Chương 3: đến đấu giá hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trên đường phố, để tránh nhan sắc kinh diễm của A Huyền gây ra những xung đột không đáng có, vậy nên Tiêu Nguyên đã bảo nàng biến thân thành con chim nhỏ. Chính là bản thể phượng hoàng.

"Chủ nhân, chúng ta thật sự đến Mễ Đặc Nhĩ đấu giá hội? " Con chim nhỏ không ngừng ríu rít bên tai cô.

"Sao thế, kiếp trước của ta chính là nhìn thấy Mễ Đặc Nhĩ gia tộc dưới sự giúp sức của Tiêu Viêm mà trở nên cường đại không ít. Đặc biệt là nữ nhân Liễu Phi kia."

Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc mà hai người đã đến trước cửa đấu giá hội.

"Xin hỏi vị cô nương đây có giấy mời? " một vị lão nhân đứng canh cửa thấy cô bước vào liền ngăn cản.

"Phải có giấy mới được vào sao? " Sống lại một kiếp, trải qua rất nhiều loại phương thức đấu giá. Nhưng để giả vờ, cô vẫn hỏi lại.

"Phải a, không có giấy mời cô nương không thể vào." lão giả lại một lần nữa khẳng định.

"Vậy nếu ta đến đây để bán đồ thì sao" Cô mỉm cười nói.

"A, vậy xin mời theo lão đến phòng kiểm tra" Lão giả kinh ngạc một lúc liền đưa tay hướng vào trong mời cô đi vào.

Tiêu Nghiên không nói gì, chỉ một mực im lặng đi theo lão giả. Đi đến trước một căn phòng, lão liền dừng lại nói "Đây là phòng kiểm tra vật phẩm. Vậy lão về đây."

"Đa tạ" Cô gật đầu cảm ơn xong đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt là một căn phòng khá bừa bộn, vật phẩm các loại bày bừa khắp nơi. Chính giữa bàn lớn có một vị cao tuổi lão nhân đang kiểm tra thứ gì đó.

"Mời ngồi" lão giả tùy ý chỉ vào cái ghế trước mặt, cúi đầu hờ hững nói. "lấy vật phẩm ngươi cần bán đấu giá ra"

Tiêu Nghiên vẫn bảo trì trầm mặc, không nói lời nào, bàn tay nhoáng lên, hơn chục bình ngọc nhỏ  xuất hiện trên bàn.

"Là đan dược? " lão giả cả kinh liếc nhìn cô một cái, cầm lấy lọ đan dược gần nhất lên ngửi một hồi.

/đan hương này.. thật nồng đậm..chẳng lẽ là.. / đưa bình đan dược lên hít lấy một hơi, lão giả lại phát hiện điều gì đó, liền lập tức từ ghế đứng thẳng dậy, cúi đầu xin lỗi Tiêu Nghiên "a.. khách.. khách quý a.. lão phu đúng là có mắt không tròng. Đan dược của quý khách đúng là rất tốt.. nhưng lão phu lại không dám tùy tiện đánh giá. Thỉnh ngài ngồi đợi một chút, tôi đi gọi người khác tới làm kiểm tra đánh giá cho ngài.'

Thấy lão già đúng là không làm được trò trống gì, cô miễn cưỡng ngồi lại chỗ cũ, nhẹ nhàng rót cho mình ly trà nhấp một ngụm rồi phất tay "Đi đi.. "

Lão già kia thấy thế vội đẩy cửa bước ra ngoài.

"Chủ nhân, lúc nãy nhìn sắc mặt lão già kia đúng là khiến ta suýt thì cười ra tiếng a.. " con chim nhỏ bên tai từ trong áo choàng bay ra, biến lại thành hình người bộ dáng. Chạy lại rót cho mình một ly trà, nói.

"Đây chính là điều ta muốn. Tuy rằng ta không thu được dị hoả, nhưng trong Vọng Nguyệt thiên thu đồ lại có thánh hoả. Hoả diễm này nếu đem so với mấy loại dị hoả kia, năng lượng khẳng định vượt xa." Cô thở dài nói.

Trái ngược với bên trong yên tĩnh, bên ngoài là một mảng hỗn loạn. Nhìn thấy Liễu Phi hần ngay đó, ông ta lập tức tiến tới ghé vào tai nàng nói gì đó, sắc mặt Liễu Phi thoáng chút sửng sốt, sau đó dè dặn nói.

"Ta lập tức đi ngay." Cô nương tầm 18-20 tuổi, thân mặc hồng y, dáng vẻ yêu kiều kiêu sa xuất hiện, bước đi uyển chuyển lập tức hướng tầng cao nhất của đấu giá hội mà đi.

Ngay sau đó, có một vị lão giả gần 80 tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng bước đi lại vô cùng nhanh nhẹn, trên người thoang thoảng mùi dược liệu nồng đậm. Khoác một chiếc ngoại bào màu trắng, bê trái là huy chương luyện dược sư cấp 7.

"Là ở đây.. Pháp Mã đại sư.. mời" Lão giả cung kính mời vị lão già nọ, còn mình và Liễu Phi đi theo sau.

Mở cửa ra, dập vào mắt lão là một cô nương thần bí, thân mặc áo choàng tím sắc. Bên cạnh là con chim nhỏ màu đỏ. Nhìn thấy cô, Pháp Mã lập tức chạy lại, cung kính nói.

"Vị cô nương này.. là người đến bán đan dược? Có thể hay không đưa cho lão kiểm tra một chút."

Cô không nói gì, chỉ lên chiếc bàn to lớn với mấy chục lọ đan dược màu sắc khác nhau. Lão giả cả kinh vơ lấy một lọ đan dược, vừa mở nắp đan hương bay ra ngào ngạt. Liễu Phi cùng lão giả trước đó ngửi phải cũng phải tấm tắc "Hương thơm thật nồng đậm."

Sau khi xem xét qua tất cả đan dược trên bàn, Pháp Mã đại sư sắc mặt tươi rói quay sang cười nói "Để vị cô nương đây chờ lâu.. Tất cả số đan dược này không có vấn đề gì. Chỉ là không biết cô nương thật sự muốn bán chúng?"

"Đúng vậy, ra giá đi."

"Vậy được" Pháp Mã sắc mặt lại lần nữa thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói "Tam văn thanh linh đan năm lọ, phẩm chất không bàn cãi. Một lọ này bảy mươi vạn kim tệ, còn năm lọ tụ khí tán, mỗi lọ sáu mươi vạn kim tệ, cô nương thấy thế nào?"

"Hảo." Cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó, Liễu Phi nhanh chóng lấy ra một thẻ đen đưa cho Tiêu Nghiên. "Vị cô nương đây, giá trị ngài muốn bán đã đạt tới mức khách quý cấp hai của chỗ chúng tôi. Đây là số ghế của ngài. Chiều nay hội đấu giá bắt đầu, lúc đó xin mời đến đúng chỗ."

Tiêu Nghiên gật đầu nhận lấy chiếc thẻ, nói "Nếu vây không làm phiền ba vị. Ta đi trước."

'A.. a Cô nương xin tùy ý." Cất kỹ đống đan dược trên bàn, Pháp Mã đại nhân cười nói.

Đợi sau khi cô khuất bóng, Pháp Mã thở dài.. "Ai.. cô nương kia trẻ tuổi mà luyện dược cấp bậc lại cao như vậy, không biết đã có sư phụ chưa.. "

"Pháp Mã đại nhân ngài là luyện dược sư cao cấp nhất, với năng lực của ngày nhất định sẽ thu nàng về dưới tay." lão nhân kia cười cười, cung kính với Pháp Mã nói.

"Hừ, người ta là thiên tài hiếm có, há có thể lọt để ý lão đây. Ta ra lệnh, từ nay về sau nếu cô nương ấy đến mua hoặc bán thứ gì, tất cả đều giảm 50%". Pháp Mã kiên quyết nói.

Liễu Phi bên cạnh nhịn không được hỏi "Đại nhân, lẽ nào đan dược của vị cô nương kia cao vậy sao?"

"Tất cả đều vượt mức 100%. Ngươi nghĩ sao! " Pháp Mã bồi hồi nói.

Liễu Phi một mặt kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời. Cho đến khi Pháp Mã đi mất, lão giả bên cạnh mới đánh thức nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro