Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(MÌNH LÀ NGƯỜI DỊCH NHƯNG CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ NÊN ĐỪNG MANG ĐI KHỎI ACC WATTPAD NÀY)

⁂ ⁂ ⁂

Sau chap này là phải đợi nha, tại tác giả gốc bên Tumblr chưa có viết á  😥

===============================>

Dr. Ratio khá chắc chắn rằng bạn sẽ quay lại với anh ấy. Dù sao, bạn đã để lại một số đồ đạc của mình ở đó. Chắc chắn bạn sẽ quay lại ít nhất để... lấy chúng? Cho đến lúc đó, anh ấy đã mất nhiều thời gian để cố gắng nghĩ ra vài từ để tra hỏi bạn. Anh ấy thậm chí có thể xin lỗi nếu điều đó có nghĩa là bạn sẽ quay lại với anh ấy. Anh ấy ghét phải thừa nhận điều đó đến mức nào, nhưng việc có nó mà không có bạn cảm thấy... cô đơn . Chưa đầy một tuần trôi qua, anh có thể cảm thấy ngôi nhà của mình đột nhiên trở nên quá rộng lớn và trống trải.

Anh ấy cũng đã cố gắng liên lạc với bạn ba lần nhưng bạn đều phớt lờ anh ấy. Anh ấy sẽ quen với điều này thôi, anh nghĩ. Trước đây cuộc sống của anh ấy thế nào khi không có bạn? Nó ổn, phải không? Anh ấy thậm chí còn không nhận được bằng tiến sĩ nhờ sự giúp đỡ của bạn. Anh ấy đã tự mình đạt được tất cả. Dr. Ratio là một người đàn ông mạnh mẽ, một cuộc chia tay đơn thuần sẽ không thay đổi được điều gì ở anh ấy. Quay lại ngày hôm sau sau khi chia tay, anh ấy vô tình làm hai phần đồ ăn cho bữa đầu tiên trong ngày nên đã ăn hai suất trong cùng một ngày. Và nó cũng xảy ra vào ngày hôm sau. Và ngày mốt. Có lẽ nếu bạn đến thăm anh ấy lần nữa, anh ấy sẽ chuẩn bị sẵn bữa ăn cho bạn. Bạn thậm chí còn để lại đĩa của bạn ở đây. Bạn có ăn uống ngon miệng sau khi rời xa anh ấy không? Dr. Ratio đau đầu với chính mình vì đã dành một chút suy nghĩ về bạn.

Chính bạn là người đã rời bỏ anh ấy. Đó là sự mất mát của bạn, phải không ?

Thật khác thường đối với Dr. Ratio, việc dành thời gian một mình tại văn phòng của anh ấy thật nhàm chán . Nó rất yên tĩnh. Không thể thấy anh ấy đang nói chuyện một mình, phải không? Cách anh ấy đi dạo quanh khoa một mình khiến anh ấy có vài ánh mắt liếc nhìn đây đó, để ý rằng anh ấy đã không đi cùng bạn trong vài ngày qua. Không ai dám hỏi anh về sức khỏe của bạn.

Bạn thường về nhà trước khi anh ấy về nhà nên bạn có thể làm anh ấy ngạc nhiên (hoặc không quá ngạc nhiên) bằng bữa tối và tắm nước ấm. Dr. Ratio cảm thấy mình như một tên ngốc khi vô thức chào hỏi trước khi bước vào nhà riêng của mình. Thường thì bạn nhiệt tình chào đón anh ấy. Anh ấy không muốn bị nhìn thấy liệu mình có vui vẻ hay không nên chỉ gật đầu nhẹ với bạn. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh phải không? Những sai lầm nhỏ do gắn bó nhiều năm gây ra, có thể phải mất một thời gian để làm quen.

Anh vào bếp lấy chút nước. Huh . Bạn đã để cái cốc mèo ngu ngốc đó trên ngăn kéo kính.

.・゜゜・

"Ui da!"

"Chuyện gì vậy?!"

"Em đã mua chiếc cốc dễ thương này nhưng em không nghĩ rằng tai của nó sẽ chọc vào mắt em" anh trợn mắt trước câu nói của bạn.

"Chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy hình dáng của chiếc cốc rất bất tiện. Một chiếc cốc có hình mặt mèo và HAI tai nhọn nhô ra khỏi vành? Tôi chắc chắn rằng một trường mẫu giáo sẽ có thể giải được bài toán rủi ro bằng cách uống hết cốc đó,"

"Nhưng nó dễ thương mà!" Bạn ném thứ đó vào tay anh ấy.

"Nói rõ hơn là nó vô dụng"

.・゜゜・

Anh chộp lấy chiếc ly bình thường của mình để rót một ít nước trước khi bước ra ngoài và ngồi lên chiếc ghế dài trong phòng khách. Đột nhiên một ký ức ngẫu nhiên lướt qua tâm trí anh. Đó là một cuộc trò chuyện trên chiếc ghế dài này.

.・゜゜・

"Ratio,"

"Chuyện gì?"

"Anh có yêu em không?" Anh thở dài trước câu hỏi.

"Trước khi đặt câu hỏi, tại sao em không xem xét liệu câu trả lời đã được xác định chưa? Nếu vậy, sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta nếu những câu hỏi như vậy không được hỏi," bạn cau mày trước câu trả lời của anh ấy khi anh ấy tiếp tục đọc cuốn sách của mình.

.・゜゜・

"Tất nhiên là anh yêu em rồi, đồ ngốc" Dr. Ratio thất vọng xoa đầu mình. Anh ấy đã để bạn ở trong vùng an toàn của anh ấy, sống cùng một mái nhà với anh ấy. Những cảm giác nào khác có thể quyết định điều đó ngoài tình yêu?

Có lẽ anh ấy thực sự nên tìm kiếm bạn. Nhưng phần khác trong anh lại nghĩ rằng có lẽ bạn chỉ cần chút thời gian thôi? Một cuộc đoàn tụ vội vã như vậy sẽ chỉ khiến cuộc chia ly kéo dài hơn phải không? Anh nhớ bạn nhiều đến thế mà chính bản thân anh cũng không nhận ra điều đó. Anh ấy có thể bỏ qua toàn bộ tình huống xa cách này đến phần bạn quay lại với anh ấy không?

Anh tự tát vào mặt mình để tự kiềm chế. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua để anh nghĩ về một người vừa rời bỏ anh? Anh ấy nên đọc xong cuốn sách cuối cùng mà anh ấy đã bỏ rơi kể từ lúc bạn bước ra khỏi nhà anh ấy.

"Tôi linh cảm rằng em có thể tính phí lại cho tôi vì điều này," Bằng cách nào đó Aventurine đã có thể xuất hiện ngay khi bạn trả phòng khách sạn. Tất nhiên là anh ấy biết. Anh ấy là người chi trả các hóa đơn của bạn. Bạn cảm thấy thật tồi tệ khi biết những bữa ăn miễn phí mà bạn có không phải là từ dịch vụ đặt phòng của khách sạn, mà tất cả đều được trả duy nhất bởi Aventurine. Hoặc lời đề nghị đột ngột về việc lựa chọn rượu không giới hạn mỗi đêm . Mỗi ngày bạn ở đây đều được bảo trợ bởi người đàn ông tóc vàng và bạn không thể căng thẳng hơn về việc anh ta thực sự không nên làm điều đó. Hai bạn đã trở nên khá thân thiết nhờ những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên nhưng chưa một lần anh ấy nhắc đến điều này!

"Hmm.. Vậy thì suy nghĩ  của em sai rồi! Hãy coi đó như một phần thưởng cho việc em có thể đứng lên bảo vệ chính mình," Anh cười khúc khích trước trạng thái thất vọng của bạn. Bạn hít vào và thở ra thật to trước khi nói chuyện với anh ấy lần nữa.

"Vậy là anh thực sự có ý đó à? Bởi vì ý tôi là khi tôi nói rằng tôi không muốn gặp rắc rối với anh, "

"Này, niềm tin từ đêm đó đâu rồi? Tôi tưởng em đã tin tưởng tôi. Và tất cả những cuộc trò chuyện đó? Tôi là gì đối với em?"

"Tôi ĐÃ tin tưởng anh, nhưng dự án này liên quan đến một lượng tín dụng khổng lồ và liệu tôi có quá hoài nghi khi lo lắng về ảnh hưởng của IPC ở đây không?!"

"Em nói có lý,"

"CHÍNH XÁC!"

"Nhưng đừng lo lắng! Đó là khoản tín dụng dự phòng của tôi," anh ấy có vẻ thành thật trước câu nói đó, nên tất cả những gì bạn có thể làm là ngồi phịch xuống ghế trong phòng chờ. Aventurine thích thú với mọi hành động bộc phát của bạn và anh ấy không thể kiềm chế được sự thích thú của mình. Có một sự im lặng lớn vì bạn đang đấu tranh với chính mình trong tâm trí và người đàn ông chỉ thích thú với sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của bạn.

"... Cảm ơn," bạn thốt ra một lời cảm ơn nho nhỏ như một lời kết thúc cho đoạn độc thoại nội tâm của mình. Chà, anh không mong đợi điều đó . Anh ấy không hiểu được điều đó nhiều lắm. Lần duy nhất anh ấy được nghe nó là khi anh ấy thực sự ép nó ra khỏi mọi người. Giống như cách anh ta thăng chức cho cấp dưới của mình vì công việc của họ. Có tệ không nếu anh ấy muốn nghe lại nó?

"Tôi xin lỗi? Tôi không chú ý," Nói lại lần nữa.

"Cảm ơn," Bạn lặp lại lần nữa, lần này to hơn và tự tin hơn. Trước khi anh ấy kịp trả lời (như thể anh ấy đã có câu trả lời thích hợp vào lúc này), bạn tiếp tục.

"Thật ra tôi có thể cần thứ đó. Tôi có số tiền hạn chế và mặc dù tôi chưa thực sự tìm được một nơi thích hợp, tôi sắp hạ cấp xuống một khách sạn rẻ hơn nên tôi sẽ không ngủ ngoài đường. Tôi đang thiếu tiền nên không có nhiều sự lựa chọn. Nhưng vì anh đã trả tiền cho nó nên tôi đoán điều tối thiểu tôi có thể làm là cảm ơn anh. Tôi thực sự đánh giá cao cử chỉ của anh," bạn mỉm cười giải thích với anh ấy.

.

Bằng cách nào đó Aventurine cảm thấy như cơ thể mình có thể nổ tung. Đoạn đó có thực sự cần thiết không? Có thể anh ấy sẽ không chịu nổi! Anh ấy có thể sẽ tốt hơn nếu bạn la mắng hoặc chê bai anh ấy vì những gì anh ấy đã làm, nhưng điều này?

"Tôi... luôn chào đón em! Thực sự không có gì cả! Công việc của tôi không tốn quá một giờ làm việc." Anh cố không khoe khoang, nhưng thực sự, bộ não (hoặc trái tim) của anh không thể xử lý được những lời nói sâu sắc như vậy. Bạn cười khúc khích trước khi tựa lưng vào ghế

"Tôi hiểu rồi, quý ngài Aventurine, không cần phải nói thẳng vào mặt tôi như vậy đâu~" Bạn nói đùa, khiến anh ấy cười ngượng nghịu. Anh ấy có xúc phạm bạn không? Ôi trời, anh ấy thực sự không muốn làm phiền bạn, phải không? Nhưng thấy bạn vẫn giữ khuôn mặt ấm áp đó bên mình, anh ấy có thể coi mình là an toàn.

"Chà, vì em biết túi tiền của bản thân sâu đến mức nào nên có lẽ tôi sẽ để anh giúp tôi tìm một nơi ở? Chỗ nào thoải mái?" hoặc nơi nào đó gần chỗ của anh ấy?

"Tôi sẽ không nhận bất kỳ khoản vay nào từ IPC nếu đó là mối quan tâm chính của em, cảm ơn em rất nhiều," anh ấy giả vờ tỏ ra tổn thương.

"Sao đột nhiên anh lại nghi ngờ tôi thế này?"

"Anh là một trong những quan chức của IPC, người đã đề nghị giúp em tìm một nơi cho thuê . Tôi có cần phải giải thích thêm không?" Phải . Anh ấy cũng chưa thực sự nghĩ ra cách nào để khiến bạn tin tưởng anh ấy như chính mình. Aventurine dường như thấm nhuần lời nói của bạn trước khi suy nghĩ.

"Ý tôi là thế,"

"Hả?"

"Ý tôi là giúp em, với tư cách...Một người bạn! Chẳng phải tôi muốn trân trọng bạn mình bằng cách giúp đỡ họ khi họ cần sao?" Anh ấy thực sự hy vọng rằng bạn có thể nắm bắt được ý định tốt của anh ấy .

"Bạn bè hả?" Bạn đang xem xét lời đề nghị của anh ấy. Đã lâu rồi bạn chưa thực sự gặp gỡ hoặc thậm chí dành thời gian cho một người bạn thân. Lần cuối cùng bạn liên lạc với họ là khi nào? Bạn đã quá bận rộn với Dr. Ratio đến mức bạn đã bỏ lỡ một số thứ từng là một phần thiết yếu trong cuộc sống. Nhưng một lần nữa, bạn mới gặp người đàn ông này chưa được bao lâu và việc cẩn thận với các nhân viên IPC không bao giờ là xấu.

"Nhưng tôi tưởng bản thân anh cũng là một doanh nhân. Trong ghi chú của tôi, anh đã làm khá nhiều điều với tôi. Bây giờ anh đang nuông chiều tôi nhiều hơn. Tôi có thể mang lại lợi ích gì cho anh đâu chứ?" Bạn đã cố gắng nói chuyện theo cách của mình với anh ấy mà không thực sự xúc phạm anh ấy. Anh ta cũng không làm hại bạn chút nào, sẽ không hay nếu bạn đối xử với anh ấy như một người lạ thô lỗ . Aventurine đã mất cảnh giác trước câu hỏi của bạn. Đó là một câu hỏi hợp lý, nhưng thành thật mà nói, anh ấy cũng bối rối như bạn . Bản thân anh ấy cũng không biết tại sao mình lại muốn giúp bạn đến vậy. Hóa ra bạn không phải là triệu phú, bạn thậm chí không phải là người có sự hiện diện mạnh mẽ trên khắp các hành tinh. Vậy tại sao anh ấy lại nhiệt tình giúp đỡ bạn như vậy? Về mặt tiền bạc, rõ ràng anh ấy không thể mong đợi gì ở bạn. Nếu đây một canh bạc, anh ta đã rút lui sớm hơn . Aventurine không phải là thằng ngốc .

"Thời gian của em," cuối cùng anh ấy trả lời.

"Thành thật mà nói, tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân. Tôi thích ý nghĩ em dành cho tôi. Tôi thích sự chú ý của em. Tôi thích sự tin tưởng của em. Tôi thích nó khi tôi nói chuyện với em. Vì vậy, nó giống như, tôi kéo dài thêm thời gian để nói chuyện với em?" Anh lúng túng giải thích cho bạn. Lời nói của anh làm bạn ngạc nhiên.

"Thật vậy sao?"

"Thời gian của em mang lại lợi ích cho tôi. Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy những... cảm giác dễ chịu này khi nói chuyện với em với bất kỳ ai khác. Vì vậy, tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi đã cố gắng hết sức để tiếp tục... để em dành thời gian cho tôi, bằng những cách mà tôi quen thuộc," Bạn có thể thấy anh ấy đang cố gắng diễn đạt rõ ràng ý mình và bạn thấy điều đó thật đáng yêu. Chờ đợi . Chẳng phải bạn vừa khóc vì Dr. Ratio vài đêm trước sao? Bất cứ điều gì Aventurine làm với bạn đều là không đúng.

"Vậy... anh sẽ coi tôi là bạn của mình chứ?" Bạn không thể che giấu nụ cười đang bắt đầu thường trực trên khuôn mặt bạn. Trông anh ấy lạc lõng quá. Những cuộc nói chuyện suôn sẻ của anh ấy đã đi đâu?

"Làm sao tôi có thể từ chối lời tỏ tình chân thành như vậy?" Bạn cười khúc khích hạnh phúc. Anh ấy quá dễ thương .

"Anh có thể hỏi tôi xem anh có muốn làm bạn của tôi không, không cần phải lãng phí nhiều công lao như vậy cho tôi đâu"

"Những khoản tín dụng tôi dành cho em không hề lãng phí," anh ấy bác bỏ. Bạn nhướng một bên lông mày lên.

"Mỗi khoản tín dụng tôi bỏ ra đều tăng thêm sự tin tưởng của em dành cho tôi, nên điều đó không hề lãng phí," Anh ấy thực sự như vậy phải không? Bạn muốn trêu chọc anh ấy nhiều hơn nhưng bạn đã thương xót anh ấy.

"Nếu đó thực sự là cách anh nhìn nhận tôi thì tôi rất vinh dự," bạn nhận xét. Bạn bắt đầu tự hỏi người đàn ông này đã trải qua điều gì đến mức không biết gì về điều đó . Anh ấy dường như vui lên trước sự chấp thuận của bạn, thái độ thường ngày của anh ấy đã được xây dựng lại.

"Vậy điều này có nghĩa là em sẽ để tôi giúp bạn tìm một nơi để ở phải không?"

"Chỉ khi anh nói làm ơn,"

"Làm ơn?~ Hãy để tôi giúp em nhé?" Phản ứng ngay lập tức của anh ấy khiến bạn mất cảnh giác và bạn có thể cảm thấy mặt mình nóng lên một chút.

"Được thôi, tôi cho rằng anh sẽ có cơ sở dữ liệu lớn hơn về các địa danh phải không?"

"Hãy tin tưởng vào tôi, tôi sẽ tìm được thứ tốt nhất cho em!"

"... Và giá cả phải chăng nhất,"

"Tôi cũng có thể trả tiền thuê nhà cho em,"

"Không cần đâu."

Còn tiếp......

(Wattpad/26/02/2024)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro