơm lên ...

- Đem cơm thôi chứ có nói đem cho bạn trai đâu?

- Hả?! ... Thì ... Bởi vì ...

HD cười rồi đánh nhẹ vào vai Sa ...

- Đồ ngốc! Của Sa nè!

HD chìa hộp cơm được quấn trong chiếc túi vải có hình con Mickey đưa cho Sa ...

Sa ngơ ngác nhìn hộp cơm ...

- ... Cơm này ... Đồng đem cho Sa?

- Ko thích huh? ... Nếu ko thích ... thì thôi trả đây ...

HD định giựt lại hộp cơm Mickey từ tay Sa ... nhưng Sa đã nhanh tay giấu ra sau lưng ...

Cảm giác trong lòng Sa lúc này ... thật khó mà diễn tả ...

- Ayda, ai nói ko thích. Chỉ cần là Đồng làm thì 1 ngày bắt Sa ăn đủ 9 bữa, Sa cũng ăn. [trong lòng đang nghĩ - phải chi mình hét lên được ... Áh ... vui quaaá!!!]

- Thôi đừng xạo.

- Đứa nào nói xạo ra đường ... kiến cắn chết.

- Áh! Thấy chưa. Rõ ràng là nói xạo. Trả đây! Ko cho Sa ăn nữa.

- Hehehe ... giỡn thôi mà. Giận rồi àh? Àh, Sa biết 1 chỗ rất thóang, ko đông như canteen đâu, lúc nào cũng có gió thổi ... Trời nắng ko bao giờ hắt trúng ... yên tĩnh, mát mẻ, thỏai mái lắm. Đi với Sa!

Ko đợi HD kịp trả lời ... 1 lần nữa, bàn tay HD ... lại nằm gọn trong tay Sa ...

Khi Sa nắm tay mình kéo đi, HD ko thấy khó chịu, ko thấy bị áp đặt, ko thấy gượng ép. Mà từ bàn tay đang nắm chặt tay mình, HD chỉ cảm thấy duy nhất ... sự quan tâm, ... ấm áp ... Và cảm thấy mình được chở che ...

---------------------++++||++++-------------------

- Hahaha ...

- Nói ko được cười mà giờ cười trên sự đau đớn của tui hả?

- Rồi rồi, xin lỗi ^^ Vậy hôm nay Sa ko dọn thì có sao ko?

- Chắc 1 lát về phải ở lại dọn ... ko thì bả bắt làm thêm 1 tuần nữa thì chỉ có chết ... hic ...

Sa kéo HD lên sân thượng của trường, đến chỗ chiếc lều gỗ đựng đạo cụ hỏng nằm giữa 2 hàng cây kiểng cao khuất ánh nắng ...

Lôi 1 tấm bạt màu xanh cũ nhưng ko bám bụi, có vẻ như đã được sử dụng để nằm rất nhiều lần rồi, trải xuống cho HD ngồi ... Sau khi bày 2 phần cơm trong 2 chiếc hộp được quấn cùng 1 lọai vải bọc hình chuột Mickey ... Sa và HD đã cùng ăn và trò chuyện ... Dĩ nhiên trong câu chuyện đó ... sự thật về vụ tai nạn trong nhà vệ sinh hôm trước cũng nhanh chóng được phơi bày ...

- Nhưng sao Sa hay đi trễ vậy? Đồng thấy Sa mấy lần rồi ...

- Ừm! Và lần nào cũng cho Sa qua ... vì Sa quá dễ thương mà, nên Đồng ko nỡ để Sa bị phạt. Haha...

HD lại bị Sa làm phì cười ...

- Xí, lần sau Sa đi trễ nữa Đồng cho Sa vào sổ đen nộp thẳng cho cô Fok luôn ...

- SaSa dễ thương vậy mà ĐồngĐồng nỡ ...

Giả làm bộ mặt đáng thương ... SaSa quay sang ... nhõng nhẽo với ĐồngĐồng ...

Thế là 1 lần nữa, HD bị Sa chọc đến cười thật to, ko ngưng nổi ...

Ko hiểu sao khi bên cạnh Sa, HD thấy thật thỏai mái, vui vẻ ... Ở Sa như luôn có 1 cái gì đó làm người đối diện cảm thấy ... bình yên ...

Ngay cả HD cũng ko nhận ra ... trong lòng cô, dường như có cái gì đó ... Rất lạ!

- Êh, miếng mực này của Sa nha.

- Áh! Trả đây, của Sa trong hộp chứ bộ. Cái này của Đồng mà.

Họ đã cùng ăn, cùng cười đùa, gắp thức ăn từ bên phần cơm của mình đút cho đối phương ... Rồi giành giật, rồi lại cười giỡn ...

Phút chốc! Rồi thì tiếng chuông hết giờ giải lao cũng vang lên ...

- Đến giờ rồi!

- Hôm nay trời ko có nắng ... Mát mẻ thật! Sa muốn ngồi thêm tý nữa! Xuống bây giờ ... cảm thấy ngột ngạt quá ... Muốn ngồi cùng Sa ko?

Sa tựa lưng vào bức tường gỗ, nghiên đầu, nheo mắt, mỉm cười nhìn HD ...

------------------

......................

Một cơn gió nhẹ nữa lại thổi ngang làm 2 con người cúp tiết cảm thấy thật sảng khóai ...

- Sa hay lên đây lắm huh?

- Ừm ... Lúc trước thì hầu như ngày nào cũng lên ... Nhưng giờ chỉ lên khi có gì làm Sa ... ko thỏai mái ...

Sa nói rồi tựa người thấp hơn vào bức tường gỗ ... nhắm mắt lại ... tận hưởng cảm giác thư thái đến kì lạ khi những lọn tóc bị từng cơn gió hất nhè nhẹ ngang mặt ...

HD ngồi bên cạnh ... đang đưa tay vuốt lại tóc, vô tình nhìn sang thấy Sa đang nhắm mắt ... Tưởng Sa đã ngủ, cô nghiêng hẳn người qua ... và say sưa ngắm Sa ...

Ánh nắng bỗng nhẹ hắt qua kẽ hở của những cành lá làm gương mặt Sa sáng bừng lên ... Trông Sa thánh thiện cứ như 1 đứa trẻ ... ngược hẳn với vẻ ngổ ngáo hằng ngày ...

HD cứ nhìn Sa, mỉm cười ... rồi nhẹ nhàng ... tựa đầu vào vai Sa, nhắm mắt lại ...

Sa chỉ nhắm mắt, vẫn chưa ngủ, nghe tiếng sọat sọat từ tấm bạt khẽ vang lên bên cạnh, Sa đã định ngồi dậy ... nhưng ngay lúc ấy, cảm giác HD tựa đầu vào vai mình ... Sa lại ngồi yên ... nhắm mắt ... và cũng mỉm cười ...

Gió ... đang thổi những lọn tóc đan nhẹ vào nhau ...

--------------------++++||++++--------------------

Bước xuống xe bus, HD cảm thấy lòng mình nặng trĩu ... Thật nặng nề!

Chuyện xảy ra vào trưa nay ... cô thật ko thể nào tin được đó là sự thật ...

[Sau khi rời khỏi sân thượng, HD nói sẽ ở lại giúp Sa dọn vệ sinh toilet làm Sa mừng quính quáng hét lên, nhào đến siết chặt HD và ko ngừng nói cảm ơn với cô ...

2 người cùng dọn và nói chuyện thật vui vẻ ... ko hề biết rằng mình đang bị theo dõi bởi 1 người ... Từ lúc lên sân thượng đến giờ ...

- Phù!... Cuối cùng cũng xong hehehe... Sa thiệt là tài ba ... dọn toilet thật sạch sẽ.

- Tài ba sao hôm trước toilet lại ngập lụt vậy ...

- Thì ... hôm trước ko có Đồng chỉ đạo, còn hôm nay thì có :D . Thôi chờ Sa đi kêu bà Fok đến kiểm tra rồi mình về. Dọn mấy cái này dùm Sa hen ^^

Sa chỉ vào đống dụng cụ vệ sinh, cười với HD rồi chạy đi ...

HD đang cầm cây lau nhà cất vào tủ riêng đựng dụng cụ thì bỗng từ ngòai cửa có tiếng nói vọng vào ...

- Hai người thân nhau từ lúc nào vậy?

HD ngạc nhiên ...

- Mình ko hiểu bạn muốn nói gì cả ... Hình như bạn là ... Niki phải ko?

Nhận ra người vừa lên tiếng là ai, HD mỉm cười lịch sự ...

- Sa vừa đi nhưng về liền, Niki có chuyện gì gấp àh? Cần mình nói lại ko?

- Khỏi, cám ơn, tôi tự nói được.

Niki liếc nhìn HD ...

- Trưa nay ... 2 người nhìn vui vẻ nhỉ ...

- Hả? ...

- Ko cần làm bộ trước mặt tôi. Giả vờ thân với Sa lấy lòng Ed để vào làm dâu nhà họ Thái àh. Cô đừng mơ nữa.

- Cô nói gì vậy??

- Cô cũng giả khờ hay lắm. Chắc cô ko ngờ chỉ trong 1ngày tôi điều tra ra mẹ cô với bác Thái ... Haha, giờ lại đến cô àh? Mẹ con cô coi bộ đã tính kỹ quá.

- Mẹ tôi?... Chuyện gì sao lại liên quan đến mẹ tôi??

- Vậy chắc kế họach này mẹ cô ko bàn kỹ với cô rồi. Bà ấy dụ dỗ ông Thái, cũng chính là ba của Trác Nghiên, 2 người quan hệ được 1 năm rồi. Họ thường gặp nhau ở 1 căn nhà nhỏ tại bãi biển. Hình như Sa cũng ko biết việc này, Cô coi bộ cũng ko lẳng lơ bằng mẹ mình đâu ... hahaha...

::Bốp:: Mặt Niki bỏng rát bởi cái tát như trời giáng từ tay HD ...

- Cô im đi, cô có quyền gì nói về mẹ tôi như vậy? Tôi ko bao giờ tin vào lời của cô!

- Cô dám ...

Tiếng chân chạy bình bịch đến ... Niki chột dạ ... Và khi trông thấy người xuất hiện phía cửa là Sa, cô ta liền thay đổi nét mặt ...

- Cô ko nghe thì thôi, sao lại đánh tôi...

Sa ngơ ngác ko hiểu chuyện gì, bước vào ...

- Chuyện gì vậy?

- Đồng ...

HD chưa kịp nói, Niki liền chen ngang vào, giọng điệu giả tạo ...

- Tui định zô kiếm nhóc xin lỗi về việc lúc sáng, hỏi chuyện mấy câu, tui chỉ mới nói mẹ của cô ấy hình như trông giống người đi cùng bác Thái ở biển ... Ko hiểu sao tự dưng lại đến tát tui ... huhuhu ... Sa xem nè! Đỏ hết cả mặt người ta rồi ... huhuhu ...

Sa quay sang HD ...

- Chuyện gì vậy? Sao Đồng lại đánh cô ấy?

- Chắc do sợ chuyện mẹ mình lăng nhăng với bác Thái bị Sa phát hiện...

- Cô nói gì hả? Lặp lại xem?

- Bác Thái và mẹ cô gái tên Chung Hân Đồng này lén lút qua lại với nhau cả năm nay, Sa ko biết sao?

- Ko thể nào ...

- Ko tin thì Sa cứ hỏi cổ. Ko chừng mẹ con cô ấy thông đồng cũng nên ... Thân với Sa, rồi lấy lòng Ed. Sau đó 2 mẹ con cô ta sẽ tha hồ làm mưa làm gió.

- Im đi!

Sa hét vào mặt Niki rồi nhìn HD. Ánh mắt như thể muốn xin HD phủ nhận rằng tất cả những lời nói đó ko phải là sự thật ...

Thật ra, mọi chuyện như thế nào ngay cả HD cũng ko biết 1 chút gì cả ...

Hoang mang, lo lắng, cảm thấy nghẹn ở cổ như bị vật gì mắc vào, đôi mắt ngân ngấn nước ... HD nhíu mày nhìn Sa ... rồi vùng chạy thật nhanh ra ngoài ...]

- Mẹ với ông ta thật ra là gì của nhau?

Bà Chung vừa bước vào nhà, mỉm cười nhìn con gái, chưa kịp nói gì đã nghe thấy câu hỏi đi cùng gương mặt giận dữ của HD ... Bà chau mày ra chiều ko hiểu ...

- Con nói gì vậy? Mẹ với ai là gì của nhau?

- Mẹ ko cần dấu giếm hay giả bộ nữa. Nếu là ai khác thì con còn có thể chấp nhận. Đằng này ôg ta là người đã có gia đình, mẹ làm vậy ko thấy xấu hổ sao?

1 tiếng "Chát" lạnh lùng vang lên ...

Bà Chung rụt tay lại sau cái tát thật mạnh vào mặt HD ... Nhưng gương mặt lo lắng của bà vội đanh lại khi thấy HD quay sang, ôm mặt ngơ ngác và mở to mắt nhìn bà ...

Giọng bà rắn rỏi ...

- Mẹ ko biết con đã nghe ai nói gì về chuyện đó, nhưng con là con của mẹ, nếu ngay cả con mà cũng ko tin mẹ thì mẹ ko biết phải nói gì hơn nữa.

- Vậy sao lại ko nói gì với con?

Giọng bắt đầu lạc đi, đôi mắt ngấn nước ... HD vẫn đang ôm mặt vì đau và chau mày nhìn bà ...

- Mẹ phải nói gì? Mẹ phải nói như thế nào cho con hiểu? Mẹ thật ko biết phải bắt đầu từ đâu khi hàng trăm câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mẹ ... Liệu con có tin mẹ ko? Liệu con có nghĩ mẹ là lọai người phá họai hạnh phúc gia đình người khác? Liệu khi mẹ nói ra con có nhìn mẹ bằng ánh mắt xem thường? ... Tất cả những câu hỏi đó làm mẹ thật khổ sở. Mẹ thật sự ko chịu nổi cảm giác khi đứa con gái duy nhất lại xem thường mình ... Mẹ ko đủ tự tin là con sẽ hiểu mẹ ... Vậy con nói xem, con nói xem làm sao mẹ có thể nói gì với con ...

Sự mạnh mẽ bao bọc quanh người phụ nữ rắn rỏi, 1 mình nuôi nấng đứa con gái duy nhất trong mười mấy năm, bỗng chốc vỡ tan khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má ...

Hân Đồng lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình khóc ... Cô đứng bất động vài giây ... bỗng ào đến ôm lấy mẹ mình ... Rồi 2 mẹ con cứ thế ôm nhau khóc ...

Đêm hôm ấy, cửa sổ duy nhất trong ngôi nhà gỗ trắng xinh xắn sáng đèn ...

Hân Đồng đã sang ngủ cùng với mẹ mình ...

Suốt đêm, ko ai nói với ai thêm 1 lời nào vì HD ko muốn hỏi thêm điều gì làm mẹ mình khó xử nữa cả ... Họ chỉ nằm im lặng ... đến khi cả 2 thấm mệt và cùng ngủ thiếp đi ...

HD là thế, cô luôn dùng cách riêng của mình để thông cảm và thấu hiểu ...

Nhưng đôi khi chính bởi sự dịu dàng trong việc im lặng của HD lại gây ra ko biết bao nhiêu hiểu lầm cho người khác ... bởi họ đâu thể đọc được suy nghĩ của cô ...

---------------------++++||++++-------------------

Bước chân nặng nề đến trường ... hình như Sa vẫn ko dứt khỏi những điều Niki đã nói hôm qua.

Vốn dĩ là 1 người thông minh, Sa thừa hiểu ko nên tin những gì từ 1 phía, và càng ko nên tin Niki, nhưng ... ::nếu thật sự ko có gì xảy ra, sao cô ta lại dám khẳng định chắc chắn như vậy?::

Bản tính Sa cũng khá vô tâm ... Từ khi bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện, Sa và ông Thái đã ko có nhiều thời gian nói chuyện, chơi đùa như lúc Sa còn bé nữa ... Khỏang cách giữa 2 người vì thế cũng ngày càng xa ...

Nên lẽ ra Sa cũng ko cần phải suy nghĩ về chuyện này nhiều đến như vậy. Vì theo như Sa, ba cô là 1 người chính chắn, hiểu chuyện và biết chừng mực nên việc ôg đi với 1 người phụ nữ nào đó thì cũng ko có gì quan trọng.

Uhm! Sẽ ko có gì quan trọng nếu người phụ nữ ấy ko phải là ... mẹ của Hân Đồng ...

- Thái Trác Nghiên!

Hàng tá mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Sa liền bị cắt ngang bởi tiếng hét quen thuộc ...

::Ôi trời ơi! Lại con nhỏ đó!::

Sa chỉ mới kịp hình thành dòng suy nghĩ về Niki trong đầu, chưa kịp bước nhanh đi thì đã bị 1cánh tay vòng qua tay mình níu lại ...

- Êh! Tui vừa sai người dọn toilet giúp nhóc nè, hôm nay nhóc ko cần phải ở lại vất vả nữa ^^

- Cám ơn! Nhưng ko cần.

Sa lạnh lùng đáp lại sự nũng nịu của Niki bên cạnh ... Và giật mạnh tay ra khỏi cánh tay đang níu tay mình, Sa sải bước đi thật nhanh và ko buồn ngỏanh đầu nhìn lại ...

Niki cố chạy theo và níu tay Sa, cả 2 người cứ thế giằng co ...

- Cô làm gì vậy hả? Mặt cô sao dày quá zậy? Buông tay ra coi.

- Ko, tui thích zậy đó, có giỏi thì đánh tui đi.

- Đừng tưởng tui ko dám đánh. Buông tay ra!

Mặc cho Sa thét lên, Niki vẫn cứ níu chặt lấy Sa vì cô ta biết Sa sẽ ko nỡ đánh mình, rồi được nước, cô ta tiếp tục lấn tới ... 2 người giằng co mãi cho đến khi ...

- Nói lần cuối nha, BUÔNG RA!

Thấy Sa hét to lên, ra vẻ rất khó chịu Niki cũng đã định dừng lại vì sợ Sa sẽ nổi sùng lên, nhưng từ xa cô ta trông thấy HD ... ::Phải cho nó biết Sa là của ai, để nó đừng mơ nữa:: ... Nghĩ như thế, cô ta nhếch mép cười rồi liền quay sang, tiếp tục quàng qua cánh tay, và đầu thì ... tựa lên vai Sa ...

Đến đây đã chịu hết nổi, Sa lập tức hất thật mạnh Niki ra rồi bước nhanh đi, cô ta lọang chọang đến sắp té nhưng vẫn cố với theo ...

- Làm gì dữ zạ, lúc nãy sao ko đẩy ra, sợ con nhỏ kia thấy chứ gì. Bạn bè mấy năm trời ... vì con nhỏ đó mà đối xử với tui zậy hả.

Rồi Niki tức tối nhìn theo cô gái đang từ từ đi đến ...

::Nhỏ này chắc hết thuốc chữa rồi! ...::

- Nè bà, làm ơn ...

Sa nghĩ trong đầu rồi liền quay người lại, định sẽ cho Niki tỉnh ngộ ... Nhưng rồi Sa sững người khi trông thấy ... Hân Đồng ...

Ánh mắt 2 người chạm nhau trong vài giây, rồi HD sải bước thật nhanh ... lạnh lùng vượt qua mặt Sa và ko thèm nhìn lại thêm 1 lần nào nữa ... Dĩ nhiên, cả cơ hội nói chuyện, HD cũng ko cho Sa có được ...

::Sao tự nhiên lại khó chịu đến ko thở được vậy ...::...

Cảm giác như lồng ngực mình bị cả hàng tấn đá đè lên, khó chịu, bức rức ... Sa ko biết rằng cô gái là nguyên nhân của căn bệnh Sa vừa mới gặp phải cũng đang có những triệu chứng y như Sa vậy ...

------------------------++++||++++----------------------

- Riing! ... Riiing!! ... Riiiing!! ...

Tiếng chuông điện thọai vang lên giữa đêm làm HD khẽ cựa mình, với tay bật chiếc đèn ngủ, nhìn vào đồng hồ đang chỉ 4h25' sáng, cô nhanh tay tìm kiếm trên đầu giường, nơi tiếng chuông phát ra ...

1 số lạ ko có trong danh bạ ...

HD nhấn trả lời ...

<Đầu dây bên kia, giọng khẩn trương, lo lắng và lắp bắp ko thành lời>

<Xin lỗi vì đã phiền cô vào giờ này ... nhưng ... nhưng ... cô có thể đến bệnh viện ngay được ko?? Tiểu thư ... tiểu thư ... gặp tai nạn rồi...>

- Xin lỗi, nhưng cô là ai vậy? Ai gặp tai nạn?

<Tôi là Dung đây, Trác Nghiên ... tình hình đang nguy lắm, tiểu thư cứ gọi mãi ... ĐồngĐồng ... Đóan là cô, tôi lục tìm số cô trong điện thọai tiểu thư ... Cô mau đến ngay đi ... Con bé ...>

- Bíp! ...

Ko đợi chị Dung nói thêm lời nào, HD nhanh tay tắt điện thọai, hốt hỏang mặc vội quần áo, ko kịp chòang cả áo khóac, cô lao nhanh ra khỏi nhà ...

Trên taxi, HD vẫn chưa tin nổi vào những gì vừa nghe ... Cô run rẩy sắp xếp, lục lọi lại những sự việc xảy ra đêm hôm qua trong đầu ...

Chỉ mới 8 tiếng trước ...

8 tiếng trước ...

Hân Đồng chỉ vừa gặp Sa ...

/ ... Hân Đồng đang hồi tưởng ... \

[... old message ...]

[Hôm nay sao nhìn buồn vậy? Xem xog tin này thì cười lên nhen, vì khi cười ... nhìn Đồng đẹp lắm ... cười như vầy nè *làm icon mặt cười :D*]

[... 2 old messages ...]

[Về đến nhà rồi huh? Đừng nghĩ gì nữa nhé, vì mọi chuyện đâu liên quan gì đến Đồng ...]

[Àh wên! Tay phải của Đồng cho Sa nhờ 1 chuyện, gắp thức ăn cho Đồng dùm Sa nhen ^^]

[... old message ...]

[Người gửi tin nhắn này nói ... nhớ người nhận tin lắm :( ... Người nhận tin ăn gì chưa? Tay phải tiếp tục nhiệm vụ gắp thức ăn cho người nhận tin dùm người gửi ^^]

[...]

[Mấy chục tin rồi ta? 5 ngày nay chắc cũng nhiều lắm, mà vẫn ko nhận được tin trả lời nào :(]

[Sáng nay lạnh, sao ko mặc áo khóac vào? Lên sân thượng gấp.]

[Khăn chòang đẹp hôg? ^^ cứ sợ Đồng ko lên, lỡ đứa nào đi ngang wơ lun cái khăn khó khăn lắm mới có được :(]

["Khăn chòang đẹp lắm, Đồng thích lắm, cám ơn Sa" - tự an ủi mình vậy ... :(]

[...]

[ĐồngĐồng về mệt ko? Trưa nay lên sân thượng, lại nhớ! ... :( ôg vẫn chưa côg tác về ... Nhưng Sa nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện ... 10 ngày rồi, ko thể chịu nổi cái mặt lạnh tanh của Đồng thêm nữa ... :(]

[... have 2 new messages ...]

[Ôg về rồi, mọi chuyện đều đã rõ ràng :) cho dù Đồng ko gặp nhưng Sa phải gỉai thích ... chiều nay Sa đến ...]

[Wên nữa! Happy Birthday! ^^ Đồng chắc vẫn ko muốn gặp Sa vào ngày vui như vậy ... nên yên tâm Sa sẽ ko đến làm Đồng khó xử :( ... Mai Sa đến]

- Đồ ngốc!

Nằm trên giường đọc lại hàng trăm tin nhắn của Sa trong 2 tuần qua, cả 2 tin mới nhất vừa rồi, làm HD nảy sinh rất nhiều cảm xúc ... vừa vui ... lại vừa thấy bức rức đến khó chịu ...

2 tùân rồi, ngày nào HD cũng nhận được tin nhắn Sa gửi đến, 1 ngày ít nhất là 3 tin, nhiều nhất lên đến 7-8 tin ... nội dung chỉ là những câu hỏi thăm, câu nói đùa, ngắn gọn ... nhưng HD lại cảm thấy rất vui ...

Ngày nào cô cũng ngồi đợi chuông tin nhắn reo lên, rồi liền sau đó cô ào đến bên chiếc điện thọai ... cười tủm tỉm 1 mình khi đọc những dòng tin nhắn của Sa ... nhưng tuyệt nhiên ko trả lời dù chỉ 1 tin ...

Cô cũng ko hiểu tại sao?

Ngại ngùng? Tự ái? Hay còn cảm giác gì khác?

Cô cũng ko rõ, cô chỉ nghĩ thật đơn giản ...

Thời gian! Uhm! Chỉ cần thời gian qua đi là Sa sẽ quên ngay sự tồn tại của cô ...

Vì dù sao, 2 người quen nhau cũng chỉ mới 3 ngày thôi mà ...

Rồi những tin nhắn, những lời quan tâm cứ đến mỗi ngày làm suy nghĩ của HD ko còn vững vàng nữa ... Cô ko chỉ muốn trả lời tin nhắn mà còn muốn chạy thật nhanh đến bên Sa ... Nhưng chuyện của mẹ cô và ôg Thái ... dường như có sức ảnh hưởng rất lớn ... nó cứ níu chặt tim cô lại ...

Những món quà nho nhỏ như chiếc khăn chòang, chiếc túi thơm do chính tay Sa làm, chiếc áo khóac chuột Mickey mà Sa vất vả lắm mới chọn được ... tất cả được đặt trong căn lều gỗ trên sân thượng vào những dịp tình cờ, ko nhân ngày đặc biệt nào cả mà chỉ đơn giản là thể hiện sự quan tâm của Sa, đã góp phần làm tim HD ... đập mỗi lúc nhanh hơn ...

Và cứ thế, hình ảnh của Sa cứ in vào lòng HD ... mỗi ngày lại nhiều hơn 1 tý ...

Theo như 2 tin nhắn cuối cùng, Sa chắc chắn sẽ ko đến chúc mừng sinh nhật mình ... HD thấy trong người thật khó chịu ... và nghĩ con người ngốc như thế sao lại là thủ khoa được?

HD nằm bồn chồn trên giường mình rồi lại ngủ thiếp đi ... đến khi hòang hôn bắt đầu buông ...

- Tít tít tít! ... Tít tít tít! ...

Tiếng chuông tin nhắn cứ vang lên làm HD chòang tỉnh ... Đã 7h tối rồi sao?

[Mở cửa sổ, nhìn xuống sân nhanh :D]

Sa?? HD ngạc nhiên đọc tin nhắn rồi đến mở toang cửa sổ ...

Những ngọn nến đang chiếu lung linh ...

Chuột Mickey?? ...

Hình như còn có 1 lá thư ...

Cô khóac vội áo khóac rồi chạy vù xuống sân .........

/ ... Hồi tưởng bị chen ngang ... \

- Két!!!

Tiếng chiếc Taxi thắng gấp trước cổng bệnh viện làm HD giật mình, thóat khỏi những hồi tưởng trong đầu, cô mở cửa xe rồi chạy đi thật nhanh ...

Vào trong bệnh viện, cô cuống cuồng tìm kiếm ... Và cuối cùng nhận ra chị Dung đang đứng bên ngòai 1 căn phòng có kiếng ngăn cách ... gương mặt đầm đìa nước mắt ...

HD tiến đến gần và nhìn vào bên trong tấm kiếng ...

Bên trong ... Tấm thân đầy máu của Sa đập vào mắt HD ...

Tim cô như muốn ngừng đập ...

--------------------------++++||++++----------------------

- Ta với mẹ con biết nhau vào 1 mùa đông tại Nhật Bản ... Khi ấy mẹ con đang phụ trách về kiến trúc cho 1 công trình của côg ty ta đặt tại Nhật ... Gặp 1 đồng hương như mẹ con thật sự làm ta thấy rất vui, nỗi nhớ gia đình cũng vơi dần khi ở bên cạnh bà ấy ... Khỏang thời gian 6 tháng đã cho ta và bà ấy chia sẻ với nhau rất nhiều thứ ... Bà ấy thật sự là 1 phụ nữ bản lĩnh, dịu dàng ... Người phụ nữ duy nhất ... hiểu được ta ... Và thật nực cười khi nói với con ... ta yêu bà ấy ...

- Ôg ... yêu mẹ tôi?

Hân Đồng hỏi 1 câu hỏi đã có câu trả lời và đứng nhìn dáng người đàn ôg trung niên lịch lãm trong bộ vest xám đang quay lưng về phía mình, tay đút túi quần, ánh mắt hướng về phía biển ... trầm ngâm ...

Giọng ôg ta lại bắt đầu đều đều ...

- Mọi chuyện ko giống như những gì con đã nghe được. Mẹ con, bà ấy nhận ra tình cảm của ta và đã chủ động tránh xa ... ko cho ta có bất cứ cơ hội nào, vì bà ấy biết ... ta là 1 người đã có gia đình ... Và bà ấy biết ... bà ấy còn có con. Ta cũng ko mong gì hơn, bởi ta cũng hiểu rõ ... tình cảm này sẽ ko có kết quả. Từ đó, ta và mẹ con chỉ gặp nhau chỉ để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sốg, cùng ăn tối, ... cùng đi dạo trên biển ... ở bên cạnh bà ấy ... thật sự rất bình yên ... - Một cơn gió thổi ngang ... ôg ta nhắm mắt lại ... hít mạnh rồi tiếp tục câu chuyện bằng cái giọng đều đều ... đến ấm áp của mình - Ta đã hứa với bà ấy sẽ ko để mọi chuyện tiến xa hơn, hứa sẽ yêu thương gia đình ta ... hơn cả yêu bà ấy ... Và ... ta đã hứa ... sẽ ko bao giờ gặp con.

Nói đến đó, ôg ta quay sang mỉm cười nhìn HD ...

HD vẫn ko hiểu tại sao ôg ta lại cười ...

HD chỉ cảm thấy ... nụ cười ôg ấy thật ấm áp ... giống như ... nụ cười của Sa ...

- Vậy tại sao ôg lại gặp tôi? Và còn kể tôi nghe tất cả mọi chuyện??

- Sáng hôm qua, khi ta vừa từ sân bay về, con bé đã gặp ta.

- Sa??

- Ưm ... Nó gặng hỏi về chuyện của ta và mẹ con ... Ta ko muốn mẹ con bị con bé hiểu lầm ... và cũng ko muốn chuyện đổ vỡ đến tai vợ ta ... nên đã kể với con bé tất cả ...

HD im lặng, ôg ta tiếp ...

- Mẹ con ko sai gì trong chuyện này. Tất cả là lỗi của ta, mong con sẽ hiểu cho bà ấy. Trác Nghiên sau khi nghe ta nói thì đã vội vã đi ngay. Lúc đó ta ko biết nó đi đâu, nhưng khi gặp con ở bệnh viện, ta đóan con bé đã đi tìm con ... Trứơc sau gì con cũng phải biết, ta muốn chính ta sẽ là người nói rõ tất cả với con ...

- Chỉ mới gặp lần đầu ở bệnh viện, sao ôg lại biết là tôi??

HD ngạc nhiên hỏi, ôg ta liền mỉm cười ...

- Đơn giản vì con luôn là đề tài bất tận trong những câu chuyện của bà ấy.

HD và ôg Thái bắt đầu im lặng ...

HD bước đến ngang tầm với ôg ta ... Rồi cả 2 cùng hướng nhìn ra biển ...

Trong khỏang im lặng ấy, từng dòng suy nghĩ của HD cứ thế tuôn theo nhịp những con sóng ... Cô hiểu ... thật sự cô đã hiểu hết khi nghe ôg nói ... nhưng sao có cái gì đó cứ bồn chồn trong lòng ...

HD biết cô ko có quyền gì trách mẹ mình cả, bởi bà đã dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình ... dành để yêu thương cô ...

Và làm sao trách được khi 1 con người ... yêu thương 1 con người?? ...

Chỉ là ... Câu chuyện của người đàn ôg này làm cô đau xót ...

Ở 1 khía cạnh nào đó ... những gì đang diễn ra trong lòng cô và câu chuỵên này có rất nhiều điểm tương đồng ...

Yêu ... Nhưng lại ko thể nói ...

HD bật khóc ...

Khóc mà ko hiểu tại sao?! ...

Cô vội vã đưa tay lau nước mắt ...

- Con có gì muốn nói với ta ko?

Ôg ta tiến đến bên cạnh, lo lắng nhìn HD ...

- Tôi ...

HD muốn nói ... mình đã hiểu, đã tha thứ tất cả ... nhưng rồi cô lại ko biết phải nói như thế nào và bắt đầu từ đâu ... Cô cứ ấp úng nhìn ôg ta ...

Rồi HD cảm thấy bàn tay ôg ta đặt nhẹ lên vai mình ...

- Ta hiểu, con ko cần phải nói gì cả - Ôg ta mỉm cười - Mau về bệnh viện đi, con gái ta ... đang cần có con.

Sau cái nhìn ngụ ý cảm ơn với ôg Thái, HD liền chạy vụt đi ...

Những giọt nước mắt đang rơi trên mặt HD ...

Ko biết do lo lắng ... hay ...

----------------------++++||++++-----------------------

Niki cũng vào viện thăm Sa, nhưng vừa đến cửa phòng đã bị 1 nhóm vệ sĩ ngăn lại với lý do ...

- Bác sĩ đã nói ko nên để quá nhiều người làm phiền tiểu thư. Xin cô về cho.

- Các người có biết mình đang nói chuyện với ai ko hả? Tôi chính là ...

- Là ai cũng vậy. Xin cô về cho và đừng lớn tiếng như thế.

- Các người ...

Cuối cùng, Niki đành phải bực tức ra về ...

Trong phòng hồi sức đặc biệt, HD ngồi cạnh giường, 2 tay cô đang nắm bàn tay Sa ... đưa lên mặt mình ...

Cô lại khóc ...

Áp bàn tay Sa vào mặt ... Nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình ...

Và cứ tiếp tục khóc ...

Hồi tưởng về lần cuối cùng gặp Sa lại ùa về rõ mồn một trong đầu cô ...

/ ... Tiếp theo hồi tưởng bị chen ngang của Hân Đồng ... \

[Mở cửa sổ, nhìn xuống sân nhanh :D]

Sa?? HD ngạc nhiên đọc tin nhắn rồi đến mở toang cửa sổ ...

Những ngọn nến đang chiếu lung linh ...

Chuột Mickey?? ...

Hình như còn có 1 lá thư ...

Cô khóac vội áo khóac rồi chạy vù xuống sân .........

Vừa mở cửa, cô ngạc nhiên, ko tin vào mắt mình khi trông thấy 1 con chuột Mickey thật to, to gần bằng cả cô, ngồi trong 1 chiếc xe đẩy kết đầy hoa, tay cầm 1 đĩa nến thơm đủ màu đang chiếu ánh sáng dịu dàng, lung linh cả 1 góc sân, tay còn lại thì cầm chiếc bánh kem chocolate ... bên trên chiếc bánh là dòng chữ "Happy Birthday!" màu trắng, và cả 1 cây nến nhỏ ...

HD bước đến gần hơn, thấy lá thư được đặt hé ra ngòai chiếc túi trên bụng con Mickey, trên chiếc túi của con chuột còn thêu cả chữ ... "Sa" ...

HD bật cười ...

Rồi với tay lấy lá thư ...

[ ... Mời Chung tiểu thư đến bồn nước tại công viên gần đây, cách nhà tiểu thư 5' đi bộ. Có người đang chờ. Nếu tiểu thư ko đến, người đó có nguy cơ bị muỗi nhào đến "dê" vì sẽ ở suốt đêm, đến khi gặp tiểu thư thì thôi :D ...

P/S : Àh! Ko cần chở con chuột đi, đây ko phải quà đâu, quà thật đang ở chỗ bồn nước nè, ko đến là hối hận :D ... ]

Cô lại cười ...

::Đồ ngốc! ^^ :: ...

Tuy đang rất rất vui ... nhưng giờ đây ... dường như trái tim và lí trí cô ko cùng suy nghĩ ...

Trong lòng HD nảy sinh rất nhiều cảm xúc ...

Cô nhìn những ánh nến trên tay con chuột, rồi lại nhìn lá thư ...

::Có nên ko? ... ::

Và sau đó cô chạy đi ... như thể ko muốn nghĩ thêm bất kì điều gì khác ...

----------------------++++||++++---------------------

HD ngơ ngác nhìn xung quanh công viên ...

::Giờ này lẽ ra ở đây đông lắm ... Sao giờ lại ko thấy ai vậy??...::

Cô tiếp tục nhìn quanh quất 1 lúc rồi liền đi tiếp đến chỗ hẹn ... Và đập vào mắt cô ...

1 khung cảnh tràn ngập 1 màu trắng ...

Những cột đèn quanh đài phun nước đã được ai đó dùng làm cột để nối các sợi dây lại với nhau. Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra ... mỗi sợi dây chính là 1 dãy hoa hồng trắng ... Ở mỗi mắc nối lại là 1 chùm bong bóng hình trái tim với đủ màu sắc đang được treo rũ xuống ...

HD ngạc nhiên đến ko thốt nên lời ...

Trông cứ như có ai vừa xây 1 ngôi nhà lưới nhỏ bằng hoa ngay tại công viên này vậy ...

Đẹp quá! ...

Rồi chợt thấy là lạ ... HD cúi nhìn xuống chân mình ...

Lại hoa hồng trắng?! ...

Chính xác là 1 thảm hoa hồng trắng đang ở dưới chân cô ...

Àh ko ... phân tích chính xác hơn nữa thì hình như có ai đã đến đài phun nước này, và người đó chắc đã mua đến cả triệu bông hoa ... rồi tách lấy cánh hoa rải thành 1 thảm hoa xung quanh đây ...

1 thảm hoa hồng trắng khổng lồ tràn ngập xung quanh căn nhà lưới cũng làm bằng hoa ... đang dịu dàng đập vào mắt HD ...

Dưới ánh sáng từ những cột đèn điện ... 1 màu trắng tinh khiết đang nổi bật lên giữa nền đen của bầu trời bao la, chi chít những ngôi sao lấp lánh ...

Khung cảnh hiện lên thật lãng mạn!! ...

Trong lòng HD giờ cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc vì ...

::Sa đã làm tất cả những thứ này dành cho mình sao?! ... Chỉ dành cho mình ...::

Cô đang trong cảm giác phấn khích ấy thì đột nhiên ...

::PHỤT:: - Đèn từ các cây cột phụt tắt ...

Chung quanh tối đen như mực, lại 1 mình giữa đêm tối ở công viên làm HD sợ đến điếng người ...

::Bình tĩnh ... bình tĩnh lại nào! ...Vậy lá thư và con chuột đó ... ko lẽ ko phải của Sa ??...::

- Là Sa phải ko??

Nghĩ rồi HD liền la lớn lên câu hỏi, 1 phần cô muốn tự trấn an mình đó là Sa, 1 phần lại muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của những người xung quanh ... nhưng hình như vô vọng ...

Ko hiểu sao công viên, nhất là khu đài phun nước này hôm nay lại vắng vẻ như thế?! ...

1 giây ...

3 giây ...

Rồi 10 giây trôi qua ...

HD vẫn đang rất sợ hãi.

Rồi bỗng cô giật mình khi nghe tiếng sột sọat trong những bụi cây gần đó ...

::BỤP! ... BỤP!... BỤP!...::

Tiếng nổ nhỏ vang lên và xung quanh HD chợt vụt sáng ...

"Happy Birthday to you ... Happy birthday to you ... Happy Birthday ... Happy birthday ..."

--------------------------

Giữa 1 rừng nến được xếp thành hình tròn xung quanh và tiếng nhạc sinh nhật rộn rã ... Sa trong chiếc áo khóac màu xám tro mỉm cười xuất hiện giữa 1 làn bông giấy đang rơi lả tả, từ từ đi đến bên cạnh HD ...

- Sa nói sẽ ko đến, nhưng ko nói là ko hẹn Đồng ra. Sinh nhật vui vẻ, ĐồngĐồng ^^

Là khuôn mặt tươi cười HD vẫn tưởng tượng ra theo mỗi tin nhắn hằng ngày ...

Khuôn mặt đó ... khuôn mặt đã in sâu vào tim cô ...

Là Sa ?! ... là Sa bằng xương bằng thịt ...

Nếu ko giữ lại chút bình tĩnh thì HD đã chạy đến mà ôm chầm lấy Sa ...

Vì nhớ!? Vì sợ! ... Vì khung cảnh lãng mạn và tất cả mọi chuyện Sa đã làm ....

HD bối rối, hết sức bối rối ... và cô cứ im lặng đứng đó mà nhìn Sa ... Đã quyết định như vậy ... bình tĩnh, im lặng mà nhìn Sa thôi ... nhưng 1 dòng nước lại từ đâu rơi xuống, nóng hổi trên mặt ...

HD chưa kịp đưa tay lau nước mắt thì 1 bàn tay đã dịu dàng đưa lên mặt cô ... Những ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lấy đi những giọt nước đọng trên khóe mắt ...

- ... Cám ơn! ...

HD khẽ nói, và khi trông thấy ánh mắt đằng sau cặp kính nhựa gọng đen đang mỉm cười nhìn mình, mặt HD dường như ửng đỏ ...

- Có gì thì nói đi ... Tôi ... Tôi còn phải về ...

Sa vẫn cười và quay lấy vật gì đặt trên mình con Mickey ...

- 221 bông Tulip ... ^^ thường thì người ta sẽ tặng hoa hồng thì phải ^^! ... nhưng đối với Sa, hoa hồng hay bất kỳ lòai hoa nào khác, dù có đẹp đến đâu, rực rỡ đến đâu ... cũng ko bằng người đang đứng trước mặt Sa ... ^^

Tim HD hình như ko còn đập "bình bịch ... bình bịch ..." nữa mà đang chuyển sang "Thịch thịch thịch thịch ..." ... nhanh và mạnh đến nỗi cô cứ sợ Sa sẽ nghe được ...

Và để ngăn cho miệng mình ko vì sung sướng quá mà cười lên ... Cô quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác ...

- Sa nói ... nói sẽ giải thích chuyện gì mà ... tôi ...

Ko đợi HD kịp kết thúc câu nói lắp bắp của mình, Sa đã nắm lấy tay HD từ phía sau và vòng lên đứng trước mặt HD ...

Mặt Sa lúc này từ phong độ ko thể tả chuyển sang giả bộ đáng thương 1 cách ... rõ nét ... nhìn đáng yêu ko chịu được ...

- Đòi về nữa hả? :( ko sợ tối nay muỗi nó dê tui hả? ...

Đã nhịn hết nổi, HD phụt cười nhìn Sa, còn Sa thì thấy HD đã cười rồi bèn hiện rõ bộ mặt gian xảo, đểu cáng nhìn lại HD ...

- Híhí, cuối cùng cũng cười :D đã nói là SaSa dễ thương nên ĐồngĐồng ko nỡ bỏ về mà :D

Lập tức HD nghiêm mặt, hình như giận lẫy vì nghĩ Sa coi mình như trò đùa, vùng tay ra khỏi tay Sa và định bỏ đi ... thì Sa đã nhanh tay ... vòng qua eo ... kéo cả người HD quay lại, ập vào người mình ...

Kể từ ngày gặp mặt trước cửa nhà vệ sinh, đây là lần thứ 2 ánh mắt 2 người chạm nhau gần đến như vậy ...

Cảm giác như đang có 1 luồng điện chạy dọc khắp cơ thể ... tòan thân Sa như bị đôi mắt to ấy hút đi mất, ko còn chút sức lực ...

Hình như lại đang bị mê hoặc ...

Và ... bó hoa trên tay Sa rơi xuống đất ...

::Gâu! Gâu! Gâu! ... húhúhú...::

Tiếng chó sủa ko biết từ đâu vọng lại làm cả 2 người giật mình khi khỏang cách giữa 2 khuôn mặt đang từ từ ngắn dần.

Cái cúi đầu, chớp mắt ngượng ngùng của HD hình như là thuốc giải đã giúp Sa thóat khỏi sự mê hoặc và tự chủ lại ...

Sa buông HD ra ...

Nhìn Sa lúc này chỉ hơi ngại ngại 1 tý, nhưng còn HD thì ngượng ngùng ra mặt, đến nỗi ko dám nhìn thẳng vào mắt Sa ... Và để tạo lại ko khí bình thường, Sa cố gắng nhếch mép cười ...

- Àh ... hôm nay ... trời nhiều sao mà hôg có trăng hen ...

- Uhm! ... Chuyện mà Sa nói,... giải thích ngay được ko? ... Cũng ... cũng tối rồi ...

- Chuyện đó ... Nghe nè, ... Sa chỉ muốn dành những gì đặc biệt nhất trong tối nay cho riêng Đồng ... Còn những chuyện khác thì tạm gác qua 1 bên, như Sa đã nói, ngày mai Đồng sẽ biết rõ tất cả. Còn đêm nay, chuyện chỉ liên quan đến Đồng và Sa thôi, được ko? ^^

Chắc là cảm động vì câu nói ấy và HD vô tình ngước lên nhìn ...

Nụ cười của Sa ...

Nụ cười ấy ... Thật ấm áp! ...

HD đã gật đầu đồng ý từ lúc nào cô cũng ko hay biết ...

- Rồi, bây giờ đi theo Sa!

Cô chỉ mãi nhìn ... và đến khi hơi ấm từ bàn tay Sa quấn chặt lấy tay cô giữa trời đêm lạnh buốt ...

[... Tôi phát hiện ra rằng dường như bàn tay tôi luôn được bàn tay của người ấy bảo vệ , che chở . Và tôi cũng phát hiện ra rằng rất rất lâu rồi tôi không cảm thấy được sự ấm áp đó ... và cả cái cảm giác an toàn , cảm giác được bào vệ ...

Tôi biết tôi không còn muốn bất cứ thứ gì khác và bất cứ ai khác .

Tôi tin vào những gì tôi đang cảm nhận .

Tôi biết trái tim tôi như đập lạc nhịp đi mỗi khi tôi ở cạnh người ấy ...

Tôi biết ... ]

[Trích "Làn gió mùa thu" của Stranger ...]

Sa cứ vô tư nắm lấy tay HD dẫn đến chỗ căn nhà lưới bằng hoa, nhưng giờ đây dường như nó đã khác với lúc đầu HD trông thấy ...

Một chiếc bàn ăn xinh xắn dành cho 2 người với khăn trải bàn và màu sơn của chúng ... tòan 1 màu trắng ...

- Bữa tối nay do SaSa là ... người đi mua ... hôg fải người nấu :D hehe

::Vậy cũng cố nói, cái mặt gì nhìn nham nhở wá ... Nhưng lồng ngực mình ... Sao lạ vậy ?!...::

Tuy là nghĩ như vậy nhưng sau bữa tối thật lãng mạn dưới ánh nến với những câu chuyện đùa, những lời quan tâm của Sa ... chuyện giữa mẹ cô và ông Thái, chuyện của Niki ... Tất cả ... HD cũng chẳng muốn màng đến nữa ...

Giờ đây, cô chỉ muốn ở bên cạnh để nghe mãi giọng nói ấm áp của con người nham nhở đang ở trước mặt ...

- Nhảy với Sa 1 bài hen ^^

- Nhưng đâu có nhạc?

- Có mà, nào ra đây ^^

- Ko ... Đồng ...

- Ko sao, có Sa ở đây. Sa dìu Đồng mà, ko biết nhảy cũng ko té được đâu ^^

Nói rồi Sa đứng dậy, qua chỗ HD và đưa tay ra ...

Những bước chân nhẹ nhàng lướt trên những cánh hoa ...

2 cơ thể cùng uyển chuyển theo điệu nhạc ...

Và ánh mắt họ ... dường như đang quyện vào nhau ...

Rồi kết thúc điệu nhảy ... 1 bản hòa tấu ballad nhẹ nhàng ...

Giữa tiếng nhạc vẫn du dương vang lên bên ánh nến lung linh, xung quanh thảm hoa hồng trắng ... Sa rút trong túi áo khóac ra 1 vật gì lấp lánh ... mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đeo vào tay HD ...

- Chỉ có 1 chiếc duy nhất trên thế giới này, và nó được đặc biệt làm ra để dành cho ĐồngĐồng ... ^^

Lại nụ cười ấy ...

Nụ cười ấm áp ấy ...

Bất giác bàn tay HD khẽ đưa lên mặt Sa ...

Bây giờ đây niềm hạnh phúc trong lòng cô, có lẽ ko từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.

::Là do ánh nến phải ko?? Hay do vui mà uống quá nhiều chai vang trắng khi nãy?? ...

Sao cô ấy lại đẹp đến như vậy?? ... Ánh mắt ... Khuôn mặt ... Bàn tay cô ấy ...

Chắc mình say mất rồi ...

Bình tĩnh lại ... Bình tĩnh lại ...::

Sa đang cố cưỡng lại những suy nghĩ trong đầu nhưng dường như đã vô ích ...

Nhạc vẫn vang lên du dương ...

Ánh nến vẫn lung linh trong những cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang ...

HD từ từ khép mắt lại ...

Và ... Một nụ hôn.

Một nụ hôn thật nhẹ nhàng ... nhưng rất sâu lắng ...

Một nụ hôn ko có đường, ko có mật, nhưng lại ngọt đến tận tim.

Sự mềm mại ... ấm áp ... ngọt ngào ...

Là nụ hôn ... Nụ hôn đầu tiên của HD ...

HD cứ muốn giây phút này mãi mãi ko qua đi ...

Giây phút này ...

Giây phút trái tim cô ... hòan tòan thuộc về người ấy ...

/ ... Hồi tưởng kết thúc ...\

------------------------------

Sa vẫn bất động trên giường bệnh, còn HD đang ngồi nắm chặt bàn tay Sa ... khóc mãi ... Vì cô thật sự ko bíêt mình phải làm cách nào để Sa tỉnh lại. Vì hoảng sợ?! Vì lo lắng?! ...

Cô cũng ko biết chính xác mình đang đau vì cái gì nữa ...

Chỉ biết khó chịu lắm ... Khó chịu đến thắt cả tim.

<<...

- Nè, đó đó ... Thấy ko? Chòm sao ĐồngĐồng kìa :D

- Đâu? Ủa? Xạo, làm gì có chòm sao nào tên ĐồngĐồng?

- Có áh. Nhưng chỉ 1mình Sa thấy được thôi ... hehe

- Đâu ra mà thấy? Xạo nữa hả?

- Thật mà. Chòm sao đó đang nằm bên cạnh Sa nè, nhưng chòm sao đó nặng quá, nằm đè lên tay Sa nãy giờ muốn tê liệt ... T__T

- Áh! Đồ con heo... Chê nặng thì thôi ... Tui về.

- Hahaha ... >>

Nụ cười của Sa, những lời nói của Sa khi 2 đứa buông mình xuống thảm hoa hồng trắng, cùng ngắm những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm bao la ...

<<...

- Sao còn đưa Đồng về nữa, tối vậy ko sợ hả? ...

- Sa có sao chiếu mạng bảo vệ mà ^^

- Huh?

- Sao chiếu mạng của Sa có đôi mắt to ... như đèn xe hơi, tuy ngôi sao đó rất rất rất đẹp nhưng ... đè 1 cái là chết ngắc hết, nên Sa ko sợ gì cả :))

- Vậy về 1 mình đi, đừng đi chung với người có mắt to như đèn xe hơi nữa.

- Êh êh, đứng lại, đâu có nói Đồng đâu :( về 1mình ko sợ hả?

- Khỏi quan tâm, về đi, tui có sao cũng có ai lo lắng đâu ...

- Có, biết 1người nè.

- Ai?

Chạy lên phía trước mặt HD

- Đang đứng trước mặt :D

- Xạo! Biến!

Tiếp tục chạy lên trước mặt HD

- Lè lưỡi liếm tay thề :| sẽ bảo vệ ĐồngĐồng đến khi răng ko còn, móng tay cũng sút ra, đầu hói, da nhăn nheo ...

- Rồi thôi chứ gì?

- Ko, zô hòm rồi mới thôi :D

- Tin Sa thì Đồng cũng ngốc giống Sa. Đồ xạo. Biến mau!

- Hehe, xạo sao có người cười zậy ... ayda, mắc cỡ ... hahaha ... >>

Những lời nói đùa của Sa, những lời Sa đã hứa ...

Thật sự cô đã chịu đựng ko nổi nữa, cái cảm giác này ... cái cảm giác ...

- Đúng là đồ nói dối ... đồ nói dối ... Sa nằm đây sao có thể bảo vệ Đồng? ... Sa đã hứa rồi mà, mau tỉnh dậy đi ... Đồ nói dối ... nói dối ...

Vẫn chỉ có tiếng khóc vang vọng giữa bốn bức tường lạnh lẽo đáp lại câu hỏi của HD ...

Ba năm sau ...

Một cuộc gọi đường dài Hồng Kông - Mỹ ...

- Bà sao rồi? Công việc ở Mỹ vẫn tốt chứ?

<Ưm, công ty thíêt kế của tôi nhờ có con bé quản lý nên cũng ổn ... nhưng tôi lo cho nó quá ... Nó cứ làm việc rồi làm việc, ở công ty thì rất ít khi thấy nó cười ... chỉ khi về nhà mới cười và nói chuyện với tôi được 1 tý.>

- Con bé vẫn chưa có bạn trai sao?

<Tôi cũng ko biết vì ko nghe nó nhắc đến ... Thôi, đừng nói chuyện của tôi bữa, àh Trác Nghiên sao rồi? Phẫu thuật cũng được 3 năm, chắc con bé khỏe hẳn rồi phải ko?>

- Ưm! Bác sĩ nói đã khỏi hẳn và cũng ko có biến chứng gì nghiêm trọng ... Nó chỉ mất 1 phần trí nhớ, đến giờ thì đã đỡ nhiều, nhận ra được mọi người trong nhà, nhưng còn bạn bè và những chuyện xảy ra trước đêm nó gặp tai nạn ... thì ko nhớ gì cả ...

<Tôi ... xin lỗi ôg ... Nếu ko phải do HD ...>

- Bà đừng nói vậy. Đêm đó do tên lái xe say rượu ... nên cũng khó trách, với lại ngừơi xin lỗi phải là tôi ... Nếu 3 năm trước ko tại vợ tôi thì bà và HD cũng ko phải sang Mỹ ...

<Là do tôi thích thôi, cuộc sống ở đây cũng thoải mái, tôi ko muốn vì sự có mặt của mình mà gây phiền phức cho gia đình ôg.>

- Bà có nghĩ định cư ở Mỹ luôn ko?

<Tôi cũng chưa biết có nên ko ... vì HD ... năm nào con bé cũng về lại HK.>

- Khi nào con bé về?

<Hình như là tháng sau. Thật ngại nhưng sẵn đây nhờ ôg chăm sóc cho con bé giúp tôi, thật tình ngoài ôg ra tôi ko biết phải nhờ đến ai. Những năm trước con bé về 1 mình làm tôi lo lắng lắm ...>

- Có gì để ngại, được rồi bà yên tâm đi. Thôi tôi đi đây, đến giờ tôi phải họp rồi ... Bà ... giữ gìn sức khỏe ...

<Ưm ... ôg cũng vậy ... >

...

Tuy đã là mùa xuân nhưng ở HK tiết trời vẫn se se lạnh, thỉnh thoảng lại có những cơn mưa bất chợt trong ngày, cũng rất hiếm khi mưa, đôi khi chỉ là những hạt mưa bụi lất phất, khi lại là những cơn mưa nặng hạt buốt rát vào mặt ...

Hôm nay, có vẻ như thời tiết rất tốt. Trời chỉ hanh hanh ko nắng lắm, lại như sắp mưa bởi gió lạnh cứ thổi qua từng cơn ...

Cũng đang là chiều, mà trời chiều thì thật sự đẹp vô cùng, cộng thêm thời tiết cũng tuyệt vời như vậy làm Sa thấy thật sảng khoái ...

- AAhhhh!!! Mát mẻ wá ^^

Đứng trong vườn nhà, Sa ko kiềm nổi cảm giác muốn hét to lên ... nhưng cái vươn người cùng với động tác vươn cả 2 tay lên đã làm 1 ngón tay móc vào sợi dây chuyền đeo trên cổ ...

::Bựt!::

Và sợi dây nhanh chóng tuột khỏi cổ Sa rơi xuống bãi cỏ ...

- Chết!

Sa nhanh nhẹn ngồi phụp xuống mò mẫm ...

- Sợi dây đây ... nhưng cái mặt đâu rồi??

Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, Sa liền mò kiếm kỹ hơn vào bụi cỏ cao che khuất gần đó ...

- Hey! Đây rồi :D chà ... sao mỗi lần nhìn cái mặt dây chuyền lại thấy có gì đó ... Chính xác là gì zậy kìa?? ... Um ... nó chỉ là cái mặt có 2 chữ "C" ... Cũng đâu có gì đặc biệt ngoài việc ... 2 chữ "C" lồng vào nhau ...

Sa cứ khó hiểu lẩm bẩm khi nhìn mặt dây chuyền vừa nhặt lại được. Và chính Sa cũng ko hiểu rõ tại sao nó lại quan trọng với cô như vậy ...

Chỉ là 2 chữ "C" lồng vào nhau ... 2 chữ "C" của Choi và Chung ... Chữ "C" của 1 tiềm thức mơ hồ khi Sa vẫn còn đang mê man, tiềm thức về 1cô gái cứ khóc mãi bên giường bệnh, và về sợi dây chuyền mà cô ấy đã đeo vào cổ Sa ... ngày cô ấy sang Mỹ ...

Trong tiềm thức ấy ... còn có cả kí ức về 1 nụ hôn ... Một nụ hôn thật ngọt ngào ...

Đêm hôm ấy, vào ngày ...

- 21-1 ... quái lạ?! Ngày mai là ngày gì vậy?? Mình biết là nó có cái gì đó, vì nếu ko có gì quan trọng mình sẽ ko nhớ. Sinh nhật ông cố? ... Ko phải ... Ôg ngoại?? ... Ko phải ... Dĩ nhiên cũng ko phải của mình, cả nhà cũng ko phải? Vậy chắc ko phải ngày sinh nhật ... Vậy ngày gì??

Sa vẫn còn đang thắc mắc và tự lẩm bẩm câu hỏi rồi câu trả lời. Nhưng kí ức đẹp đẽ đó dường như lại ko muốn quay về ...

- Thôi mệt, nhức đầu wá ... đi ngủ.

Mỗi năm, những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại ...

Thắc mắc ko được giải đáp rồi sẽ dần dần bị quên lãng ...

Để rồi những năm sau, thắc mắc tương tự lại xuất hiện ...

Kí ức ...

21-1 ...

Đang dạo xe trên đường về nhà, trong đầu Sa vẫn ko dứt khỏi suy nghĩ về việc hôm nay là ngày gì đặc biệt!! ...

Cứ chạy băng băng ko chủ đích, những đoạn rẽ trái, rẽ phải cũng chỉ do cảm tính, bởi đầu óc Sa đang mải mê suy nghĩ rồi ...

Được 1 khoảng, thấy mệt mỏi muốn nhìn quanh để thư giãn và xem thật ra là mình đang đi đâu ... Sa bỗng ngạc nhiên vì khung cảnh ở đây, con đường ở đây ... sao lại thân thuộc đến như vậy?? ...

::Ko thể nào lại có cảm giác này được?! ::... Sa đã ngạc nhiên nghĩ. Vì 3 năm trước kể từ khi ra viện, mẹ và Joey đã ko muốn Sa chạy trên những chiếc xe chỉ có 2 bánh nữa, nó quá nguy hiểm, nên 3 năm qua Sa đều được đưa đón đến trường và đưa về tận nhà. Cả những chiếc xe 4 bánh bà Thái cũng ko muốn cho Sa đụng đến.

Rồi thời gian cũng qua đi vì vốn dĩ ko ai níu kéo được nó ... Bây giờ, là 1 chủ tịch trẻ của tập đoàn Thái thị, sau 1 vụ kí kết thành công cùng 1 lúc với 2 công ty du lịch hàng đầu tại 2 quốc gia du lịch nổi tiếng Nhật và Hàn Quốc, đã giúp khách sạn do Sa đang điều hành có được 1 khoảng lời lớn, và với niềm đam mê với motor, Sa nghĩ 1 chiếc BMW K 1200 R Sport là phần thưởng cho mình cũng ko phải quá đáng ...

Chỉ riêng hôm nay, 1 ngày nghỉ dành cho ngày đặc biệt mà Sa cũng ko rõ ngày gì, cùng với chiếc motor 1157cc dạo 1 vòng HK ... làm Sa thấy thật thư thái và sảng khoái, tách biệt hẳn với cuộc sống xô bồ, hối hả của ngày thường.

Sa đã đi 1 vòng thành phố, qua rất nhiều con đường, trông thấy rất nhiều cảnh vật đẹp đẽ, có thể trước đây Sa đều đã thấy và đã từng đi qua ... nhưng sao bây giờ tất cả thật lạ lẫm, cảm giác cứ như lần đầu tiên được nhìn thấy ...

Duy chỉ có cảnh vật nơi đây ... con đường nơi đây ...

Con đường nhỏ với 2 bên là 2 hàng cây cao tỏa bóng mát che kín mặt đất, con đường đi qua 1 công viên có đài phun nước thật to và dẫn đến căn nhà xinh xắn dát gỗ trắng, viền xung quanh bởi những đoạn màu xám ...

- Đẹp quá! ...

Câu nói này ... Sa nhớ đã từng thốt lên khi lần đầu tiên trông thấy nó ...

Lần đầu tiên àh?? ...

Đúng rồi! ... Ngôi nhà, con đường và cả cái công viên kia nữa ... Hình như Sa đã từng đến và đi qua ko chỉ 1 lần ...

Vậy ... đến đây làm gì? ... Với ai? ...

Sa quyết định tìm ra câu trả lời bằng việc dựng xe vào sát ngôi nhà.

Đứng ngắm 1 lúc vẫn ko nghĩ thêm được gì, rồi Sa rời ngôi nhà, sải bước chầm chậm trên con đường vắng giữa 2 hàng cây cao, dưới cơn gió mát rười rượi ...

Đến công viên, tiến đến đài phun nước ... lồng ngực bỗng đập mạnh, Sa nhìn quanh quất như cố tìm kiếm 1 chút manh mối về những kí ức đang dần định hình trong đầu ...

Cứ nhìn quanh và cố gắng để nhớ ... đầu Sa như muốn nổ tung bởi những hình ảnh, những câu chuyện hỗn độn ko đâu vào đâu ... đang ùa về dường như cùng 1lúc ...

- AAAHHHH!!!

Tiếng thét vang lên, và rồi con người tội nghiệp đang cố tìm kiếm những kí ức đã bị lãng quên ... ngã vật ra giữa bãi cỏ ...

- Sa ... Sa sao vậy? Có ai ko giúp tôi với! Sa! Sa! ...

Giữa cơn đau như búa bổ, con người đó nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được mình đang nằm trên người 1 cô gái ...

1 cô gái có giọng nói thật ngọt ngào ...

1 giọng nói rất quen thuộc ...

Giọng nói này ...

<< ...

- Xin lỗi ... Bạn có sao ko? Có bị ...

- Ko có gì, mình ko sao? ...>>

[ ... Hình như việc xảy ra đã lâu lắm, là trước cửa nhà vệ sinh, và cô gái ấy ...]

<< ... Sa đã hứa rồi mà, mau tỉnh dậy đi ... Đồ nói dối ... nói dối ... >>

<< ... Chòm sao ĐồngĐồng kìa, thấy ko? - Đâu? Ủa? Mà làm gì có chòm sao nào tên ĐồngĐồng? ...>>

[ ... Mình đang nằm trên bãi cỏ cùng với ai vậy?? Vẫn là cô gái ấy thì phải ... Cô gái ấy ...]

<< ...

- Sao lại kêu Đồng ko cười với ai?

- Đồng cười thì sẽ rất rất dễ thương, nên ... tốt nhất là cười cho 1mình Sa thấy thôi :D ...>>

[ ... Đây là đâu sao lại ...

Hoa hồng trắng! ... Nhiều quá! ...

Cô gái ấy đây sao ...

Cô ấy ...

Tên cô ấy là ... ]

Sa sẽ nhớ ra tất cả? Hay sẽ mãi mãi mất đi cái tên Hân Đồng trong suốt cuộc đời còn lại?! ...

Cái kết của câu chuyện này, tôi muốn dành cho các bạn, hãy viết nên 1 đoạn kết cho riêng mình ... 1 đoạn kết mà các bạn thật sự mong muốn ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pate