Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phiên ngoại nho nhỏ giải thích ý nghĩ câu cuối cùng trong phần [Kết thúc]

.......................
____________________________________
.......................

Giyuu ngã khụy xuống sàn, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm một mảng áo. Giữa hai chân, nước ối chảy men theo đùi, rỉ xuống sàn chiếu. Đứa trẻ trong bụng mạnh mẽ quẫy đạp đòi ra ngoài. Giyuu vô cùng lo lắng.

Cơ thể này là đàn ông, làm thế nào có thể sinh con được?

Đôi môi đỏ mọng vì máu, ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt xanh mơ màng vì kiệt sức. Giyuu mơ hồ cảm nhận được dường như đứa trẻ đã tìm thấy lối ra.

Bắt chước theo dáng bộ của người phụ nữ khi sinh con, Giyuu khó khăn ngồi tựa lưng vào tường, hai chân dang rộng, hít sâu một hơi. Hai tay nắm lấy vạt áo, cố gắng dùng sức.

Không được...

Đứa trẻ vẫn ở bên trong không thể ra ngoài. Bởi vì căn phòng này chỉ có một mình Giyuu, không ai có thể giúp kéo ra. Nước mắt lăn dài trên má, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ.

Giyuu run rẩy đưa đôi tay xuống chạm vào hậu huyệt ướt đẫm nước ối, chầm chậm đưa tay vào, định mở rộng lối đi cho đứa trẻ. Vừa đưa được hai ngón, cơ thể anh bỗng run lên, sung sướng đến cong người.

Nước bọt không kịp nuốt trôi rỉ ra bên khoé miệng. Giyuu thở dốc cố lấy lại tinh thần, tiếp tục đưa đẩy bên trong hậu huyệt. Tay chạm vào được quả đầu của đứa trẻ, nhưng Giyuu lúc này đã kiệt sức, cứ thế mà bất động.

.

Không biết mình đã thiếp đi bao lâu, Giyuu mơ màng tỉnh dậy. Hiện ra trước mắt là tấm rèm màu sương trắng. Tim anh đánh mạnh một cái. Lẽ nào tất cả chỉ là mơ sao?

_ Giyuu, tỉnh rồi à?

Giyuu lập tức quay về nơi có tiếng nói, mặc kệ xương khớp cứng đờ do lâu ngày không cử động. Douma ngồi ở đó, trên bộ ghế cạnh giường, mỉm cười nhìn anh.

_ Xin lỗi nhé, Giyuu sinh con vất vả quá. Ta không giúp gì được.

Như một diễn viên chuyên nghiệp, nước mắt của gã chảy ra. Đôi chân mày chau lại, nhướng lên. Đôi môi xuýt xoa vừa xin lỗi vừa ngợi khen Giyuu. Douma tiến đến phía giường, ôm Giyuu đang trợn trừng mắt vào lòng.

_ May thay lúc đó ăn phải Đại trụ toàn thân đều là độc, ta đã kịp hấp thụ một chút, vừa vặn cái đầu vẫn còn đây. Nhưng mất nhiều thời gian mới phục hồi lại nguyên trạng, phải nhờ Đại nhân Kokushibou và Ngài ấy giúp đỡ, nên không thể ở bên Giyuu. Ta xin lỗi.

Douma huyên thuyên không ngừng. Bàn tay gã liên tục vuốt ve mái tóc Giyuu.

_ Bây giờ ta ổn rồi, Giyuu có thấy vui không?

Giyuu nhắm chặt mắt, chân mày dãn ra, tay đưa lên ôm lấy tấm lưng của Douma. Gã bật cười thành tiếng, tiếp tục nỉ non:

_ Về đứa trẻ ấy, ta đến không kịp rồi. Nên nó không còn nữa.

Giyuu như hoàn toàn đông cứng, đôi mắt trợn to. Bàn tay đặt trên lưng Douma dần nắm chặt. Tiếng thở cũng trở nên nặng nề hơn.

_ À nhưng mà đừng lo nhé. Mất rồi, thì cứ làm lại thôi.

Douma thì thầm vào tai Giyuu, đôi tay dần di chuyển xuống vùng cổ, xoa xoa gáy. Douma đưa lưỡi liếm môi một lượt. Đôi mắt gã săm soi cơ thể lấp ló dưới lớp áo mỏng manh.

_ Giyuu đừng quá đau buồn. Nào nào, ta lại cùng tạo ra một đứa trẻ đi!

Đôi môi Douma mở rộng, gò má đỏ bừng đầy thích thú. Nhìn thấy Giyuu đang thất thần, đau đớn đến phát khóc càng khiến gã hào hứng hơn.

.

Mút chụt một tiếng dài đầy ám muội nơi đầu nhũ hồng hồng, Douma liếm môi nhìn Giyuu bị cắn khắp người đang chật vật chống cự. Lâu rồi không gặp nên Giyuu không còn nghe lời gã nữa. Thế nhưng điều đó lại càng làm gã thích hơn, khiến gã nhớ lại lúc liên tục chơi anh đến khi Giyuu quỳ dưới thân mà chịu khuất phục.

Chớp mắt một cái, Giyuu không biết lấy đâu ra sức lực, vùng lên đè chặt Douma xuống giường, bàn tay dùng sức đến nổi đầy gân bóp nghẹn cổ gã. Douma có hơi bất ngờ, nhưng không phản kháng, thong thả quan sát. Giyuu thở hồng hộc, lực tay lại càng siết mạnh hơn.

_ Gì thế này? Giyuu thích bạo lực đến như vậy sao?

Douma cười khúc khích, đưa tay xoa lấy gương mặt đẫm nước mắt của Giyuu.

Gã biến anh thành quỷ, buộc anh quay lưng lại với mọi người, lại còn xoá đi trí nhớ của anh. Khó khăn biết bao Giyuu mới có thể nhớ lại, giờ nghe giọng điệu dửng dưng của Douma nói về đứa trẻ của gã, Giyuu không thể chịu đựng nổi. Bây giờ, ít nhất phải giết được tên này, giảm đi một phần gánh nặng cho Sát quỷ hội, mới có thể khiến Giyuu chuộc lại một phần lỗi lầm.

_ Thật đáng tiếc làm sao~ - Douma ngân dài giọng

Dây leo băng cuốn chặt lấy cơ thể Giyuu, tứ chi đều bị đóng băng cố định. Thậm chí đến cả miệng cũng bị một đoạn dây leo chắn ngang.

_ Ta nói nhé, rõ ràng là Giyuu không có ý định giết ta. Bởi nếu thật sự đã nhớ lại rồi, Giyuu phải hiểu là ta đâu thể chết nghẹn vì bóp cổ, đúng chứ?

Douma cúi sát người, hôn lên mái tóc Giyuu. Móng tay dài cứa vào vùng cổ, chất lỏng màu đỏ chầm chậm chảy ra.

_ Muốn giết, thì phải giết như thế. Không làm theo, vậy thì tức là Giyuu yêu ta đến nỗi không thể giết được rồi.

Giyuu trừng mắt nhìn gã. Muốn đem hết phẫn nộ dồn vào ánh mắt, ước ao giết được gã đàn ông đang huyên thuyên kia. Cơ thể không ngừng vùng vẫy.

_ Á mà không đúng, nơi này làm gì có Nhật luân kiếm. - Douma cười lớn, tay gõ gõ vào đầu tỏ vẻ đã hiểu ra.

Nhốn nháo một lúc, gã quay lại nhìn thẳng vào Giyuu, lúc này đã bị dây leo băng đùa giỡn đến kiệt sức.

_ Lâu rồi mới gặp lại, ta rất nhớ cơ thể của Giyuu đó.

.
_______________________
.

Douma đẩy mạnh cự vật vào thẳng bên trong, nghiền mạnh vào điểm gồ trong vách thịt. Miệng cúi xuống cắn mạnh vùng gáy Giyuu, liếm láp dòng máu chảy trào. Tay một bên vuốt ve vật của Giyuu, tay còn lại xoa nắn đầu ngực.

_ Giyuu sinh con rồi nhưng không tiết sữa sao? Nói thật là ta cũng có hơi tiếc đó.

Gã thì thầm, tiện thể cắn nhẹ vành tai đỏ ửng của anh. Giyuu bị thúc mạnh từ phía sau trong tư thế nằm sấp, ư a không thể nói thành lời. Cơn đau phía sau xông đến, xen lẫn khoái cảm đã lâu không được nếm trải khiến anh sung sướng đến khóc nấc.

Douma mút lấy bờ vai của Giyuu, tay tăng tốc xoa vuốt ve vật nhỏ. Anh run lên một lướt, lập tức bắn ra, vương đầy tay gã. Douma đưa bàn tay đầy tinh dịch, vuốt ve khắp người Giyuu, cười thích thú.

_ Đợi, đợi đã... Để ta xoay lại... Để ta nhìn ngài!!!

Nghe tiếng Giyuu thống thiết van nài, Douma cũng chiều theo, tay chầm chậm đỡ Giyuu xoay lại, để ngồi hẳn trên cơ thể gã. Douma cũng cẩn thận giữ chặt anh, không để người này bị ngã.

Suốt cả quá trình, cự vật to lớn vẫn chôn chặt trong cơ thể Giyuu. Việc di chuyển và tư thế hiện tại khiến cự vật được đẩy vào sâu hơn, khiến Giyuu cảm giác như bị chính nó dồn ép nội tạng về một chỗ.

Douma nằm phía dưới, thong thả ngắm nhìn Giyuu đang nghỉ dưỡng sức. Tay đưa xoa lấy vùng bụng hơi phồng do đầy ự tinh dịch, lại tham lam nuốt thêm một cự vật.

Nhớ lại kí ức thì sao chứ? Tình cảm dành cho Sát quỷ hội so với dục vọng thuần túy nhất của con người, thì chẳng là gì cả. Việc Giyuu một giờ trước muốn giết gã, một giờ sau đang chống tay nhấp lấy cự vật của Douma đã là bằng chứng rõ ràng nhất rồi.

Nếu mà sau này Giyuu lại một lần nữa nhớ lại, thì Douma lại khiến anh quên đi. Miễn là gã vẫn còn sống, Giyuu vĩnh viễn không thể quay lại Sát quỷ hội.

.
_______________
.

Giyuu khoác trên người bộ kimono của phụ nữ, vùng bụng một lần nữa lại phồng to. Đứng bên cạnh, Douma một tay ôm lấy eo anh, một tay phe phẩy cánh quạt.

Đối diện, Kamado Tanjirou tay cầm chặt Nhật luân kiếm, chĩa thẳng về phía trước. Cậu nhóc có vẻ đã trưởng thành hơn. Tóc đã dài ra, gương mặt cũng không còn vẻ ngây thơ của tuổi mới lớn. Đôi mắt đỏ rực tràn ngập tuyệt vọng, nhìn con quỷ trước mặt.

_ Giyuu, đây là ai vậy? - Douma vờ vịt hỏi

Giyuu lia đôi mắt xanh về phía Tanjirou, im lặng một khoảng.

_ Không biết. Chưa gặp bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro