Our first kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy em thực sự muốn gì cho sinh nhật của mình vậy, Jungwoo?" Doyoung hỏi vài phút sau khi buổi phát sóng kết thúc. Mark đã vội vã đi đâu đó với nửa gói bánh quy, để lại cả hai một mình trong phòng.

"Em đã nói rồi mà, hyung," Jungwoo trả lời mà không rời mắt khỏi chiếc điện thoại. Cậu tự tìm cho mình một tư thế thật thoải mái trên chiếc ghế sofa, đôi chân dài vắt lên phần tay vịn của ghế.

"Anh không thể mua cho em một chiếc xe thể thao ... Hay một ngôi nhà." Doyoung đi về phía chiếc ghế dài và chọc vào người Jungwoo, cuối cùng cũng khiến người kia chú ý đến một Doyoung đang đứng đó, tay chống nạnh, chờ đợi câu trả lời thích hợp cho câu hỏi của mình.

"Em không muốn cả hai thứ đó. Em đã nói với anh những gì em muốn rồi mà," Jungwoo nói với nụ cười đầy vẻ ngây thơ. Cậu gõ ngón trỏ lên má, lông mi khẽ rung.

"Em nghiêm túc đấy à?" Doyoung hỏi, lông mày nhướng lên vì ngạc nhiên. Đứa trẻ này không thể nghiêm túc được. Doyoung đã chắc chắn rằng những hành động đó chỉ là để làm cho fan vui thôi. Bạn biết đấy, fanservice và những thứ tương tự.

"Tại sao lại không?" Jungwoo thu chân lại và ngồi xếp bằng trên ghế, chuyển sự chú ý về lại chiếc điện thoại trong khi tay bận rộn gõ gõ gì đó.

Doyoung coi đó là dấu hiệu để ngồi vào chỗ trống bên cạnh Jungwoo. Anh tựa vào lưng ghế, gãi đầu trong khi cố gắng nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Jungwoo có thể nghiêm túc, nhưng cũng có thể cậu chỉ đang cố trêu chọc anh. Anh và cậu bé đã trở nên khá thân thiết, nhưng đôi khi anh vẫn thấy Jungwoo hơi khó hiểu.

Không phải Jungwoo thuộc tuýp người bí ẩn. Khác xa với điều đó, cậu là một chàng trai xinh đẹp và ngọt ngào - ít nhất là trong hầu hết thời gian. Nhưng đôi khi, Doyoung thề rằng có một tia sáng tinh nghịch phảng phất trong cách Jungwoo nhìn anh. Và cách mà cậu hành động những ngày này hơi khác một chút so với hình ảnh một cậu bé nhút nhát, người đã từng cố nhìn lén anh trong khi Doyoung cố gắng dạy cậu những bước khó hơn trong vũ đạo của họ.

Jungwoo đã từng cúi gập người 90 độ mỗi khi gặp Doyoung và giờ anh mừng là cậu không còn làm thế nữa, nhưng cậu chưa từng nói chuyện mà không dùng kính ngữ với Doyoung, ngay cả khi họ ở một mình như thế này.

Đặt tay lên đùi và thở dài, Doyoung quay sang Jungwoo, người vẫn đang dán mắt vào màn hình điện thoại của mình và cuối cùng cất tiếng hỏi: "Em muốn nhận quà ngay bây giờ hay để lúc khác?" Anh cũng có thể đáp ứng mong muốn của cậu mà. Dù sao thì anh vẫn có kế hoạch mời Jungwoo đi ăn vào một lúc nào đó.

"Em xin lỗi, hyung, anh nói gì vậy?" Jungwoo hất tóc mái sang một bên, quay lại nhìn Doyoung.

"Anh muốn hỏi em muốn nhận quà lúc nào. Ngay bây giờ? Hay nhận sau?" Doyoung ngồi dịch lên, cảm thấy hơi khó xử. Anh rõ ràng đã biến chuyện này thành một vấn đề lớn hơn khi quá do dự khi trao cho Jungwoo một nụ hôn vào má và giờ anh không muốn gì ngoài việc đào một cái hố và chui vào đó – chuyện này hơi xấu hổ khi sự thật là anh mới là người lớn hơn. Nếu có ai đó nên bối rối ngay bây giờ thì đó không phải là anh, Doyoung nghĩ.

"Tùy anh thôi," Jungwoo nhún vai, khóe môi nhếch lên thành nụ cười dễ thương. Doyoung thầm rên rỉ. Thật không công bằng khi nụ cười của Jungwoo lại khiến người ta yêu mến như vậy.

"Vậy thì đến đây nào. Hãy giải quyết chuyện này bây giờ đi," Doyoung cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng, hắng giọng khi ngồi thẳng dậy, cảm thấy lưng và vai của mình căng cứng hơn với sự căng thẳng mà anh thậm chí không nhận ra nó ở đó.

"Bây giờ ư?" Đôi mắt của Jungwoo bất ngờ mở to, khiến cậu trông trẻ hơn so với tuổi của mình. Doyoung không khỏi bật cười thích thú.

"Ừ, bây giờ. Em nói là tùy anh mà."

Jungwoo cắn môi dưới, mắt nhìn sang một bên như đang cân nhắc xem nên nói hay làm gì tiếp theo. Sự tự tin của anh tăng dần lên khi anh nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất cảm thấy bối rối với tình huống hiện tại.

"Nếu em đổi ý, anh có thể-"

"Không!" Jungwoo đột ngột cắt lời Doyoung, khiến anh bật cười vì ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu bé bối rối trước mặt mình. "Ý em là ... Không, hyung. Em ổn. Em muốn nó."

Doyoung thực sự không cố ý trở thành một tên khốn xấu xa nhưng vẻ mặt hiện tại của Jungwoo đã khiến anh nổi hứng trêu trọc cậu, vì vậy anh trưng ra vẻ mặt đầy trầm ngâm, gõ nhẹ vào cằm và nói. "Nếu em muốn nó nhiều đến như vậy, thì em nên hỏi xin anh. Một cách tử tế hơn."

"T-tử tế hơn? Ý anh là gì, hyung?" Jungwoo lúc này trông rất ngây thơ và thiếu tự tin, đó là một sự thay đổi hoàn toàn so với một Jungwoo vui tươi, cool ngầu lúc nãy. Doyoung gần như cảm thấy tồi tệ khi đối xử với cậu bé như vậy. Gần như.

"Ý anh là, em phải thực sự nói rõ bằng lời. Em muốn gì cho sinh nhật của mình, Jungwoonie?"

"Em- em muốn...," Jungwoo nói nhỏ, nhưng đột nhiên dừng lại, hàm răng cắn lấy phần môi dưới đầy đặn khiến nó bắt đầu đỏ ửng lên.

Sau đó, chính hình ảnh đó là thứ mà Doyoung sẽ đổ lỗi cho những hành động mà anh sắp làm.

"Một nụ hôn? Đó là những gì em muốn?" Doyoung hơi rướn người về phía trước, tiến sát lại gần Jungwoo.

"V-vâng," Jungwoo lắp bắp, nhưng không cố gắng né ra. Khuôn mặt của họ đủ gần để Doyoung có thể nhìn thấy tất cả các sắc thái khác nhau của màu nâu trong tròng mắt của Jungwoo.

"Vâng gì?" Tim Doyoung lúc này đang đập rất nhanh. Anh không biết chính xác điều gì đã buộc anh hành động như vậy, nhưng bây giờ anh không thể dừng lại. Donghyuck sẽ gọi nó là gì? Sức ảnh hưởng của Jungwoo, anh cười thầm.

"Anh đang trêu em đấy hả, hyung?" Jungwoo chớp mắt nhìn anh và Doyoung lại tiếp tục rên rỉ vì thất vọng. Tại sao anh lại đột nhiên nhớ tới một trong những trò đùa ngu ngốc của Donghyuck cơ chứ? Anh đã phá hỏng hoàn toàn bầu không khí này.

Nhưng trước khi Doyoung có thể nghĩ nên nói gì tiếp theo để che đậy lỗi lầm của mình, Jungwoo lại nói, giọng nhẹ nhàng nhưng quả quyết một cách kỳ lạ, "Anh biết em chỉ yêu cầu một nụ hôn vì em và anh rất thân thiết và ... em thích anh, hyung."

Bây giờ đến lượt Doyoung bất ngờ trước câu nói của người còn lại. Thích anh? Jungwoo thích anh? Ừ, tất nhiên là cậu thích anh. Họ đã biết nhau khá lâu rồi, đã trở nên thân thiết hơn trong những tháng qua khi chuẩn bị cho sự trở lại của họ và sự ra mắt của Jungwoo.

Họ đã trở nên thân thiết hơn, cái cách mà Doyoung thích chăm sóc các thành viên nhỏ tuổi hơn và tính cách ngọt ngào nhưng vui tươi của Jungwoo đã thu hút Doyoung ngay lập tức.

Doyoung lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cảm giác rung động kỳ lạ trước từ đơn giản đó: thích. Nó rõ ràng không có ý nghĩa gì hơn.

"Anh cũng thích em, Jungwoo. Dù sao thì em cũng là em trai của anh. Và em cũng là đứa em yêu thích nhất của anh, nhưng đừng nói với Xuxi điều đó đấy." Doyoung cười khúc khích nói, đưa tay vén tóc Jungwoo.

"Đó là ... Đó không phải là ý của em." Tay Doyoung ngay lập tức đặt yên trên đầu Jungwoo khi mắt họ chạm nhau.

"Ý em là em thích anh?" Doyoung không chắc làm thế nào mà anh có thể đáp lai nhanh như vậy, bởi vì trái tim anh như muốn vỡ tung ra trong lồng ngực với nhịp đập nhanh như thế. Và Jungwoo đang nhìn anh, giữ tầm mắt với một ánh nhìn mãnh liệt mà Doyoung chưa bao giờ nghĩ rằng Jungwoo có thể làm được.

"Vâng. Không chỉ là tình anh em. Hơn thế nữa," lời nói của Jungwoo lúc này đầy tự tin, và cậu thở ra với vẻ nhẹ nhõm trước khi nắm lấy cổ tay Doyoung, kéo cánh tay Doyoung vào lòng mình. "Em thích anh một thời gian rồi, nhưng không biết phải nói thế nào. Vì vậy, em liên tục tung ra những gợi ý, nhưng anh chả tinh ý gì hết."

"Chà, cảm ơn vì lời khen," Doyoung giả bộ tức giận nhưng vẫn mỉm cười, bởi vì làm sao anh có thể không khi đây thực sự là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.

"Vậy anh có chấp nhận tình cảm của em không?" Tay Jungwoo lật đi lật lại trên đùi anh, một dấu hiệu cho thấy cậu đang rất lo lắng, và Doyoung không muốn gì hơn là được nắm lấy chúng.

"Em học được câu thoại đấy từ phim tình cảm đấy à?" Doyoung nhếch mép hỏi khiến má Jungwoo ửng hồng.

"K-không. Trời ơi nó nghe ngu ngốc đến thế sao?" Jungwoo rên rỉ, giấu mặt sau đôi tay.

"Không phải đâu. Nó dễ thương như chết đi được," Doyoung đảm bảo với cậu, lấy tay của Jungwoo ra khỏi mặt mình. "Và anh chấp nhận tình cảm của em, bé ngốc."

"Anh đồng ý ư!?" Vẻ mặt bàng hoàng của Jungwoo phải là điều quý giá nhất mà Doyoung từng chứng kiến ​​trong đời. Nó khiến anh ấy muốn hôn Jungwoo, và chết tiệt, anh có thể làm điều đó.

"Anh cũng rất thích em, nên việc anh chấp nhận tình cảm của em là điều đương nhiên," Doyoung nhún vai, nụ cười nở trên môi cùng lúc với nụ cười rạng rỡ của Jungwoo.

Họ im lặng nhìn nhau một lúc, Doyoung xoa vòng tròn ngón tay cái lên mu bàn tay Jungwoo. Việc này thật tuyệt và nó không cảm thấy khó xử chút nào. Tất cả sự lo lắng và căng thẳng từ trước đó đã biến mất sau khi họ bộc lộ cảm xúc của mình.

Doyoung là người phá vỡ sự im lặng trước tiên, đầu nghiêng sang một bên khi anh hỏi, "Em còn muốn nhận quà của mình không?"

Jungwoo đỏ mặt dữ dội một lần nữa nhưng Doyoung kìm chế ý muốn trêu chọc cậu về điều đó. Anh đã có quá đủ cho một đêm rồi.

"Em có, nhưng...," giọng Jungwoo tắt đi, ánh mắt nhìn xuống phía dưới bàn tay đang đan vào nhau của họ. "Nó có thể là ... Một nụ hôn thực sự không?"

Doyoung trả lời bằng một tiếng đồng ý thật thấp trước khi rướn người về phía trước, tay còn lại chạm vào gáy Jungwoo. Anh đưa khuôn mặt của họ lại gần hơn cho đến khi đầu mũi của họ gần như chạm vào nhau, môi cách một hơi thở. Lông mi của Jungwoo khẽ rung lên khi cậu nhìn xuống môi Doyoung.

"Chúc mừng sinh nhật, Jungwoonie," Doyoung nói trước khi áp môi họ vào nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng.

Mềm mại. Đó là điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí Doyoung. Môi của Jungwoo rất mềm so với môi của anh, khiến anh có cảm giác không thật. Anh không biết một đôi môi có thể mềm mại đến thế này, nhưng anh đang ở đây, hôn Jungwoo, chủ nhân của đôi môi có lẽ là mềm mại nhất trong vũ trụ.

Khi họ tách ra, với đôi má ửng hồng và trái tim loạn nhịp, họ không biết phải nói gì nên chỉ quay lại cuộc thi nhìn chằm chằm nhỏ của mình - không ai trong số họ hoàn toàn tin vào những gì vừa xảy ra. Sau đó, họ nghe thấy ai đó gõ cửa. Thật là kỳ lạ, vì cửa không hề khóa hay bất cứ thứ gì. Nhưng họ vẫn thấy biết ơn, vì nó cho họ đủ thời gian để vội vàng bình tĩnh lại, buông tay nhau - dù hoàn toàn miễn cưỡng.

Jungwoo cầm lấy điện thoại của mình, ngay lập tức bắt đầu gõ một cái gì đó và Doyoung cố gắng không nhìn qua vai cậu bé.

"What's up guys," Mark nói bằng tiếng Anh khi bước vào phòng.

"Này! Em đã ở đâu vậy?" Doyoung hỏi. Jungwoo, ở bên cạnh, ngước mắt lên khỏi điện thoại để gật đầu xác nhận với Mark.

"Chỉ cần phải đi đâu đó thật nhanh. Hai người đã sẵn sàng rời đi bây giờ chưa?"

"Ừ, đi thôi," Doyoung nói, đứng dậy và không cần suy nghĩ nhiều, đưa tay ra cho Jungwoo nắm lấy.

Nụ cười mà cậu bé dành cho anh thật tỏa sáng. Doyoung có cảm giác như chân của mình sẽ biến thành thạch ngay bây giờ, nhưng anh đã hồi phục nhanh chóng. Jungwoo nắm lấy bàn tay mà Doyoung đưa ra, kéo mình lên, nhưng cậu không buông tay khi họ bắt đầu theo Mark ra khỏi phòng và vào hành lang. Và Doyoung cũng không có ý định buông ra.

Họ đảm bảo rằng họ đi ngang vai để không ai không nhìn trực tiếp vào bàn tay và có thể thấy bàn tay đang đan lấy nhau của họ.

Mark, ở ngay trước mặt họ, nhìn cả hai với một cái nhìn thấu hiểu nhưng không nói bất cứ điều gì. Doyoung khá chắc chắn là Mark biết, nhưng làm thế nào cậu nhóc phát hiện ra thì vẫn là một bí ẩn.

Jungwoo siết chặt tay Doyoung khi vai của họ chạm nhẹ vào nhau, và anh nhận ra mình không thực sự quan tâm vì mặc dù sắp tới là sinh nhật của Jungwoo nhưng anh cảm thấy mình mới là người nhận được món quà tuyệt nhất.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro